Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì - Chương 13

Tác giả: Cocnon92

YÊN TĨNH SUY NGẪM
Bữa tối được dọn ra giữa nhà, mọi người giải chiếu xuống nền, ngồi quây quần bên nhau trong không khí ấm áp của một đại gia đình.
Các thành viên vừa ăn vừa trò chuyện về công việc, chuyện học hành, chuyện xóm làng.... Nói chung là đủ thứ chuyện.
Đầu tiên là ĐM than thở công việc vất vả, chán chường. Nghe vậy bà Hoa liền mắng:
- Anh kêu cái gì mà kêu? Có công việc như vậy là tốt rồi, chịu khó làm việc chăm chỉ đi, bây giờ ối người thất nghiệp kìa. Còn lông bông là ૮ɦếƭ với tôi.
- Mẹ à, con nói vậy thôi. Chỉ là hơi mệt mỏi và áp lực một chút, nói ra mới giải tỏa được. Chứ con vẫn làm việc hăng say, quên mình có dám nghỉ ngơi lúc nào đâu. - ĐM biện hộ luôn.
- Mẹ anh nói như vậy cũng chỉ muốn tốt cho anh, không phải yêu cầu anh làm việc quá mức, không có thời gian nghỉ ngơi rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. - Ông Tần cũng nhắc nhở con trai.
Nghe bố khuyên Minh gật đầu ngay tắp lự, cười nịnh nọt:
- Con biết bố mẹ quan tâm cho con, vì vậy con nào dám trái lời bố mẹ? Bố mẹ chỉ tây con có gan hùm cũng không dám nhìn hướng đông. Con trai của bố mẹ luôn tôn thờ câu nói triết lí " bố mẹ đặt đâu con ngồi đó" mà.
ĐM vừa nói xong làm AD phì cười, dường như câu nói này thiên về việc hôn nhân đại sự hơn. Xem ra bác trai cô bé thành ngữ hơi kém, tự lấy đá đập đầu mình. Quả nhiên bà Hoa nhắc đến chuyện đó ngay:
- Anh chỉ được cái dẻo mỏ. Vậy sao tôi bảo anh lấy vợ anh có nghe đâu? Nhờ người làm mai mối mấy lần anh đều từ chối là thế nào? Sắp già đến nơi rồi mà vẫn cứ muốn bám dính bố mẹ mãi sao? - Bà mắng con nhưng trong ánh mắt lại có tia vui vẻ.
- Mẹ à, đang ăn cơm mà. Đừng nhắc đến chuyện đó được không? - ĐM mếu máo nhìn mẹ.
- Sao lại không nhắc? Anh đi làm suốt làm gì có thời gian nói chuyện với tôi? Mà cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này thì anh lại lẩn như trạch tôi lấy đâu ra cơ hội bàn chuyện tử tế với anh?
Bà Hoa mắng. Con trai bà là vậy, chẳng hiểu sao chưa chịu lấy vợ, có phải xấu xí, kém cỏi không ai thèm ngó ngàng đâu, gái theo đầy í chứ. Vậy mà cứ nhất quyết không chịu, bà làm mai thì bảo muốn tự mình tìm. Đặc biệt mỗi lần nhắc chuyện này là con trai bà tìm đủ cách tránh né khiến cho người mẹ như bà vừa tức giận vừa buồn cười.
Nghe mẹ nói như vậy, ĐM méo mặt, lảng tránh đáp:
- Con vẫn còn trẻ sao phải lo sớm? Hơn nữa con trai của mẹ đẹp trai, tài giỏi như vậy làm sao cần mai mối? Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, ai còn xem mặt nữa người ta cười ૮ɦếƭ. Cứ để mọi chuyện tự nhiên, từ từ được không mẹ?
- Từ từ thì đến bao giờ? Tôi muốn ẵm cháu nội lắm rồi. - Bà Hoa nói dỗi.
Ngay lập tức ĐM nháy mắt với AD nhờ giúp đỡ, con bé hiểu ý nhưng lại nhân cơ hội vòi vĩnh, giơ ngón trỏ lên " một tháng đồ ăn vặt", ĐM nhăn mày giơ lại một ngón út có nghĩa là "một tuần". Thấy vậy AD bĩu môi không chịu, ĐM đành đau khổ giơ hai ngón tay, AD cười tươi, hai người cùng gật đầu, ngầm kí kết hợp đồng nhanh chóng. AD cũng giống những bạn khác, rất thích ăn đồ ăn vặt như bim bim, bỏng, kẹo.... của mấy bà bán hàng rong, nhưng mẹ lại không cho bởi những thứ đó không tốt, ăn nhiều là có hại. Vì vậy mọi người trong nhà không phát hiện hai bác cháu họ vừa đàm phán xong một bản hợp đồng trong chớp nhoáng.
Vì hai tuần ăn vặt thỏa thích, AD nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ, nhõng nhẹo nói với bà:
- Bà ngoại, bà không yêu AD nữa sao? Con không muốn có thêm em bé đâu ạ.
- Sao AD lại nghĩ vậy? Dù bà có thêm cháu bà vẫn yêu AD của bà nhất mà, con không thích có thêm em chơi cùng sao? Như vậy càng vui chứ. - Bà Hoa cười vì cháu gái ghen tị, sợ phải chia sẻ tình cảm với em nhỏ.
- Không, con chưa muốn, hiện tại AD chỉ muốn mọi người yêu chiều mình con thôi. - Con bé ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, sau đó đưa ra ý tưởng - Hay là vậy đi, bà để cho bác tự tìm, đừng giục bác được không ạ? Như vậy vừa có thể cho bác thoải mái theo đuổi tình yêu tự do, lại có nhiều thời gian cho con thích ứng và chấp nhận, cái này gọi là "vẹn cả đôi đường" mẹ thường nói có phải không ạ? - Bé nụng nịu xin bà.
Nghe cháu gái đề nghị, bà Hoa nghĩ ngợi cũng thấy đúng, gật đầu đồng ý:
- Ừ được rồi, AD nói đúng lắm, cháu của bà giỏi quá, thôi thì cứ như vậy đi.
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, bỗng bà Hoa nhớ ra chuyện, hỏi con trai:
- À, thế con bé TN bạn em anh xinh xắn, nhanh nhẹn như vậy, anh có ưng không? Hôm các người đi chơi, tôi thấy anh hợp nó lắm mà?
Minh đau đầu nhìn mẹ, tức giận và đầy miệng cơm, sau đó mới trả lời:
- Không có gì đặc biệt đâu mẹ, con coi cô ấy như em gái, giống Tuyết thôi.
- Sao lại vậy được? Anh đừng dối bà già này - Bà Hoa không tin hỏi.
Bí quá ĐM lại đưa mắt sang nhìn cháu đe dọa, vì vậy AD ngay lập tức đánh lạc hướng bà:
- Bà ơi, hôm nay ở lớp có bạn Nhung tè giầm. Như vậy là xấu bà nhỉ?
- Ừ xấu. - Bà Hoa nhìn cháu cười, gật đầu.
- Đúng rồi, hôm nay còn có chú đẹp trai đến đón bạn Hoàng. Chú ấy hỏi con nhiều thứ rồi đột nhiên nhìn con lạ lùng, đúng lúc đó mẹ đến, thế là chú ấy gọi mẹ ra nói chuyện riêng ạ.
Cuối cùng AD cũng thành công đưa bà sang chủ đề khác, nhưng không chỉ một mình bà mà cả ông và bác cũng chú ý, yên tĩnh, cùng nhìn về phía mẹ.
Đến lúc này mọi người mới thấy điều khác thường. NT đang thẫn thờ, và cơm vào miệng trong vô thức, không gắp thức ăn, cứ ăn cơm trắng một mình. Bà Hoa thấy vậy, gắp một miếng thịt nạc vào bát con, lo lắng hỏi:
- Gắp thêm thịt vào ăn chứ, ăn mỗi cơm không thế? Suy nghĩ gì chăm chú đến mức không có cả tâm hồn ăn uống vậy?
Mải suy nghĩ đến khi nghe thấy mẹ nói NT mới giật mình nhìn xuống bát cơm, quả là cô đang ăn cơm không, cô dừng lại, đặt bát xuống mâm rồi cười với mẹ đáp:
- Không có gì đâu mẹ. Tại con định giảm béo ý mà.
- Giảm gì mà giảm, còn không sợ ra đường bay mất sao? Cô mà ** theo mấy đứa con gái bây giờ thích eo giây là không xong với tôi đâu. - Bà Hoa tức giận mắng.
Biết mình lỡ lời, NT vội vàng xua tay, cười lái sang chuyện khác:
- Hì hì, con đùa thôi, con muốn béo còn chẳng được, béo khỏe béo đẹp. Mẹ đừng giận. - Nhưng bà Hoa vẫn chưa nguôi, do vậy ông Tần cũng khuyên:
- Bà chấp con nó làm gì? Nó đùa thôi, ăn cơm đi.
- Đúng, đúng, mẹ ăn cá này, mọi người cũng ăn nha. - NT vội vàng gắp cá vào bát mẹ lấy lòng rồi cầm bát lên, và lấy và để cơm vào miệng. Mẹ luôn lo lắng, quan tâm và cố gắng bồi bổ cho cô thật tốt, lúc nào cũng chê con gái mẹ gầy, xót xa khi nhìn dáng người mảnh khảnh của cô, vậy mà vừa rồi NT laị cuống quá lấy cái cớ ngu xuẩn và cấm kị nhất đối với mẹ. NT áy náy, sợ mẹ buồn cho nên cố gắng ăn thật nhiều.
Mọi người không nói chuyện nữa, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, NT như mọi ngày đi làm buổi tối ở khách sạn.
Về đến nhà, bố mẹ và anh trai vẫn chưa ngủ, ngồi trên ghế xem phim.
Hôm nay NT muốn đi xe buýt, vì vậy anh trai cô không đi đón.
Thấy mọi người vẫn thức, thật kì lạ, NT bước vào nhà nhìn mẹ hỏi:
- Bố, mẹ sao hai người còn chưa ngủ? AD đâu rồi ạ?
Mẹ cô nhìn cô một lúc mới mở miệng:
- Mẹ dỗ con bé ngủ rồi, con ngồi xuống đây nói chuyện với bố mẹ một lát.
- Vâng ạ.
NT biết chẳng có chuyện gì qua được mắt mẹ vì mẹ luôn quan tâm và rất hiểu cô cho nên cũng không giấu, ngồi xuống cạnh mẹ.
- Có phải người chiều nay đến tìm con là hắn ta không? Hắn biết AD là con rồi sao? - Bà Hoa không vòng vo, hỏi thẳng con.
NT không nói chỉ gật nhẹ đầu, vì vậy ĐM liền lo lắng hỏi:
- Tên khốn ấy có làm gì em không? Em không bị thiệt thòi gì chứ?
- Không có chuyện gì. - Cô trấn an mọi người. Nhưng bố cô vẫn chưa tin, hỏi lại:
- Thật không sao chứ? Con không được giấu mọi người chịu đựng một mình. - Ông Tần nghiêm nghị nói, ông còn lạ gì con gái, lúc nào cũng lo cho bố mẹ, nghĩ cho người khác làm ông rất đau lòng.
- Bố mẹ, con nói thật mà. Con và hắn ta chỉ nói chuyện, không xảy ra việc gì hết. - NT khẳng định chắc nịch.
Nghe vậy mọi người nhẹ nhõm hơn, sau đó ĐM hỏi tiếp:
- Hắn ta biết AD là con mình, vậy hắn muốn gì? Hắn có đòi bắt nó đi không? Có uy Hi*p em điều gì không?
Mọi người hốt hoảng, nôn nóng nhìn NT, đây là điều quan trọng nhất. AD là mạch sống trong gia đình này, làm sao có thể để hắn ta ςướק đi? Mọi người cũng hiểu rõ hắn quyền thế, lợi hại như thế nào, làm sao họ đấu lại được?
Biết mọi người sốt ruột, NT bình tĩnh nói rõ ràng tất cả:
- Lúc đầu hắn ta rất tức giận, đòi nhận AD ngay lập tức, nhưng con đã dùng lí lẽ thuyết phục hắn, yêu cầu thời gian để hai người bình tĩnh và suy nghĩ kĩ. Hắn đồng ý, do vậy tạm thời chưa có chuyện gì.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Không lẽ chuyển nhà?- Bà Hoa sợ hãi nói.
- Bà từ từ để con nói, đừng cuống. - Ông Tần cầm tay vợ trấn an.
ĐM nãy giờ yên lặng, tay chống cằm suy nghĩ, sau đó nhìn NT hỏi:
- Em có kế hoạch gì không?
Nghe vậy, NT thở dài nhìn mọi người một lượt rồi trả lời:
- Bỏ trốn? Trốn ở đâu? Căn bản là chúng ta không có cơ hội. Con lại không muốn AD biết sự thật, con không muốn bé con phải chịu bất cứ tổn thương nào, vì vậy hiện tại điều con lo nhất là làm sao nói cho AD biết về hắn mà không làm con bé buồn.
Mọi người nghe xong trầm mặc, không khí trầm xuống, trên mặt mỗi người là vẻ đăm chiêu, lo lắng. Sau đó bà Hoa sụt sịt, nghẹn ngào nói:
- Vậy tính sao bây giờ? Sao ông trời lại ác với gia đình mình thế này? Bố mẹ có ăn ở thất đức đâu cơ chứ.
Bà Hoa ai oán, thốt lên đau xót. Ông trời đối xử với con gái bà bất công quá. Đã lấy đi tương lai tươi sáng trên con đường học tập của nó, bây giờ lại muốn lấy đi AD - bảo bối của con bà, khác nào lấy sinh mạng của nó. Bà lại chẳng làm gì được. Là người mẹ, bà cảm thấy đau đớn và buồn bã, thương tâm vô cùng khi phải nhìn con gái mình đau khổ, tuyệt vọng mà không có cách gì giúp nó. Bà thấy mình là một người mẹ thất bại... một người mẹ vô dụng, không có đôi cánh to lớn, vững chắc để bảo vệ, che chở con mình thật tốt.
Nhìn thấy ánh mắt ngân ngấn nước đầy lo âu, tự trách của mẹ, NT nghe như có từng mũi kim đâm vào da thịt, vội vàng đến bên mẹ, ôm mẹ vỗ về, an ủi:
- Mẹ đừng buồn, cũng đừng tự trách mình. Mọi chuyện vẫn chưa hết hi vọng mà, chúng ta hãy để nó diễn ra tự nhiên. Con sẽ nói chuyện với hắn rõ ràng, nhất quyết không để hắn làm hại mình và ςướק AD đi. Mẹ tin con, được không? - NT đưa tay gạt nước mắt trên khuôn mặt già nua của mẹ, nhẹ giọng dỗ dành.
Bao năm nay mẹ vẫn canh cánh trong lòng vì không thể làm gì cho cô. Mọi lo lắng, băn khoăn và dằn vặt của mẹ NT hiểu hết, cảm nhận rõ ràng tình thương mẹ dành cho cô, vì vậy càng đau đớn gấp ngàn lần vì điều đó.
ĐM thấy vậy cũng nhanh chóng khuyên mẹ:
- NT nói phải, mẹ đừng quá lo, cứ đợi cùng hắn nói chuyện đã.
- Được rồi, bà đừng làm cho các con lo lắng thêm. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, ông trời không tuyệt đường sống của con người bao giờ. - Ô Tần vỗ về vợ - Các con mau ngủ sớm, mai còn đi làm.
Nói xong ông đỡ vợ về phòng mình. NT và ĐM cũng về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, nhìn con gái bé bỏng an tĩnh ngủ trong vòng tay của mình, NT cầm lòng không được thơm lên má con....Bé con, con là ánh dương của mẹ, là hơi thở của mẹ, vì vậy mẹ nhất định dùng cả tính mạng này để bảo vệ con.... Mẹ sẵn sàng chống lại cả tất cả vì con.... Đừng sợ, mẹ nhất định không để con chịu một chút khổ sở nào. NT thầm nói với con cũng tự hứa với lòng.
Trong phòng nghỉ ngơi, không khí ồn ào, sôi nổi. NT ngồi một mình gặm bánh, lát sau chị Huệ đi đến ngồi cùng.
Thấy mỗi mình chị, NT ngóng cổ ra phía sau nhìn rồi quay lại hỏi:
- TN đâu?
- Trốn rồi. - Chị Huệ thong thả lấy bánh trên bàn ăn.
Nghe vậy NT liền thắc mắc:
- Trốn? Trốn ai? Sao phải trốn?
- Sợ mày truy sát.
- Chị nói gì vậy? Em không hiểu, hình như đang có bất đồng ngôn ngữ ở đây. - NT bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, chị Huệ thở dài ngao ngán nói:
- Hôm qua mày cứ thơ thẩn như người mộng du có biết gì đâu. TN bị lão Vương gọi lên nói chuyện. Chắc là lộ ra bí mật nên sợ mày chứ sao. - Chị Huệ giải thích.
Ngày hôm qua NT làm việc không chuyên tâm, như người mất hồn. Trong đầu cô là bao nhiêu chuyện lo lắng và sợ hãi, làm sao còn thời gian để ý chuyện khác? Vì vậy không biết chuyện này là điều đương nhiên.
Nhưng khi chị Huệ nói xong vẫn không thấy NT có phản ứng gì, cũng hoảng sợ, đưa tay sờ trán cô, NT liền gạt ra, thản nhiên nói:
- Không phải sờ, chị bảo với TN trong vòng 20 giây phải xuất hiện trước mặt em, nếu muộn hơn thì không cần nữa.
- Trời, sao mày ác vậy? - Chị Huệ nhảy dựng lên, nhìn NT như người mới gặp lần đầu.
- Còn 10 giây, 9 8.... - NT không quan tâm, mặt vô cảm tiếp tục đếm những giây cuối cùng.
Chị Huệ choáng váng, lắc đầu thở dài:
- Thì ra bình tĩnh, thản nhiên mới là cảnh giới cao nhất của sự tức giận, mới khiến người ta khi*p sợ tột cùng. Lợi hại, lợi hại.
NT là như vậy, đôi khi rất nhút nhát, yếu đuối nhưng có lúc lại mạnh mẽ và nhanh nhạy vô cùng, khả năng đó thường xuất hiện khi người khác động đến yếu điểm hay cấm kị của cô.
Ngay khi NT đếm đến giây cuối cùng, TN nấp gần đó vội chạy ra hô:
- Đừng đếm nữa, mình đây, mình đây.
Nhìn thấy cô xuất hiện, NT không nói gì, cũng không nhìn, tiếp tục ăn bánh, vì vậy TN càng sợ, vội cười cười lấy lòng bạn:
- Hì hì, NT à, bọn mình là bạn bè tốt mà, bỏ qua cho mình nhé. Mình thề là mình không tiết lộ bất cứ điều gì không nên, tha cho mình chỉ lần này thôi, được không?
Nói xong cô chắp hai tay lại, nhìn NT đầy hồi lỗi nhưng NT vẫn không ngẩng đầu nhìn lên, vì vậy TN cuống cuồng nói:
- Đừng vậy mà NT, mình chỉ là tức quá, thay cậu dạy cho hắn ta một bài học. Mình chỉ nói cậu đã phải sống như thế nào trong sáu năm qua, mình chỉ lên án tội ác dã man, vô nhân tính của hắn ta. Mình.....
TN cứ thao thao bất tuyệt khiến NT cảm thấy đau đầu, vội giơ tay ra ngăn:
- Thôi, cậu không nói gì sai cả, chỉ là kể lể hết mọi sự việc về cuộc đời mình trong sáu năm qua cho hắn ta nghe, chỉ nói AD như thế nào, gđ mình ra sao? Bát hăn ta phải làm gì cho mình... - NT nhìn bạn vẻ tán thưởng nhưng trong mắt lại chứa đầy tức giận.TN biết sai, vội ngậm miệng, đưa mắt sang chị Huệ cầu cứu. Chị lên tiếng, nhẹ nhàng khuyên ngăn:
- NT à, đừng giận TN nữa, dù sao nó nói cũng đúng, phải nói hết ra thì hắn ta mới biết mình xấu xa như thế nào, cho hắn ta cắt dứt lương tâm đến ૮ɦếƭ luôn, để....
Giọng chị Huệ càng ngày càng nhỏ dần theo ánh mắt mỗi lúc một lạnh thêm của NT. Đột nhiên cô quay đi, không nhìn hai người kia, còn bọn họ sợ hãi không dám mở miệng trước thái độ giận dữ của cô.
Không khí căng thẳng, hai người nhìn say đắm một người, còn một người lại quay đi không quan tâm. Bỗng vai NT run lên ngày một dữ dội, dường như đang kìm nén điều gì, hai người kia thấy vậy, nhìn nhau rồi cùng e dè gọi:
- NT?... NT à?
Đến lúc này NT không thể nào giữ được bộ mặt lạnh lùng, phì cười ngặt nghẽo. Hai người còn lại nghệt mắt như thằng đần, lát sau giật mình, tức giận đánh vào vai cô, quát khẽ:
- Con ranh, làm bọn này hết hồn.
- Tại hai người yếu bóng vía thì có. - NT vừa cười vừa nói.
- Tại mày xảo quyệt quá í. - Hai người đồng thanh đáp.
Ba cô gái lại đùa vui, xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Mãi sau họ ngừng cười, TN dè dặt nhìn bạn hỏi:
- Không giận thật chứ? Sao lần này bình tĩnh vậy?
Nhìn vể mặt cẩn thận của cô, NT lại cười tiếp. Cô làm sao có thể giận họ được khi họ là những người bạn chân chính, đáng tin nhất của cô, luôn ở bên cạnh, quan tâm và yêu thương cô những lúc cô cần nhất? Họ trao cho cô những vòng tay thân thương, sưởi ấm trái tim đau đớn của cô. NT biết họ luôn làm những gì tốt nhất cho cô, TN tức giận, bức xúc thay cho cô cho nên mới nói hết mọi thứ ra để chỉ trích và lên án hắn. Như vậy cô có tư cách gì mà giận dỗi đây? Cô còn không biết làm gì để bày tỏ sự biết ơn của mình với họ.
Nhớ lại những ngày mới đến đây, không quen biết ai, chỉ có một mình cô đơn, bỡ ngỡ, chính họ là những người bạn đã thân thiện muốn kết bạn với NT và nhiệt tình giúp đỡ cô mọi thứ. Vì vậy NT làm sao có thể lấy oán báo ơn, giận dữ và không muốn nhìn họ? Hai người thật ngốc khi lo sợ một điều không bao giờ tồn tại.... nhưng đó cũng là do họ để ý đến cảm giác của cô. Nghĩ vậy, NT cười tươi vỗ vai họ đáp:
- Mình biết hai người làm vậy là vì yêu thương mình, cho nên mình đâu có lý do đển giận? Trừ phi mình là người vô cảm.
- Thì cậu đúng là vậy mà. - TN lẩm bẩm.
- Cậu nói gì? - NT mặt trầm xuống làm TN ngay lập tức xua tay phủ định:
- Không có gì, mình nói cậu vĩ đại quá... Vậy bây giờ cậu định thế nào?
Nghe cô hỏi, chị Huệ cũng nhìn NT chăm chú, chờ đợi câu trả lời. NT vẫn tiếp tục nhai bánh, chậm chạp đáp:
- Tính thế nào? Chỉ có thể chờ đợi nói chuyện với hắn xem tình hình thế nào chứ làm được gì bây giờ? Dù sao hắn ta cũng biết hết mọi chuyện rồi, em còn sợ gì nữa? Binh đến tướng chặn, mềm dẻo không được thì cứng rắn, cứng rắn không được thì đánh liều... đồng quy vu tận. Có câu không sợ kẻ tài, không sợ kẻ mạnh chỉ sợ kẻ liều mà. Hehe - NT nhún vai, tỏ vẻ bất cần.
Hai người kia nhìn NT thật lâu, sau đó nhìn nhau rùng mình. Xem ra chưa chắc con thỏ đã bị con sói ăn, có lẽ thỏ biến thành sư tử lúc nào không biết chừng. Còn sói tự dâng mình đến miệng sư tử mà còn tươi cười đưa khăn cho nó chùi mép. Có lẽ không lâu nữa tình huống sẽ được NT đảo ngược lại, họ nên lo lắng cho số phận của MV... kẻ xấu số, sắp ૮ɦếƭ đến nơi vẫn chưa biết.
********************
Chiếc xe buýt dừng lại tại bến. Hành khách đua nhau đi xuống, trong đó có một người con gái xinh đẹp dắt tay một đứa trẻ đáng yêu với khuôn mặt họ là nụ cười rạng rỡ của tuổi xuân.
Trên con đường làng quen thuộc với hàng tre xanh ngát, gió thổi rù rì, hai mẹ con NT vừa nắm tay nhau vừa nhảy chân sáo hát vè:
- Con chim ri nó gọi dì gọi cậu. con sáo sậu nó gọi cậu gọi cô. Tiếng con cồ cộ gọi cô rồi lại gọi chú. có tiếng chim tu hú gọi chú rồi lại gọi dì.
Mọi cử chỉ, ánh mắt, nét mặt ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng của hai mẹ con đều lọt vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người đàn ông trên xe gần đó. Xa xa một chiếc máy ảnh đang ghi lại tất cả cảnh của hai mẹ con và người đàn ông. Người cầm máy vui vẻ cất máy đi, nhếch mép cười đắc chí, sau đó rút điện thoại ra bấm số gọi:
- Dạ thư tiểu thư, tôi đã thu thập được mọi thông tin cần thiết.
Tiếng nói trong điện thoại cất lên lạnh lùng, mang chút gì đó mừng rỡ, mong chờ:
- Tốt, quay trở về.
Nói xong không chờ người đàn ông đáp lại đã tắt máy, chỉ còn tiếng tút tút vang dài. Người đàn ông nhìn chiếc điện thoại trong tay hồi lâu mãi không gập máy lại, nghĩ thầm "Mất kiên nhẫn đến thế sao? Xem ra sắp có bão tố rồi".
Sau ngay đó, anh ta thu thập mọi thứ, rời đi, để lại người đàn ông vẫn đang chuyên tâm dõi theo hai bóng dáng cao thấp, nhỏ xinh trên đường.
Hoàng hôn buông xuống với những áng mây đủ màu trên bầu trời. Ánh nắng yếu ớt hắt vào cửa kính xe nhưng không thể chạm đến bên trong, không thể nhìn rõ người trong xe là ai.
Trên khuôn mặt đăm chiêu, lạnh lùng của người đàn ông anh tuấn, nổi bật là đôi mắt sâu thẳm ngập tràn cảm xúc khó tả, đang nhìn chăm chú thứ gì đó đầy khát khao và thương nhớ. Người đàn ông âm trầm tuấn lãng đó không ai khác chính là Trần MV.
Mấy hôm nay MV đều đợi ở cửa nhà NT từ sớm rồi theo chân hai mẹ con đến trường, nhìn cô dạy học , ánh mắt trìu mến, khuôn mặt dịu dàng, giọng nói êm ái, yêu thương của cô dành cho bọn trẻ đều được phản chiếu rõ nét trong ánh mắt trắng đen phân minh của MV. Quan sát những điều đó cũng đủ biết NT là người như thế nào, yêu trẻ con ra sao? Dáng điệu của cô rất thu hút khiến cho anh bị mất hồn, không dứt mắt ra được khỏi người cô.
Vừa rồi, khoảnh khắc ngây thơ, hồn nhiên của hai mẹ con NT đã được MV chụp bằng mắt và lưu lại trong bộ nhớ quan trọng nhất của não. Hình ảnh đó thật tuyệt vời, NT và AD như hai chị em thiên thần đang nhảy nhót trong nắng, ấm áp và vui tươi khiến anh phì cười, niềm vui ánh lên trong đáy mắt, dường như bọn họ đem ánh mặt trời đến sưởi ấm trái tim băng lạnh và đánh thức nó tỉnh dậy, mạch máu được lưu thông, tràn đầy tình yêu. MV rất muốn bước xuống xe, chạy về phía họ, ba người một nhà cùng nhau nắm tay trên quãng đường đời về sau, không bao giờ chia xa. Nhưng điều đó vẫn còn xa vời so với thực tại, là bước thử thách khó khăn mà anh phải vượt qua.
Hôm đó MV quá bất ngờ và tức giận, mất lí trí cho nên đã trách NT. Hiện tại bình tĩnh suy ngẫm, mới thấy mình đáng hổ thẹn. Cô nói rất đúng, anh có quyền gì trách cô? Lấy tư cách gì sau khi chà đạp thân thể cô, biến mất rồi xuất hiện trước mặt cô đòi làm rõ mọi chuyện? Sau sáu năm chưa một lần chăm sóc AD lại đòi con bé phải nhận anh làm cha? Anh biết đối mặt với con mình như thế nào mà không cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt thơ ngây, yêu quí con bé dành cho mình? Anh chẳng khác nào một người xa lạ đối với con bé. NT nói đúng, AD không phải là kết quả của tình yêu, càng không phải là mong muốn của anh. Có lẽ lúc đó nếu NT tìm được anh và nói cho anh bết cô có thai, với tính cách lạnh lùng của mình chưa chắc anh đã giữ lại đứa bé mà mình không có ý định tạo ra.
Vì vậy MV chưa dám đến nói chuyện với NT vì sợ cô sẽ căm hận anh đến tận xương tủy, không cho anh gặp con hay muốn anh tránh xa bọn họ. Như vậy MV chắc chắn không thể không chấp nhận bởi anh không có tư cách yêu cầu cô dành cho anh bất kì một điều gì mà cô không muốn. Anh không dám...không đáng... càng không thể....
********************
Trong căn phòng sang trọng, rộng rãi và yên tĩnh chỉ có một người phụ nữ mặc váy liền đen, trên tay là điếu thuốc lá hút dở. Cô ta đang cầm những tấm ảnh được chụp rất rõ nét, chuyên nghiệp. Vẻ mặt người phụ nữ ngày một thâm trầm, ánh mắt sắc bén quét về phía người trong ảnh như muốn người đó biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.
Đợi xem hết một lượt kĩ càng các bức ảnh, cô ta vứt chúng xuống bàn, ngửa người ra sau, gác chân trái lên chân phải, hít một hơi rồi nhả ra khói, nói với người đàn ông đứng đối diện:
- Nên làm gì bây giờ nhỉ? Chơi mèo vờn chuột chắc thú vị lắm. - Nói rồi cô ta cười quỷ dị, khiến người bên cạnh rơn tóc gáy, sau đó ra lệnh cho người đàn ông - Cho cô ta vào.
- Vâng. - Người đàn ông cúi người đi ra.
Lát sau quay lại, theo sau anh ta là một người phụ nữ có khuôn mặt không tính là quá xinh nhưng cũng có nét sắc sảo, độc đáo, đôi mắt sâu hoắm cho thấy cô ta cũng là một người tâm cơ nhưng vẻ mặt không che giấu được cảm xúc lại phản bội cô ta. Chỉ cần nhìn cũng biết đây là người phụ nữ có toan tính nhưng không đáng sợ như người phụ nữ đang ngồi trên salông kia.
Người đó bước lại gần người phụ nữ kia, xun xoe nói:
- Chị cho gọi em có việc gì không ạ?
- Trò chơi bắt đầu, tôi muốn cô trổ hết tài năng của mình cho tôi thấy, cô hiểu chứ? - Người phụ nữ không thèm liếc mắt, lạnh giọng ra lạnh.
- Dạ em hiểu, chị yên tâm. - Trong mắt cô ta lóe lên tia ngoan độc, thích thú.
Sau đó người phụ nữ mới vào được lệnh lui ra ngoài, người phụ nữ kia cười âm hiểm, rít tiếp một hơi, nói với người đàn ông:
- Tôi không trông đợi vào cô ta nhiều, dù sao cũng chỉ là một con tốt, để cho con đàn bà đó rắc rối một chút cũng hay. Cứ tiếp tục ngồi xem, đến lúc cô ta thất bại thì ra tay. Tôi không muốn trò chơi kết thúc quá sớm, như vậy thật nhàm chán, anh hiểu không? - Người phụ nữ cười nhìn người đàn ông.
- Thưa vâng. - Anh ta đáp lại như một cái máy.
Nghe vậy người phụ nữ hài lòng gật đầu, rồi phất tay cho anh ra ngoài.
Còn lại một mình, người phụ nữ cầm những tấm ảnh trên bàn lên, Ϧóþ nát trong tay, miệng nở nụ cười thích thú của kẻ săn mồi đang hưng phấn, mong chờ con mồi của mình sẽ không quá yếu đuối, vô phản. Ánh mắt cô ta toát lên vẻ thâm hiểm, đáng sợ. Dường như trong tay cô ta chính là con mồi, cô ta sẽ từ từ thít chặt, nhìn nó giãy dụa cho đến ૮ɦếƭ.
Chưa về đến cổng hai mẹ con NT đã nghe thấy tiếng cãi nhau quen thuộc như cơm bữa của một đôi nam nữ, dạo gần đây còn có xu hướng tăng lên là do có người tích cực sang đây đấu võ mồm, luyện năng khiếu mắng người.
Giữa sân là hai kẻ dở hơi đang tranh chấp vật gì đó trên tay. Người con trai anh tuấn, cường tráng là thế vậy mà lúc này đang cãi tay đôi, tranh giành với một cô gái mũm mĩm, đáng yêu như một tên lưu manh với vẻ mặt đểu cáng, còn cô gái cũng thê thảm không kém, mặt đỏ rực, cau có, cảm giác khói xịt ra khỏi hai lỗ mũi của cô, mắt long sòng sọc như muốn xông vào đánh nhau với anh chàng to lớn kia đâu còn dáng vẻ dịu dàng, ấm áp nữa.
Ánh mặt trời cuối ngày chiếu lên người họ trông thật hư ảo. Người ngoài nhìn vào thế nào cũng thấy giống một đôi nam nữ yêu nhau đang đùa vui, tình cảm càng mặn nồng.
Thấy NT về, hai người vội vàng nhìn nhau rồi đồng thời chạy nhanh đến bên NT, mỗi bên nắm một tay cô kéo, tranh nhau kể:
- Tuyết, cậu về đúng lúc lắm. Cậu hãy phân tích rõ ràng cho tên đần đầu to óc không cả bằng quả nho kia. Trình độ của mình không đủ kiên nhẫn với loại chậm phát triển được. - Hân tức giận nói.
- Có cô mới là đồ chậm phát triển, IQ không qua nổi hai chữ số, vậy mà còn có dấu phẩy ở giữa. Tuyết, em nói cho mụ điên chua ngoa này đi. Anh không có thời gian mà đôi co với cô ta cả ngày. Thời gian của anh là vàng bạc chứ đâu phải rác rưởi như của cô ta. - ĐM không chịu thua kém, đay nghiến lại.
Hân nghe vậy nổi điên lên, nhảy đến trước mặt ĐM, túm cổ anh quát:
- Anh nói ai là mụ điên chua ngoa? Được rồi, tôi sẽ cho an tự mình thưởng thức thế nào là mụ điên chua ngoa.
- Sợ quá, tim đập chân run rồi. Cô cho tôi xem đi, tôi đang muốn đây, chỉ được cái to mồm, tinh tướng. - ĐM gạt tay cô ra, khinh thường đáp.
- Anh...anh... tôi liều mạng với anh.
Nói rồi Hân định xông về phía Minh, NT vội vàng xen vào giữa hai người, chẳng hiểu chuyện gì, bị người này kéo người kia lôi cũng bực mình hét lên:
- Ha người có thôi đi không? Tôi chẳng hiểu gì cả, bình tĩnh nói rõ ràng xem nào. - Thấy vậy hai người định mở miệng cùng một lúc lúc, NT vội ngăn lại - Từng người một, ưu tiên phụ nữ trước - Rồi hất hàm về phía Hân ra lệnh - Cậu nói đi, ngắn gọn, cụ thể.
Hân thích chí, vênh mặt lên với Minh rồi giơ ra thứ đồ trong tay, đó là một tập ảnh, nhìn NT nói:
- Đầy nè, hôm nay mình sang xem ảnh lần trước đi chơi, mình muốn lấy vài tấm đẹp nhưng hắn không cho. Đồ keo kiệt, đàn ông mà lại đi chấp nhặt mấy tấm ảnh cỏn con với một cô gái xinh đẹp, đễ thương như mình. Anh đúng là điều đáng xấu hổ, là nỗi nhục của phái nam. - Hân hừ mũi kết thúc.
- Cô nói gì? Nói lại thử xem. - ĐM tức điên, xông về phía Hân, nhưng cô không sợ, cười thách thức lại:
- Sao? Lại mới thêm bệnh điếc nữa? Hèn chi nghe không hiểu tôi nói tiếng người.
- Cô...cô....
- Dừng.
Hai người đang lộn xộn, nghe tiếng quát như sư tử gầm của NT liêng dừng lại mọi động tác, quay sang nhìn cô. Hiện tại NT đã không chịu nổi, sắp nổ tung đầu vì bọn họ:
- Hai người đều rỗi hơi đến vậy sao? Vì một chuyện bé như con siêu vi trùng này mà om xòm từ nãy giờ? AD đang cười kìa, thật là. Có gì đâu, đem em xem nào.
Nói xong NT giật ngay những tấm ảnh trên tay Hân và ĐM đi về phía hiên ngồi xuống, AD cũng chạy lại xem. Hai mẹ con chụm đầu vào nhau, chăm chú xem từng cái, mặc kệ hai người kia ngơ ngác nhìn.
Nước ảnh đẹp, sáng mọi người đều vui vẻ tươi cười, NT cầm trong tay tấm hình ĐM và TN chụp chung cười toe toét, nháy mắt với AD, con bé liền cầm lấy tỏ vẻ đánh giá kĩ lưỡng, sau đó la lên:
- A, bức ảnh này bác Minh với cô TN chụp đẹp quá, giống như là hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích vậy.
- AD, con nhìn kiểu gì vậy? Mẹ nuôi thấy giống người đẹp và quái thú thì có. - Hân tức giận giật bức ảnh trong tay AD, chê bai, rồi lại đưa ra tấm ảnh của cô và anh Huy khoác tay nhau đằm thắm bên gốc cây cổ thụ - Bức này mới đẹp nè, có phải mẹ với bố Huy rất đẹp đôi không? Giống như kim đồng ngọc nữ nhỉ?
Hân cười hạnh phúc, ánh mắt chứ đầy màu hồng mơ mộng của tình yêu, AD chưa kịp lên tiếng thì đã có giọng nói gay gắt, khó chịu của Minh:
- Kim đồng ngọc nữ? Không biết xấu hổ tự khen, sao tôi lại thấy giống Sim-bát và mụ phù thủy rắn vậy?
Nói xong nhìn Hân khiêu khích khiến cô tức điên còn hai mẹ con NT cười thầm, sau đó ăn ý phối hợp nói:
- Nếu vậy thì Sim Bát với công chúa và quái vật với phù thủy rắn mới hợp được, đúng không hai người?
Sau đó hai mẹ con cười ngặt nghẽo còn hai người kia nguýt mắt nhìn nhau rồi quay đi, nhưng mặt Hân có vết hồng thoáng qua, Minh cũng lúng lúng, tia vui vẻ chớp nhoáng biến mất trong mắt, không ai nhìn thấy. Rõ ràng là càng đánh càng yêu, cãi là thương, mắng là yêu. Hai kẻ ngốc này bao giờ mới nhận ra đây, NT và AD nhìn nhau, than thở tron lòng.
Khung cảnh đùa vui của bọn họ cũng là quang cảnh cuối cùng khép lại một ngày. Ánh tịch dương chiếu xuống họ, ánh lên niềm hạnh phúc bình dị.
Mọi người bên nhau, ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng, cười vui vẻ, không quan tâm đến ngày mai ra sao. Tương lai có lẽ sẽ khó khăn, chông gai nhưng chỉ cần họ cùng nhau sát cánh, lạc quan và yêu đời như hiện tại nhất định có thể vượt qua mọi sóng gió đang chờ đón phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay