Đáp lại câu hỏi của cô là một tràng cười dài.
- Tất nhiên…. Bởi tôi có sự ủng hộ của người khác. Cô nghĩ xem nếu chỉ mình tôi liệu tôi có thể làm được như vậy sao? Và tôi biết rõ cho dù cô lạnh lùng đến thế nào cũng không thể để mẹ con họ trở mặt vì cô được. Tôi nói đúng chứ?
NT mím môi không nói, hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh nghe tiếng cười đầy hoang dại và sảng khoái trong điện thoại. Cô từ từ đưa mắt nhìn anh trai và Hân đang hạnh phúc cười trước ống kính. Hai người họ đang vui vẻ như vậy, cô không thể để họ bị cuốn vào chuyện này, càng không thể để họ liên lụy vì mình. NT cũng giống Hân, đối với cô không thứ tình cảm nào quan trọng hơn người thân và bạn bè. Vì vậy sau một phút trầm mặc, NT nhẹ nhàng đáp “Cô thắng” rồi ngắt máy ngay lập tức, không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh sung sướng và thỏa mãn nào của đối phương. Mặc dù trong lòng đã quyết nhưng cô vẫn thấy hơi nhói đau ở một nơi nào đó trong tim và sự không cam lòng.
Ngoài trời, những tia nắng đỏ rực của buổi chiều chiếu vào cửa kính, phản chiếu lên đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết. Nụ cười của họ còn chói lọi hơn ánh mặt trời, chiếu vào mắt NT khiến cô thấy vui vẻ và bình yên hơn đồng thời cũng thấy cay cay mắt. Cô vội quay đi ngước nhìn lên trần nhà để điều chỉnh cảm xúc. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, chẳng thể trốn tránh hay tính toán được, NT âm thầm an ủi chính mình.
Sau khi chụp ảnh xong, trời cũng đã tối mỉn, ba người vào quán ăn cơm rồi mới về nhà. ĐM và Hân đang đắm chìm trong niềm vui đôi lứa, không phát hiện ra sự khác thường và nụ cười gượng gạo của NT.
Hai người ôm eo nhau đi đằng trước bước vào nhà, NT mơ màng bước theo sau. Cho đến khi nghe tiếng nói chuyện ồn ào, ánh mắt cô mới lấy lại tiêu cự, liền trợn trừng nhìn người đàn ông cao lớn, điển trai mặc áo ba lỗ, quần đùi đang vui vẻ tán gẫu với bố mẹ cô trong phòng khách và AD ngoan ngoãn ngồi trên đùi.
Bước đến gần, NT nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao anh lại ở đây?
- Tuyết à, đừng như vậy mà? – Hân tiến đến kéo nhẹ áo cô.
MV không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú. AD ngồi trong lòng anh nhanh nhẹn báo cáo:
- Bố đến giúp ông sửa mái nhà rồi bà giữ bố ở lại ăn cơm đấy mẹ ạ.
Nghe con gái nói vậy, NT trừng mắt nhắc nhở con.
AD xụ mặt xuống, co vào lòng MV không dám lên tiếng nữa.
Lúc này cô mới quay sang nói với anh:
- Cơm đã ăn xong, anh có thể về.
Giọng NT lạnh nhạt, không chút cảm xúc, ý tứ tiễn khách rõ ràng.
Bà Hoa đang vui vẻ tán chuyện với chồng, vội vàng lên tiếng giúp MV:
- Tuyết à, MV vất vả cả buổi chiều rồi. Con để cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát đã.
- Nghỉ ngơi cả buổi tối đủ rồi chứ? – NT nhướn mày hỏi.
- Ừm….Bây giờ muộn rồi, hay cho cậu ấy ở lại nhà mình đêm nay nhé. – Ông Tần nhìn con dè dặt hỏi. Nghe vậy, NT quay sang nhìn bố trách cứ:
- Bố à, sao có thể để người lạ ở lại nhà mình được? Mà lấy đâu quần áo cho anh ta tắm rửa?
- Con yên tâm, mẹ lấy quần áo của anh con cho cậu ấy thay. Đây nè, cũng vừa lắm chứ? – Bà Hoa vừa nói vừa chỉ chỉ vào người MV.
NT tức giận nhìn mẹ rồi nhìn lại MV, bây giờ mới phát hiện áo ba lỗ và quần đùi anh đang mặc đúng là của anh trai cô. Quả thật anh mặc cũng vừa, mặc dù hơi ngắn một chút.
- Nhưng nhà chúng ta nhỏ quá, không còn chỗ cho anh ta. – NT vẫn cự tuyệt.
- Sao không còn chỗ? Cậu ấy ngủ với em và AD vừa đẹp mà. – ĐM nhanh nhảu đáp.
- Như vậy là ổn - Hân phụ họa.
Nói xong, hai người rùng mình trước ánh mắt như hai lưỡi dao đang lao về phía mình.
Phát hiện cơn giận của NT chuẩn bị bộc phát, mọi người nhất trí ngậm bồ hòn làm ngọt, cúi đầu không dám nhìn cô.
Không khí yên tĩnh, chỉ còn âm thanh phát ra từ TV. Không còn cách nào khác, AD đành sử dụng tuyệt chiêu khóc quấy, ăn vạ của trẻ con:
- Con không biết, con muốn ngủ với bố cơ. Con muốn bố ôm con ngủ. Con muốn bố kể chuyện cho con nghe…. Hu hu.
Vừa nói vừa chớp chớp mắt, thoáng chốc nước mắt đã tuôn chào như suối, AD không ngừng xua tay giãy loạn xạ, nhất định không chịu dừng lại cho đến khi được thỏa hiệp mới thôi.
Thấy vậy, NT đành thỏa hiệp, đưa tay xoa thái dương nói:
- Được rồi, anh ta có thể ở lại.... Con ngủ với mẹ. Bố ngủ với anh Minh. Còn AD ngủ cùng anh ta.
Nghe xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau không muốn đồng ý. AD lại hét lên không chịu:
- Không, con muốn ngủ cùng bố và mẹ cơ.
Lần này thì bé quấy thế nào cũng không có tác dụng. NT lạnh lùng chảm đinh chặt sắt cự tuyệt. Sau đó cô đi về phòng sập cửa lại trước ánh mắt dõi theo của mọi người.
Bầu trời buổi trưa trong vắt như một chiếc gương khổng lồ soi xuống nhân gian. Ánh nắng trải dài trên nền cỏ xanh thẫm. Những chú chim sẻ nhỏ xíu nhảy nhót trên mặt đất đang cần mẫn bắt sâu. Không khí yên tĩnh và đẹp đẽ đến huyền ảo.
NT mặc chiếc váy màu trắng, ngồi trên bãi cỏ cười vui vẻ nhìn hai bố con MV đang chơi đùa trong nắng. Mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ bốc lên theo gió bay xa.
Tiếng cười lanh lảnh của AD hòa vào gió lan trong không gian như bản nhạc tươi vui của thiên nhiên. AD đang mặc váy hồng xinh xắn như thiên thần nhỏ, vừa cười vừa chạy về phía NT, miệng hét gọi cô:
- Mẹ, mẹ ơi, cứu con.... Nhanh lên.... bố sắp bắt được con rồi.
- A...bố đến đây. – MV mặc quần áo đơn giản, cười chạy đằng sau, hai tay rang rộng, chuẩn bị vồ về phía con gái.
Thấy vậy, NT vui vẻ giơ tay ra vẫy AD thì cảnh vật bỗng nhiên xoay tròn trước mắt. Ánh nắng rực rỡ biến mất, không còn thiên nhiên xinh đẹp và thơ mộng, chỉ còn bóng tối và ánh sáng đan xen nhau khiến người ta rợn gai ốc. Điều làm NT đặc biệt hoảng sợ đó chính là tiếng cười của AD đột nhiên trở thành những tiếng hét sợ hãi kéo dài, truyền đến tai cô như những vết dao cứa dài từ trí óc đến trái tim.
- Mẹ, mẹ ơi....cứu con. Người xấu....mẹ ơi cứu con....Aaaaaaa.......
Những âm thanh kinh khủng rùng rợn cùng với tiếng cười man rợ và khát máu của ai đó vang lên khắp nơi, NT sợ hãi giơ tay lên bịt tai, ánh mắt gấp gáp chuyển động tìm kiếm bóng hình AD khắp nơi nhưng không thấy. Cô đau đớn hét như xé họng mà không ai đáp lại.
- AD, con ở đâu? Trả lời mẹ đi, đừng làm mẹ sợ. Mẹ ở ngay đây. AD, con đâu rồi?
Bỗng chốc những tia sáng cuối cùng cũng vụt tắt. NT hoàn toàn chìm vào bóng đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cô điên cuồng gào khóc, sờ soạng khắp nơi như người mù xác định phương hướng. Cùng lúc đó tiếng kêu của AD cũng tắt lịm, không gian chìm vào tĩnh lặng. NT càng hoảng loạn hơn, mọi thứ quay mòng mòng trước mắt, chỉ có thể cuồng loạn hét gọi:
- AD, con đâu rồi? Mẹ đây...mẹ ở đây, đừng sợ, nói cho mẹ biết con đang ở đâu? AD.... – Rồi NT vội vàng gọi MV, cô cần anh lúc này, cần anh an ủi, cần anh bảo vệ cho hai mẹ con cô biết bao! - MV anh đâu rồi? Mau đến cứu con gái chúng ta. MV, anh ở đâu?....
Bóng tối bỗng trở thành cơn lốc xoáy, hút tất cả mọi thứ. Không khí dường như cũng bị hút cạn khiến NT nghẹ thở. Cô liều mạng vùng vẫy, hét gọi tên hai cha con nhưng tất cả chỉ là sự vô vọng, càng ngày càng bị nhấn chìm sâu hơn….sâu mãi….sâu mãi….
NT chợt giật mình, mở bừng mắt ra, trái tim nhảy nhót dữ dội trong Ⱡồ₦g иgự¢, cà người run cầm cập vì sợ.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, NT đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Nhìn mẹ đang ngủ say bên cạnh, cô mới trấn tĩnh một chút, kéo chăn lại cho mẹ rồi khẽ khàng xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
********
Ngồi bên mái hiên, NT ngước nhìn bầu trời yên tĩnh với những vì sao sáng yếu ớt trên cao. Dư âm của cơn ác mộng vừa rồi vẫn khiến cô rùng mình. Sắc mặt tái nhợt, NT đưa ánh mắt trầm buồn về phía xa, mong tìm được ngôi sao Bắc Đẩu dẫn đường cho mình. Những lời nói đe dọa hồi chiều vọng về hòa với âm thanh kêu thét và tuyệt vọng trong mơ khiến NT gần như nghẹt thở. Cô đưa hai tay ôm chặt đầu gối, cuộn tròn người lại, môi mím chặt ngăn không cho nỗi sợ hóa thành nước mắt. Tiếng côn trùng kêu như đang hòa theo bản nhạc cảm xúc trong lòng cô.
Có tiếng bước chân lại gần, NT từ từ quay đầu nhìn. Phát hiện đó là MV, cô không nói gì, tiếp tục ngước mắt lên ngắm trăng sao.
Tiếng bước chân gần hơn, như đẩy lùi sự cô đơn trong lòng và khiến NT vững tâm lên.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, MV ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hai người yên lặng ngắm trăng.
Một lúc sau MV lên tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng:
- Trăng hôm nay không tròn và sáng lắm, không thích hợp để thưởng thức.
NT im lặng không trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn bầu trời trên cao. Quả thật trăng hôm nay không lý tưởng để thưởng thức, bầu trời cũng không có nhiều sao.
- Em không ngủ được?.... Có tâm sự? – Thu mắt về phía cô, MV kiên nhẫn hỏi.
Lúc này, NT cũng từ từ dịch chuyển tầm nhìn lên mặt MV, nhìn sâu vào đáy mắt anh như muốn nhìn thấu tất cả. Mãi sau cô mới dời tầm mắt đi, nhìn về màn đêm trước mặt, ngập ngừng nói:
- Chỉ là.... tôi.... vừa mơ một giấc mơ rất kinh khủng.
Nghe vậy, MV mỉm cười an ủi:
- Đừng sợ, chỉ là mơ thôi.
- Tôi biết. – NT gật đầu, sau đó quay sang hỏi MV – Vậy còn anh?
- Hôm nay em có vẻ có nhiều tâm sự. Anh biết em muốn nói chuyện với anh....Cho nên anh đợi em. – MV nhún vai cười với NT.
Anh trả lời một cách chắc chắn và như biết rõ tất cả. Điều đó khiến NT ngỡ ngàng, đồng thời cũng vừa vui vừa buồn. Một chút vui vì anh cảm nhận được tâm sự trong lòng cô, chứng tỏ anh luôn quan sát, để ý tới những gì liên quan đến cô. Còn buồn vì dù có như vậy thì hai người sẽ đi đến đâu? Cô thực sự mệt mỏi, không muốn đấu tranh hay giành giật bất cứ điều gì.
- .... Đúng vậy..... Tôi muốn anh tránh xa khỏi gia đình tôi....đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Sau vài giây do dự, NT mạnh mẽ nói lời ác độc. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như mọi khi, chỉ là hai tay nắm chặt đến run lên đã tiết lộ cảm xúc thật sự của cô. NT cố gắng nhìn thẳng vào mắt MV, cố giữ cho xương sống thật thẳng, cô không muốn anh nhìn ra bất cứ sự lưu luyến hay xót xa nào từ mình.
MV không nói gì, chỉ nhìn NT thật lâu, sau đó mỉm cười dịu dàng:
- Em có biết mình quá mạnh mẽ không? Lúc nào cũng thẳng thắn, quyết liệt và ngắn ngọn như vậy, ngay cả khi nói những lời làm tổn thương người khác. Em có thể tàn nhẫn Ϧóþ nát trái tim anh ngay lúc này. Em có thể nhìn thẳng vào anh nói lời cự tuyệt như không có chuyện gì.... Nhưng – MV ngừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt cô đầy chân tình – Anh vẫn không thể tin, càng không thể đồng ý...Bởi anh yêu em và anh có thể cảm nhận được cảm xúc thật trong tim em.... Vì vậy đừng cố gắng làm anh bỏ cuộc hay chán ghét em. Nói sự thật với anh đi. – MV nhẹ nhàng ra lệnh.
Nghe anh hỏi vậy, NT hơi hoảng hốt, vội quay đi, hai tay túm chặt góc áo ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì?
Thở dài buồn bã, MV ngước mắt lên nhìn trời, bình thản đáp:
- Chuyện mẹ anh và BN tìm gặp em, chuyện em không được dạy ở trường mầm non nữa.
Lời nói của MV làm NT hoảng sợ thật sự, mở to mắt nhìn anh không thốt nên lời. Anh làm sao có thể biết? Nếu đã biết hết mọi chuyện vậy tại sao anh lại coi như không có chuyện gì? Cũng không tìm cô đối chất? Điều này hoàn toàn không giống Trần MV cô biết chút nào.
Hàng trăm cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt NT, nhìn rõ sự thắc mắc của cô, MV chán nản nói:
- Bởi vì anh vẫn luôn hi vọng em sẽ nói cho anh biết. Như vậy có nghĩa là em coi trọng anh và em muốn có anh.... Nhưng rất tiếc....anh không đợi được.... Nếu em nói là vì không muốn anh và mẹ bất hòa, anh cũng không cảm thấy vui.... Bởi anh mong em có thể yêu anh và muốn níu giữ anh hơn bất cứ thứ gì, mặc cho bất cứ ai ngăn cản.
Mặc dù chứng kiến nỗi buồn hiện trên khuôn mặt tuấn tú của MV, mặc dù trong lòng cũng rất khó chịu nhưng NT vẫn không nói gì, chỉ im lặng thừa nhận tất cả. Đúng là cô không thể vì anh mà hi sinh tất cả.
- Anh đã biết tất cả, cũng biết tôi không thể đáp lại những tình cảm anh dành cho tôi, vậy thì tội gì trao nó cho một người không biết trân trọng như vậy? Có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng hi sinh tất cả vì anh ngoài kia mà. Tôi chẳng là gì so với họ, vì vậy.... xin hãy tha cho tôi.
Sau một phút trầm lặng, NT nhắm mắt lại, cắn răng nói những lời sắc nhọn nhất.