Buổi trưa nắng nóng mà được ngồi trong một nhà hàng sang trọng, điều hòa mát lạnh với những đồ ăn, thức uống ngon lành và tươi mát chắc chắn ai cũng muốn. Mặc dù đang trong tình trạng đó, xung quanh là không gian trang nghiêm và tĩnh lặng, ngồi quỳ trên tấm thảm dày, trước mặt là những món ăn nổi tiếng và đặc sắc của Nhật, Như Tuyết không hề thoải mái hay sung sướng mà chỉ có sự căng thẳng và khẩn trương, vì ngồi đối diện cô là người phụ nữ xinh đẹp và cao quý – Bà Ella Phan.
Sáng nay, chào đón mình là cuộc điện thoại của bà đã khiến cô hơi e ngại và lo lắng.
Biết bà muốn nói chuyện với mình cho nên mặc dù không thực sự muốn cô vẫn đồng ý, bởi bà vừa là tiền bối vừa là mẹ anh.
Sau vụ việc xảy ra với Ánh Dương, cô biết bà đã hoàn toàn chấp nhận và yêu thương con bé, vì vậy một tuần vài lần bà sẽ cho người đến đón bé. Như Tuyết chỉ có thể khẳng định thái độ của bà với con mình... còn về bản thân, cô không dám bình luận. Bà vẫn lạnh nhạt và xa cách như trước.
Thực ra bọn họ chưa hề có cuộc chuyện trò chính thức nào sau cuộc viếng thăm thất bại ở bệnh viện từ lâu. Bây giờ bà đột ngột yêu cầu gặp mặt, cô làm sao không lo sợ trong lòng?
Thấy rõ sự căng thẳng trong đôi mắt đen láy và bàn tay nắm chặt ly nước của người đối diện, bà Ella ưu nhã uống ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, nhìn cô hỏi:
- Cô biết tôi gọi cô ra đây có mục đích gì không?
- Dạ, để nói chuyện ạ. – Như Tuyết lễ phép trả lời.
- Vậy cô nói xem là chuyện gì? – Bà ung dung nhìn cô nhướn mày hỏi.
Chuyện gì thì chuyện, chắc chắn không phải tốt lành… Nhưng cô làm sao dám nói vậy? Cô tự nhủ thầm rồi cười khẽ nhìn bà điềm tĩnh đáp:
- Dạ, cháu không biết…. Có điều gì vướng mắc hay không hài lòng, xin cô cứ nói.
Sự khéo léo và sắc xảo trong câu trả lời của cô làm bà Ella gật đầu hài lòng. Thái độ không xu nịnh không hỗn xược của cô, bà rất thích. Cô biết có lẽ đây không phải chuyện vui cho nên chọn cách vừa tế nhị vừa khẳng khái mở đường cho bà.
Lại nhấp một ngụm trà cho mát họng, bà nhìn bàn đầy thức ăn trước mặt rồi cười nhẹ.
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện… Nên chuẩn bị tâm lý trước.
Nói rồi bà đưa mắt quan sát biểu hiện trên mặt Như Tuyết, muốn thử khả năng ứng xử và kiềm chế cảm xúc của cô.
Biết vậy cô bình tĩnh mỉm cười đáp lại:
- Cháu mời cô ăn cơm ạ.
Một lần nữa bà hài lòng với thái độ thông minh của cô. Mặc dù trong mắt lóe lên sự hồi hộp và kinh hoàng nhưng ngay lập tức biến mất, nét mặt không đổi nở nụ cười đáp lễ. Đúng là người con gái có khí chất thanh cao và nhanh nhạy.
Hai người từ từ thưởng thức đồ ăn trên bàn. Tuy không khí vẫn xa cách và nín chặt nhưng không quá ngột ngạt và gay gắt.
Bình thản đặt đôi đũa trên tay xuống chiếc bát, bà Ella lấy khăn chấm chấm miệng với dáng vẻ tao nhã của một bà hoàng, liếc nhìn Như Tuyết bâng quơ hỏi:
- Chuyện của con tôi và cô thế nào rồi?
- … Dạ, vẫn bình thường ạ. – Sau một hồi đắn đo, cô bình tĩnh đáp.
