Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì - Chương 70

Tác giả: Cocnon92

Một buổi tối yên bình, ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi và xem phim.
Như Tuyết đang ngồi rửa bát bên giếng, bỗng nghe tiếng gọi của mẹ:
- Tuyết à...để đấy, vào đây một lát.
- Dạ, con sắp xong rồi ạ. – Cô cười nói vọng vào.
- Không cần…. Vào đây đi.
Tiếng mẹ gấp gáp và to hơn làm cô nhíu mày khó hiểu. Vội vàng rửa tay đi vào nhà xem mẹ dặn gì.
Vừa vào nhà, cô bắt gặp mọi người đang ngồi trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình sau đó lại nhìn cô chờ đợi.
Biểu hiện lạ lùng của họ làm Như Tuyết tò mò, đưa mắt theo.
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh chàng biên tập viên đeo kính điển trai, mặc comple đen lưu loát giới thiệu:
- Sau đây là chương trình truyền hình trực tiếp đặc biệt từ bệnh viện Việt Đức…. Mời quý vị và các bạn theo dõi.
Ngay sau đó màn hình chuyển đổi. Gương mặt ưa nhìn, nho nhã của anh ta biến mất, thay vào đó là một màu trắng tinh khiết của phòng bệnh.
Vài giây sau, khuôn mặt tiều tụy và hốc hác của một người đàn ông hiện ra. Râu ria lởm chởm, mái tóc đen dài ra nhiều và hơi rối. Đặc biệt trên trán người đó là miếng gạc to gần chạm mắt trái. Đôi môi hơi mỏng nhợt nhạt gần như trong suốt. Bên phải giường bệnh, máy đo nhịp tim nối thẳng đến иgự¢ anh, nhìn rõ cả đường màu xanh lên xuống, gấp khúc của điện đồ. Tồi tệ hơn là từng giọt chất lỏng trong bình truyền dịch trên cao từ từ, chậm rãi truyền vào cơ thể qua vết kim đâm sâu ở cổ tay.
Người đó chính là Minh Vương chứ không ai khác.
Bộ dạng anh thay đổi đến khó tin.
Chỉ trong vài ngày anh làm sao có thể thê thảm và suy kiệt đến vậy? Còn đâu người đàn ông lạnh lùng với vẻ đẹp hoàn mỹ như tượng thần Apollo của Hy Lạp?
Như Tuyết đứng ૮ɦếƭ lặng, tròng mắt không còn biết chớp nhìn khuôn mặt anh trên TV.
Anh xa sút quá nhiều, không thể chỉ dùng từ “thảm hại” để hình dung.
Mặc dù vậy, đôi mắt anh vẫn kiên định và mãnh liệt nhìn thẳng về phía trước như xuyên qua màn hình, găm thẳng vào trái tim cô khiến nó ngột ngạt và đập liên hồi.
Phía sau là một chiếc gối dày, anh cố gắng ngồi thẳng lưng để thể hiện sự nghiêm trang nhất.
Sau một hơi thở dài, anh chậm chạp lên tiếng, giọng nói khàn khàn, hơi nhỏ nhưng vô cùng chân thành:
- Chào em…. Bộ dạng hiện tại của anh xấu xí lắm phải không?
Anh cười tự nhiên như tình trạng của mình chẳng có gì, chỉ là trò đùa nhỏ nhặt khiến Như Tuyết cũng phải nhấc khóe môi theo.
- Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều… nhưng vẫn không tìm được đáp án đúng….Cho đến khi tỉnh lại, đầu óc trống rỗng….không ngờ việc đó lại giúp anh ngộ ra một vài thứ. – Anh dừng lại, nở nụ cười nhẹ trên đôi môi trắng bệch.
- Anh đã biết tại sao em tức giận đến vậy….Anh thật ngốc nghếch và đáng ૮ɦếƭ khi đem tình cảm của em ra thử nghiệm…. Cho dù vì lý do sợ hãi và không tự tin của bản thân…. Đáng lẽ anh phải biết rõ tình cảm của em dành cho anh nhiều thế nào. Anh phải tự cảm nhận bằng trái tim mình chứ không phải qua những trò vô sỉ đó….Anh xin lỗi…. xin em tha thứ cho sự chậm hiểu và lo được lo mất của anh.
Minh Vương chân thành nói, sâu trong ánh mắt anh toát lên sự thành khẩn nhất trên đời này.
Mọi người xung quanh yên lặng chứng kiến. Hân xúc động dựa vào lòng Đức Minh, khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Có vẻ mang thai dễ xúc động hơn người bình thường.
Cô đưa mắt nhìn người đang thẫn thờ đi về phía trước.
Đôi mắt Như Tuyết vẫn mở to dán chặt vào màn hình, không hề chớp lấy một cái. Chân cô vô thức bước lại gần, cho đến khi có thể nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh.
