Nguyễn Mộng cùng Vệ Cung Huyền hai người ở thành phố S một thời gian, mẹ Nguyễn Mộng phải trở lại trường, không có cách nào 24h tùy thời coi chừng, Vệ Cung Huyền cũng phải đi làm, Nguyễn Mộng bất kể là lưu lại hay là trở về, đều không có người vui vẻ.
Cuối cùng không có biện pháp, trải qua hội nghị gia đình sau quyết định:
Vệ Cung Huyền tạm thời mang Nguyễn Mộng về nhà, Nguyễn gia cha mẹ mỗi tháng liền bay qua một chuyến.
Nói cách khác, gánh nặng chăm sóc Nguyễn Mộng cuối cùng vẫn là đặt ở trên người Vệ Cung Huyền, nhưng mà anh rất thích.
Vào cái ngày về nhà, Nguyễn Mộng ôm mẹ khóc đến một hồi thê thảm, ngay cả Nguyễn baba cũng len lén hồng vành mắt, một nhà ba người ở trên sân bay diễn một màn sanh ly tử biệt cực kỳ thê lương.
Cuối cùng vẫn là mẹ Nguyễn tỉnh táo trước , cho Vệ Cung Huyền đem con gái ôm đi, Nguyễn baba vẫn cứ nhìn theo hướng Nguyễn Mộng rời khỏi phất tay, hận không được có thể cùng theo một lúc.
Bọn họ ở thành phố S đại khái có hơn nửa tháng, sau khi Vệ Cung Huyền trở lại công việc đã sắp chất đống thành núi, mặc dù bình thường anh cũng dùng internet làm việc, nhưng văn kiện cần anh ký thật sự là quá nhiều, anh không có cách nào an tâm ở nhà với Nguyễn Mộng.
Cuối cùng, sau một hồi dụ dỗ lừa gạt rốt cuộc lại cũng khiến Nguyễn Mộng đồng ý cùng anh đi làm.
Nguyễn Mộng trong lòng không vui vẻ, cô không thích nơi đông người, nhân viên Vệ thị không có một vạn cũng có hơn ngàn, mỗi một tầng lầu mặc dù đều có thẻ ra vào.
Nhưng vừa nghĩ tới bị làm kỳ cảnh để thưởng thức, cô liền nhức đầu. Nhưng một mình ở nhà Vệ Cung Huyền lại không đồng ý, luôn lo lắng cô sẽ bị này bị nọ, mỗi nửa giờ đều gọi điện thoại, nếu như cô không nhận, người này sẽ lập tức lái xe về nhà, dù là đang trong hội nghị.
Nhưng là cùng đi làm cũng không có quá gian nan, Vệ Cung Huyền không có thời gian theo cô, Nguyễn Mộng chỉ có thể chơi một mình.
Cô hiện tại mang thai, thời gian mỗi ngày vọc máy vi tính xem ti vi đều bị hạn chế, thời gian dùng hết rồi cũng không tán gẫu, Vệ Cung Huyền mua cho cô một bộ ghép hình thật to, có chừng 1000 miếng, chính là Nguyễn Mộng thích nhất Hôi Thái Lang.
Vì vậy trong phòng làm việc của Tổng tài Vệ thị thường thấy một màn:
Trên sàn nhà gỗ to phủ lên một tầng thảm thật dầy, phía trên bày một đống đầy hình ghép, Nguyễn Mộng an vị ở phía trên, bên này bổ túc một khối, bên kia thay một khối, cũng chính mình thoải mái vui vẻ.
Ngược lại ngày khám thai lại cố định: mười lăm hàng tháng.
Ngày đó Vệ Cung Huyền dù bận rộn đến đâu cũng nhất định sẽ dành thời gian đưa cô đi, nhân viên Vệ thị cũng cảm thấy lão bản mình mấy ngày nay gió xuân quất vào mặt, thấy người nào cũng cười, cũng biết là công lao bà chủ
Đi họp dù là làm sai báo cáo lão bản cũng không tức giận, nhất thời người người vui vẻ, hận không thể để bà chủ Nguyễn Mộng vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Phải nói nếu có người thương tâm, vậy chỉ có một.
Chính là Ôn Dư Thừa. Bởi vì Vệ Cung Huyền đã bắt đầu từ buông việc trên tay, có thể đẩy toàn bộ đẩy, đẩy xuống công việc cũng do ai phụ trách đây? Đương nhiên là anh.
Bi kịch chính là anh.
Vì thế anh từng không chỉ một lần kháng nghị qua, đáng tiếc mỗi một lần đều bị coi thường.
Núi không chuyển thì nước chuyển, từ Vệ Cung Huyền nơi này đả thông không được, anh thay đổi từ Nguyễn Mộng.
Nào biết Nguyễn Mộng xem ra dễ nói chuyện, thật ra thì cũng là dầu muối không vào người, anh ngôn từ vạn ngữ tất cả đem ra nói hết, người ta lại một câu không hiểu, liền trả lại anh hết!
Cầm trên tay một khối ghép hình để xuống, Nguyễn Mộng không chút để ý kẻ khoa tay múa chân, tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc Ôn Dư Thừa một cái:
“Ôn thiếu anh theo tôi nói cũng vô dụng à…, A Huyền không phải ngồi ở đó sao, anh tìm anh ấy đi nha.”
Ừm, khối này giống như làm sai rồi… Thu hồi lại, đổi một khối.
Nhìn cô không hề đoái hoài đến bộ dáng thương tâm của mình, Ôn Dư Thừa cắn răng nghiến lợi nói:
“Nếu là anh ta để ý tôi, tôi còn tìm cô làm gì?”
“Vậy nếu anh ấy không nghe, anh theo tôi nói cũng không được gì đâu.”
Nguyễn Mộng bĩu môi, tiện tay nhặt lên bên cạnh một quả nho trong mâm, nhai hai cái, vừa lúc Vệ Cung Huyền vào tới thấy cô muốn nhả vỏ nho, lập tức vươn tay.
Nguyễn Mộng cũng không có khách khí, liền đem hột cùng vỏ nhả trên tay Vệ Cung Huyền, sau đó ý bảo Ôn Dư Thừa nói:
“A Huyền đã tới, chính anh nói với anh ấy đi.”
Dứt lời, tiếp tục chính mình trở lại thế giới ghép hình.
Ôn Dư Thừa nhất thời khóc không ra nước mắt. Anh đáng thương hướng nhìn Vệ Cung Huyền:
“Lão Vệ, lão Vệ, người biết tôi đã nửa tháng không có giấc ngủ ngon, làm ơn tha cho tôi đi được không, bạn gái của tôi đang muốn chia tay với tôi, người biết không?”
Vệ Cung Huyền mặc kệ anh, đem vỏ nho trong lòng bàn tay dùng giấy vệ sinh gói kỹ vứt bỏ, tiếp theo sau đó vươn ra cho Nguyễn Mộng nhả, một bên phục vụ cô, một bên nói:
“Tôi thấy cậu rất rỗi rãnh, đều có thời gian ở chỗ này.”
Nguyễn Mộng sờ sờ bụng, cô ăn mấy quả nên cũng không muốn ăn rồi, lạnh vô cùng. Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng, xoa xoa tay, vừa giúp Nguyễn Mộng tìm ghép hình.
Hai vợ chồng hợp tác bình thường khoái trá, Ôn Dư Thừa thấy phải khác thường tức giận.
Phải, anh một thân cha không thương mẹ không thương, đến nơi nào, nơi đó ngại không đòi hỏi chủ nhân. Oán niệm đứng lên, anh hận hận nói:
“Ngươi chờ đó lão Vệ, về sau ngươi chịu đấy!”
Vệ Cung Huyền không đau không nhột nâng lên mí mắt: “Nha.”
Ôn Dư Thừa tức giận, đạp cửa mà đi.
Nguyễn Mộng nhìn cái bóng lưng giận đùng đùng kia, không nhịn được nghĩ cười:
“Ôn thiếu gần đây tính khí rất không ổn định…”
Nâng lên một trái bưởi, Vệ Cung Huyền tỉ mỉ cắt, đem thịt quả sạch sẽ đưa đến khóe miệng Nguyễn Mộng, nhìn cô ăn mới cười tủm tỉm nói:
“Mỗi tháng một lần, không cần để ý anh ta.”
(MTY: sao giống kinh nguyệt của phụ nữ o.O)
Nguyễn Mộng bị anh chọc cho cười khanh khách, tiểu bộ dáng đáng yêu ૮ɦếƭ mất, Vệ Cung Huyền nhìn một chút, liền không nhịn được đi lên giành thịt quả trong miệng cô.
Nguyễn Mộng hừ nhẹ, tay nhỏ bé nắm chặt miếng ghép hình, đầu lưỡi thơm mềm bị Vệ Cung Huyền ʍúŧ vào trong miệng, hai người môi lưỡi quấn quít, nước miếng cùng thanh âm nhẹ nhàng bên tai không dứt.
“Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng hai người cũng đắm chìm ở trong khi hôn hít, cũng không có ai chú ý. Cho đến một tiếng thét chói tai vang đến, Nguyễn Mộng mới lấy lại tinh thần, đem Vệ Cung Huyền đẩy mạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, vội vàng xoay người giả bộ không có chuyện gì. Vệ Cung Huyền ngược lại rất bình tĩnh, tròng mắt đen nâng lên, cũng không quản mình là cùng với bà xã ngồi trên đất trên nệm, chỉ là nhàn nhạt hỏi:
“Thế nào?”
“Cái đó…”
Tiểu thư ký trong lúc vô tình bắt gặp cảnh không nên nhìn, đỏ mặt, cố tự trấn định mà nói:
“Ôn Phó tổng muốn tôi nói cho tổng tài, nói là anh ấy có chuyện, tan việc trước…”
Trong lòng không ngừng oán thầm: cái gì gọi là nhất định phải lập tức đi vào nói cho Vệ tổng, Phó tổng căn bản là hại cô.
Anh gật đầu tỏ vẻ biết:
“Đi ra ngoài nhở đóng cửa.”
Nói xong cũng không để ý xem thư ký đi hay không, trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy Nguyễn Mộng, nhỏ nhẹ dụ dỗ.
Tiểu thư ký sững sờ đứng ở cửa, nhìn người luôn luôn mặt không chút thay đổi, đại BOSS khí thế cường trong nháy mắt biến thân ℓàм тìин nhân dịu dàng…
Miệng há hốc, thật lâu miệng không có nhắm lại. Lần này, lần này có lời gì đâu nha! Cô vội vã cẩn thận từng li từng tí đóng cửa, chạy như điên trở về phòng thư ký, văng nước miếng bắt đầu giảng thuật kỳ cảnh mình nhìn thấy.
Nói xong rất sống động, trong lời nói không thiếu hâm mộ ghen ghét, mấy bà cô già cùng mấy cô trẻ khác nghe thấy cũng hận đến cắn răng nghiến lợi, vì vậy trong công ty lại có một cuộc gió tanh mưa máu.