Thực sự đây là vấn đề nhạy cảm bởi lần trước vì chuyện này mà hai người trở nên căng thẳng. Mặc dù biết đó là điểm mấu chốt giữa họ nhưng cô chưa muốn tiếp tục xảy ra cuộc tranh luận nảy lửa với bà khi tình cảm của cô và anh vừa mới yên ổn. Cô lặng lẽ hít sâu, cố gắng suy nghĩ và tìm cách để cuộc nói chuyện diễn ra với không khí “dĩ hòa vi quý”.
Bà Ella cũng đoán được cô sẽ nói vậy, không phản cảm hay tức giận như trước mà chỉ nhìn cô chăm chú.
Mãi sau bà thở dài nói thẳng:
- Sau những gì thằng Vương làm, tôi tin cô và tôi đều rõ nó yêu cô nhiều thế nào…. Phải nói tôi thực sự bất ngờ và không dám tin nó sẽ vì một người con gái mà làm những việc đó.
- Cháu cũng vậy. – Như Tuyết cười hạnh phúc đáp.
Đến bây giờ cô còn bàng hoàng và bồng bềnh như trên mây khi nghĩ lại những câu nói đã khắc sâu vào trái tim cô của anh. Trong mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc, thỏa mãn và cả chút xót xa.
- Vì vậy tôi nghĩ…. Nếu tôi vẫn tiếp tục ngăn cản…. đó sẽ là việc làm ngu xuẩn và dư thừa. Chỉ là..... – Bà ngừng lại quay sang nhìn vào mặt cô.
Như Tuyết căng thẳng và hồi hộp đến nắm chặt bàn tay trái dưới gầm bàn. Cô biết câu sau mới là quan trọng nhất. Có lẽ bà vẫn không thể chấp nhận cô....nhưng không sao. Thái độ của bà đối với cô hòa nhã và tôn trọng hơn rất nhiều. Điều đó đối với cô đã là kết quả tốt. Cô thở nhẹ một hơi, nới lỏng bàn tay nghe bà nói hết.
- Hôn nhân của người giàu hoàn toàn không đơn giản và dễ dàng như người bình thường... Bởi xung quanh họ còn liên quan đến gia tộc, sự nghiệp, danh dự của gia đình...và nhiều thứ khác.
Sau một hồi quan sát cô, bà Ella không hề tiếp tục câu nói trước. Bà chọn cách dẫn dắt tinh tế và nhẹ nhàng nhất.
Đó có thể là vì sự khéo léo và cả sự tôn trọng của bà dành cho cô. Bà muốn cô tiếp nhận sự thật một cách bình yên nhưng phải rõ ràng và nắm bắt sâu sắc nhất. Nghĩ vậy, cô mỉm cười gật đầu đồng quan điểm, đợi bà nói tiếp.
- Đôi khi chỉ có tình yêu là không đủ.... Cô nghĩ sao? – Bà thốt ra câu hỏi tế nhị sau khi đưa ra điều mấu chốt cũng đầy tế nhị.
Cô cười nhẹ nhàng, uống một ngụm nước lọc rồi bình thản nhìn trực tiếp ánh mắt sâu thẳm của bà kiên định đáp:
- Cháu biết rõ điều đó. Ngay cả trong gia đình bình thường, nếu chỉ có tình yêu đôi lứa cũng không thể níu giữ hạnh phúc lâu dài.
- Đúng vậy. – Bà gật đầu vừa ý với quan điểm đúng đắn của cô.
Thật ra hai người nói chuyện khá hợp bởi họ đều là những người thông minh, mạnh mẽ và tinh tế. Bà thầm gật gù trong đầu rồi quay lại vấn đề chính.
- Vậy cô nghĩ cần có những yếu tố nào nữa?
Nghe câu hỏi của bà, Như Tuyết không vội trả lời ngay. Cô nghiêm túc suy nghĩ. “Cần có những yếu tố nào để gìn giữ một cuộc hôn nhân lâu dài?” Cô cũng tự hỏi bản thân mình, sau đó nhớ lại hình ảnh của bố mẹ từ trước đến giờ. Những hình ảnh giản dị và thâm tình của họ lần lượt tái hiện trong đầu cô.
- Cháu nghĩ.... Hạnh phúc là một thứ cảm xúc vừa khó nắm bắt vừa dễ có được…. Một cặp vợ chồng muốn cùng nhau sánh bước đến cuối cuộc đời thì quan trọng nhất là ba yếu tố: Tình cảm đó phải vừa là tình yêu, vừa là tình thân và vừa là tình bạn.
Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, cô thẳng thắn đúc kết lại. Hôn nhân cần sự cháy bỏng và ngọt ngào của tình yêu để duy trì sự lãng mạn và mới mẻ, cần sự che chở và thấu hiểu của tình thân để xây dựng một nền móng vững chắc...cuối cùng là sự tin tưởng và đồng cảm của tình bạn để vượt qua mọi khó khăn, trắc trở.
- Cô rất thông minh và sâu sắc. – Bà Ella gật đầu khen ngợi.
Cô chỉ cười nhẹ khiêm tốn. Đó là nhờ bố mẹ giúp cô hiểu rõ nó. Bọn họ đã áp dụng triệt để quy tắc đó cho nên họ vẫn hạnh phúc bên nhau đến tận bây giờ. Tuy không giàu sang hay đầy đủ gì nhưng họ không luyến tiếc và khao khát điều gì lớn hơn. Hạnh phúc đôi khi chỉ nhỏ nhoi như vậy.
- Nhưng đó là lý thuyết....thực tế phũ phàng và khó khăn hơn nhiều.... Cô tin mình có đủ bản lãnh và sự bao dung khi chồng mình suốt ngày dự tiệc xã giao và đi công tác không? Cô có đủ tin tưởng hay bình tĩnh khi chẳng may bắt gặp ảnh chồng trên báo với một cô người mẫu trong vụ scandal tình ái nào đó?
Bà nhàn nhạt đưa ra những thực tế phổ biến và nghiệt ngã nhất của người giàu thường mắc phải.
Lý thuyết chẳng là gì nếu thực hành hoàn toàn khác. Bà không còn ngăn cản họ nhưng bà cần để cô nhìn rõ sự thực thê thảm của hôn nhân quyền quý, bởi bà không muốn con trai bà lại giống chị gái nó rơi vào một kết cục thất bại. Đó cũng là lý do bà luôn muốn con bà lấy cô gái cùng tầng lớp, bởi cô ta từ bé đã được chứng kiến và hiễu rõ sự thật đó.
- Cháu biết. Cháu không tự tin nói rằng mình có đủ tính cách đó....nhưng từ khi cháu quyết định tha thứ cho anh ấy có nghĩa là.... Cháu sẽ vì anh ấy mà cố gắng và kiên cường đấu tranh cho tình cảm của mình. Trước đây chỉ có một mình anh ấy bảo vệ....Từ bây giờ cháu sẽ sánh bước cùng anh ấy. – Như Tuyết kiên định trả lời.
Lần đầu tiên cô tuyên bố và bao bọc quan hệ của họ với người khác. Anh đã từng nói “tình yêu là phải có sự bình đẳng từ hai phía”, vì vậy một khi đã xác định rõ ràng tình cảm của mình với anh và chấp nhận anh thì cô sẽ mạnh mẽ đấu tranh cho nó đến cùng.
Bà Ella bất ngờ trước lời khẳng định chắc nịch của cô. Cuối cùng con trai bà cũng nắm bắt hoàn toàn trái tim cô gái này. Cô ta thực sự đã yêu thương nó, không còn lạnh lùng và bị động như trước. Bà thích tính cách quật cường của cô trong tình yêu: Một khi biết rõ tình cảm và mục tiêu của mình, cô sẽ sẵn sàng kiên trì đến cùng..... Nhưng bà vẫn còn một điều phải nói, đành thở dài nói tiếp:
- Trên đời này có quá nhiều cám dỗ...mà con người lại quá nhỏ nhoi và mong manh. Người đàn ông bản lĩnh trên thương trường lại càng có nhiều lôi cuốn và rắc rối, vì vậy khả năng tự vệ trước những thứ đó càng yếu ớt. Có những người....
Đang chăm chú lắng nghe bà giảng giải, bất chợt Như Tuyết bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt và phẫn nộ của bà Ella. Hai mắt bà mở trừng nhìn phía sau lưng cô, hai tay run lên rồi nắm thành đấm, môi bà mím chặt như cố gắng kìm giữ trái tim mình khỏi vỡ nát. Trong mắt bà là lửa giận đỏ rực đồng thời cũng là nỗi đau và tuyệt vọng tột cùng.
Biểu hiện lạ lùng của bà làm cô lo lắng, quay đầu nhìn lại phía sau.
Qua lối đi ngăn giữa hai dãy phòng, một cây anh đào đứng bên trái. Căn phòng đối diện cũng mở cửa gỗ kéo kiểu Nhật giống phòng cô đang ngồi, vì vậy có thể nhìn rõ đối phương. Bên đó là một người đàn ông mặc vest đen, tuy đã đứng tuổi nhưng vẫn phong độ ngời ngời: vầng trấn cao sáng với khuôn mặt đầy nét anh tuấn và cường thế. Người con gái trẻ trung xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, khoe rõ từng đường cong cơ thể.
Quay lại nhìn bà Ella vẫn phản ứng sốc nặng như trước, Như Tuyết nhíu mày khó hiểu? Hai người đó là dạng rất phổ biến của đại gia và kiều nữ, có gì khiến bà xúc động mạnh đến vậy? Trừ phi..... Tròng mắt cô lóe lên tia khi*p đảm, sau đó tiếp tục quan sát biểu hiện của ba người hoàn toàn trái ngược nhau: Một người phẫn nộ và đau khổ nhìn hai người đang tình tứ và vui vẻ chỉ cách nhau dải anh đào bay bay trong gió.... Nực cười nhất là hai người kia hoàn toàn không ý thức được điều đó, vẫn vô tư diễn trò thân mật.
Nhìn lại người phụ nữ quý phái và cao ngạo trước mặt, cô bỗng thấy thương xót cho bà.... Nếu cô là người đang xúc động đến bất động, hai mắt không chớp chứng kiến tận mắt chồng mình âu yếm người con gái khác, cô sẽ làm gì nhỉ? Càng nghĩ cô càng cảm thấy bà Ella đáng thương và cần sự đồng cảm sâu sắc.
Nhìn bà lần cuối, chắc chắn rằng khi cô đứng dậy rời khỏi đây bà vẫn không biết trong một thời gian dài nữa, Như Tuyết dứt khoát đi thẳng về phía căn phòng đối diện với cánh cửa ngang nhiên mở to. Biết rõ đây không phải việc của mình, cũng không đủ tư cách can thiệp.... nhưng nhìn vẻ mặt đau thương và sốc nặng của bà cô không đành lòng. Cô sẽ giúp bà tìm một cái kết, cho dù là viên mãn hay vỡ lở thì vẫn tốt hơn là sống trong đau khổ và dằn vặt từng ngày. Sự yếu đuối và ngốc nghếch của bà có lẽ cần người khác tác động.
Bên này người đàn ông và cô gái đang hồn nhiên ăn uống như không có ai. Cô gái lả lướt dựa vào lòng người tình, mềm nhẹ đưa ly rượu lên miệng ông ta. Người đàn ông cười nhẹ rồi mở miệng uống cạn, mặc dù khuôn mặt vẫn dửng dưng như thường.
Bất chợt một hình bóng nhỏ bé xuất hiện trước mặt họ. Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn lên.
Khi bắt gặp khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của Như Tuyết, trong mắt người đàn ông sáng lên tia bất ngờ và hoảng hốt, ngay sau đó trở về bình thường. Còn cô gái vẫn tự nhiên ăn uống như không nhìn thấy sự tồn tại của cô. Chắc cô ta đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.
Liếc nhìn khuôn mặt nổi bật của người đàn ông, lúc này Như Tuyết mới nhớ ra mình đã gặp ông ta ở đâu. Cô không biết có nên đồng ý hay bực mình vì sự sắp đặt của ông trời? Nhưng chắc chắn với người phụ nữ kia sẽ là điều không muốn.... Chỉ là bà nên một lần dứt khoát.
Lại đưa mắt sang bên quan sát cô gái xinh đẹp, cô thầm nhếch mép trong lòng khi chắc chắn cô ta chỉ hơn mình vài tuổi là cùng.
Sau khi hai bên cùng nhìn rõ đối phương và đánh giá lẫn nhau, Như Tuyết bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt người đàn ông, mỉm cười xa lạ chào:
- Cháu chào chú.... cháu nghĩ chú biết rõ cháu ạ? – Cô hỏi thẳng.
Một người bản lĩnh và cường quyền như ông làm sao không điều tra cô gái khiến con trai mình điêu đứng? Đặc biệt ông đã từng gặp cô, vì vậy cô càng khẳng định điều đó.