Lời anh nói làm tim cô xao xuyến đồng thời nhói lên. Những cảm giác kì lạ trong đó bị cô ép chặt những ngày qua đồng loạt vượt rào thoát ra.
- Thật ra anh không hề thấu hiểu lòng em… hoặc có thể anh không dám tin vào những gì mình cảm nhận được…. Anh là một tên bá đạo, quen nắm quyền làm chủ, vì vậy đã quên mất quyền lợi và cảm nhận của em…. Bây giờ nghĩ lại, anh thật chẳng có điểm tốt nào…. Rất đáng bị ghét….
Vừa nói anh vừa cười tự giễu. Hậu quả là một trận ho nghiêm trọng. Tay phải anh đè chặt Ⱡồ₦g иgự¢ đau đớn, cố ngăn tiếng ho bật ra liên hồi, khuôn mặt lại trắng thêm vài phần.
Như Tuyết vội vàng đưa tay vuốt phẳng hàng lông mày nhăn chặt vì cơn ho kéo dài.
Mãi sau, anh hít sâu lấy lại hơi, như biết được sự lo lắng của cô, nở nụ cười an ủi rồi tiếp tục bộc bạch:
- Em nói đúng…. Anh không xứng với em…. Thân thể và linh hồn anh đều không xứng….. Bất cứ ai cũng không thể bênh vực anh ở khía cạnh đó…. Xưa nay ai không muốn người mình yêu chỉ trọn vẹn là của mình? Em để ý điều đó hoàn toàn là bình thường và đúng đắn…. Anh không có tư cách trách móc hay dị nghị bởi anh cũng ích kỉ và độc đoán như vậy… Chỉ cần chứng kiến em bắt chuyện hoặc cười với người khác phái là anh đã muốn phát điên. Anh luôn có ý nghĩ bao bọc và giấu diếm em thật sâu trong túi áo để em chỉ thuộc về một mình anh…. Mỗi nụ cười, ánh mắt và lời nói của em chỉ dành riêng cho anh…. Vậy tại sao em không được? Tình yêu phải có sự bình đẳng và nâng niu từ hai phía. Đó mới là tình yêu chính nghĩa…. Đàn ông luôn muốn mình là người đầu tiên và duy nhất của người yêu, vậy tại sao phụ nữ không có quyền mong muốn đó?
Lời nói sâu sắc đầy khách quan của Minh Vương làm mọi người xúc động và thán phục. Tất cả đồng loạt hướng mắt về phía Như Tuyết.
Vẫn đứng im như tượng, tuy khuôn mặt bình lặng như đang nghe thời sự nhưng sâu trong trái tim là ầm ầm sóng vỗ. Đôi mắt dần sâu thẳm và mờ nhạt bóng hình anh bởi cô bắt đầu chỉ dùng tai để lắng nghe và cảm nhận mọi thứ qua âm thanh của anh.
Nếu nó không làm cô cảm động thì chắc chắn những lời lên án và buộc tội của Quang Tiệp trước đó là thật. Nhưng cô không biết thể hiện nó như thế nào bởi không một hành động hay câu chữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc của cô lúc này. Cho nên bản mặt cô chỉ có thể trơ ra và bình thản như chẳng có chuyện gì. Cũng như dung nham nằm sâu trong lòng đất, nóng bỏng nhất trên đời nhưng khi nó chưa tràn ra thì không ai có thể cảm nhận và biết rõ độ nóng của nó.
Trên màn hình, Minh Vương tiếp tục nói những lời chân thật từ đáy lòng:
- Anh không trách em, cũng không thể phá hủy thân thể mình mặc dù anh rất chán ghét nó…. Anh chỉ nuối tiếc và oán hận vì không thể gặp em trước tiên…. Nhưng biết đâu được, nếu anh là một kẻ bình thường như bao kẻ khác anh đã không gặp được em?
Anh cười nhẹ và nhăn mày khi tưởng tượng ra trường hợp đó. Như vậy thà rằng anh gặp gỡ và bị cô hận đến ૮ɦếƭ còn hơn.
Cô cũng nhíu mày cười giống anh. Hai người dường như có sợi dây liên kết đặc biệt kiểu song sinh. Giờ này dù là qua màn hình lạnh lẽo và qua hàng triệu phân tử sóng từ nhưng trái tim họ vẫn có thể hợp lại cùng nhau, chung một nhịp đập.
- Anh biết thời gian không thể quay trở lại. Quá khứ là điều vĩnh viễn không thể thay đổi nhưng anh vẫn muốn nói một câu “sến chuối” mà em sẽ khó tin.
Dứt lời, hai người cùng cười tươi, cảm xúc trên mặt giống hệt nhau.
Sau đó bọn họ yên lặng trong giây lát.
