ĐƠN GIẢN LÀ NIỀM HẠNH PHÚC TRỌN VẸN NHẤT.
Ngày đó sau khi rời khỏi, Như Tuyết về thẳng bệnh viện với Minh Vương nhưng không hề kể cho anh bất cứ chuyện gì. Cô không muốn anh ưu phiền hay lo lắng về họ, cũng không muốn bất cứ ai xen vào chuyện đó. Chuyện riêng của họ chỉ nên do chính họ giải quyết.
Những ngày sau không thấy bà Ella tìm gặp cô nói chuyện nữa. Ông Tuyên cũng không gây khó dễ gì cho cô.
Cuộc sống êm đềm và trầm lặng cứ thế trôi qua.
Bánh xe thời gian lại lặng lẽ quay tròn đem mùa hạ nóng bức và rực rỡ với những mùa thi và màu đỏ của hoa phượng đi xa. Mùa thu cùng tán lá bàng bắt đầu chuyển màu đặc trưng và ngày tựu trường đang đến gần.
Một buổi sáng bình dị như bao ngày khác, Như Tuyết lại tất bật sửa soạn buổi khai giảng cho con. Vậy là một năm học mới đã đến.
Nhìn con gái xinh xắn trong áo sơ mi trắng và váy đen – đồng phục tiểu học, khuôn mặt con ánh lên niềm háo hức và mong chờ, mái tóc đã dài chấm vai được thả xuống, trái tim cô thổn thức niềm vui nhoi nhói.
Con gái cô lại lớn hơn một tuổi. Hôm nay con sẽ chuyển từ mầm non sang lớp một. Nghe có vẻ gần nhưng khi nghĩ đến mầm non và tiểu học thì đó lại là cả một chặng đường. Tiểu học là con thực sự bước vào giai đoạn tiếp cận với thế giới rộng lớn này. Bước chân con ngày một vươn xa và vươn cao. Đó chính là lý do cô thấy nhoi nhói trong lòng cùng niềm hạnh phúc chứng kiến con lớn lên từng ngày.
Ngồi xuống trước mặt con, Như Tuyết âu yếm vuốt ve mái tóc óng mượt của con, dịu dàng nhìn sâu vào mắt con nói:
- Bé con hôm nay sẽ lên lớp một. Đây là nền tảng cơ bản và nghiêm túc trong sự nghiệp học hành của con…. Con cảm thấy thế nào?
- Con rất vui. Con tin con nhất định sẽ tài giỏi và thông minh như bố mẹ ạ. – Ánh Dương nhìn mẹ đáp chắc nịch. Bé tin tưởng bé sẽ có những bạn bè mới và những niềm vui mới ở ngôi trường mới.
Xúc động ôm con vào lòng khi nhìn thấy sự quật cường trong mắt con, hai mắt Như Tuyết lấp lánh thứ vật chất chân thực đang cố gắng kìm lại. Con gái của cô thực sự lớn rồi, không cần cô bao bọc chu đáo như trước, con đã có đôi chân vững vàng để tự đặt dấu ấn đến chính những vùng đất riêng của mình. Mặc dù chỉ muốn con mãi mãi bé nhỏ trong vòng tay mình, cô sẽ luôn ở đằng sau động viên và lặng lẽ dõi theo con, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho con.
Bất chợt tiếng còi xe vang lên, hai mẹ con vội lấy lại khí thế. Như Tuyết đứng dậy, cười dắt tay con bước ra ngoài.
Mọi người đang đứng ngoài sân nhìn hai mẹ con từ trong nhà đi ra.
Hân với bụng bầu hơn bảy tháng nhưng đã to vượt mặt, đứng cạnh chồng nhìn cô cười ẩn ý. Đức Minh bên cạnh đỡ eo giúp vợ cũng nhìn em gái cười vui vẻ.
Thấy vậy Như Tuyết liền nhăn mày với hai người, chê họ ngớ ngẩn.
Đang nói chuyện với bố mẹ cô, bên cạnh là bé Hoàng cũng mặc áo sơ mi trắng sơ vin quần đen giống Ánh Dương, Minh Vương vội vàng quay lại nhìn cô nở nụ cười quyến rũ quen thuộc. Anh bước đến bế con lên, một tay tự nhiên đặt lên eo cô.
Mọi người nhìn thấy chỉ cười cười bình thản, bởi những cử chỉ thân mật của họ đã quá quen thuộc. Như Tuyết cũng không còn e ngại sự quan tâm và yêu thương của anh trước mặt mọi người.
Cô cười nhẹ với anh rồi quay sang nói với bố mẹ:
- Chúng con đi nha.
- Ừ, các con đi đi… Nhớ cẩn thận nhé. – Ông Tần cười dặn dò con.
Nghe vậy, cô nở nụ cười ấm áp với bố thay cho tiếng “vâng” đồng ý.
Đột ngột Hân xen ngang, hớn hở nháy mắt với cô:
- Hai người tình cảm như vậy, còn chờ gì nữa mà không tổ chức đám cưới đi? Ánh Dương cũng đổi họ rồi còn gì. - Cô cười hắc hắc nói.
Nhìn cô chị dâu bạn thân của mình, Như Tuyết chỉ cười không chấp, quay sang Minh Vương xem anh phản ứng thế nào? Ai ngờ anh cũng đang rụt rè nhìn cô. Vì vậy cô chỉ im lặng nở nụ cười không cho ý kiến.
Đúng là Ánh Dương đã đổi về họ của anh. Bây giờ tên con cô mang luôn họ của hai người: Trần Nguyễn Ánh Dương.
Bọn họ thân mật như một gia đình thực sự khi đi đâu cũng sánh bước bên nhau. Người ngoài đều nghĩ họ đã là vợ chồng từ lâu. Thực sự bọn họ chỉ còn thiếu bước thủ tục cuối cùng là hoàn thiện. Chỉ là…chẳng hiểu sao vẫn chưa có.
Trước đó cô luôn nghĩ anh sẽ nóng vội hoặc nhanh chóng cầu hôn cô. Thật không ngờ từ đó anh càng ngày càng quan tâm cô hơn nhưng tuyệt không đề cập gì đến chuyện kết hôn khiến cô thấy thật khó hiểu.
Bọn họ không nói gì nữa, bốn người: hai lớn hai bé lên xe đi đến trường.
*******************
Nằm trên đường Nguyễn Khuyến thuộc quận Đống Đa Hà Nội, trường tiểu học Lý Thường Kiệt mặc dù chỉ là một trường bình thường nhưng hôm nay cũng rực rỡ và tráng lệ hơn ngày thường.
Nắng vàng ấm áp của mùa thu bao trùm cả ngôi trường. Những giọt nắng nhảy nhót, vờn nhẹ trên sân trường và trong từng tán cây. Khắp trường chật ních người, từng đám em nhỏ mặc đồng phụ tiểu học y như nhau cầm cờ, dè dặt bịn rịn bên bố mẹ.
Ánh Dương nắm tay Hoàng, Như Tuyết nắm tay con gái và Minh Vương nắm tay cháu mình tạo thành hàng ngang bốn người thong thả bước về phía đám đông.
Được đi giữa, bên cạnh là bố mẹ và anh họ, Ánh Dương vui vẻ và háo hức đến nhảy chân sáo, miệng không ngừng cười híp cả mắt như đang khiêu vũ cùng nắng. Niềm vui rõ ràng trên khuôn mặt bé.
Minh Vương cười âu yếm nhì con gái cảm thán:
- Hôm nay bé con vui thế!
- Tất nhiên rồi….bởi vì ước muốn của con đã thành hiện thực. Con có bố và mẹ, hai người cùng đưa con đi khai giảng. – Ánh Dương ngây thơ cười đáp. Đúng là bé rất vui, cuối cùng bé cũng giống như những bạn khác. Sẽ không còn bạn nào khinh thường và không thèm chơi với bé vì chê bé không có bố nữa.
Nghe con gái nói như vậy trong lòng hai người làm bố mẹ đều vừa vui vừa chua xót. Minh Vương ngước mắt nhìn Như Tuyết bên cạnh, đảo mắt nửa đùa nửa thật nói:
- Hay là chúng mình kết hôn luôn để con gái toại nguyện nhỉ?
Hai đứa bé cùng đánh mắt sang nhìn cô đầy mong chờ, mắt long lanh như muốn thúc giục.
Như Tuyết đưa mắt nhìn ra xa, có vẻ như không nghe thấy khiến Minh Vương thất vọng cụp mắt xuống. Thật ra anh chỉ muốn thăm dò xem ý cô thế nào? Liệu cô vẫn chưa đồng ý? Chỉ cần cô không biểu hiện tức giận hay vui vẻ một chút là anh sẽ thực hiện kế hoạch cầu hôn hoành tráng nhất. Ý tưởng này đã có trong đầu anh rất lâu rồi. Chẳng qua sợ mình chưa đủ chân thành cho nên không dám đả động đến mà càng ân cần chăm sóc hơn. Anh định dùng chính sách “mưa dầm thấm lâu” với cô, do vậy lần này cũng không hi vọng nhiều, càng quyết tâm cố gắng hơn nữa.
- Được thôi…. Anh có chuẩn bị nhẫn không? – Như Tuyết nhẹ nhàng quay sang nhìn anh cười.
Đang buồn bã vì sự thất bại của mình, nào ngờ lại nghe được câu như vậy khiến Minh Vương tưởng tai mình nghễnh ngãng, chẳng biết làm gì ngoài việc ngơ ngác nhìn cô.
Thấy vậy Như Tuyết ra vẻ không vui nhíu mày hỏi:
- Anh không muốn sao?
Câu nói của cô lập tức làm anh tỉnh táo như vừa bị vỗ mạnh vào đầu, vội vàng gật đầu tới tấp, chỉ sợ cô lập tức đổi ý. Thậm chí Như Tuyết còn cảm giác mình nhìn thấy ba đôi tai của ba kẻ trước mặt hếch lên cao như ba con cún đang bày tỏ sự vui mừng tột cùng với chủ nhân. Cô phì cười trước thái độ hưng phấn có phần thái quá của họ, nhìn người đàn ông tuấn tú tỏa sáng trong nắng trước mặt, nghiêm nghị nói:
- Nghi lễ cơ bản nhất không thể bỏ qua. Anh không quên đấy chứ?
Minh Vương nghe vậy cười tít mắt như đứa trẻ ngô nghê, vội vàng bước đến quỳ một gối trước mặt cô, tay lấy chiếc hộp nhỏ màu nhung đen vẫn mang bên túi gần vị trí trái tim, dùng hai tay đưa đế trước mặt, nhìn sâu vào mắt cô đến cả chục phút rồi mới nghiêm trang nói:
- Nguyễn Như Tuyết….em cưới anh làm chồng nhé.
Hội trường im lặng trong giây lát, sau đó bùng nổ bởi tiếng cười rung chuyển trời đất của đám đông. Không biết từ lúc nào mọi người đã tụ tập thành đàn gần đó. Các phụ huynh nắm tay con mình cười nghiêng ngả, ai cũng thán phục và ngưỡng mộ trước câu nói lạ lùng và vẻ e thẹn như kiểu người đang quỳ gối cầu hôn kia là một cô gái mong được chàng trai rước về. Quyền làm chủ và thâu tóm tất cả của anh chàng này thuộc về tay cô gái bé nhỏ trước mặt. Bọn họ đưa mắt nhìn cô gái mong chờ sự đồng ý từ cô. Đây là một màn cầu hôn nhẹ nhàng, hài hước và lãng mạn nhất họ từng chứng kiến.
Đen mặt nhăn mày nghe tiếng cười sảng khoái của đám đông, Như Tuyết chìa tay ra, cười tươi đáp:
- Em đồng ý thu nạp anh.
Sau giây phút vui mừng đến nghẹt thở, Minh Vương cẩn thận Ⱡồ₦g trước nhẫn giản dị có đính một hạt kim cương nhỏ vào ngón áp út của Như Tuyết, sau đó đưa lên miệng hôn rồi mới đứng dậy ôm chầm lấy cô quay một vòng. Sân trường lại bùng nổ lần nữa bởi tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.
Sau đó lễ khai giảng diễn ra bình thường. Minh Vương ngồi bên cạnh cứ thỉnh thoảng quay sang nhìn bàn tay phải của Như Tuyết rồi cười ngốc nghếch, vẻ mặt vẫn trì độn và ngạc nhiên đến khó tin. Anh không nghĩ chuyện lại đơn giản như vậy? Cô thực sự đã đồng ý? Nhanh như vậy? Anh vừa cầu hôn cô thành công?
Bắt gặp nụ cười tủm tỉm và ánh mắt mơ màng của Minh Vương, Như Tuyết biết trong đầu anh đang bay bổng với hàng trăm câu hỏi và sự kinh ngạc. Cô cười lắc đầu bất lực. Anh trở nên ngốc nghếch và rụt rè từ khi nào vậy? Thật ra cô đã ưng thuận từ lâu, vậy mà anh ngố tàu không nhìn ra. Cô đành thở dài chờ đợi…bởi cô làm sao cầu hôn trước được? Đôi lúc anh bỗng ngây dại như vậy, chẳng hiểu được tâm tư của cô. Như Tuyết là một cô gái thẳng thắn và rõ ràng, một khi đã tin tưởng tình cảm của anh thì nhất định đồng ý. Cô cũng là cô gái mộng mơ, nhưng cô không cần một buổi cầu hôn lộng lẫy và phô trương, bởi những thứ đó chẳng thể minh chứng cho tình yêu chân thực và cao thượng của con người. Làm to, làm cầu kỳ quá đôi khi lại thành giả tạo và giảm bớt ý nghĩa của việc làm đó đi. Một buổi cầu hôn như hôm nay đã là quá tuyệt vời, con đường sau này của họ mới là điều đáng quan tâm. Hạnh phúc đối với cô chỉ là sự đơn giản nhất xuất phát từ trái tim của mỗi người. Vì vậy anh thật ngớ ngẩn khi đau đầu lo lắng và tính kế đến “dự án” vĩ đại thừa thãi nào đó. Cô cười tươi, Ⱡồ₦g bàn tay mình vào tay anh. Những ngón tay siết chặt với nhau. Từ bây giờ cô sẽ không buông tay anh….nhất định.