- Đúng vậy. – Sau một lúc ngạc nhiên và thán phục trước sự thẳng thắn của cô gái này. Ông Minh Tuyên cười đáp. Đúng là ông đã nắm rõ gia cảnh của cô.
- Thật tình cờ khi gặp chú tại đây.... chú nghĩ là điều may mắn hay.... bất hạnh ạ? – Cô nghiêng đầu về phía ông một chút hỏi.
- Tùy cháu....riêng tôi thấy đó là một điều thú vị. – Ông Tuyên thản nhiên cười.
Điệu bộ thoải mái của ông làm cô bắt đầu chán nản. Không ngờ ông ta thản nhiên vậy? Xem ra việc này là một lẽ đương nhiên trong suy nghĩ của ông rồi. Nếu vậy sẽ rất khó khăn để ông thay đổi và chấp nhận sự thực.
Thở dài mệt nhọc, Như Tuyết đánh mắt sang cô gái bên cạnh một cách bình thản và thương hại, sau đó nhìn thẳng ông thông báo:
- Cô mời cháu đến đây ăn cơm và nói chuyện ạ.
Bình thản vạch trần sự thật, sau đó cô né người sang một bên nhường cho ánh mắt gấp gáp của ông tiến thẳng đến khuôn mặt trắng bệch và đờ đẫn đằng kia.
Bà Ella vẫn giữ nguyên trạng thái từ lúc cô dời đi.
Tròng mắt mở to hơn một chút, ông Tuyên vô thức né người sang phải để cô gái kia không quá dựa sát, sau đó bình thản nhìn Như Tuyết đợi cô tiếp tục.
- Hồi nhỏ cháu đã từng hỏi bố cháu rằng “ bố có yêu mẹ không?”.... Ông bình lặng nhìn cháu một lát rồi mỉm cười xoa đầu cháu đáp “Nó không đơn thuần chỉ là tình yêu mà nó sẽ còn là tình bạn và tình thân của đôi bạn già”.... Rồi ông nói cho cháu biết định nghĩa về từ “hạnh phúc”.... Ông nói trên đời này thật ra hạnh phúc dải rác khắp nơi nhiều như lá cây vậy... Chẳng qua là ai sáng mắt để phát hiện ra nó trong hàng ngàn thứ lấp lánh và đặc sắc khác…Một cậu bé tật nguyền khi nhận được chiếc xe lăn từ mồ hôi nước mắt của bố mẹ mua cho, cậu ta sẽ cười suốt ngày và nâng niu nó.... Một người lính hy sinh nơi chiến trường, trước khi ૮ɦếƭ trong Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn là lá thư nóng hổi của gia đình.... Cuối cùng anh ta vẫn mỉm cười nhắm mắt..... Còn rất nhiều rất nhiều ví dụ thực tế và giản dị khác, bởi đôi khi hạnh phúc chỉ là hai chữ “thỏa mãn”.... Lúc đó cháu không hiểu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu rồi.
Cô nhẹ nhàng kể chuyện về bố mình cho ông nghe. Từng lời nói và ánh mắt đã nói lên sự kính trọng và thán phục của cô dành cho bố. Sau đó cô quay sang cười hỏi ông Tuyên:
- Vậy hiện tại chú có hạnh phúc không ạ?
Câu hỏi của cô khiến ông sững sờ đến đờ người? Ông có hạnh phúc không? Câu hỏi này thực sự ông chưa bao giờ đặt ra...hay nói đúng hơn là không dám tự hỏi. Ông có đầy đủ danh vọng và tiền tài, bao người cung phụng và ghen tỵ....nhưng khi còn lại một mình ông có những gì? Một gia đình băng giá, một người vợ lạnh nhạt, một đứa con gái căm hận mình và một thằng con trai chưa từng biết hai chữ “kính trọng” với ông? Đã bao giờ ông bắt gặp ánh mắt yêu thương và kính phục của các con đối với ông như cô gái này đối với bố mình?.... Vậy giữa ông và ông ta ai thực chất là hạnh phúc đây?
