Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 04

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng cô, lập tức đi vào phòng tắm.
Nguyễn Mộng xác định anh đã thật sự đi vào phòng tắm rồi, mới vụng trộm đem áo sớmi của anh mặc vào.
Vệ Cung Huyền dáng người thon dài, cơ bắp rắn chắc, tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy, nhưng trên thực tế lại phi thường cao to, cho nên cho dù là mập mạp Nguyễn Mộng cũng có thể mặc sớmi của anh.
Mặc quần áo là quá trình rất thống khổ, tuy rằng thân mình đã được anh lau chùi qua, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không giảm bớt.
Nguyễn Mộng cắn răng mặc xong quần áo, hai chân bước xuống giường mang dép lê, chờ Vệ Cung Huyền tắm xong rồi tự mình tắm rửa.
Mùi hương của anh lưu lại ở trên người cô càng lâu, cô lại càng không thể khống chế được bản thân muốn đặt niềm tin vào người đàn ông này. Nếu đã không thể tin vào, cho nên chỉ có thể tránh xa là tốt nhất.
Ít nhất có thể cam đoan bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa. Sau khi Nguyễn Mộng sống lại xem như đã hiểu một ít đạo lý, cô đã ૮ɦếƭ qua một lần, rốt cục cũng hiểu rõ cái gì kêu là thời điểm thích hợp rời đi.
Lần này… Chỉ cần người phụ nữ kia xuất hiện, cô liền xoay người bước đi, cam đoan một chút cũng không lưu luyến.
Không, có lẽ có lưu luyến, nhưng quyết không do dự.
Đang miên man suy nghĩ, Vệ Cung Huyền đã từ trong phòng tắm đi ra.
Nguyễn Mộng lập tức đứng lên, thắt lưng bỗng đau nhói, mắt thấy vừa sắp té xuống đất, đang cho rằng bản thân sẽ tiếp tục làm bạn với sàn nhà lần nữa. Vệ Cung Huyền đã tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước liền bắt được thắt lưng của cô, mang cô tới giường, mặt mày nhăn nhó:
“Sao lại không cẩn thận? Cũng không phải không biết bản thân đi đường không xong.”
Nguyễn Mộng bị anh nói mặt đỏ lên, kiếp trước lúc cô vừa cùng anh kết hôn chính là như vậy. Chỉ cần Vệ Cung Huyền nhìn cô một cái cô sẽ thẹn thùng.
Nhưng mà sau này, từ khi anh rời đi, cô không còn loại thẹn thùng này nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh, cũng chỉ còn lại nước mắt, cùng với hèn mọn khẩn cầu.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quay đầu liếc nhìn cô một cái, cho tới bây giờ cũng không. Thật giống như Nguyễn Mộng cô chỉ là người qua đường nhỏ bé mà thôi.
“Muốn tắm rửa?”
Thấy Nguyễn Mộng không trả lời, Vệ Cung Huyền lại hỏi.
Lúc này Nguyễn Mộng gật đầu, anh nhanh chóng nâng Nguyễn Mộng lên dễ dàng. Nguyễn Mộng giật nảy mình, vội vàng cự tuyệt:
“Em, em có thể tự đi…”
Vệ Cung Huyền cắt ngang lời của cô:
“Không biết là ai đã té ngã đến hai lần!”
Nói xong cũng không có ý định nghe Nguyễn Mộng nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi về hướng phòng tắm.
Cô vừa mặc áo sớmi còn chưa tới mười phút lại cởi ra. Nguyễn Mộng xấu hổ không chịu nổi, ngồi ở trong bồn tắm lớn, xem người đàn ông luôn luôn cách xa cô xoay người xả nước giúp cô, dưới làn nước ấm áp.
Trong đầu cô loạn thành một đoàn, ngay cả Vệ Cung Huyền cầm bọt biển đi tới cô cũng không chú ý, còn ngoan ngoãn duỗi thân, nâng cánh tay để anh có thể dễ dàng tắm rửa cho cô.
Đợi đến lúc cô có phản ứng, Vệ Cung Huyền đã sớm giúp cô tắm rửa xong xuôi, còn giúp cô mặc cái áo sớmi mới. Nguyễn Mộng hoảng sợ, theo bản năng đem người đàn ông trước mặt đẩy ra.
Vệ Cung Huyền không chú ý, thế là cả người đều bị cô đẩy ngã xuống đất, trong phòng tắm nền gạch sạch sẽ tuy không trơn… Nhưng không cónghĩa là không có nước, vì thế bộ quần áo sạch sẽ của anh cũng bị làm ướt.
Anh nhíu nhíu chân mày, giây tiếp theo liền bắt đầu ϲởí áօ trên người Nguyễn Mộng xuống. Nguyễn Mộng thấy vậy liền phát hoảng, nhưng vẫn xin lỗi:
“Thực, thực xin lỗi, em không phải cố ý, không phải cố ý… Á, anh làm gì vậy!”
“Em làm ướt quần áo của anh.”
Vệ Cung Huyền liếc mắt một cái, giống như cô cùng câu hỏi phi thường ngây thơ. “Anh đương nhiên nên tắm lần nữa.”
“Tắm, tắm rửa?” Giống như… “Vậy sao anh ૮ởเ φµầɳ áo của em làm gì?!”
“Hình như nó là đồ của anh mà?”
Vệ Cung Huyền lúc này đây ngay cả liếc cô một cái đều không có, thoải mái đem áo sớmi bỏ vào giỏ đồ, một lần nữa mở nước, Nguyễn Mộng há hốc mồm nhìn anh. Cô đứng không vững liền ngã vào lòng anh, làm văng vô số bọt nước trong bồn tắm.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Cô che miệng ho khan, thời điểm trượt chân có uống chút nước…
“Người đã lớn, sao không cẩn thận một chút?”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn vỗ vỗ lưng Nguyễn Mộng. Tình cảnh bất ngờ khiến cô cả kinh không biết làm sao, theo bản năng đã muốn chạy, lại bị Vệ Cung Huyền dùng hai chân vậy ở trong bồn tắm lớn.
“Sặc à?”
Nguyễn Mộng vội vàng lắc đầu, “Em tắm xong rồi…”
“Em làm ướt anh.”
Cho nên… Chuyện này cùng tắm rửa có quan hệ gì sao?
Bộ dáng Nguyễn Mộng ngây ngốc làm Vệ Cung Huyền động lòng, anh nhếch khóe môi.
“Thật giống trẻ con.”
Trong bồn tắm, những giọt nước trong suốt chảy xuống làn da trắng của cô, trông cô giống như những tiểu hài tử trên gốm sứ truyền thống Trung Quốc, trắng trẻo mập mạp, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nguyễn Mộng tuy rằng không biết trong lòng Vệ Cung Huyền đang nghĩ cái gì, nhưng từ cảm giác vật dưới thân đang dần biến hóa. Thậm chí cô cảm thấy Vệ Cung Huyền có phải trúng tà hay không? Bộ dáng mập mạp như vậy cũng có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú?
Vệ Cung Huyền anh có dạng mỹ nữ nào chưa thấy qua, một Nguyễn Mộng thì tính là cái gì? Cô thậm chí ngay cả mỹ nữ tầm trung cũng không phải!
Hơn nữa… Cô – Giống như đứa trẻ? Anh cho tới bây giờ đều chỉ cảm thấy cô tâm cơ thâm trầm bụng dạ khó lường, không chịu trách nhiệm với đứa con, không phải người vợ tốt, khi nào thì cảm thấy cô giống một đứa trẻ?!
Vệ Cung Huyền không cho Nguyễn Mộng thời gian để suy nghĩ, ngón tay anh rất nhanh đến giữa hai chân cô, tìm hạt châu thẹn thùng làm cứng lên. Nguyễn Mộng rất nhanh liền ngã trong lòng anh, chỉ có thể thở dốc.
May mắn, may mắn là ở trong nước, anh mới nhìn không thấy cô có bao nhiêu động tình. Nguyễn Mộng không hiểu, vì sao bản thân lại trở nên mẫn cảm, bị anh chạm vào một chút liền xuất ra nhiều nước như vậy, trước kia cô không phải như thế.
“Không cho thất thần.”
Vệ Cung Huyền cúi đầu, xác định cô có thể tiếp nhận liền động thân đi vào. Nguyễn Mộng thét lớn một tiếng ngã trên đầu vai anh, bọt nước bởi vì bọn họ mà văng ra khắp nơi, trên đất có không ít.
Lúc này đây Vệ Cung Huyền không cố kiên trì, rất nhanh liền bắn vào trong cô rồi ôm cô ra ngoài. Nguyễn Mộng mơ màng bị anh ôm đi, bụng rỗng vang lên. Cô đói, Vệ Cung Huyền tựa hồ cũng hiểu, đem cô đặt ở trên giường, rồi bước đi.
Nguyễn Mộng mơ mơ màng màng nằm một lát, liền giãy dụa ngồi dậy suy nghĩ.
Cô cơm trưa cũng chưa ăn, lại bị anh ở trên giường làm một lần, trong bồn tắm lớn một lần, còn có ở vách tường phòng tắm lại một lần, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Lúc cô đi đến phòng khách, trong phòng bếp truyền đến một loạt thanh âm bum bùm chói tai, như là thanh âm bát đĩa va chạm.
Nguyễn Mộng cứng đờ cả người…. Cô nhìn vào phòng bếp, ánh mắt giống như đang hỏi: Anh đang làm cái gì?
Vệ Cung Huyền buông dao:
“Xem ra anh không có khả năng nấu cơm rồi.”
Nhìn ra phía sau anh, đồ ăn nằm hỗn độn trong phòng bếp. Nguyễn Mộng đột nhiên cảm thấy đầu to ra, hiện tại thân thể cô đã không thoải mái, anh còn quấy rối, cuối cùng người thu dọn còn không phải là cô sao.
Thở dài một hơi, cô gian nan tìm chổi đem đến, ngồi xuống bắt đầu thu dọn -Xương sống thắt lưng cô sắp đứng không nổi rồi.
Lúc dọn dẹp, Nguyễn Mộng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nhớ đến trước kia học đại học, nhìn thấy nam sinh lãng mạn thổ lộ hoặc là cầu xin bạn gái tha thứ, rất nhiều trong đó đều là cảnh bên ngoài sân, dưới phòng ngủ, dùng nến xếp thành một vòng tròn.
Nhưng trước giờ cô đều không nghĩ đến chuyện những thứ kia cuối cùng đều là ai thu dọn, khẳng định không phải là nam sinh này.
“Để anh.”
Cây chổi trong tay bị ςướק đi, người được kéo lên, bả vai ấn xuống ghế tựa trong phòng bếp.
Vệ Cung Huyền cau mày thu dọn tàn cục, lần đầu tiên thừa nhận bản thân được xưng là vạn năng cũng có chuyện làm không được.
Nguyễn Mộng xem anh thu dọn, bụng càng ngày càng đói. Cô cũng ngồi không được, liền đến trước tủ lạnh nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong, cảm thấy làm cơm rang hải sản vẫn dư dả.
Đem tôm, mực cùng sò lấy ra rửa sạch sẽ, lại cắt thành miếng nhỏ tinh tế, hành băm nhuyễn, hạt tiêu, cơm là ngày hôm qua thừa lại, không có hư, còn có thể ăn.
Nguyễn Mộng mở lò vi ba ra, cô không thích dùng lò vi ba, nhưng ở thời điểm vội vã nấu cơm cũng sẽ dùng một chút.
Vệ Cung Huyền thu dọn xong, anh đứng ở phía sau, xem cô lưu loát đem hành cho vào chảo phi cho thơm, sau đó tiếp tục cho sò, mực, tôm vào. Trong phòng bếp rất nhanh liền tản ra mùi thơm mê người.
Nguyễn Mộng nhanh chóng mở máy hút khói, rồi thêm hạt tiêu vào chảo cơm rang hải sản, mùi tiêu cay nồng làm cô nhịn không được ho khan một tiếng. Xương sống thắt lưng cực kỳ đau, kỳ thực cô cũng không có thèm ăn, cảm giác đói là phản ứng sinh lý bình thường thôi.
Cơm rang hải sản nhanh chóng làm xong. Nguyễn Mộng đem dĩa cơm để lên bàn rồi ra phòng khách gọi điện thoại cho một nhà hàng đặt cho Vệ Cung Huyền một phần bít tết, salad cà rốt cùng cà phê. Khi cô quay người lại, phát hiện anh đang cầm thìa ăn cơm rang!
“…Anh…”
Vệ Cung Huyền liếc nhìn cô một cái:
“Anh như thế nào?”
Lại ăn thêm một thìa.
“Trong tủ lạnh không có bít tết cùng cà rốt, anh thật sự rất đói bụng, hiện tại em đã gọi cho anh một phần rồi.”
Cô lộ ra sắc mặt lo lắng:
“Anh đừng ăn…”
Nói xong liền lấy tay muốn mang dĩa cơm đi, lại bị Vệ Cung Huyền cự tuyệt:
“Anh cảm thấy hương vị này cũng không tệ.”
Nguyễn Mộng nhịn không được nghiêng đầu, đúng lúc này bụng cô kêu lên. Vệ Cung Huyền sửng sốt một chút, đứng dậy cầm cái thìa nhét vào tay cô:
“Ăn đi.”
Đùa phải không… Vệ Cung Huyền sẽ cùng cô ăn cơm, lại là cùng một dĩa?
Nguyễn Mộng nào dám:
“Em không đói bụng, anh ăn đi.”
Vệ Cung Huyền nhìn cô một cái:
“Bụng em vừa mới kêu.”
Nguyễn Mộng tiếp tục lắc đầu, đến bên tủ lạnh, từ bên trong lấy ra sữa chua, rồi đến ngồi trên bàn.
Thắt lưng cô thật vừa đau vừa nhức. Hai chân dường như không có tri giác, thật thống khổ… Cô nhìn Vệ Cung Huyền ăn, càng nhìn càng nhíu chặt chân mày.
Đây là Vệ Cung Huyền…một chút cũng không giống!
Đừng nói với cô cái gì đây là phúc lợi khi sống lại, cô không tin! Cuối cùng kết cục cũng đều sẽ giống nhau, cô vẫn không chiếm được anh! Cho nên như bây giờ thì tính cái gì?!
Đột nhiên có hứng thú đối với thân thể của cô, đột nhiên nói chuyện với cô, đột nhiên không muốn ăn bít tết cùng salad cà rốt… tất cả, tất cả những chuyện đều giống như đang nằm mơ. Cô không tin, một chút cũng không tin!
Đúng vậy, cô không tin, một chút cũng không tin. Hiện tại tốt đẹp nhưng mà sau này là cô ôm gối cô đơn một mình. Cô không phải đồ ngốc, cô sẽ không lại si tâm vọng tưởng.
Cho dù còn yêu Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng cô cũng sẽ không giống kiếp trước, gắt gao giữ chặt anh, cuối cùng tất cả cũng đều mất mà vẫn không nguyện cùng anh ly hôn. Cô sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không!
Ngồi một lát, chuông cửa vang lên. Nguyễn Mộng đứng lên, nhưng động tác Vệ Cung Huyền nhanh hơn:
“Em ngồi đó đi.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng bếp, anh nhanh chóng trở lại trên tay cầm theo hộp thức ăn, mở ra bên trong vẫn còn nóng hổi.
Kỳ thực Nguyễn Mộng một chút cũng không thích cơm Tây. Cô tình nguyện gặm bánh bao cũng không nguyện ý ăn mấy thứ này, nhất là bít tết cùng salad cà rốt.
Nhưng Vệ Cung Huyền đã đem mọi thứ để ở trước mặt, cô lại đói bụng, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, chỉ có thể chậm rãi cầm lấy dao nĩa.
Gia cảnh trước đây của cô cũng không phải bình thường, cô cũng không phải chưa thấy qua thế nào là cuộc sống giàu sang, nhưng mà kiếp trước sau khi gả cho Vệ Cung Huyền, cái gì nên học không nên học tất cả cô đều học hết, tuy nhiên cuối cùng một chút hiệu quả cũng không có.
Vệ Cung Huyền không thương cô chính là không thương cô. Cô cưỡng cầu cũng vô dụng.
Nguyễn Mộng mê mang nhớ tới trước kia từng xem qua một quyển sách. Bên trong nói cái gì là của mình thì nhất định sẽ thuộc về mình, ngược lại vốn không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng vô dụng. Đạo lý đơn giản như vậy, cô thế nào đến ૮ɦếƭ cũng không hiểu?
A không, thời khắc cô ૮ɦếƭ liền hiểu. Quả nhiên con người cần trải qua thời khắc mấu chốt mới có thể chân chính trưởng thành.
Thân thể đau nhức, ngay cả răng miệng cũng đều không có sức lực. Nguyễn Mộng cố sức cắn miếng bít tết, kỳ thực cô tuyệt không muốn ăn món này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc