Nghĩ đến chiếc bánh, Vệ Tiểu Bảo cảm giác hương vị bánh ngọt đang cách mình ngày càng xa, gấp đến độ huơ tay múa chân, cái miệng nhỏ nhắn y y nha nha kêu lên
Vệ Cung Huyền ném con vào trong иgự¢ Ôn Dư Thừa đang không vui vẻ gì, một khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo hướng đôi tay về phía Nguyễn Mộng, vội vàng muốn cô ôm.
Nguyễn Mộng nhìn cũng đau lòng, vừa định ôm tới, tay liền bị Vệ Cung Huyền giữ lại:
“Đừng nuông chiều con thế.”
Nếu như hiện tại Vệ Tiểu Bảo đã biết đi biết chạy nói bé nghịch ngợm gây sự, Nguyễn Mộng có lẽ đồng thuận, nhưng là, anh có lầm không, Tiểu Bảo nhà bọn họ mới hơn một tuổi a!
“A Huyền, không có chuyện gì, em ôm con một chút là được. Anh cùng Ôn thiếu bận rộn lâu như vậy, ăn cơm trước đi.”
Nói xong liền đưa tay ý bảo Ôn Dư Thừa đưa con cho cô.
Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ muốn ôm mình, vốn là đang muốn khóc, mắt lập tức sáng lên, Ôn Dư Thừa đặt bé con lên trên bàn, bé con cũng dễ dàng bò đến trước mặt Nguyễn Mộng, đợi đến đôi tay mẹ dịu dàng giữ chặt dưới nách mình, mới cười khanh khách, chỉ vào bánh ngọt rồi hôn lên mặt Nguyễn Mộng.
Một chiêu này cũng không biết là học từ ai…
Mỗi khi muốn ăn cái gì, Vệ Tiểu Bảo sẽ cho Nguyễn Mộng nước miếng để rửa mặt, hôn cô đến mức không cho mình ăn không được.
Để con trai vào ngồi trên đùi, bên kia Vệ Cung Huyền đã sớm lấy ra xe em bé để cao bằng bàn ăn nhưng Vệ Tiểu Bảo cùng vô cương quyết, sống ૮ɦếƭ cũng không muốn rời Nguyễn Mộng.
Đại thần không có cách nào khác, ở trước mặt bố vợ lại không dám không nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, chỉ có thể uất ức ngồi xuống.
Vệ Cung Huyền đời này có từng sợ qua người nào, duy chỉ có ở trước mặt Nguyễn cha luôn không biết nên làm sao.
Ai bảo anh cưới con gái bảo bối của người ta chứ…
Đưa miếng cá đã lấy sạch xương đến bát Nguyễn Mộng, sau đó tháo cái khăn ướt trên cổ Vệ Tiểu Bảo bỏ xuống, Nguyễn Mộng liền nhân cơ hội cho Vệ Tiểu Bảo đeo lên cái khăn sạch sẽ, hai vợ chồng hợp tác vô cùng ăn ý, vừa nhìn liền thấy kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Vệ Tiểu Bảo không chú ý cái này, mắt to vẫn nhìn chằm chú món trứng, miệng nhỏ nhai nhai, có một cái răng mới nhú.
Nguyễn mẹ thấy dáng tham ăn của cháu ngoại, nhịn cười không được:
“Đúng là đứa nhỏ tham ăn, lớn lên làm gì cũng được.”
Vệ Tiểu Bảo không nghĩ đến mặt mũi cho bà ngoại, ánh mắt đều đặt hết lên đĩa bánh ngọt.
Nếu như không phải ở đây đều là người trong nhà, Nguyễn Mộng chắc chắn đã xấu hổ đến mức tự vẫn.
Cô lắc đầu một cái, ôm tiểu tử vô pháp ở trong иgự¢, bất lực ôm bé con đến gần cái bánh ngọt.
Bánh ngọt rất lớn, ở giữa cắm một cây nến màu trắng, Vệ Tiểu Bảo cảm thấy thật vui, đưa ra bàn tay nhỏ ra nắm lấy, thật may là Vệ Cung Huyền tay mắt lanh lẹ bắt được, bé con bị ba ngăn lại, không còn cao hứng, mắt to trong nháy mắt, quay đầu liền chui vào иgự¢ Nguyễn Mộng, làm cho người ta có cảm giác thương tâm.
Nguyễn Mộng vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của bé con đang không nguyện ý nhìn lại ba, ôm lấy cổ Nguyễn Mộng không buông.
Kiếp trước con trai khi còn bé đúng là bám mình như vậy, chỉ là lòng mình không có đặt trên người con, cho nên cũng chưa từng chú ý tới, kiếp này làm lại, Nguyễn Mộng chỉ hận không thể đưa tấm lòng mình ra cho tiểu tử chơi đùa.
“Tiểu Bảo ngoan, ăn ăn a…”
Vừa nghe đến ăn, Vệ Tiểu Bảo lập tức quay đầu, mắt to lần nữa hướng tới bánh ngọt.
Nguyễn Mộng ôm bé con lại gần, làm động tác thổi thổi, Vệ Tiểu Bảo mặc dù là con heo nhỏ tham ăn tham ngủ, nhưng là đầu óc vô cùng thông mình, vừa nhìn thấy động tác của mẹ, lập tức cũng đi theo học, ngọn nến liền bị hai mẹ con trong nháy mắt thổi tắt.
Vệ Cung Huyền nhìn, trong lòng chua chua, nhưng có các trưởng bối ở đây nên cũng không tiện bày tỏ gì, chỉ là khi thấy Nguyễn Mộng nhìn về phía mình cho cô một cái cười khinh khỉnh, cho cô biết buổi tối sẽ có trừng phạt chờ đợi cô.
Nguyễn Mộng thật ra cũng cảm thấy cách đối xử của mình với Vệ Tiểu Bảo có chút quá mức, nhưng cô là không nhịn được, dù là khuya ngày hôm trước mới vừa bị Vệ Cung Huyền hung hăng trừng phạt qua, cũng đã cam kết cầu xin tha thứ.
Nhưng đến ngày thứ hai trong đôi mắt cũng chỉ có Vệ Tiểu Bảo.
Cô đã mất đi bé con lần thứ nhất rồi, tuyệt đối không cho phép lần thứ hai xảy ra. Bé con lớn lên mỗi một bước, cô đều muốn mình có thể tham gia vào, làm bạn, đem nhưng gì còn thiếu với bé con trước kia bồi đắp gấp nhiều lần.
Thấy con trai chăm chú nhìn mình cắt bánh ngọt, Vệ Cung Huyền rốt cuộc cũng là mềm lòng, Vệ Tiểu Bảo nhìn qua rất giống Nguyễn Mộng vừa sinh ra không lộ rõ nét, bây giờ một tuổi, mắt miệng khuôn mặt, quả thật như là từ một khuôn mẫu đúc ra, chỉ có mũi và lông mày là giống mình.
Mỗi lần thấy tiểu tử làm nũng muốn ôm mình, anh cũng cảm thấy như là thấy được người phụ nữ của mình, ngày thường tức giận, cũng chỉ do anh ghen tỵ với Vệ Tiểu Bảo chiếm lấy phần lớn thời gian của Nguyễn Mộng, thực ra trong lòng thì cũng rất thích Vệ Tiểu Bảo.
Lấy một miếng bánh ngọt nhỏ mềm thả vào cái đĩa trước mặt Nguyễn Mộng, rồi một phần cho anh, Nguyễn Mộng ôm lấy Vệ Tiểu Bảo không an phận, về phần bánh ngọt của các trưởng bối, liền toàn bộ giao cho Ôn Dư Thừa đáng thương – nam phụ thống khổ.
Một bữa cơm khiến tất cả mọi người đều hài lòng, Vệ Tiểu Bảo là vui vẻ nhất, bởi vì bé con tự tin vào thân phận thọ tinh của mình, cuối cùng cũng được chiếm lấy chiếc bánh ngọt thượng hạng.
Nguyễn Mộng hết cách với bé con, không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên nhìn con chơi, càng xem là càng thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng ôm lấy cánh tay Vệ Cung Huyền, vỗ trán thở dài:
“Đây thật là em sinh ra sao….”
Sao với mình một chút cũng không giống vậy?
Vệ Cung Huyền nhìn tiểu bảo bối đang vô cùng cao hứng tay trái tay phải nghịch bánh ngọt, rồi cũng thở dài:
“Lớn lên thì sẽ khác thôi.”
Ôm chặt lấy bà xã, Vệ Tiểu Bảo cũng không còn trắng trẻo sạch sẽ gì nữa, cả người cũng vùi vào bánh ngọt, lông mày miệng lỗ mũi mắt tất cả đều toàn là bánh.
Ôn Dư Thừa không biết từ lúc nào lấy hình ảnh và đĩa CD của Nguyễn Mộng chụp và quay quá trình lớn lên của Vệ Tiểu Bảo, đưa cho Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền nhìn Vệ Tiểu Bảo lên xuống trái phải theo các góc độ, sau đó hài lòng gật đầu một cái:
“Chờ khi con trưởng thành cho con nhìn.”
Nguyễn Mộng cũng tới nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ống kính, bé con còn rất có khiếu biểu diễn. Thấy ba mẹ tự chụp, cười toe toét khoe ra cái răng bé bé nhọn nhọn rất xinh a a.
Nguyễn Mộng càng xem càng thích, nhưng là bé con chơi đã, làm cho một thân đều là bơ…
Thấy mẹ đi về phía mình, Vệ Tiểu Bảo thói quen đưa tay muốn ôm, Nguyễn Mộng nhìn hai bàn tay nhỏ tất cả đều là bơ, làm sao có thể ôm, xốc lên giống móc treo dính đầy bơ, đem tiểu tử bế lên, vội vàng hướng về phòng ngủ, vừa đi vừa oán trách:
“Tiểu mèo bẩn, nhìn con đem mình làm đã thành cái dạng gì.”
Giọng nói mặc dù bất đắc dĩ, lại tràn đầy yêu thương cùng dịu dàng.
Vệ Cung Huyền nhìn theo bóng lưng cô, bật cười, Ôn Dư Thừa đảo mắt nhìn anh:
“Hắc, cười cái gì mà thành ra như thế?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Đại thần hay khi dễ người liếc qua Ôn thiếu, giống như là Ôn thiếu là cây củ cải trắng thì sao có thể cảm nhận được nỗi niềm sung sướng, hạnh phúc cùng thỏa mãn của anh khi vừa chuyển từ một người đàn ông sang người chồng và người cha kia chứ.
Ôn thiếu cảm giác như mình đang cực kì bị xem thường…