Quan sát ánh mắt thẫn thờ phiêu bạt nơi xa của ông Tuyên, Như Tuyết lắc đầu thở dài, lôi ông về thực tế:
- Cô gái này chắc chỉ hơn cháu vài tuổi... Thử hỏi cô ấy sẽ ở bên chú bao lâu? Một tháng, hai tháng hay là ba tháng? Cô ta yêu gì của chú chẳng lẽ người từng trải như chú lại không rõ? Vậy mà chú nhẫn tâm vứt bỏ một người vợ sẵn sàng lặng lẽ ở bên chú cả đời? – Cô ẩn nhẫn tức giận và mong chờ chân thành nhìn ông - Ai cũng biết những bông hoa đẹp đều hấp dẫn....nhưng tất cả những thứ đó chỉ là phù du, còn những thứ ở ngay trước mắt tại sao không đáng trân trọng? Là vì ta thường hướng mắt đến những gì xa vời và lộng lẫy trên cao sao?
Cô bình tĩnh phân tích muốn cảnh tỉnh sự sáng suốt và xé nát lớp sương mù trong đầu người đàn ông này.
Người con gái bên cạnh bị cô nói vậy định nổi giận trách mắng nhưng ngay lập tức bị cái lừ mắt của ông làm cho sợ hãi co người lại một chỗ.
- Thực ra cháu rất không đồng tình với tình yêu của cô dành cho chú... Nếu chỉ âm thầm ở bên chờ đợi hay hi vọng một ngày người đó quay trở lại là điều không tưởng...bởi đàn ông thường rất vô tâm và không nhạy cảm.... Nhưng thực sự là chú không cảm nhận được một chút nào tình cảm của cô ấy sao? Nếu cô ấy không yêu chú thì kiên nhẫn duy trì cuộc hôn nhân này để làm gì? Vì tiền tài hay địa vị? – Cô bất mãn hỏi.
Tại sao? Câu hỏi của cô đồng thời được sao chép lặp đi lặp lại trong đầu ông Tuyên. Một thứ gì đó như vỡ vụn ra. Thực sự cô ấy chỉ vì tiền tài hay địa vị? Cô ấy cần những thứ đó sao?
- Nếu cháu là cô ấy, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho chú, bởi cháu là người bảo thủ “thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành”.... Anh Vương từng rất khổ sở vì điều đó.... – Cô cười vui vẻ khi nhớ lại mình đã ђàภђ ђạ anh ra sao – Nhưng bây giờ anh ấy xứng đáng được cháu yêu thương và đáp lại.....Còn chú....cháu chỉ có thể nói.... Cháu thực sự khâm phục cô Ella đồng thời thương tiếc cho cô ấy.
Câu nói cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt ông đầy khẳng khái và áp lực.
Sau một hồi điềm tĩnh phân trần, cô thở dài nói lời tạm biệt:
- Cháu bức xúc như vậy chỉ vì tiếc cho thứ tình cảm đến đau lòng của người phụ nữ yêu chồng mình vô cùng nhưng lại bị lòng tự trọng của mình kìm ***.... Xin lỗi đã làm phiền chú.... mời chú tiếp tục.... Tạm biệt chú.
Dứt lời cô cúi đầu chào ông nhưng không phải là sự cung kính và coi trọng chính đáng mà chỉ là lễ tiết tối thiểu của một hậu bối đối với tiền bối.
Sau đó cô quay đầu rời khỏi đó, không hề nhìn đến cả bà Ella và ông Tuyên. Cô tin lúc này bà chẳng còn tâm trạng để nói chuyện cùng mình.
Lặng lẽ chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người, bà Ella ngạc nhiên và không tin nổi đến thẫn thờ. Bà vô lực buông lỏng hai tay nhìn theo bóng dáng Như Tuyết đi khuất. Tại sao cô ta lại giúp bà? Không ngờ cô gái đó thực sự giúp cho tình yêu của một người đã từng ngăn trở tình yêu của chính mình. Không những thế cô ta còn hiểu thấu nỗi lòng sâu thẳm của bà. Vậy mà người đàn ông kia vẫn trơ trơ như đá không biết gì? Thật nực cười, bà nở nụ cười tê tái nhìn sang khuôn mặt thẫn thờ đến đần độn của ông, sau đó cũng lạnh lùng và bình thản rời khỏi đó.
Hiện tại bà đang rất hỗn loạn vì những gì cô gái đó phân tích. Dường như thứ mờ ảo và bế tắc trong lòng bà vừa được phá vỡ. Bà cần thời gian sắp xếp lại mọi chuyện. Còn ông ấy thì cứ mặc kệ đi.... Đúng là đôi khi chúng ta cần mạnh mẽ và cứng rắn trong tình yêu.