Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì - Chương 64

Tác giả: Cocnon92

ĐỘNG TỪ…. GHEN.
Mấy ngày sau đó, phiên tòa bắt đầu xử án. Bảo Ngọc thực sự mời luật sư.
Qua một hồi tranh luận giữa hai bên viện kiểm sát và bị cáo, bồi thẩm tòa phán quyết cô tội danh bắt cóc và cố ý gây thương tích mức độ nhẹ, phạt chín năm tám tháng tù giam.
Còn động phạm Long Tợn, tội gây thương tích không thành lập, nhận bảy năm bốn tháng tù.
Không tham dự phiên xét xử, không làm nhân chứng, toàn bộ thủ tục cần thiết Như Tuyết đều ủy thác cho cảnh sát, dù vậy cô cũng nắm rõ kết quả.
Chị Huệ và mấy người tò mò cứ gạ gẫm hỏi cô đã nói chuyện gì với Bảo Ngọc?
Đa số mọi người đều nghĩ cô sẽ rút đơn kiện hoặc xin giảm án cho cô ta. Cô chỉ cười không trả lời. Đối với chuyện này, cô muốn cắt đứt tại đây, kết thúc như vậy là thỏa đáng nhất.
Còn chuyện sau tai nạn cô trở lại làm việc và thay đổi chức vụ vượt cấp, nhiều người bàn ra tán vào. Đa số là những người ghen tỵ và lắm chuyện…. Số còn lại không ý kiến bởi họ đã quá quen với việc gần một năm nay sếp mình luôn đặc biệt ưu đãi cô nhân viên này.
****
Trên ghế sôpha rộng rãi, Minh Vương nằm úp mặt xuống, áo phông kéo cao đến vai, phơi bày vùng lưng săn cứng và cơ bắp khỏe khoắn.
Như Tuyết ngồi bên cạnh cầm lọ thuốc màu nâu đậm, thỉnh thoảng lại dùng miếng bông thấm vào thứ nước đó rồi bôi lên chỗ vết thương trên lưng anh.
Mỗi khi miếng bông chạm vào, anh lại kêu lên, lắc lư người muốn tránh né.
Cô thấy vậy càng dí mạnh hơn, trầm giọng đe dọa:
- Còn động đậy nữa là tự làm đó.
- Đau mà. – Minh Vương quay mặt lại, phụng phịu nhìn cô phản đối.
Bộ dạng của anh làm Như Tuyết rùng mình, toát mồ hôi hột. Chẳng hiểu gần đây anh ăn nhầm cái gì bỗng trở nên mềm yếu, thậm chí còn biết làm nũng?
Cô nhớ rõ ràng hôm đó Bảo Ngọc chỉ tấn công phía trên của anh. Chẳng lẽ cơ quan nào đó ở phần trên của đàn ông liên quan đến phần dưới mà cô không biết? Liệu có cần đưa anh đến bệnh viện phụ khoa kiểm tra không nhỉ?
Đắn đo suy nghĩ, miếng bông trên tay cô vẫn cứ quệt qua quệt lại như cây cọ nhỏ.
Thấy cô đột nhiên ngẩn người, không để ý đến mình, Minh Vương nghĩ hay là chưa đủ cường độ? Vì vậy tăng thêm tần số âm thanh, vẻ mặt càng đau đớn.
- AI DA…. Đau quá.
Tiếng kêu của anh làm cô giật mình bừng tỉnh.
Đóng nắp lọ, ném miếng bông vào thùng rác rồi kéo áo anh xuống che kín như cũ, cô nghiêm mặt nói:
- Đàn ông đàn ang…. Vết thương bé xíu này nhằm nhò gì? Không đến nỗi vào phòng cấp cứu thì đừng kêu như lợn bị chọc tiết vậy. Anh mà kêu nữa em thực sự phải đem anh đến bệnh viện xác định giới tính đó.
Kèm theo một cái trừng mắt, Như Tuyết đi đến bàn làm việc ngồi. Trong đầu đoán xem anh đang tính toán cái gì? Nói là đau vậy mà suốt ngày đòi cô bôi thuốc cho mình, thậm chí vượt quá chỉ định của bác sĩ.
Lời dọa nạt của cô làm Minh Vương ngớ người, không dám kêu nữa.