Khuôn mặt Minh Vương trầm xuống, nghiêm túc vô cùng. Còn Như Tuyết nắm chặt hai tay và lắng nghe bằng cả con tim.
Mọi người cùng nín thở chờ đợi câu nói “khó tin” của anh.
- Điều mà Trần Minh Vương lưu luyến và mong muốn nhất trên đời này…. Đó là có thể quay ngược lại thời gian…. Nếu biết trước sẽ gặp được em thì anh chắc chắn đã bảo vệ cả thân thể và trái tim này hoàn hảo đến khi trao nó cho em.
Từ cuối cùng bật ra khỏi môi anh cũng là lúc nước mắt cô thành giọt chầm chậm lăn xuống má, âm thầm rơi trên nền đất.
Riêng Hân đã bật khóc ngay từ tiếng đầu tiên, vùi sâu vào иgự¢ chồng nức nở. Bà Hoa cũng sụt sùi mũi vì cảm động.
Hai người đàn ông tuy không dễ xúc động như mấy người kia nhưng sâu thẳm trong lòng họ đã tin cậy và chấp nhận tình yêu gai góc của anh.
Nhẹ nhàng đến bên con, ông Tần đặt tay lên vai con lặng lẽ động viên và làm điểm tựa cho con.
Cảm xúc lúc này của Như Tuyết không biết là hạnh phúc hay đau khổ? Là nuối tiếc hay trân trọng? Cô đang rất hỗn loạn. Mọi thứ rối tung lên, quay mòng mòng trong đầu. Trái tim cô đập hoảng loạn không theo một quy luật nào.
Sau giây phút xúc động, Minh Vương nhìn thẳng trước mặt thật lâu, sau đó cứng rắn nói như một lời tuyên thệ cao quý nhất:
- Anh không thể điều khiển thời gian, không thể thay đổi quá khứ….nhưng anh tin mình có thể làm điều đó ở hiện tại và tương lai… Anh chỉ mong em cho anh một cơ hội…. Không biết thời gian của anh sẽ là bao lâu… nhưng anh biết rõ từ giờ phút này trái tim và thân thể anh chỉ thuộc về một mình em – Nguyễn Như Tuyết….Hãy tha thứ cho anh…. Anh chờ em.
Ánh mắt anh lấp lánh hơn khi thốt ra từng chữ cuối cùng.
Màn hình dừng lại một lúc lâu trên khuôn mặt đầy cảm xúc của anh.
Sau đó thông tin thời sự lại tiếp tục.
Như Tuyết gục đầu xuống đỉnh chiếc vô tuyến, bật khóc nức nở. Trong đầu cô vẫn lưu lại rõ nét khuôn mặt tiều tụy và ánh mắt chân thành của anh. Từng lời nói của anh như in lên trái tim cô và lưu giữ mãi mãi nơi đó.
Cô hận anh, cô hận anh làm cô không khống chế được cảm xúc của mình, hận anh làm cô rơi nhiều nước mắt. Cô hận anh làm cô cảm dộng triệt để và không thể không tha thứ cho anh.
Mọi người vừa xúc động vừa vui mừng khi được chứng kiến một màn lãng mạn và tuyệt vời như vậy.
Trong không gian xúc động tột cùng, bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Dường như không ai chú ý đến.
Mãi sau Đức Minh mới khẽ khàng bước đến nhấc máy. Bên kia vọng lại tiếng léo nhéo gấp gáp.
Anh đưa mắt nhìn đôi vai em gái đang run rẩy vì xúc động, sau đó bình tĩnh đáp:
- Xem rồi.
- Có… động lòng đến khóc nức nở.
- …
- Ừ…. Chắc êm ấm rồi…. Anh cũng mong sớm đến.
Bên kia vang lên tiếng cười sung sướng ở âm vực cao của con gái. Đức Minh cũng cười theo, sau đó vui vẻ cúp máy.
Trên trời, các đỉnh của tam giác mùa hè muốn nhập chung làm một. Hai ngôi sao sáng nhất như tiến đến gần hơn.
Ai bảo khoảng cách vĩnh hằng không thể kéo gần lại?
******
Buổi trưa tháng sáu nắng vàng rực rỡ trải dài trên đường.
Cái nắng ngày càng chín giòn hơn. Mọi người vẫn tấp nập ngược xuôi và khó chịu với không khí như được đun sôi này.
Chỉ có một số ít người yêu thích và nhìn nó bằng góc độ màu hồng của tình yêu.
Trên hành lang dài của bệnh viện Việt Đức, hai bên là cây cỏ và hoa lá tươi đẹp, thoáng mát, Như Tuyết cười tươi lăm lăm bước về phía trước. Bàn tay ôm chặt chiếc cặp Ⱡồ₦g inox bên trong đựng nước xương hầm cô đã chuẩn bị từ sáng.
Sau một đêm đối mặt với sự rung động mãnh liệt của trái tim, cô quyết định tha lỗi cho anh vì những lời chân thật và “sến chuối” có vẻ nhân bản và đại trà đó.
Mọi người nói đúng. Quá khứ đã qua rồi, tại sao phải quan tâm đến nó nữa? Nắm bắt hiện tại và tương lai thật tốt mới là điều sáng suốt nhất.
Ai không có lỗi lầm.... nhưng nhận ra và biết sửa chữa mới là điều khó khăn và dũng cảm nhất. Anh làm sai, anh mạnh dạn thừa nhận, cũng đã trả giá, vì vậy đáng được tha thứ và quý trọng.
Giống như Bảo Ngọc, cô ấy đã làm tất cả vì tình yêu. Mọi người có thể căm ghét hay oán hận cô nhưng không thể xem thường và hạ thấp cô bởi cô đã bình thản chấp nhận tất cả sự trừng phạt cho tội lỗi của mình.
Trên đời này, việc gì ta cũng có thể làm.... chỉ là ta cũng phải có tinh thần kiên cường và ý chí sắt đá chấp nhận những thất bại và hậu quả của nó. Có vậy mới đáng để người khác nể phục và công nhận việc làm đó. Đó cũng chính là thuyết nhân quả của Phật Giáo.
Như Tuyết cười khi đã thông suốt mọi chuyện. Càng nâng niu thứ đồ trong tay, cô bước nhanh hơn.
Đúng lúc này, Nhất Huy từ hành lang phía bên quẹo sang, ᴆụng phải ánh mắt cô. Hai người khựng lại một chút rồi cùng nhìn nhau cười.
Bước về phía cô, anh nở nụ cười thoải mái hỏi:
- Em vào thăm cậu ta à?
- Vâng.... Anh cũng vậy? – Cô liếc nhìn giỏ hoa quả trên tay anh.
- Ừ.... Anh định tranh thủ buổi trưa vào thăm anh ta một lát.... Dù sao cũng quen biết mà. – Anh cười đáp.
Trong phút chốc hai người lúng túng không biết nói gì. Như Tuyết cúi xuống nhìn chăm chăm vào cặp Ⱡồ₦g trong tay.
Nhất Huy cũng hơi ngại, gãi gãi đầu.
Mãi sau anh đằng hắng, xua tan không khí ngượng ngùng, cười với cô:
- Anh có xem bản tin hôm qua.
Hai má lập tức nóng rực vì xấu hổ, cô vội vàng cúi xuống lẩn tránh.
- Anh thực sự khâm phục anh ta.... Và anh mong em cho anh ta một cơ hội. – Anh chân thành nói những lời từ đáy lòng.
Bất chợt Như Tuyết ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt anh. Anh muốn cô cho Minh Vương một cơ hội? Như vậy nghĩa là....anh thực sự buông bỏ tình cảm đó? Anh đã có thể coi cô là em gái đúng mực? Cô vừa cảm động vừa hạnh phúc và áy náy nhìn anh.
Hiểu được suy nghĩ của cô, Nhất Huy cười vuốt tóc cô:
- Ngốc ạ. Từ bây giờ anh sẽ mãi mãi là anh trai em...như Minh vậy.... Anh tin anh ta sẽ mang lại hạnh phúc mà em cần.
Thật ra anh đã nhìn thấy điều đó từ khi chứng kiến ánh mắt độc chiếm của anh ta dành cho cô. Anh ta đủ lạnh lùng và bá đạo để chinh phục cô, đủ vô tình để giữ chặt cô và đủ thông minh, tinh tế để nhìn thấu tâm lý của cô.... Anh biết mình thua anh ta toàn bộ những thứ đó, bởi tình yêu của anh không đủ quyết tuyệt và mạnh mẽ giống anh ta.... Đối với người kiên định và quật cường như cô thì chỉ có anh ta mới xứng đáng và đủ bản lãnh để ở bên cô.
Nhất Huy cười đưa cho cô giỏ trái cây rồi nói:
- Giúp anh chuyển lời chúc mừng đến anh ta, mong anh ta sớm xuất viện.... Vào đi.... Anh về đây.
Dứt lời anh vỗ vai cô lần cuối rồi từ từ quay người đi về phía ngược lại. Trái tim tuy vẫn hơi đau nhưng rốt cuộc đã nằm yên chỗ cũ.
Lặng yên nhìn theo bóng dáng anh, Như Tuyết cảm động đỏ mắt. Âm thầm chúc phúc cho anh cũng tìm được định mệnh của mình.
Thở dài một hơi, xả hết những áy náy và không vui trong lòng, cô nở nụ cười tỏa nắng, xách cao giỏ hoa quả và cặp Ⱡồ₦g trên tay, hướng phòng bệnh thẳng tiến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc