Huyện lệnh đại nhân nhốt mình trong phòng trầm tư suy nghĩ, sau khi thông suốt, hắn triệu tập mọi người vào họp.
Mai Lão Ngũ cũng được mời tới tham dự cuộc họp. Hắn đã từng gặp Huyện thừa và sư gia, huyện thừa là tai mắt mà tri phủ đặt vào, sư gia lại chỉ là một cô gái, nhận thức được cách kết hợp khác thường như vậy, Mai Lão Ngũ bắt đầu lo lắng về tính đáng tin của vị Huyện thái gia này.
Quả nhiên, Huyện thái gia lặng lẽ đưa ra một câu: “Chúng ta phải diệt phỉ.”
Mai Lão Ngũ thở phì một hơi, nghĩ bụng, lời này đúng là vô nghĩa. Diệt phỉ diệt phỉ, ngươi phải có binh mới có thể diệt được chứ. Cái kia thì…. Mai Lão Ngũ định lên tiếng phàn nàn, nhưng nhìn Chu Chính Đạo, hắn lại phải ngậm miệng.
Đàm Linh Âm vẫn chưa biết những chuyện cơ mật này, nàng hỏi, “Vậy bao giờ thì chúng ta hành động? Trước mắt có cần tới phủ trên xin viện binh không? Còn nữa, lần trước đại nhân ngài có nói….”
Đường Thiên Viễn sợ nàng lộ ra chuyện trước đó, vội xua tay cắt ngang nàng, “Chuyện nàng nói chưa vội, để sau hẵng tính. Giờ chúng ta cần phái một người tới tìm tri phủ đại nhân xin binh.”
Nhưng mà phái người nào đi…. Đàm Linh Âm lẫn Mai Lão Ngũ và Tùng Thuận đồng loạt nhìn về phía Chu Chính Đạo.
Những người trẻ tuổi này, đúng là chẳng kín đáo gì cả, cái gì muốn nói đều lộ rõ trên mặt. Chu Chính Đạo vội ho một tiếng, “Ti chức…”
“Chu huyện thừa còn có việc bận, việc nhỏ nhặt này không cần làm phiền ngươi, trong lòng bản quan đã chọn được người thích hợp rồi.”
Tất cả mọi người vẫn chưa hiểu gì, ngay cả Chu Chính Đạo cũng thấy bất ngờ.
“Tùng Thuận.”
“Có mặt.”
“Tới mời Tôn viên ngoại đến đây.”
Đàm Linh Âm thoáng cái đã hiểu ra dụng ý của hắn. Trước đó huyện Nam Lăng cũng gặp nạn trộm ςướק nhưng không tiêu diệt, rất khó để nói rằng việc này Tôn Ứng Lâm không cản trở từ bên trong. Nếu đúng là như vậy, huyện Đồng Lăng không có cách nào diệt trừ thổ phỉ được sao? Trừ phi có thể lay chuyển được Tôn Ứng Lâm. Về phần để người nào đi, Chu Chính Đạo chỉ là chó, đương nhiên không thể nào khuyên được chủ, vậy nên tốt nhất vẫn là đem bạc đến mời. Để Tôn viên ngoại đến đây, nói với hắn rằng huyện nha chúng ta không hề để bụng, nhưng mà phủ đài đại nhân cứ không nhè ra nên chúng ta cũng chẳng biết làm cách nào…. Đến lúc đó đoán chừng Tôn viên ngoại hẳn sẽ tự mình mang tiền tài lễ vật đến Trì châu phủ.
Đường Thiên Viễn nhìn mọi người đều đã rời đi, chỉ còn Đàm Linh Âm vẫn đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế, mặt mày phấn chấn. Hắn bật cười, tiến lại nhẹ nhàng chọt má nàng: “Sao vậy, không nỡ đi à?”
Đàm Linh Âm lấy lại tinh thần, tự đáy lòng tán thưởng: “Đại nhân, ngài thật thông minh.”
Đường Thiên Viễn trước kia đã từng được rất nhiều người khen ngợi, hắn nghe đã quen nên cũng không cảm thấy gì. Nhưng hiện giờ hắn lời khích lệ của Đàm Linh Âm hoàn toàn khác biệt, nếu sau lưng hắn mà có cái đuôi thì giờ phút này chắc chắn nó đã vểnh ngược lên rồi.
Hắn ngồi bên cạnh Đàm Linh Âm, nói toàn bộ sự việc ra với nàng.
Đàm Linh Âm nghe xong mà trợn tròn cả mắt, “Thật, thật sao?”
“Chỉ là suy đoán, nàng không cần phải nhìn ta như vậy.” Rõ thật là, tim gan lại bắt đầu nhảy loạn lên mất rồi.
“A…” Đàm Linh Âm trong lòng cũng có quỷ, đỏ mặt cúi đầu.
Đường Thiên Viễn vẫn vụng trộm liếc nàng, nhìn thấy gương mặt nàng đỏ ửng như trái táo chín, mi mắt động đậy không yên, làm lông mi nhấp nháy, xinh xắn đáng yêu không nói nên lời. Hắn chợt nhớ đến một chuyện, vì thế mó từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra một túi vải nhỏ, mảnh lụa đỏ bọc lấy một thứ gì đó hơi dài, hắn cẩn thận mở ra, vật bên trong là một cây trâm.
“Cho nàng.” Đường Thiên Viễn đưa cây trâm tới trước mặt Đàm Linh Âm, làm nàng không thể không chú ý đến.
Đàm Linh Âm ngẩn người, “Cho ta?”
“Phải.” Hắn nhoẻn cười gật gật đầu.
Đàm Linh Âm nhận lấy cây trâm. Toàn bộ trên cây trâm đều được chế tác từ vàng ròng, cán trâm nhọn mảnh, đầu trâm mở rộng thành hình quạt, trên mặt quạt khảm vài viên đá quý nho nhỏ, hồng lam lục đều có, đếm thì thấy vừa vặn bảy viên.
Đường Thiên Viễn chỉ vào cán trâm, cố ý cường điệu, “Lõi bên trong là bạc đấy.”
“Không phải là vàng ròng sao….” Giọng điệu có hơi thất vọng.
Đường Thiên Viễn bất đắc dĩ ôm trán. “Thật sự nàng không hiểu ý của ta sao?”
“Không biết.” Đàm Linh Âm nói xong, cầm cây trâm co cẳng chạy.
Đường Thiên Viễn biết nàng xấu hổ, hắn nhìn theo nàng ra khỏi cổng. Hắn dựa vào khung cửa cười nói, “Nàng định tặng ta cái gì đây?”
Đáp lại hắn là tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cứ như bỏ chạy lấy mạng vậy.
Ý cười của Đường Thiên Viễn càng lúc càng sâu, nhìn bóng lưng nàng hô to, “Ta không cần một con cóc đâu.”
Đàm Linh Âm cảm thấy như cổ mình đang đeo một đám lửa, nàng cứ thế quay về chỗ ở, đóng kín cửa lại, ngồi xuống hít một hơi.
Nhìn cây trâm trong tay, vừa rồi khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm cán trâm trơn tuột. Nàng cẩn thận lau lại cây trâm một lần.
Cây trâm này tên là Thất Bảo Đồng Tâm, dùng vàng bọc bạc không phải để tiết kiệm tiền, mà ý cũng như tên đó là “Đồng Tâm”, nàng làm sao mà không biết cơ chứ.
Đường Phi Long tặng nàng trâm Thất Bảo Đồng Tâm.
Trong lòng Đàm Linh Âm tràn đầy ngọt ngào. Nàng nhìn đi nhìn lại cây trâm, lúc thì nhìn hoa văn trên trâm, lúc lại đưa ra ánh nắng xem bảo thạch, cảm thấy yêu thích không muốn buông tay.
Nhìn được một lúc, nàng lại thấy có chút rầu rĩ. Đường Phi Long phải đính hôn với thiên kim nhà Lễ Bộ Thị Lang, thế đưa nàng vật này để làm gì? Không phải là hắn biết nàng thích hắn nên cố ý trêu chọc nàng, làm cho nàng hiểu lầm đấy chứ?
Với nhân phẩm của Đường Phi Long thì rất có thể sẽ làm chuyện này. Hơn nữa, mấy hôm trước không phải hắn vừa bị nàng đánh cho một trận à, nhỡ đâu hắn muốn báo thù thì sao….
Không không không, Đường Phi Long không phải loại người như vậy. Với lại không phải hắn từng nói đã thích một cô nương sao, cô nương trong huyện nha này chỉ có mấy người, trừ bỏ mấy nha hoàn của hắn, hình như chỉ còn có nàng…
Nhưng nhỡ đâu lại là cô nương ở nơi khác? Trước khi hắn đến Đồng Lăng huyện, không biết đã gặp cô nương nào chưa?
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu của Đàm Linh Âm cũng sắp nứt ra rồi.
Đường Thiên Viễn cùng Tôn viên ngoại bàn chuyện khó khăn khi diệt phỉ, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Tôn viên ngoại ngay ngày hôm đó liền chuẩn bị đồ khởi hành, muốn đích thân tới Trì châu phủ cầu tình.
Biết làm sao đây, hơn ba nghìn mẫu đất, cả lương thực mới lẫn cũ cũng gần vạn tạ, nếu tính hai lượng bạc một tạ thì số đấy cũng khoảng hai vạn lượng. Hơn nữa, năm nay khác với những năm trước, thuế thóc phải đối chiếu số thực tế trình lên, hiện giờ lương thực đều đã mất trắng, hắn phải dùng tiền túi bù thuế, cứ nghĩ lại là thấy đau đớn ngủ không yên.
Tôn viên ngoại đến nằm ngoài dự đoán của Tôn Ứng Lâm, nhưng vẫn phải tiếp đón hắn. Tôn viên ngoại vừa gặp đã khóc kể: Làm ra lương thực biết bao biết bao không dễ dàng, bọn thổ phỉ đáng giận biết bao nhiêu, tiểu nhân cùng đường như này như này này, đại nhân ngài giúp ta ςướק lương thực về, tức là cha mẹ tái sinh của ta, nhất định ta sẽ báo đáp ngài thật tốt, vân vân mây mây.
Tôn Ứng Lâm là người hiểu chuyện, bình tĩnh nghe xong lời khóc lóc kể lể của hắn, hỏi, “Sao ngươi lại tới đây tìm bản quan?”
Tôn viên ngoại cho rằng Tôn Ứng Lâm trách hắn đường đột, vội vàng tươi cười nhận lỗi, sai người đem đồ đút lót đến.
Tôn Ứng Lâm đành hỏi rõ ràng, cuối cùng mới biết, hóa ra là chủ ý của Đường Phi Long. Tiểu tử này cũng tinh ranh, bản thân không làm được chuyện này, lại không muốn lòi tiền ra nên xúi người khác đến đây mà.
Tôn Ứng Lâm lại nói, “Ngươi lặn lội từ xa đến đây một chuyến, bản quan mà không góp tay thì đúng là không hợp đạo lý.”
Tôn viên ngoại vội vàng vâng vâng dạ dạ.
Lúc này, có một người từ bên ngoài đẩy cửa đi tới, không thèm nhìn Tôn viên ngoại, trực tiếp đi đến chỗ Tôn Ứng Lâm.
Tôn viên ngoại thấy người này đúng là không có mắt, người ta đang nói chuyện, chưa gõ cửa đã xông vào rồi.
Người nọ thần sắc vội vàng, đi đến bên cạnh Tôn Ứng Lâm, cúi đầu ghé tai hắn nói vài câu. Giọng nén xuống rất thấp, Tôn viên ngoại không thể nghe được chữ nào.
Sắc mặt Tôn Ứng Lâm khẽ biến, gật đầu nói, “Biết rồi.”
Sau khi người nọ rời đi, Tôn Ứng Lâm mới nói với Tôn viên ngoại, “Có chút phiền phức. Chuyện của ngươi để sau rồi nói.”
“Nhưng mà, đại nhân….” Tôn viên ngoại có chút khó xử, câu để sau này làm lòng người thấy lo lo. Lần này không giống với lần trước, bọn họ có thế hơn, không phải chỉ là một đám sơn phỉ thôi sao, đánh là được mà.
Tôn Ứng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, quở trách, “Ngươi nói đi nói lại cũng chỉ vì mấy lượng vàng kia, trước nay ta cho các ngươi ít hay sao! Vốn là trông cậy các ngươi chú ý một chút đề phòng một chút, kết quả thì hay rồi, chú ý thì chẳng nói, bản thân các người suốt ngày gây ra tai vạ.”
Mấy lời quở trách này làm Tôn viên ngoại vô cùng khó hiểu, “Đại nhân, tiểu nhân đã làm sai điều gì, mong ngài chỉ rõ.”
Xem ra hắn vẫn chưa biết gì. Tôn Ứng Lâm vô lực xua tay, “Thôi, ngươi về trước đi. Tóm lại thổ phỉ trên núi Phượng Hoàng hiện giờ không thể tiêu diệt.”
Tôn viên ngoại thất vọng đi về.
Hắn muốn tìm một người để kể khổ, mắng cái tên không đáng tin Tôn Ứng Lâm kia, tìm tới tìm lui không được người nào thích hợp, cuối cùng đành phải nói rõ với Huyện lệnh đại nhân một phen.
Đường Thiên Viễn hơi bất ngờ. Suy đoán tệ nhất của hắn là, chẳng lẽ Tôn Ứng Lâm đã phát hiện ra điều gì?
Hắn định tìm Đàm Linh Âm bàn bạc một chút, cả ngày nay chưa gặp, hắn rất nhớ nàng, tiện thể có thể xem xem nàng đã chuẩn bị cái gì cho mình không.
Càng nghĩ càng thấy rộn rạo, Đường Thiên Viễn liền tới thư phòng phía nam.
Ồ… không có ai cả. Hắn hỏi xung quanh xem có ai nhìn thấy nàng, thì biết Đàm sư gia sáng sớm đã ra ngoài.
Ra ngoài rồi? Chắc là đi mua đồ cho hắn. Nghĩ tới đây, tâm tình của Đường Thiên Viễn lại càng rạo rực.
Suy đoán của Đường Thiên Viễn không sai.
Đàm Linh Âm nghĩ thông xong, về cảm tình nàng không muốn tin Đường Phi Long đang trêu mình, nếu thật như vậy thì cùng lắm đánh cho hắn thêm một trận. Vì vậy nàng quyết định mua quà đáp lễ hắn.
Nhưng tặng gì thì thật khó chọn. Nàng dắt Đường Đường dạo trên con phố náo nhiệt, vào lần lượt từng cửa hàng một.
Đường Đường gần đây đang thay răng, Đàm Linh Âm sợ nó ngứa răng lại cắn người, nên buộc vào cổ nó một sợi dây thừng để dắt. Chờ nó lớn hơn một chút, nàng đự dịnh sẽ làm cho nó mũ giáp hay thứ gì đó, dù sao cũng là sư tử, nhất định không thể để cho nó có cơ hội đả thương người khác.
Đường Đường rất uất ức, nó thật sự thật sự chưa từng cắn ai cả, sau này cũng sẽ không cắn người —- được ăn được uống được chăm sóc tốt, nó cần quái gì phải cắn người chứ.
Dạo từ đầu phố đến cuối phố, Đàm Linh Âm vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì. Hay là mấy hàng thêu mới, chọn lựa rồi tự tay thêu gì đó cho hắn? Tuy rằng tay nghề của nàng không tốt lắm, nhưng có màu sắc và hoa văn kéo lại, chắc cũng không quá khó coi nhỉ?
Nàng đang định trở về, lúc này Đường Đường lôi nàng đi đến cửa thành.
Đường Đường quay đầu nhìn nàng, nũng nịu ՐêՈ Րỉ hai tiếng.
Đại khái là nó muốn ra khỏi thành chơi. Đàm Linh Âm biết, sư tử là loài sống ở nơi hoang dã, đương nhiên trời sinh thích dã ngoại. Nàng liền đi theo nó ra ngoài, vừa đi vừa dặn, “Chỉ chơi một lúc thôi đấy.”
Đại ca gác cổng thành kỳ quái nhìn cô nương này nói chuyện với chó. Hừm, chó nhà nàng ta nhìn cũng thật kỳ quái.
Thời tiết bây giờ, ngoại thành không có gì hay ho để xem, phóng tầm mắt nhìn một vùng hoang vắng, không phải lá úa thì là cỏ vàng, thỉnh thoảng có vài bụi xanh, chắc thuộc họ tùng bách. Đàm Linh Âm dẫn theo Đường Đường đi đến bờ sông, buông lỏng sợi dây trên cổ nó. Nàng cúi người nhặt một đoạn gỗ nhỏ, ném ra xa bên ngoài, Đường Đường nhìn xong, xoải chân chạy đi, ngậm trở về cho nàng.
Đàm Linh Âm cảm thấy rất thú vị, lại vứt thêm một lần, nó lại chạy đi nhặt.
Một người một sư tử bắt đầu chơi trò này.
Đường Đường tiếp tục chạy đi, được nửa đường bỗng nhiên quay đầu lại.
“Đường Đường, đi nhặt đi.” Đàm Linh Âm nói.
Đường Đường không nghe theo lời nàng. Nó liều mạng chạy về phía nàng.
Đàm Linh Âm còn chưa kịp nghi ngờ gì thì đã cảm thấy sau gáy bỗng đau điếng, kế đó trước mắt bỗng tối sầm lại, nàng ngất đi.