Thực ra anh chẳng thích trò này. Mấy ngày giả vờ đau yếu, giọng nói nũng nịu, anh gần như phải sử dụng hết khả năng để nhập vai.
Nhất là khi cô giúp anh bôi thuốc. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô di chuyển trên lưng. Niếng bông ngấm thuốc mát lạnh cọ tới cọ lui nhột nhột, ngứa ngứa. Nước thuốc lại nhoi nhói và tê tê khiến Minh Vương gần như đổi điên, trong đầu toàn ý nghĩ 18+: Đầu tiên là một cú xoay người đơn giản tráo đổi vị trí….sau đó cắn vào bàn tay trắng nõn và mềm mại như nhung ấy….sau đó là đôi môi chín mọng….sau đó là hai má hồng hồng…..sau đó là cái cổ trắng nõn….sau đó đến xương quai xanh gợi cảm….sau đó….sau đó….. và sau đó…..
Nằm trơ chọi một mình trên ghế với những ý tưởng sống động, mãi sau anh mới trở về được thực tế.
Liếc nhìn cô chăm chú xem tài liệu, anh hậm hực nghĩ, hai hàng lông mày rậm có xu hướng hút nhau mãnh liệt theo vướng mắc trong lòng: Không phải cậu ta nói con gái rất mềm lòng sao? Anh đã làm đúng theo kế hoạch, tỏ ra yếu đuối và nhỏ nhẹ. Vậy tại sao cô chẳng có vẻ gì là mềm lòng hay thích thú, thậm chí còn bài xích? Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?
Không chịu nổi bị bỏ rơi, Minh Vương đứng dậy đi về phía Như Tuyết.
Anh cố tình đi chậm rãi và duyên dáng giống những người mẫu nam chính hiệu, ánh mắt hụ hoặc, đưa tình đánh về phía cô. Thân người chuẩn, khuôn mặt đẹp, hiệu quả âm thanh ánh sáng tốt. Tất cả đều hoàn hảo…. Chỉ tiếc một điều……
……. Nữ chính vẫn cắm mặt vào các con số, không hề phát hiện tín hiệu bắn ra gần đó.
Sốt ruột đứng cạnh, Minh Vương chỉ muốn giật phắt báo cáo trong tay cô đi thay vào đó là khuôn mặt đẹp đẽ của mình.
Bất chợt nhìn thấy một quyển tạp chí trên giá sách bên phải, ánh mắt anh lóe sáng, nở nụ cười bí hiểm…….
TIẾN HÀNH PHƯƠNG ÁN HAI.
Ung dung cầm cuốn tạp chí lên, anh làm bộ say mê nghiên cứu.
Không để ý….
Cố tình lật giở trang sách thật mạnh.
Không phản ứng….
Nhích dần quyển sách đến phía trước, chắc chắn rằng cô nhìn thấy.
Vẫn không có ý kiến…..
Giờ phút này anh đã bức xúc gần như cháy tóc.
Đằng hắng hai tiếng đánh động, Minh Vương chỉ vào một cô người mẫu trong ảnh, ra vẻ vô cùng mê mẩn, hào hứng nói:
- Cô này đẹp chưa kìa?
Như Tuyết tiếp tục so sánh số liệu, không buồn trả lời.
- Em xem…. Cô này có thân hình quyến rũ khủng khi*p – Anh chỉ đại một người, chẳng biết mặt mũi ra sao, chỉ mải quan sát biểu hiện của cô.
- Ừ hử. – Mắt vẫn tập trung vào kết quả thống kê, cô gật đầu qua quýt.
- Cô này chân dài cân đối.
- Ừ hử.
- Còn cô này có đôi môi quyến rũ như Angelina jolie!
- Cô này có bộ иgự¢ khủng của Kim Kardashian.
- Vậy à?
Minh Vương lật trang tới tấp, miệng không ngừng thuyết minh còn Như Tuyết trước sau chỉ “ừ hử” coi như có nghe mặc dù hoàn toàn không biết anh đang nói gì.
Sau một hồi như vậy, anh đã dùng hết kiên nhẫn, cuối cùng giật đến trang cuối, la lên hưng phấn, tặc lưỡi nhìn cô người mẫu, tấm tắc khen:
- Chậc chậc….Cô này thì thôi rồi… nóng bỏng, gợi cảm từ đầu đến chân. Chắc chắn người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ngất ngây.
Gập lại cuốn tài liệu giày cộp trên bàn, Như Tuyết ngước nhìn nụ cười thích thú và vẻ mặt mong chờ của Minh Vương rồi liếc nhìn bức ảnh trong tay anh ba giây, sau đó lại nhìn anh, lạnh nhạt thốt ra:
- Người như vậy ngay cả em nhìn thấy còn thèm huống chi là đàn ông?
Bỏ lại một câu đơn giản nhưng chấn động trời đất, cầm lấy giấy tờ quan trọng, cô đi ra khỏi phòng không nhìn lại khuôn mặt cứng đờ của anh một lần nào.
Quả thực cô đang rất bận rộn.
Sau vài hôm được anh chỉ dạy và quan sát, cộng với sự thông minh và ham học hỏi vốn có của mình, Như Tuyết bắt đầu theo kịp tiến độ. Cô quản lý hầu hết mọi việc, dành thời gian này cho Minh Vương nghỉ ngơi và cải thiện sức khỏe. Cô không rảnh rỗi bình luận cùng anh về mấy thứ nhạt nhẽo này.
***
Còn lại một mình trong phòng, Minh Vương suýt rơi nước mắt vì câu nói của Như Tuyết.
Tình huống này là thế quái nào vậy? Anh đang yêu thích và say mê thân hình của cô gái khác ngay trước mặt cô. Vậy mà cô còn thản nhiên nói đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu, ngay cả cô còn “thèm” nữa là.
- Shitttttt…….
- Buồn bực mắng một tiếng, Minh Vương rút điện thoại ra gọi.
Người bên kia vừa nhấc máy anh đã gào thét một trận, tiện thể xả nỗi uất ức trong lòng:
- Khốn kiếp…. Cậu bày trò kiểu gì cho tôi vậy? Cô ấy hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào như cậu nói. Đúng là tôi ngu mới tin lời cậu.
- Bình tĩnh…. Chuyện thế nào kể tôi nghe! – Bên kia nhàn nhạt đề nghị.
Nghe vậy, anh hít sâu một hơi, kể lại chi tiết cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Im lặng trong giây lát, sau đó là âm thanh của tiếng cười như nước lũ tràn về, rọi vào trong tai khiến Minh Vương điên tiết. Nếu người đó đang đứng trước mặt, anh xác định đã xóa sổ sạch sẽ rồi.
Bực mình đang định tắt điện thoại thì bên kia lại chuyển sang thở dài thườn thượt, chậm chạp đáp:
- Cô gái của cậu khó nhằn quá! Haiz…. Được rồi, tôi sẽ bày cho cậu cách khác ác liệt hơn. Ai bảo tôi là bạn tốt của cậu cơ chứ?
- Nói. – Anh lạnh lùng ra lệnh, không muốn mất thời giờ với tên dở hơi này.
Lầu bầu mấy câu kháng nghị, người kia mới cam tâm trả lời:
- Cậu cần phải kiên trì tiếp. Đấy chỉ là bước đầu, chưa có thu hoạch là đương nhiên. Ừ….ờ….à… Kết hợp với nhiều cử chỉ thân mật và âu yếm hơn nữa chắc sẽ có hiệu quả.
Minh Vương chuyên tâm lắng nghe rồi trầm lặng suy nghĩ.
Mãi sau anh mới vô cảm nói:
- Nghe cậu lần cuối.
Ngắt máy trong khi vẫn còn tiếng la hét và kêu gào ai oán, Minh Vương ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái trong bức ảnh nhỏ trên bàn, khóe miệng cũng nhấc lên theo.
*******
Trong phòng giám sát, Như Tuyết mặc quần áo công sở đứng đắn: áo sơ mi trắng, quần tây sơ vin nghiêm chỉnh. Bên cạnh cô là một anh chàng đeo kính, dáng người hơi thấp đang yên lặng lắng nghe.
Di tay qua các số liệu trong bản báo cáo, cô nhẹ nhàng chỉ bảo anh ta:
- Chỗ này anh cần ghi chép rõ ràng, thống kê theo cột và số lượng sẽ dễ dàng hơn…. Còn ở đây….ở đây nữa….. Riêng ở sòng bạc và vũ trường nhất định phải theo dõi chặt chẽ. Vị khách nào có yêu cầu quá đáng hoặc phạm pháp tuyệt đối không được đáp ứng, phải báo cho tôi ngay lập tức…. Bảo vệ an toàn cho khách là điều tiên quyết.
Như Tuyết nhấn mạnh vấn đề. Là người từng trải cô hiểu rõ điều đó.
- Tôi sẽ sửa lại…. Cảm ơn cô chỉ dẫn nhiệt tình. – Anh chàng cười cảm kích.
- Không có gì…. Chúng ta đều là người mới. Anh đừng ca ngợi tôi như vậy…. Nghiêm túc làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Cô lịch sự cười nhẹ đáp, sau đó gật đầu chào anh ta rồi đi về phía cửa.
Người đàn ông nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ và tiếc nuối.
Lát sau anh ta lắc đầu xua tan mọi ý nghĩ không đúng đắn, quay về với trách nhiệm của mình.
***
Một người đàn ông đứng tuổi nhưng vẫn rất phong độ, mặc comple đen, lịch lãm đi vào khách sạn. Bên cạnh là anh thư ký trẻ vừa gấp gáp theo sau vừa báo cáo việc quan trọng.
Bất chợt người đàn ông khác với dáng người nhỏ nhắn, gầy yếu từ cánh cửa đối diện chạy ra va phải bọn họ.
Người đàn ông phong độ lập tức nhíu mày, phẩy phẩy tay áo.
Anh chàng thư ký thấy vậy, mặt biến sắc, vội vàng bước lên ngăn người kia lại.
Đúng lúc này, hai người bảo vệ phía sau đuổi tới, tóm lấy anh chàng nhỏ bé, gầy gò kia.
- Bắt được rồi…. Xem mày còn chạy đi đâu?
- Bon mày làm gì? Tao muốn đi về. Bỏ tay ra… Đây là khách sạn chó má gì hả? Bỏ tao ra….nếu không tao đập ૮ɦếƭ bọn mày. – Người bị bắt không ngừng giãy dụa, luôn miệng văng tục và đe dọa.
Bỗng chốc một đám người kéo lại xem, sảnh đường khách sạn loạn cả lên.
Hai người kia vội bịt mồm, định lôi người đi thì anh thư ký giữ tay lại, tức giận mắng:
- Các anh làm ăn đây sao? Lộn xộn như không có quản lý vậy?
Dứt lời anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Vừa hay gặp một người khác ăn mặc lịch sự chạy tới.
Liếc mắt nhìn một lượt, người đó đã nắm rõ tình hình, nở nụ cười chuyên nghiệp với hai khách hàng vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh, anh ta cúi người chào rồi mềm mỏng nói:
- Xin lỗi quý khách. Khách sạn chúng tôi có chút việc ngoài ý muốn khiến quý khách khó chịu. Chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa ngay. Mong quý khách thông cảm.
Người đàn ông lịch lãm không để ý từ đầu tới cuối, chỉ lạnh lùng đi tiếp.
Anh chàng thư kí thấy vậy gấp gáp đuổi theo, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một cái với anh ta.
Bọn họ vừa đi, anh quản lý liền đưa tay lên иgự¢ thở phào. Khí chất của người này quá đáng sợ, không khác gì sếp.
Bất chợt một tiếng gọi thanh thúy và dịu dàng lại vang lên trong sảnh đường:
- Xin quý khách đợi một chút.
Sau đó hiện ra dáng người mảnh khảnh và nghiêm chỉnh của cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang nhanh nhẹn bước về phía người đàn ông chuẩn bị đi vào thang máy Vip gần đó.
Cúi người chào lễ phép với một nụ cười đúng mực, cô đưa chiếc ví da màu đen sang trọng đến trước mặt người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, lịch sự nói:
- Cái này chắc là của quý khách làm rơi. Mời quý khách kiểm tra lại.
Người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt thân thiện và đáng tin của cô rồi nhìn chiếc ví trong tay cô, lát sau mới chậm chạp cầm lấy.
- Một lần nữa xin lỗi quý khách vì chuyện vừa rồi. Chúng tôi cam đoan sẽ không có lần sau…. Chúc quý khách một ngày tốt lành. – Cô mỉm cười chào khách hàng.
Đứng im lặng quan sát, người đàn ông nhìn cô gái bước về phía mấy người kia phân phó gì đó, trong mắt hiện ra một tia sáng kì dỵ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc