Sư Phụ, Không Cần A - Chương 29

Tác giả: Nhĩ Nhã

Ngay giây phút đó trong lòng ta lại có chút giải thoát, tuy rằng còn có chút không cam lòng, đã đi đến được nơi đây… Nhưng thôi, cứ như vậy đi. Nhắm mắt lại chờ đợi một kích trí mệnh, nhưng không có gì xảy ra, ta chậm rãi mở mắt, lại không thấy một bóng người nào. Người kia trong giây lát vừa rồi chợt biến mất. Tất cả hết thảy đều giống như là ảo ảnh. Giờ này khắc này mới cảm thấy một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống ── quả nhiên ta không muốn ૮ɦếƭ.
Ta sửng sốt một hồi, xoay người nhìn bốn phía, không có bất kỳ dấu vết nào lưu lại. Người kia rốt cuộc là ai, thích khách là người của Tam ca, tại sao lại tới nơi này, vì lý do gì không Gi*t ta? Bao nhiêu suy nghĩ khiến ta cảm thấy phiền chán, đứng từ đây có thể nhìn thấy hình ảnh ánh trăng trong hồ nước phía xa xa. Đúng rồi, phải đến đó ngay lập tức, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ vẩn vơ. Ta đề tức cẩn thận chạy về phía rừng trúc, bên tai truyền đến thanh âm vụt vụt, gió đêm hong khô mồ hôi trên người, cảm giác lạnh buốt khiến ta rùng mình.
Cuối cùng cũng đến sâu trong rừng trúc, ta sải bước đến tảng đá đứng sừng sững đề “Tiêu Diêu thúy” phía trước, nhìn quanh khắp. Ánh trăng sáng trong, Trúc ảnh Y Y, ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu vào rừng trúc, vạn vật giống như được bao phủ bởi một tầng lụa trắng ௱ôЛƓ lung.
“Thâm Lâm nhân không biết,
Minh Nguyệt đến tướng chiếu”
(Đại ý: Người trong rừng sâu không biết
Trăng sáng rọi đến người)
Thơ của Vương Ma Cật bỗng xuất hiện trong đầu ta, nguyên lai thi nhân nói, chính là ý cảnh này. Ta bỗng nhiên nhớ tới lời giảng sư phụ ngày ấy cùng bộ dáng vẽ tranh, nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự hi vọng hết thảy đều không có gì xảy ra. Thời gian ngắn ngủn trong vài ngày, không biết tại sao lại trở nên thế này.
“Công chúa…” Một thanh âm u u truyền vào tai làm ta kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên. Ta xoay người nhìn lại, phát hiện cự thạch dính một khối đất và thảm cỏ xung quanh đều bị nhấc lên, một người một tay nắm tảng đá, một tay khoa tay múa chân với nàng. Quả nhiên không phải sư phụ… Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng trong lòng ta vẫn còn chút chút âm thầm tiếc nuối. Đúng rồi, nếu như là sư phụ, người đã sớm cứu ta, sao còn phải dẫn ta đến nơi này.
Ta không tiếng động đặt tay lên nhuyễn kiếm nhìn người kia, hơi do dự. Dưới ánh trăng mơ hồ hé ra khuôn mặt bình thường. Hiện tại đã đến mức này, ta không có lý do gì để do dự, nhưng vẫn còn chút lo lắng… Như cảm nhận được cảm xúc của ta, người nọ lại nhẹ giọng nói, “Công chúa, chủ nhân của bỉ gia1 sợ ngài lo lắng, lệnh cho ta nói với ngài ba chữ, Trúc lý quán.”
[1]: ý chỉ người xấu xí, ở đây chỉ bản thân xấu xí.
Ta gật gật đầu, trong lòng biết hẳn là không sai, lập tức sải bước đến cạnh hắn. Cửa vào hơi nhỏ, đủ chỗ cho không dưới hai người, hắn nhìn xung quanh một chút, cởi bao tay bên ngoài ra, sau đó cẩn thận đỡ ta nhảy vào bên trong, sau đó chính mình cũng nhảy vào. Bên trong so với tưởng tượng của ta còn thấp hơn, chỉ tới cổ.
Hắn nói một tiếng, “Thỉnh công chúa cúi đầu.” Sau đó hắn lập tức không tiếng động đóng cửa động. Bốn phía lập tức lâm vào tối đen, ta khom người ở cửa nhỏ hẹp, trong lòng bất giác có chút khẩn trương. “Công chúa xin chờ một chút.” Người bên cạnh trong bóng đêm cung kính nói một tiếng, sau đó chỉ nghe một thanh âm vang lên, không biết làm thế nào một khối thổ địa dưới chân chậm rãi di động, chỉ chốc lát lộ ra một cửa động khá nhỏ, phía dưới mơ hồ có ánh sáng từ ngọn đèn truyền đến, một dây thang ngoằn ngoèo đi xuống dưới.
“Công chúa thỉnh đi theo ta.” Người kia chính mình tự hạ cầu thang xuống, sau đó giúp ta bước chầm chậm xuống. Phía dưới là một không gian kín phong bế, lớn hơn chỗ ở trên kia, trên tường có một ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói.
Đầu tiên hắn sờ soạng mặt tường một hồi, lại lấy ra một khối Như Ý nhìn giống cục đá nhỏ từ trên người, hướng tới đèn tường, đè mạnh xuống. Một mặt vách tường chậm rãi xê dịch về phía sau, mật đạo u ám dần dần xuất hiện ngay trước mắt.
Cách bố trí của mật đạo, cùng mật thất dưới đất trong thư phòng cơ hồ giống nhau như đúc. Quả nhiên do các sư phụ chuẩn bị. “Công chúa, chủ nhân hiện tại có việc tạm thời cũng chưa về, bọn họ dặn ta nếu như có phiền toái liền an bài công chúa tới đây. Thị vệ của Tam hoàng tử canh gác sâm nghiêm nên hôm nay mới báo cho ngài, thỉnh công chúa tha lỗi!” Người nọ dẫn ta đi sâu vào bên trong, vừa đi còn cẩn thận giải thích tình huống hiện nay.
“Không biết ta nên gọi ngươi là gì?” Ta đã chứng kiến thủ đoạn của Tam ca, liền biết hắn có thể thông tri đến ta đã là không dễ, trong lòng không khỏi có chút cảm kích. “Tiểu nhân là Chu Nam Sơn, mọi người đều bảo ta Chu thất“.
Ta gật gật đầu, nói, “Phiền toái Chu tiên sinh.” Hắn lập tức cúi đầu nói, “Công chúa không cần nói như vậy. Nô tài đã ở đây từ ba năm trước làm việc trong phủ trướng, vốn là hạ nhân của ngài, sao dám nhận lễ của ngài. Lúc trước thần cũng có vinh hạnh gặp qua công chúa vài lần, hôm nay có thể cùng công chúa nói chuyện đã là đại đại vinh hạnh.”
Khó trách có chút quen thuộc, đúng là lão nhân trong phủ. Ta thấy hắn kinh sợ trả lời, mỗi khi nói một câu đều giảm tốc độ đi chậm lại, chắp tay cung kính nói. Vì thế ta cũng không hỏi lại cái gì, theo hắn chậm rãi tiến về phía trước.
Ta nằm trên giường gỗ trong mật thất, trong lòng có chút thê lương buồn bã. Theo như lời hắn, còn có một nhóm người nghe lệnh sư phụ bảo hộ ta trong đám hạ nhân, bọn họ đã thả bồ câu đưa tin thông tri sư phụ, tựa hồ còn có một hai người trốn thoát khỏi thiên la địa võng do Tam ca bày bố ra, thúc ngựa đi Ngự tông cầu viện. Ngự tông cùng Kinh Giao tướng cách nhau không xa, nhưng thỉnh thoảng mới qua lại.
Mấy ngày nay ta sống trong mật thất, phương diện lương thực nước uống đều được chuẩn bị đủ dùng, Chu thất nói xong một ít sự tình liền lui xuống, nói rằng đây là phòng dành riêng cho ta, hắn đi gian phòng cách vách nghỉ tạm. Nghĩ lại tình hình mấy ngày gần đây, những ngày tháng yên bình an ổn lại rời đi cùng sư phụ, Tam ca đã biến thành bộ dáng phúc hắc như thế này.
Trước mắt hết thảy khó bề phân biệt, ta xoa xoa thái dương, quyết định trước tiên ngủ một chút. Sư phụ nhanh nhất thì khoảng ba ngày sau mới tới được, chỉ có tu dưỡng thân thể khoẻ hẳn, mới có thể làm tốt chuyện kế tiếp.
“Linh tê, linh tê...” Đang mê mang ta nghe được có tiếng gọi ta liền mở to mắt, nhưng làm sao cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh ánh sáng trắng đẹp mắt nhu hoà. “Ngươi là ai…“
“Linh tê, linh tê…” Người nọ giống như không nghe thấy thanh âm ta đáp lại, tiếng kêu khàn đặc đầy đau khổ, đó là thanh âm của một nữ tử, tuổi không lớn. Ta trong lòng có chút sốt ruột, không ngừng lớn tiếng kêu, “Ta ngay tại đây, ngươi đừng khóc.”
Người kia lại không nghe thấy, liên tục kêu thất thanh và khóc. “Ngươi là ai, đừng khóc, ta còn chưa ૮ɦếƭ...” Người nọ khóc như ruột gan bị đứt từng khúc, khiến nỗi bi thương tràn ngập lòng ta. Hai hàng nước mắt theo khóe mắt nhắm chặt chảy ra. “Các ngươi buông, buông…” Nữ tử kia bỗng nhiên cao giọng quát to, giống như gặp phiền toái.
Ta lớn tiếng la lên, “Ngươi xảy ra chuyện gì? Bọn họ là ai?” Trong lòng có một tia thanh minh không ngừng lặp lại nói, đây là ác mộng, đây là ác mộng, hãy nhanh tỉnh lại. Ánh mắt giống như bị bịt kín, không thể nào mở ra được.
“Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ...” Ta giật mình bật dậy, choàng mở mắt. Trước mắt là đỉnh màn lụa, cùng tẩm cung giống nhau như đúc, ta đứng dậy nhìn chung quanh một lượt, còn tưởng rằng chuyện vừa rồi là chỉ một giấc mộng, tìm khắp xung quanh cửa sổ, đột nhiên nhớ tới đây là mật thất.
“Công chúa điện hạ…“
“Chu thất tiên sinh có việc sao?”
“Công chúa điện hạ vừa rồi không ngừng khóc kêu, tiểu lão nhân còn tưởng xảy ra chuyện gì. Quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, thỉnh công chúa trị tội.”
“Không cần, ta vừa rồi bị doạ một chút,” ta thấy hắn ở ngoài cửa nói chuyện cung kính trả lời, trong lòng có chút buồn cười, cho tới nay nỗi lòng tối tăm từng chút từng chút một được hoá giải. “Xin hỏi Chu thất tiên sinh hiện tại là giờ gì?“
Ngoài cửa lập tức trả lời đến, “Hồi công chúa, hiện tại là giờ mẹo.” Nguyên lai đã là ban ngày. Ta nghĩ nghĩ, nói, “Vậy thì làm phiền tiên sinh lại đi chuẩn bị chút gì đó để ăn, lát say còn có chút vấn đề cần thỉnh giáo.”
“Điện hạ đã nói vậy nô tài đi trước chuẩn bị chút đồ ăn.”
“Tốt, Chu thất tiên sinh ──”,
“Công chúa còn phân phó gì không?”
“Không có, chính là, đa tạ sự chăm sóc của ngươi.”
Qua một vài giây, hắn mới cung kính trả lời đến, “Công chúa nghiêm trọng hoá, đây là trách nhiệm của Chu thất.” Thanh âm có chút hơi hơi run rẩy, lập tức còn nói thêm, “Công chúa thỉnh nghỉ ngơi trước, khi nào chuẩn bị cơm xong nô tài lại đến bẩm báo.”
Ta ừ một tiếng, sau đó chợt nghe thấy tiếng bước chân rời đi của hắn. Trong lòng một góc căng thẳng cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng. Ta vốn mặc y phục mỏng nằm ngủ, đứng dậy liền choàng áo khoác, dùng lược chải sơ mái tóc.
Ngày hôm qua do vội vàng cùng mệt mỏi, không chú ý tới cái gì, hiện tại đứng dậy ta mới phát hiện, cách bài trí căn phòng này giống tẩm cung như đúc, nghĩ đến thời điểm sư phụ bố trí mọi việc chắc hẳn tốn rất nhiều tâm tư. Ta cuối cùng vốn nghĩ sư phụ là lòng mang thiên hạ (lòng chỉ nghĩ tới việc lớn), không nghĩ tới ngài cũng sẽ dụng tâm những chi tiết nhỏ như vậy.
Nghĩ đến đây đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy một số vật mà tẩm cung của ta không có. Đó là một bộ chữ, hạ 乃út cứng cáp hữu lực lại tiêu sái tuấn dật, ta vừa thấy đã biết là nét chữ của sư phụ Ôn Ly, mặt trên viết năm chữ to, “Tâm An khắp nơi An”. Nguyên lai sư phụ đã sớm lường trước ta sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã viết sẵn làm cho ta an tâm sao? Tâm An khắp nơi An, ta lẩm nhẩm một lần một lần đọc những chữ sư phụ, sư phụ nếu đã sớm liệu được ngày hôm nay, như vậy hết thảy tai nạn trước mắt, đều chỉ là tạm thời đi. Ta nhẹ miết nét chữ của sư phụ, tâm cũng dần dần bình tĩnh một ít.
Ta vốn đang lo lắng không biết ở trong lòng đất có thể ăn những gì, thế mà Chu thất đã chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn giống bữa sáng. Hắn nói địa cung này được xây gần Kiến Thành là vì sợ xảy ra chuyện cần có chỗ để tị nạn, cho nên các loại cung ứng vẫn đều sung túc. Lần này, trước khi hai sư phụ cùng nhau rời đi đã dặn dò qua, nên bọn họ còn tích trữ riêng một ít, đủ dùng trong vòng một tháng. Biết được chuyện này ta trở nên kiên định một ít, sau khi ăn xong liền thỉnh Chu thất tiên sinh đi vài vòng trong mật đạo. Chu thất nói địa cung này không lớn, nhưng dễ lạc đường, cho nên dù muốn đi đâu, tốt nhất đều phải gọi hắn dẫn đường.
Ta cũng không giật mình bởi việc này, các sư phụ từng học qua thuật Kỳ Môn Độn Giáp, chắc hẳn thời điểm kiến tạo chỗ này phải bố trí trận pháp. Chu thất gọi nơi này là địa cung cũng không phải không có đạo lý, trừ bỏ phòng của ta nằm bên ngoài, nơi này bốn phía đều thông suốt, nối tiếp với rất nhiều gian phòng, trừ bỏ phòng ngủ, phòng bếp còn có nhà kho, so với tẩm cung của ta dường như còn lớn hơn một chút. Mặc dù như thế, dù sao cũng chỉ là một ít đất đá bình thường, ta dạo quanh một vòng cảm thấy không có gì đáng nhìn, liền trở về ngủ. Nằm trên đệm thoải mái, ta bắt đầu tự hỏi tất cả mọi chuyện, nếu như còn cảm thấy hết thảy đều là trùng hợp, thì hẳn là ngu ngốc chứ không phải đơn thuần, hồn nhiên.
Nhưng trước mắt trừ bỏ ở trong này tự bảo vệ mình, không còn cách nào khác. Trước mắt hết thảy là một đoàn sương mù, ta đứng ngay trung tâm, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Ở sâu dưới lòng đất, ngày đêm chẳng thể phân biệt được, đồng thời lại lo lắng tình hình hiện tại, mỗi ngày trôi qua đều khá lâu. Thời điểm nhàn rỗi, ta lại suy tư miên man không yên, đành phải gọi Chu thất tới nói chuyện phiếm.
Chu thất thuộc dạng người hay nói, ta mỗi ngày nghe hắn nói về mọi chuyện xảy ra trong phủ. Nói đến những chuyện hắn đã làm, lại thao thao bất tuyệt. Chu thất chủ yếu phụ trách địa cung. Theo hắn giảng giải, thời điểm ở trong phủ, trừ bỏ quản lý Cung này, cũng không có cơ hội cùng thủ hạ khác thủ hạ liên hệ. Tình huống hiện tại cũng là một người khác thông tri hắn, hắn mỗi ngày giờ tý đều đi tuần địa cung một lần, phụ trách thu thập tin tức do kẻ khác đem đến chỗ ẩn nấp bên cạnh khối cự thạch trong rừng trúc. Theo lý thuyết địa cung to lớn như thế, hẳn là không hề chỉ có một cửa đi thẳng ra ngoài cung, nhưng mỗi khi ta hỏi Chu thất, hắn lại nói chưa bao giờ nhìn thấy lối ra khác.
Nhìn dáng vẻ của hắn không phải là nói dối, nhưng ta còn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Sư phụ Ôn Nhai từng nói với ta một đạo lý: mọi chuyện trên thế gian, đại để đều không thoát khỏi bốn chữ “Nhân chi thường tình” (lẽ thường của con người), nếu như có một sự kiện thập phần trái ngược nhân chi thường tình, như vậy trong đó tất có ẩn tình. Đúng là như vậy, trong lòng ta luôn luôn có chút âm thầm nghi hoặc, địa cung này là chỗ dùng để tị nạn, nếu như chỉ có một con đường đi từ trong phủ đến, vậy thì thực không bình thường, nhỡ khi xảy ra chuyện thì chạy trốn như thế nào.
Giờ phút này mới hối hận lúc trước không có hảo hảo cùng sư phụ tu luyện, chỉ nhớ mang máng sư phụ khi giảng Kỳ Môn Độn Giáp có nói, trong tám cửa có khai, hưu, sinh ba cửa may mắn. Nhưng làm sao để bày bố trận pháp, đem ba cửa kia thiết lập tại địa phương nào, ta một điểm cũng không nghĩ ra được. Sư phụ cũng thật là, có địa phương như vậy cũng không sớm nói cho ta biết trước, hiện tại muốn rời phủ đi đều là khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây đầu óc bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, thời điểm lần đầu tiên ta được Chu thất đưa đến, trong địa cung trung có một gian phòng không vào được. Cái phòng kia nằm tận sâu cùng trong Cung, toàn bộ cửa chỉ dùng một khối huyền thiết thật lớn tạo thành, xem ra cần cơ quan đặc biệt mới có thể mở ra. Chu thất nói nơi này được kiến tạo từ gì hắn cũng không rõ, từ ngày xây dựng Kiến Thành chưa từng thấy các sư phụ mở ra lần nào. Đường đi vào địa cung có thể nằm ở nơi khác hay không? Ta gọi Chu thất theo ta cùng đi mở cửa, ta lần mò chung quanh nhưng không tìm được cơ quan gì. Ngày mai chính là ngày ước hẹn cùng Thanh Nham, ta muốn ngoãn ngoãn chờ đợi theo lời hắn, liệu hắn có thể xông vào phủ tìm ta hay không?
Nghĩ vậy lòng ta trở nên băng giá, thật sự là quá nguy hiểm, hai nắm đấm đối đầu địch bốn tay, huống chi là binh mãnh tướng mạnh dưới trướng Tam ca. Ta suy nghĩ thông suốt, cảm thấy vô luận như thế nào đều phải nghĩ cách ra ngoài gặp mặt hắn(Thanh NHam).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc