Anh phóng nhanh con Mercedes-Benz của mình với tốc độ về nhà. Đi thật nhanh lên phòng bởi Cao Lãnh vừa nhận được cuộc gọi từ Liz rằng Tuyết Đình đã hơi tỉnh. Lên phòng, anh thấy Liz đang đút cho Tuyết Đình 1 tô cháo hành rất bổ dưỡng. Liz thấy anh, niềm nở nói:
– Cao Lãnh về rồi này.
Tuyết Đình nghe vậy thoáng sợ, khuôn mặt trùng xuống, người có chút run lên, hai tay cứ cấu chặt vào nhau. Trạch Khiêm chạy đến đằng sau, gọi:
– Liz..Đi nào. Hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với nhau đấy em yêu.
Liz nghe vậy liền hiểu, ợm ờ rồi rời đi ngay. Cả hai người họ lúi húi chạy đi, để lại trong căn phòng sự khó xử giữa Cao Lãnh và Tuyết Đình.
Cao Lãnh cởi bỏ chiếc áo vest ra, lộp cộp đôi giày đế da bóng của mình tới chỗ giường nằm. Cô vẫn cụp mặt xuống, hai mi mắt như nhắm nghiền lại, hai môi bặm chặt nhau. Cả người cô bị băng bó khắp, trên đầu phải băng 1 vệt dài, bên khóe môi da đã hơi lành. Trông thiếu sắc nhưng vẫn rất quyến rũ. Anh ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy cằm cô. Theo phản xạ sự sợ hãi, cả bàn tay cô nắm chặt lấy cổ tay anh, miệng không tự chủ mà nói:
– Xin…xin..anh….Không phải tôi…hức
Nước mặt cô đã trực chờ mà tuôn ra. Đôi ngài anh nhíu lại, hơi buồn và u sầu. Anh bỏ tay ra khỏi cằm cô, luồn tay ra sau tóc, ẩn nhẹ cô lại gần mình, hôn lên cô 1 nụ hôn thật lâu, thật nồng ấm, như vơi bớt nỗi sợ hãi và ám ảnh của cô. Cao Lãnh ôm chặt cô lại, miệng nói:
– Xin lỗi.. Xin lỗi… Ngàn lần xin lỗi em.
Tuyết Đình đã vơi bớt sự run rẩy. Cao Lãnh như siết cô chặt hơn trong vòng tay mình, ôm cô chặt khiến cô bất gíác kêu lên:
– A..đau quá
Cao Lãnh giật mình, buông cô ra. Anh lần tay cởi từng cúc áo của cô, Tuyết Đình nghĩ anh sẽ lại ham muốn trong khi mình còn đau, đưa tay lên chặn lại, nói:
– Còn đau lắm
Anh nói sát tai cô:
– Tôi hứa là không làm gì em đâu
Cô bắt đầu lơi lỏng bàn tay ra, anh từ đó mà cởi được toàn bộ cúc. Mục đích là muốn xem tấm thân anh nâng niu đã bị chính tay anh chà đạp đau đớn như nào. Đập vào mắt anh là 1 vết roi dài in hằn trên khe ngực của cô, kéo dài xuống gần rốn như 1 con rết đang lổm ngổm bò. Quay sau lưng cô là những vệt roi da ngắn, cộng thêm các chỗ nanh rắn phập vào khiến nó trông thật ghê rợn. Chính cô cũng phải thấy bản thân thật kinh hòang, cô nói:
– Đừng nhìn nữa
Anh hỏi:
– Tại sao?
Cô đau lòng nói:
– Nó thật khiến người ta ghê sợ.
Lời nói của cô chứa đầy sự chua chát. Anh vòng lên ôm cô, nhẹ nhàng nói vào tai:
– Tôi hứa là sau 1 tuần, em sẽ không phải nhìn thấy chúng đâu. Có những loại thuốc bôi rất tốt và quý giá, chúng sẽ khiến da em lành lại.
Nói rồi anh bắt đầu hơi có ham muốn, bàn tay thô to đã trấn ngự hai bên bồng đào mà nhào nặn. Thỉnh thoảng lại kéo căng hai hạt đậu lên. Cô bị kích thích mà rướn ngực lên khiến anh dễ dàng cúi đầu vòng xuống, cắn ngậm 1 bên hạt đầu đang ửng đỏ lên. Không thể như vậy, cô khó nhọc nói:
– Đừng…Còn đau..
Anh nghe vậy thì tiếc nuối bỏ cô ra, mặc lại áo hẳn hoi cho cô, đặt cô xuống nghỉ ngơi rồi quay ra ngoài, vừa đi anh vừa lẩm bẩm:
– Đợi khi em khỏi hẳn thì tôi sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.