– Uhm….ưm ah..a
Tiếng rên của Tuyết Đình cất lên kiều mị, tốc độ của Cao Lãnh vẫn rất dồn dập, thậm chí là mạnh bạo. Thi thoảng anh lại đưa tay tét mạnh vào bên ௱ôЛƓ cô khiến chúng đỏ ửng như trái gấm. Bỗng chợt anh rút cự vật ra, bao nhiêu chất nồng bắn ra ngoài. Anh nhếch môi:
– Dòng máu Thiệu gia không thể bị vấy bẩn được.
Ý anh nói chính là cô là kẻ lẳng lơ, bẩn thỉu, không xứng đáng làm mẹ con anh. Ngay sau đó anh liền thốc mạnh cô lên vai, bước nhanh lên phòng.
Đến giường, anh hất cô xuống mạnh. Lột bỏ toàn bộ vật vướng víu rồi lại kích thích mọi giác quan trong cô. Vẫn là cái miệng cắn mút nơi xương quai, vẫn là bàn tay to lớn đang ra sức nhào nặn hai bên bánh bao mềm mại, cự long đang ngay cửa hoa nguyệt. Cô thì gần như mất sức, mắt hơi lim dim lại. Bỗng chốc anh đứng lên, lấy tay nắm tóc kéo đầu Tuyết Đình dậy, ngang với cự vật, ra lệnh:
– Ngậm nó.
Cô run sợ, của anh quá lớn mà chiếc miệng cô chỉ chúm chím nhỏ nhắn, sao có thể chứ. Anh nhíu lại, tay luồn qua tóc, ấn mạnh đầu cô, rồi chiếc miệng ấy cũng buộc phải thu nạp. Cái đó nằm im trong miệng, Cao Lãnh bắt đầu lấy tay ẩn ra vào đầu cô, mỗi đợt là lại vô cùng sâu, tận như họng. Cô ú ớ không lên tiếng. Da^ʍ thủy của cả hai vẫn còn, nó ấm nóng mà cũng chút ngọt. Nhưng khiến cô thấy hơi kinh sợ. Luận động trên khuôn miệng ấy chừng lâu sau, anh rút ra. Khuôn miệng chúm chím đầy ắp dịch ngọt, trực trào chảy hết ra. Cao Lãnh ấn cô nằm xuống, lấy ngón giữa và áp út nhồi nhét đống dịch sâu vào miệng. Rồi bàn tay cũng thực hiện lại động tác vừa rồi. Chiếc lưỡi cô giờ mỏi nhừ. Cửa dưới cũng đang bị Cao Lãnh hành hạ. Nơi đồi núi là khuôn mặt anh áp xuống hít hà.
Sáng hôm sau, Tuyết Đình tỉnh dậy. Bên cạnh Cao Lãnh còn ngủ say. Cô nhẹ nhàng kéo thân ra khỏi. Chùm lớp khăn nhẹ, bỏ xuống phòng mình. Dưới đây, cô vào phòng, khóa chặt cửa. Mọi cơ quan cơ thể cô gần như tê liệt, hai cặp chân run liên hồi, Tuyết Đình cố vịn mà vào phòng tắm.
1 lúc sau, đã thấy cô bước ra khỏi phòng, Tuy có chút tiều tụy nhưng trông cô, người ta vẫn muốn đem ra chà đạp mãi. Cao Lãnh đang cựa mình, tay quơ quơ bên cạnh, nhíu ngài rồi mở mắt ra không thấy cô. Anh ngồi dậy, lẩm bẩm:
– Chết tiệt
Rồi rời mình ra khỏi giường, tiến vào phòng tắm. Đồ ăn bày đủ thịnh soạn, anh bước xuống, cô khó khăn cúi xuống, kính cẩn chào. Cao Lãnh lướt qua. Đi tới bàn ăn, ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra. Cô đứng khép nép, mặt cúi gằm. Tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt. Rồi ngay sau đó là 1 cô gái quyến rũ, có vẻ dừ trước tuổi tiến vào với đôi cao gót lộp cộp. Thấy anh, ả nhào tới, chễm chệ trên đùi rồi buông lời:
– Lãnh tổngg
Vừa nói, ả ngân dài ra, tay vuốt ve chiếc cằm kiêu ngạo của Cao Lãnh, ngay lúc này, Tuyết Đình đứng kia, hơi bất ngờ, vẻ mặt khó chịu chút. Mọi cử chỉ khuôn mặt ấy bị Cao Lãnh thu vào tầm mắt, anh nhếch miệng, nói lớn:
– Bảo Kỳ, từ nay em hãy ở đây với anh. Cho chúng ta không phải xa mặt cách lòng.
Ả rung người lên sung sướng, hét to:
– A đúng đó. Haha
Anh nói với ả nhưng con mắt thi thoảng liếc cô. Anh nói tiếp:
– Khoan, em làm quen với Tuyết Đình đi, hầu gia nhà này.
Ả bước đi kênh kiệu, tiến tới chỗ cô, vênh mặt:
– Xin chào. Tôi là Tố Bảo Kỳ, bạn gái của Cao Lãnh.
Anh như được nối giáo, từ nay sẽ có thêm người gây khó dễ, thử hỏi cô sống có yên ổn. Cao Lãnh đi đến hôn vào trán Bảo Kỳ, con mắt vẫn dán chặt trên người cô, như chờ 1 động thái từ phía cô. Tuyết Đình đứng đấy, con mắt liếc xuống, mặc kệ hai người họ. 1 lúc sau, anh rời đi làm. Còn cô và ả. Cô quay đi làm việc thì Bảo Kỳ nắm tay cô lại, chua loét cái giọng nói:
– Lúc nãy tôi chưa nói xong. Không chỉ là bạn gái. Tương lai gần tôi sẽ là phu nhân Thiệu gia. Có gì chúng ta cứ trao đổi với nhau. Trước lạ sau quen. Thế nhé.
Nhảm vớ vẩn với cô, ả quay gót lên lầu. Cô nhìn mà cười nhẹ. Thương thay. Cô ta như con búp bê. Có đẹp nhưng lại làm bằng nhựa dẻo và không có não.