Sự Thiên Vị Độc Nhất - Chương 05

Tác giả: Mộc Kim An

Chương 5: Add wechat
Edit: Nhang – Beta: Hann
Mấy ngày sau, bộ phim mà Tả Mộng Vũ tham gia tuyên bố chính thức bắt đầu quay, bởi vì trước đây có tin tức truyền ra rằng Nam Chi sẽ đảm nhận vai nữ thứ. Vậy nên mọi người đều rất thắc mắc khi thấy người đứng bên cạnh nam chính trong buổi khai máy là Tả Mộng Vũ.
Blogger đăng tin tức từ trước đó cũng có chút lờ mờ nhưng rất nhanh sau đó đã đăng Weibo nói rằng Nam Chi bị bỏ qua vì nhà đầu tư muốn Tả Mộng Vũ diễn vai đó.
Ấn tượng của Nam Chi đối với người qua đường từ trước đến nay quả thật không tồi, những lời này cũng đủ để khơi lên không ít gợn sóng. Huống hồ, người sáng suốt đều biết kỹ thuật diễn xuất của Nam Chi cao hơn bao nhiêu bậc so với Tả Mộng Vũ, vì thề đều ở trên Weibo kêu oan thay cô.
[Tả Mộng Vũ đến để phá hủy bộ phim này sao? Cô ta đã từng dốc sức đóng nghiêm túc một bộ phim nào chưa vậy?]
[Dám dùng Tả Mộng Vũ ư, đạo diễn có dã tâm lớn quá, chất lượng của bộ phim này cần gì phải nói nữa.]
[Không nói tới kỹ thuật diễn xuất của Nam Chi, chỉ xét về nhan sắc thôi cũng đủ bỏ xa Tả Mộng Vũ vài con phố rồi, đạo diễn có phải bị ngốc không?]
[Không phải Nam Chi là người của Húc Tinh sao, cô ấy bị ςướק vai như vậy mà Húc Tinh không lên tiếng à?]
[Vốn dĩ tôi rất để ý bộ phim này, từ tổ sản xuất cho đến dàn diễn viên chính đều không có vấn đề gì. Nhưng Tả Mộng Vũ vừa xuất hiện làm tôi tự nhiên không còn hứng thú nữa…]
[Hy vọng Tả Mộng Vũ không kéo chân mọi người /mỉm cười/]
Sau khi Trang Khả Khả cho Nam Chi đọc bình luận, cô ấy cười tủm tỉm nói: “Em nghe nói Tả Mộng Vũ bây giờ đang tức giận đến mức đập phá đồ đạc ở trong phòng nghỉ.”
“Sao em biết được?” Nam Chi có chút kinh ngạc hỏi.
Trang Khả Khả mím môi: “Vốn dĩ em nghĩ chị Nam Chi sẽ tham gia vào đoàn phim này, cho nên em đã tạo quan hệ tốt với nhân viên công tác của đoàn phim, để đến lúc đó có thể được người ta chiếu cố vài phần, ai mà có dè bị Tả Mộng Vũ ςướק vai chứ.”
Nam Chi cười cười, an ủi nói: “Không cần vì thế mà tức giận, chị sẽ mau chóng có bộ phim mới.”
“Em không tức giận, lần ςướק vai này của Tả Mộng Vũ lại thu thêm cho chị một đám người ủng hộ chị, cũng không hẳn là chuyện xấu.” Trang Khả Khả nói thầm. “Dù sao mọi người cũng nghĩ bộ phim này sẽ chỉ tốn công tốn sức thôi chứ chẳng được gì.”
Biên kịch và đạo diễn lúc này cũng đau đầu lắm, bởi vì nhà đầu tư yêu cầu thêm đất diễn cho Tả Mộng Vũ, yêu cầu những cảnh quay của nữ chính đều phải cho Tả Mộng Vũ đóng chung, nhưng đối phương là kim chủ nên bọn họ không đắc tội nổi, chỉ có thể căng da đầu sửa kịch bản.

Nam Chi trực tiếp ném cái tên Tả Mộng Vũ ra sau đầu. Lúc chạng vạng tối cô nhận được cuộc điện thoại của một đạo diễn, nói rằng vừa vặn biết lúc này cô đang nghỉ ngơi, hỏi cô có muốn nhận phim hay không.
Bởi vì trước đây từng hợp tác với đạo diễn này nên Nam Chi cũng có chút hiểu biết về anh ta, còn trò chuyện cùng nhau nữa.
“Nếu như cô nhận bộ này, vai nữ chính giữ lại cho cô, nhân vật này có tính khiêu chiến cao, cho nên bọn tôi vẫn đang tìm người thích hợp.”
Nam Chi hứng thú hỏi: “Đạo diễn Trịnh, tôi có thể xem kịch bản trước không?”
“Bây giờ tôi có thể gửi nó qua mail cho cô.” Ngữ khí của đạo diễn Trịnh bỗng chốc kích động.
Trong lúc hai người trò chuyện điện thoại, Nam Chi nhìn xem kịch bản đạo diễn Trịnh gửi tới. Cô chưa từng diễn qua kiểu nhân vật này, vai diễn nữ vệ sĩ cũng rất hiếm thấy. Vai này có rất nhiều cảnh hành động nên cũng có không ít khó khăn.
“Bởi vì diễn đánh đấm vất vả nên rất nhiều ngôi sao nữ không muốn nhận nhân vật này. Hiện này tìm một người có kỹ thuật diễn tốt lại còn tình nguyện nhận diễn cảnh hành động quá khó.” Đạo diễn Trịnh bất đắc dĩ nói: “Nhưng vai nam diễn chung với cô đã chọn được rồi, cô biết Hứa Gia Vĩ chứ, ngoại hình hay kỹ thuật diễn đều không có chỗ nào để chê.”
Nam Chi nhìn lướt qua phần tóm tắt của câu chuyện giữa hai vị tổng tài và nữ vệ sĩ lạnh lùng, có khá nhiều tình tiết quen thuộc. Nhưng nếu diễn tốt thì vẫn có thể xem đây là một bộ phim tình yêu không tệ.
Trước kia cô cũng từng diễn qua cảnh hành động nhưng mà là ở phim cổ trang. Đây là lần đầu tiên cô thử diễn đánh đấm ở phim hiện đại, hơn nữa nhân vật nữ lạnh lùng như núi băng này cô cũng chưa từng diễn qua, đây xem như cũng là thử thách khá thú vị.
“Diễn đánh đấm thì không thành vấn đề.” Nam Chi cười trả lời: “Tôi rất có hứng thú với bộ phim này, để tôi nói lại với chị Diêu đã, sau đó mới cùng mọi người bàn bạc kỹ càng, tỉ mỉ hơn được không?”
“Được, được, được.” Thấy Nam Chi có ý định tham gia, đạo diễn Trịnh kích động đến độ nói năng lộn xộn: “Chi tiết cụ thể đến lúc đó chúng ta nói sau!”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với đạo diễn Trịnh, Nam Chi cúp máy rồi gọi điện nói cho Trang Khả Khả biết chuyện này.
Sau khi nói hết mọi chuyện, Nam Chi mới phát hiện Trang Khả Khả đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô. Đa phần đều là an ủi cô, còn xen lẫn mấy cái trích dẫn “quà tặng cuộc sống” vào đó nữa.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cười trả lời một câu: “Có kế hoạch cho phim mới rồi, không cần lo lắng, em ngủ sớm đi.”
Ngày thứ hai gặp mặt, Trang Khả mua cái bánh kem dâu tây mà Nam Chi thích ăn nhất.
“Cho dù chị muốn quay bộ phim mới nhưng cũng có thể ăn một lần” Trang Khả Khả ra vẻ quan trọng nói: “Cứ coi như là chúc mừng cho chị đi.”
Nam Chi cầm bánh kem, cẩn thận đặt trong tay ngắm nghía, vì để chuẩn bị cho phim mới nên cô đã kiêng ăn hai tháng. Cho nên hôm nay có ăn một tí cũng không sao.
“Dù sao tí nữa cũng tới phòng tập, miếng bánh nhỏ như vậy sẽ sớm tiêu hoá xong thôi.” Cô tự an ủi mình.
Trang Khả Khả gật đầu nhìn Nam Chi: “Tại vì nó ngon cho nên nó không có calo đâu. Em không nói cho chị Diêu đâu!”
Dưới sự an ủi lớn như vậy, Nam Chi thoải mái ăn hết chiếc bánh.
“Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì bộ phim này chắc là không có vấn đề gì đâu.” Nam Chi ăn xong bánh kem, chưa đã thèm lắm: “Phim mới có cảnh hành động, em giúp chị tìm huấn luyện viên, chị muốn học thêm một số động tác với một số kỹ năng.”
Trang Khả Khả khẽ thời dài một cái: “Chị Nam Chi muốn tự mình diễn hả? Em nhớ lúc vừa quay xong bộ cổ trang trước, trên người chị Nam Chi chằng chịt vết máu bầm, phải nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục được.”
“Thế thân rất dễ bị lộ, chưa kể chị còn đóng vai nữ vệ sĩ, nếu không có chút kỹ năng hay động tác không phải nhìn rất giả trân hay sao?”
Nam Chi cười cười, hờ hững nói: “Không thể tránh khỏi việc bị thương nhưng chị sẽ chú ý mà, đừng lo lắng.”
Trang Khả Khả chỉ biết gật đầu: “Ngày mai em đi tìm ngay.”
Nam Chi đến phòng tập như thường lệ, trong khi đó thì Trang Khả Khả tới văn phòng của Diêu San để thảo luận về bộ phim mới.

Chờ cô thay xong đồ tập thì hai người mới bên cạnh cũng đang kích động chụm đầu nói nhỏ với nhau, cô nghiêng người nghe lén chút.
“Chu tổng lại tới phòng tập, xem ra hôm nay chúng ta tới đây là đúng rồi!”
“Hôm nay vận khí của chúng ta không tồi, vậy mà có thể gặp được Chu tổng ở đây. Tôi nghe nhân viên công tác nói thời gian của Chu tổng tới không có cố định, vậy mà chúng ta lại gặp được.”
“Nếu mỗi ngày Chu tổng đều tới phòng tập, vì anh ấy tôi có thể gầy mười cân!”
“Tôi gầy mười lăm cân cũng được!”
“…”
Nam Chi nghe xong một hồi, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng hiểu được nhân khí của Chu Tự Bắc quả thực có thể sánh ngang với đẳng cấp của minh tinh lưu lượng.
Khi cô bước vào phòng tập mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người tới, trước đây chỉ có âm thanh của dụng cụ tập, còn bây giờ thì khắp nơi đều là tiếng thì thầm to nhỏ.
Nam Chi tìm chỗ vắng người rồi bắt đầu khởi động, dần dần cô nhận ra rằng, xung quanh hình như yên tĩnh lại, đám người đang tụ lại một chỗ không biết đã tản ra từ lúc nào.
Phòng tập rất lớn, cô chỉ tưởng là họ tản ra ở chỗ khác nhưng nhìn một vòng mới thấy không còn một bóng người.
“Em đang tìm gì vậy?”
Âm thanh hơi quen thuộc vang ở bên tai, cô vừa xoay lại thì thấy Chu Tự Bắc mặc đồ tập đang đứng trước mặt cô khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Nam Chi vội vàng đứng dậy, nhìn ra phía sau anh: “Chỉ có mình Chu tổng ở đây thôi ạ?”
Chu Tự Bắc cũng nhìn theo, sau đó cười hỏi: “Không thì sao?”
“Vừa rồi không phải có rất nhiều người…” Nam Chi nói thầm trong lòng.
Chu Tự Bắc khẽ nhướng mày: “Bởi vì quá ồn, ảnh hướng đến tôi tập nên tôi cho người dọn hiện trường.”
Nam Chi há hốc miệng, không hổ là giám đốc, lúc nào cũng có thể thu dọn hiện trường. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ đến việc còn có mình mình ở đây, lập tức thức thời mà nói: “Tôi đi liền bây giờ đây.”
“Không cần.” Chu Tự Bắc ngăn cản Nam Chi rời đi: “Em không giống bọn họ, ở lại đi.”
“Hả?” Trái tim Nam Chi nhảy dựng lên.
Đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc hơi loé lên, giải thích: “Em còn nhớ chiếc khăn lông đã cho tôi mượn không? Tôi đang tìm cơ hội để trả lại cho em.”
Trái tim đang nhảy nhót của Nam Chi lại trở về lúc ban đầu: “Khăn lông không cần trả lại đâu. Chu tổng không cần khách khí.”
“Tôi đã giặt sạch nó rồi.” Chu Dịch Bắc thương tâm nói: “Tự giặt bằng tay.”
Nam Chi đột nhiên ngẩn người, cô không biết nên nói gì lúc này, chả nhẽ khen Chu Tự Bắc làm tốt lắm?
“Cảm, cảm ơn Chu tổng.”
Đột nhiên, Chu Tự Bắc cười nói: “Nhưng mà tôi quên mang nó theo rồi, lần sau tôi sẽ hẹn trước mang trả em.”
“…” Ngay cả duỗi tay cô cũng chuẩn bị luôn rồi, kết quả lại nói là quên mang theo?
Chu Tự Bắc lấy điện thoại ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nam Chi nói: “Tôi không phải là người không có uy tín, chúng ta add wechat đi, tới lúc đó tôi báo cho em trước.”
Cái này còn khiến Nam Chi kinh ngạc hơn.
Mặc dù cùng công ty nhưng ai cũng biết chuyện Chu Tự Bắc hầu như không add wechat, thậm chí ngay cả số điện thoại của anh cũng được giữ bí mật. Nếu như mà để người khác biết chuyện này chắc sẽ hét toáng lên mất.
“Thật sự… không cần phiền như vậy đâu.” Tuy nói như vậy nhưng Nam Chi vẫn lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Thấy Chu Tự Bắc tự click mở QR cho mình quét, Nam Chi khẽ run lên nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.
North, tên wechat của Chu Tự Bắc.
Mà tên wechat của Nam Chi là Gardenia*.
*Gardenia: hay còn gọi là hoa nhài (chi dành dành) (Nguồn: Google)
Tên wechat cả hai đều được đặt bằng tiếng Anh, sự trùng hợp này khiến trong lòng Nam Chi cảm thấy hơi phấn khích.
Sau khi add Wechat xong, dấu tick add thành công cũng hiển thị từ lúc nào rồi: “Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với em.”
Nam Chi nhìn ảnh đại diện trong lịch sử trò chuyện và thầm thở dài: “Được.”
“Đúng rồi.” Chu Tự Bắc cất xong điện thoại, nói “Nghe nói em từ chối một bộ phim. Bộ phim về…”
“Tôi đã nhận phim mới rồi!” Nam Chi đột nhiên ngước mắt, giọng nói lộ rõ vui vẻ: “Đạo diễn tự liên lạc với tôi.”
Chu Tự Bắc giật mình: “Vậy là tốt rồi.”
Trùng hợp lúc này điện thoại Nam Chi vang lên, là tin nhắn của Trang Khả Khả bảo cô qua văn phòng của Diêu San một chuyến.
Nam Chi suy đoán là về bộ phim mới nên quay sang chào Chu Tự Bắc: “Chu tổng, tôi đi trước, chị Diêu có việc tìm tôi.”
Chu Tự Bắc khẽ ừ một tiếng.
Nam Chi vừa đi không lâu, điện thoại của anh ấy cũng vang lên.
“Bộ phim đặt trước kia, tạm thời không cần.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc