Hồn Hề Quy Lai[1] Thi thể là một cô nương tuổi còn trẻ, đầu cài trâm, mặc quần áo vải bình thường, y phục có vài vết rách do bị cành cây và đá gây ra. Trên cổ cô nương ấy có một vết bầm tím hình tròn, xem ra có lẽ đã bị người ta Ϧóþ cổ cho đến ૮ɦếƭ.
Trừ những thứ đó ra, Đường Thiên Viễn không nhìn ra gì khác. Hắn không phải là người khám nghiệm tử thi, đây là lần đầu tiên hắn quan sát thi thể ở khoảng cách gần như vậy.
Đường Thiên Viễn vỗ vỗ tay, lui về phía sau vài bước, cúi đầu nhìn Đàm Linh Âm ngồi trên mặt đất.
Nàng ta vẫn còn đang sững sờ, lúc trước thì giống một con chuột không an phận, bây giờ đã thành con mèo bệnh rồi. Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Không có tiền đồ!”
Đàm Linh Âm chậm chạp quay đầu nhìn hắn.
“Đại nhân, ngài và Đàm sư gia không sao chứ?” Phía trên vọng xuống tiếng hỏi của Triệu Tiểu Lục.
“Không có việc gì.”
Hắn khom lưng, kéo cánh tay của Đàm Linh Âm, “Có đi được không?”
Đàm Linh Âm ngồi bất động, “Ta… nhũn chân ra rồi…”
Đường Thiên Viễn nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ta thì động lòng trắc ẩn. Tuy rằng người này rất đáng ghét nhưng nói thế nào thì người ta cũng là một cô nương. Vì vậy, hắn ngồi xổm xuống, “Để ta cõng ngươi.”
“Như vậy không được hay cho lắm…”
“Vậy thì thôi đi.” Hắn nói rồi định đứng lên thì Đàm Linh Âm đã vội vàng leo lên lưng hắn.
Đường Thiên Viễn đưa tay đỡ khuỷu chân nàng, loạng choạng một chút để nàng ngồi vững rồi sau đó bắt đầu đi lên. Nhưng mới đi được vài bước, hắn liền thấy không ổn.
Đàm Linh Âm là một cô nương, hiện giờ иgự¢ nàng đang dán chặt vào lưng hắn, bộ иgự¢ mềm mại hoàn toàn khác với nam nhân đang đè xuống khiến mặt hắn nóng rực, không dập tắt được.
“Ngươi vẫn nên tự đi đi”. Đường Thiên Viễn nói rồi định thả nàng xuống.
“Ta không đi nổi”. Tự đi đâu có thoải mái bằng được người ta cõng chứ.
Đường Thiên Viễn bất lức, “Vậy ngươi đừng dựa sát vào ta quá.”
Đàm Linh Âm chợt hiểu được băn khoăn của hắn, nàng cũng đỏ mặt, nhưng lại không muốn tự mình bò lên cái sườn núi dốc đứng như vậy, nói không chừng nàng bị lăn xuống lần nữa thì sao. Dù sao cũng là do hắn đẩy nàng xuống, bây giờ để hắn cõng nàng cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Vì vậy nàng quyết định ngồi thẳng lưng, ra sức ngửa người về phía sau.
Hai người đang đứng trên đường dốc, động tác đó của Đàm Linh Âm chẳng khác nào kéo ngược Đường Thiên Viễn về phía sau, hắn đang cõng nàng trên lưng, giữ được thăng bằng đã chẳng dễ dàng gì, bị nàng kéo nên sảy chân ngã về phía sau.
Quả nhiên lại bị lăn xuống lần nữa. Đàm Linh Âm có chút chán nản. Nàng dùng ánh mắt oán trách nhìn Đường Thiên Viễn, ý muốn nói sao ngươi có thể ngu ngốc như thế.
Đường Thiên Viễn thật không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này lại để hắn gặp một nhân vật khiến cho người ta phải đập bàn khen ngợi như Đàm Linh Âm. Hắn phủi sơ quần áo rồi kéo Đàm Linh Âm đứng dậy, vác nàng ta trên vai khiêng đi, bàn châm giẫm mạnh trên con đường dốc, hăng hái đi lên.
Đàm Linh Âm bị hắn ném xuống đất như ném một cái bao tải.
Sau đó Đường Thiên Viễn nói sơ qua tình hình bên dưới sườn núi cho Triệu Tiểu Lục và Lý Đại Vương nghe, bảo bọn họ nhanh chóng quay về huyện nha tìm người khám nghiệm tử thi đến. Thời tiết nóng như vậy, thi thể bị hư thối rất nhanh, cần phải nhanh chóng khám nghiệm hiện trường và thi thể, sau đó đưa thi thể về để bảo quản. Hai người bọn họ biết có án mạng nên vô cùng lo lắng quay về tìm người.
Trên tảng đá lớn chỉ còn lại Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm.
Đường Thiên Viễn liếc nhìn Đàm Linh Âm đang bơ phờ, nói, “Gan có chút xíu như vậy mà còn dám đi thăm dò huyện nha vào ban đêm à?”
“Không phải, đại nhân ngài không biết đâu,” Đàm Linh Âm vẻ mặt như đưa đám, “Ta vừa rơi xuống thì đã lao ngay vào lòng nàng ta, vì chuyện xảy ra đột ngột nên ta mới bị dọa đến mất hồn thôi.”
Đường Thiên Viễn cho rằng ‘sợ đến mất hồn’ chỉ là một cách nói khoa trương, không ngờ lại nghe thấy nàng ta nói tiếp, “Đại nhân, chi bằng ngài giúp ta gọi hồn về nhé?”
Đường Thiên Viễn thấy, bình thường đầu óc nàng ta đã không tốt, sau khi bị ngã xuống kia thì chắc chắn đã bị ᴆụng hỏng luôn rồi. Bảo mệnh quan của triều đình như hắn giả thần giả quỷ, chuyện như vậy mà nàng ta cũng có thể mở miệng nói được à.
Đàm Linh Âm thấy hắn không tin, vội giải thích, “Đại nhân à, ta thực sự bị rơi mất hồn rồi, cả người ta bây giờ mệt mỏi rã rời, chẳng có tinh thần gì cả… Rõ ràng là ngài ném ta xuống mà!”
“Khụ, xin lỗi, cũng không phải là ta cố ý.”
“Vậy ngài giúp ta gọi hồn về nhé?”
“Không.”
“Không có hồn, chân ta mềm nhũn không đi được, ngài cõng ta về đi.”
“… Ta giúp ngươi gọi hồn về.” Đường Thiên Viễn đành vứt bỏ thể diện, nhận lời. Bên tai hắn lại có cảm giác nóng ran.
Đàm Linh Âm vô cùng cao hứng, nàng dạy hắn phương pháp cụ thể. Khi còn nhỏ, lúc Thanh Thần vừa đến nhà các nàng thì thường hay bị dọa, đám bà đồng thường hay dùng cách này để gọi hồn cho hắn, thử lần nào linh lần ấy.
Phương pháp này rất đơn giản. Người bị dọa mất hồn phải nằm thả lỏng, hai mắt nhắm lại, trên đỉnh đầu để một bát nước sạch. Bà đồng cầm khăn tay đứng trước cửa vừa vẫy vừa gọi, “XXX, mau —— về —— đây ——!”
Hiện tại bọn họ không có chén, dùng tạm túi nước cũng được. Đàm Linh Âm nằm trên mặt đất, túi nước đã được đặt cẩn thận trên đỉnh đầu, nhắm hai mắt lại chờ Đường Thiên Viễn hành động. Đường Thiên Viễn cầm khăn tay của nàng, đứng bên cạnh tảng đá nhìn xuống sườn núi, nghe nói là linh hồn của Đàm Linh Âm bị rơi ở đó. Hắn làm theo lời nàng chỉ, vẫy khăn tay, kết quả là nổi cả da gà. Hắn đành chắp tay sau lưng, đối mặt với ngọn gió mát thổi qua giữa núi, cao giọng gọi, “Hồn hề quy lai!”
Thấy hắn chơi đùa vô cùng tự nhiên, Đàm Linh Âm rất mất hứng, “Ngài đừng có nói lung tung, lỡ như hồn của người khác tới thì phải làm sao? Còn nữa… ngài là Khuất Nguyên à?!” ‘Hồn hề quy lai’ chính là bài Khuất Nguyên viết cho Sở Hoài Vương.
Đường Thiên Viễn nhướng mày, cúi đầu nhìn Đàm Linh Âm, “Ngươi biết cũng nhiều nhỉ.”
“Ta nói rồi, ta có đầy bụng thơ văn mà,” Đàm Linh Âm khinh thường hầm hừ, “Ta làm sư gia cho ngài đúng là lãng phí tài năng, nếu không phải…” Nói đến đây, nàng ngừng lại.
“Nếu không phải cái gì?” Đường Thiên Viễn hỏi dồn.
“Nói ngài cũng không hiểu đâu.”
Đường Thiên Viễn nghĩ thầm, ngươi không nói ta cũng biết. Không phải ngươi đến làm sư gia, mà quả nửa là đến vì vàng!
Được lắm, vì số tiền khổng lồ ấy mà đã có ít nhất ba nơi nhúng tay vào rồi, thật không biết sau này còn những loại yêu ma quỷ quái gì kéo đến nữa.
Đàm Linh Âm lại giục Đường Thiên Viễn gọi hồn về cho nàng.
Đường Thiên Viễn đành gào lên lần nữa, “Đàm Linh Âm, mau về đi!”
Đàm Linh Âm ngoan ngoãn nằm cạnh chân hắn, hắn thấy mình làm chuyện này đúng là giống một kẻ thần kinh.
Đàm Linh Âm ngủ gục trong tiếng gọi hồn của hắn.
Đường Thiên Viễn ngồi xếp bằng chân dưới đất, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Đàm Linh Âm. Hắn trăm tính vạn tính cũng không ngờ được Diệu Diệu Sinh lại là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân điên khùng. Trước khi hắn đến Đồng Lăng, hắn vô cùng đắc ý, muốn chỉnh Diệu Diệu Sinh một trận, nhưng từ lúc hắn đến đây, hắn mới nhận ra, hắn luôn bị Diệu Diệu Sinh sửa lưng, không, nói chính xác hơn là hắn bị nàng ta quấy rối… Trong lòng Đường Thiên Viễn chợt thấy buồn bã vì mình ‘chưa ra trận đã ૮ɦếƭ’.
Đám người Triệu Tiểu Lục dẫn theo người khám nghiệm tử thi và bộ khoái đến. Đàm Linh Âm bị Đường Thiên Viễn gọi dậy. Việc gọi hồn thật có hiệu quả, Đàm Linh Âm lại ‘sống’ dậy, tinh thần hăng hái. Nàng nhìn bọn họ đi xuống dưới sườn núi, một lát sau đã thấy bọn họ khiêng thi thể lên, đưa về huyện nha.
Lúc này Đàm Linh Âm mới có lòng dạ nhìn cô nương đáng thương đó. Cô nương này vô cùng xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng, mũi cao, mày ngài mảnh mai, miệng nhỏ nhắn đỏ hồng như trái anh đào. Dù mắt đang nhắm nhưng cũng có thể nhìn ra lúc còn sống đây là một đại mỹ nhân, những người nhìn thấy đều cảm thấy thương tiếc.
Đoàn người trở về huyện nha. Đàm Linh Âm đi vòng quanh cửa huyện nha, thấy Đàm Thanh Thần, em trai nàng, đang đứng trầm tư dưới bóng cây bạch quả, nàng không quay về huyện nha mà quay lại tìm em trai mình.
Từ nhỏ, Đàm Thanh Thần đã là nơi trút bầu tâm sự của riêng Đàm Linh Âm. Chuyện gì nàng cũng kể cho nó nghe. Giờ thấy Đàm Thanh Thần, Đàm Linh Âm vội vàng đến kể lại tình trạng bi thảm hôm nay của mình.
Đàm Thanh Thần nghe xong liền cau mày. Tỷ tỷ khó chịu, hắn cũng chẳng vui gì. Hắn đem ghế nằm đặt dưới bóng cây bạch quả cho Đàm Linh Âm ngồi hóng mát, rồi xoay người đi vào sân sau, lấy trái dưa hấu đang ngâm trong giếng ra, cắt một nửa, cắm chiếc muỗng nhỏ bằng đồng vào rồi đưa cho Đàm Linh Âm.
Đàm Linh Âm ngồi trên chiếc ghế dài, ăn dưa hấu mát lạnh, ngọt lịm, cảm thấy tinh thần và thể xác vô cùng dễ chịu. Cánh tay nàng ngoắc về sau, vỗ vỗ lên cánh tay Đàm Thanh Thần, “Thanh Thần, thật không uổng công tỷ thương đệ.”
Đàm Thanh Thần cười cười, hắn lấy một cái ghế ngồi xuống phía sau chiếc ghế dựa, xoa Ϧóþ vai cho Đàm Linh Âm.
Thật thoải mái! Đàm Linh Âm cảm thấy bản thân như một đống tơ rối mù, mà bàn tay Thanh Thần như một chiếc lược lớn, chải cho nàng thẳng thắn. Lúc này nàng thả lỏng cơ thể, hai mắt nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đàm Thanh Thần lấy đi miếng dưa hấu mới ăn một nửa nhỏ trên đùi Đàm Linh Âm. Hắn lấy khăn tay cẩn thận lau khô sạch cho tỷ tỷ. Vừa lau xong, ngẩng đầu lên đã thấy có thêm một người ở đây từ bao giờ.
Đường Thiên Viễn đã nhìn thấy hết mọi cử chỉ hành động của hai người, vừa rồi hắn vội vàng quay về huyện nha xử lý những việc liên quan đến vụ án mạng nên không rảnh để ý đến Đàm Linh Âm, lại nghĩ đã đến lúc cần nàng làm việc thì lại chẳng biết nàng ta chạy đi nơi nào. Đường Thiên Viễn thấy Đàm Linh Âm chẳng xứng đáng làm sư gia chút nào, vì vậy mới ra ngoài tìm nàng ta để mắng vài câu, nào ngờ lại thấy được cảnh tượng trước mắt.
Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm với vẻ xem thường, “Không biết ngượng.”
Các cô nương khác, dù thế nào cũng không nên để nam nhân tùy tiện ᴆụng chạm, cho dù nam nhân đó có là ông chủ cũng không được.
Bây giờ hắn vẫn chưa biết quan hệ tỷ đệ của hai người trước mắt.
Đàm Thanh Thần nghe thấy ba chữ đó thì khuôn mặt sầm lại, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn nghĩ, có lẽ ông chủ trẻ tuổi này hiểu lầm nên bèn dùng cây quạt chỉ chỉ vào Đàm Linh Âm, giải thích, “Ta đang nói nàng ta.”
Hắn không nói lời này còn đỡ, sau khi nói xong, sắc mặt Đàm Thanh Thần càng trở nên khó coi. Vốn là một người câm nên lúc Đàm Thanh Thần tức giận, hắn không thể cãi nhau với người ta, chỉ biết động thủ. Hắn nhìn trái nhìn phải, chụp lấy một viên gạch ở dưới gốc cây, nhằm về phía Đường Thiên Viễn mà đánh tới.
Đường Thiên Viễn không ngờ chàng công tử trẻ tuổi nhìn bề ngoài vô cùng điềm đạm mà tính tình lại nóng nảy đến vậy. Hắn là người đứng đầu một huyện, không tiện chèn ép bách tính bình thường, bởi thế nên không muốn đánh nhau với ông chủ trẻ này, vậy nên hắn lùi về phía sau vài bước, xua xua tay, “Được rồi, được rồi, là ta lỡ lời, xin lỗi nhé.” Miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn có chút buồn bực, Đàm Linh Âm và người này có những cử chỉ vô cùng thân thiết, người này lại bảo vệ Đàm Linh Âm như vậy, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?
Hành động của bọn họ làm Đàm Linh Âm tỉnh ngủ. Nàng vừa mở mắt liền thấy đệ đệ đang cầm viên gạch muốn đánh người, nàng bật dậy khỏi chiếc ghế dựa, đứng lên chắn trước mặt Đàm Thanh Thần, giận dữ quát, “Ai dám bắt nạt đệ đệ của ta?!”
À, thì ra chỉ là tỷ đệ. Đường Thiên Viễn lặng lẽ chắp tay sau lưng quay người bỏ đi, ném lại một câu, “Nhanh quay về làm việc, nha môn của bản quan không nuôi những kẻ lười biếng.”
[1] Hồn hề quy lai: nghĩa là hồn ơi về đi, người dịch chú thích.