Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Chương 03

Tác giả: huyenshin1111

Anh tăng tốc khiến cô không kịp theo. Chiếc miệng bị bóp mạnh giờ đang cất ra tiếng rên kiều mị đôi phần. Thân thể cô đang rung lắc theo sự ra vào của anh. Cả hai từ ngoài nhìn vào sẽ như cặp vợ chồng trong đêm tân hôn. Nhưng trong lòng anh là 1 nỗi hận thù không xiết, cô thì đang vô cùng đau khổ, uất hận cho số phận gia đình, bản thân. Cô cất tiếng van xin:
– Aa…làm ơn…a.
Mặt anh cau lại, ra vào mạnh bạo. Âm thanh xấu hổ phạch phạch vang khắp phòng.
Được 1 lúc sau anh bắt đầu chậm dần rồi rời khỏi thân cô. Tuyết Đình lúc nãy đã ngất lịm đi. Toàn thân đỏ lên, chân vẫn run lập cập. Đắp nhẹ lớp chăn lên người cô, anh đi lại lấy khăn quấn người rồi sang phòng riêng. Căn phòng anh mở ra là nội thất màu tông tầm: đen xám. Đi lại phòng tắm, anh bước vào xả nước lạnh. Ngửng cổ lên hứng mặt vào dòng nước thấm da, anh cắn chặt môi mỏng. Hét gầm lên, tay phải cuộn nắm đấm, đấm mạnh vào tường gạch. Anh hét lên:
– Tại sao chứ?
Sáng hôm sau, Tuyết Đình đau đớn dậy. Ngửng thân dưới nhấc lên mà cô cảm giác mình liệt luôn đôi chân, hoa nguyệt như bị rách hỏng. Khó nhọc ngồi dậy, cô lấy chăn cuộn lại che người, hơi khóc nấc. Lê thân mình ra thành giường, chạm nhẹ bàn chân xuống, từ từ nâng thân đứng thẳng, chầm chậm bước chân thư hai thì cô khuỷu xuống. Cả thân đập xuống làn đá hoa lạnh người. Thêm mọi vết tím bầm khiến nó thêm buốt lên. Lót tấm chăn phía dưới thân, cô lết từng đợt vào phòng vệ sinh. Cách chừng hai bước nữa thì tiếng cạnh cửa bước vào. Anh trong chiếc áo sơ mi đen, quần tây lịch lãm tiến vào. Nhìn cô trước cửa phòng, rụt rè đáng thương, anh cất tiếng nói:
– Tiểu thư Lai dậy rồi. Chắc cần tôi giúp chứ?
Cao Lãnh bước tới, quỳ thấp thân xuống, nâng cằm cô lên. Ánh mắt của Tuyết Đình không nhìn anh, con ngươi cụp xuống. Anh nhếch môi, lấy tay sờ nhẹ trong lòng môi cô. Nhận thấy được sự run rẩy, anh sát lại hôn lên. Cái hôn thật lạ. Cả hai như có sự phối hợp ăn ý. Dứt môi, ánh mắt cô vẫn vậy. Lãnh đạm nhìn xuống. Anh hơi khó chịu, bế thốc cô lên. Xả 1 bể nước, Cao Lãnh vô tình thả mạnh cô xuống. Hạ thân càng đau đớn thêm. Dòng nước lạnh buốt, không có tí ấm. Cô quằn quái dưới đây, co ro xúm thân lại. Anh nói:
– Loại như cô. Đừng bao giờ mong có chút thương cảm từ tôi.
Cô căng mặt lại. Chạnh lòng nhìn bóng lưng anh anh quay ra cửa. Trước khi rời hẳn, anh nói:
– Nhanh nhẹn lên rồi ra đây
Đóng sập cánh cửa lại, cô ngồi đây vừa cười vừa khóc. Bàn tay cô kì cọ thật mạnh thân mình, xoa thật nhiều xà phòng, cố thanh tẩy hết tấm thân. Miệng nói:
– Ba mẹ. Con nhớ hai người. Cứu con. Hức
15 phút sau. Cô đi ra với chiếc khăn tắm quấn quanh. Mái tóc dài ươn ướt rủ xuống. Vịn tay vào tường đi ra ngoài. Cao Lãnh hút thuốc bên cửa sổ thấy cô thì đứng hình mất 5 giây. Quay vào ngồi xuống ghế. Anh cất giọng:
– Quỳ xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc