Lúc xuống máy bay, Nguyễn Mộng coi như đã thanh tỉnh một chút. Cô nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo trong sân bay, khoé miệng không tự chủ được cong lên một đường cong – nho nhỏ, nhưng mà chân thật tồn tại.
Bàn tay nhỏ bé bị Vệ Cung Huyền giữ tại lòng bàn tay. Anh cũng không dám dùng sức bởi vì cô quá gầy.
Vốn là Vệ Cung Huyền muốn ôm cô, nhưng bị Nguyễn Mộng cự tuyệt. Bởi vì trước đó quá mệt mỏi, hiện tại nghỉ ngơi lâu như vậy, làm sao có thể trở nên vô dụng – ngay cả vài bước chân đều không đi được.
Xúc động lúc đầu trôi qua, chôn dấu ở đáy lòng cô là tầng tầng ưu sầu. Vệ Cung Huyền sợ cô theo không kịp bước chân của mình, cho nên đi rất chậm. Nguyễn Mộng khéo léo theo sát anh.
Trong phi trường có nhiều người nhận ra Vệ Cung Huyền, thấy anh thật sự đã đem vợ mình tìm trở lại, rối rít phóng ánh mắt chúc mừng nhìn sang. Anh cũng không có giống như bình thường bộ mặt lạnh lùng, mà là lễ độ mỉm cười gật đầu.
Sau khi rời khỏi sân bay, Vệ Cung Huyền kêu một chiếc taxi, sau đó đem Nguyễn Mộng ôm lên.
Kinh tế thành phố này phát triển, bên cạnh đó, mọi người so với những nơi khác nhiệt tình hơn. Bác tài tuổi trên năm mươi, bình thường thích nghe phát thanh và xem ti vi, dĩ nhiên nhận ra Vệ Cung Huyền.
Thấy trong lòng anh ôm người phụ nữ trong hình, không ngừng theo sát anh nói chuyện. Vệ Cung Huyền cũng nhất nhất đáp lại. Nguyễn Mộng dựa vào trong иgự¢ anh, nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ.
Sau khi xuống xe, tài xế lấy được mấy tờ 100 tiền mặt nhân dân tệ làm tiền boa. Ông cao hứng rối rít nói cảm ơn với Vệ Cung Huyền, còn chúc cả nhà bọn họ sớm đoàn viên.
Đại đa số mọi người trong chung cư cũng nhận ra hai vợ chồng bọn họ. Nhưng đối với Nguyễn Mộng vô cùng gầy gò, bọn họ thật đúng là không cách nào nhìn ra. Nếu không phải Vệ Cung Huyền ôm cô vào thang máy, có lẽ tất cả mọi người không dám thừa nhận.
Nguyễn Mộng vẫn không nói gì. Thỉnh thoảng có người cùng cô nói chuyện, cô cũng chỉ là cười cười, sau đó gật đầu một cái, sẽ không nói thêm gì nữa.
Vệ Cung Huyền thấy bộ dáng này của cô, đau lòng muốn ૮ɦếƭ, nhưng anh không nói gì.
Quẹt thẻ từ mở cửa, Nguyễn Mộng mới vừa thay dép, liền sững sờ đứng ở phòng khách. Trong nhà không có ai ở bốn tháng, trong không khí hơi thở thuộc về một nhà ba người bọn họ đã sớm không còn.
Cả căn phòng lạnh như băng, giống như căn nhà mẫu.
Nhưng xe em bé của Vệ Tiểu Bảo đang ở chỗ này, món đồ chơi bình thường bé hay chơi cũng nằm rải rác trên ghế sa lon, bên cạnh là chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ đôi vớ nhỏ cùng chiếc khăn lót miệng hình động vật nhỏ đáng yêu, trên đất đặt đôi giày nhỏ thuộc về bé.
Nguyễn Mộng ngơ ngác mà nhìn xem mọi thứ trước mắt, nước mắt không thể khống chế không ngừng rơi xuống. Vệ Cung Huyền lúc này mới nhớ tới sau khi bọn họ mất tích anh cũng chưa từng trở về nhà, anh lại không thích người khác vào nhà mình, bây giờ trở về, bế cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nguyễn Mộng lại bắt lấy cánh tay của anh, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Vệ Cung Huyền cũng muốn rơi lệ theo, đôi mắt anh đỏ lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ở trên trán Nguyễn Mộng nhẹ nhàng hôn một cái:
“Chúng ta tới công ty có được hay không, nơi đó không có ai quấy rầy.”
Nơi đó anh đã sớm thu thập xong, ban đầu sợ bản thân quá độ thương tâm, hiện tại vừa lúc sạch sẽ, không đến nỗi chọc cô khóc thút thít.
Nguyễn Mộng lưu luyến nhìn mọi thứ trong phòng thuộc về Vệ Tiểu Bảo, nước mắt làm sao cũng không ngừng được.
Nhưng cô cũng biết mình không thích hợp ở lại chỗ này, lòng của cô cũng sắp bị nỗi nhớ nhung điên cuồng ép điên rồi, nếu như không tìm được Tiểu Bảo, cô sẽ không vượt qua được, cô sẽ ૮ɦếƭ.
Kiếp trước cô đã rất có lỗi với bé, nhưng kiếp này vì sao vẫn không có cách nào cho bé một gia đình hoàn chỉnh?
Nghĩ tới Tiểu Bảo đang chịu khổ ở nơi nào đó, Nguyễn Mộng liền muốn Gi*t chính mình. Cô vẫn nhớ rõ bé luôn nhu thuận rụt rè, nhớ trong đôi mắt to của bé lấp lánh ánh sáng nụ cười, nhưng bây giờ mọi thứ đều không còn nữa rồi.
Không thể suy nghĩ tiếp nữa. Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bị Vệ Cung Huyền ôm lên xe, lúc đến công ty cô cũng không còn tâm tư đi quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, vừa vặn một chút tinh thần tựa hồ đã dùng hết rồi.
Vệ Cung Huyền đặt cô đến trên giường lớn trong phòng nghỉ, giúp cô cởi tất cả quần áo áo lót thay bằng áo rộng thùng thình của mình, sau đó đắp kín mền.
Ôn Dư Thừa nghe có nhân viên nói Nguyễn Mộng đã trở về, cũng đi theo vào, nhìn tới Nguyễn Mộng trên giường gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương thì cũng không nhịn được hút ngụm khí lạnh.
Đây có chỗ nào còn giống người chứ, dân chạy nạn ở Châu Phi chẳng qua cũng cái dạng này thôi, ngắn ngủn thời gian bốn tháng, tại sao cô có thể gầy thành cái bộ dáng này?
Vệ Cung Huyền đưa mắt, ý bảo anh đi ra ngoài nói, anh gật đầu một cái, đi ra ngoài trước. Vệ Cung Huyền sờ sờ khuôn mặt Nguyễn Mộng, hôn môi cô một cái, cũng đi theo ra ngoài.
“Tớ thấy tình trạng bánh bao không được tốt lắm, xem qua bác sĩ chưa?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi, lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ.”
Vệ Cung Huyền nhẹ giọng nói, nhìn như vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng như có hàng vạn mũi dao đang lăng trì lục phú ngũ tạng của anh
Dinh dưỡng không đầy đủ, ở thế kỷ hai mươi mốt, ở đất nước dân chủ xã hội chủ nghĩa, lại còn có người dinh dưỡng không đầy đủ ư!
“Cô ấy bị đả kích quá lớn, bốn tháng qua lại không ngừng chạy đi tìm kiếm, ngay cả nói cũng không chịu.”
Không người nào có thể rõ ràng vị trí của Vệ Tiểu Bảo ở trong lòng Nguyễn Mộng hơn anh, cho dù là anh cũng không bằng, nếu muốn Nguyễn Mộng vì Tiểu Bảo mà ૮ɦếƭ, cô ngay cả mắt cũng không chớp liền đồng ý.
Ôn Dư Thừa đưa ánh mắt phức tạp nhìn về hướng phòng nghỉ, cửa bị đóng kỹ, phòng Tổng tài hiệu quả cách âm tốt, cũng không lo lắng Nguyễn Mộng sẽ nghe được:
“Cậu giúp cô ấy bồi bổ thật tốt, tô đoán chừng Tiểu Bảo cũng nhanh chóng sẽ có tin tức.”
Anh nói lời này vốn chỉ là muốn trấn an lão Vệ một chút, không nghĩ tôi Vệ Cung Huyền lại đột nhiên mở to mắt.
“Thật sao?!”
“Ừ.”
Ôn Dư Thừa gật đầu.
“Tớ đã tra ra được người y tá hôm đó rồi, cô ta nói cô ta chỉ phụ trách ôm đứa bé đi ra ngoài giao cho một người đàn ông tên là lão Hắc, người đàn ông này nổi tiếng buôn lậu người, nhưng mỗi khoảng thời gian bán ra người cũng có khu vực nhất định, lần này là sơn thôn ở bên Thiểm Tây, nghe nói hắn ta bán một số thanh niên phụ nữ cùng trẻ em, tôi cảm thấy được Tiểu Bảo rất có thể ở nơi này.”