Trả Đũa Bar Caribbean âm nhạc huyên náo dội vào người cậu tóc xanh tóc đỏ cuồng quay trong tiếng nhạc.
Tiểu Vũ ngồi ở sô pha hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng hướng ra góc phòng phía xa. Phía đó có ba người đàn ông và năm cô gái đang lắc lư theo tiếng nhạc. Cô gái có mái tóc dài che hết phần lớn khuôn mặt, vừa nhìn cơ thể căng tràn sức sống và kiều diễm đó đã có thể biết ngay đấy là một cô gái trẻ, nhưng cách trang điểm lại thấy rõ sự già dặn và trưởng thành.
Tiểu Vũ nhìn Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa ở quầy bar quay lại, khẽ gật đầu, Vệ Tử Minh nói nhỏ vào tai hắn: “Bọn nó gọi hai chai Jack Daniels, chắc chắn sẽ chơi đến hai, ba giờ sáng”. Hắn không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía đó.
Mần Nhất Hàng ngồi một bên sô pha, hỏi nhỏ: “Định tính sao?”.
Tiểu Vũ rít thuốc rồi từ từ nhả khói, giọng lạnh tanh: “Haicậu đến trêu chọc mấy cô gái của chúng, để chúng tức lên. Sau đó ta sẽ chỉnh đốn bọn chúng”. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Tiểu Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn theo hai người đi về phía đó. Trong lòng khẽ cười nhạt, được, cho mày tha hồ vui vẻ, hôm nay sẽ để mày chơi đến cùng!
Ngày đó khi nghe An An muốn đem số tiền đi quyên góp, mặc dù trên mặt hiện rõ nụ cười phấn khích nhưng hắn nhận ra trong đáy mắt cô có một vết thương sâu hoắm. Lúc nào cũng một mình chịu đựng, thậm chí còn dễ dàng tha thứ cho gã đàn ông kia, cuối cùng lại để người ta khinh miệt xem mình là kẻ hám tiền. Thật nực cười, nếu như cần tiền của họ thì mười ngàn tệ đấy chẳng đáng là gì! Sáu năm, sáu năm thanh xuân của người con gái có thể dùng tiền bạc để đong đếm được không?
Cơn tức giận đó khiến Tiểu Vũ quyết định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kia, nhưng lại không muốn để An An lo lắng, nên lúc nào hắn cũng giả vờ như không có chuyện gì.
Tiểu Vũ bảo Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng dùng “nam nhân kế” tán cô nàng tiếp rượu ở quán đó, nhờ cô ta theo dõi hành tung của bọn kia. Cô gái này rất nghe lời Vệ Tử Minh, nghĩ cách tìm đến tay quản lý Tiểu Khải - người thường xuyên liên lạc với mấy tên đó, để mỗi khi chúngđặt bàn trước, thì thông báo ngay cho ba người họ biết.
Cuối cùng thì cũng gặp được. Tối nay, Tiểu Vũ viện cớ đi ra ngoài cùng Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo An An ở nhà, hắn sẽ về hơi muộn.
Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần quán bar đông nghịt khách, tên họ Viên cùng đám bạn từ chín giờ rưỡi lục tục bắt đầu có mặt. Đầu tiên là gã đó và hai thanh niên lần trước hắn đã gặp ở quán ăn đêm, một người hình như tên Binh Binh, người còn lại không biết tên. Họ vừa tới nơi đã gọi điện ngay để giục mấy cô nàng mau đến. Khoảng chừng nửa tiếng sau năm cô gái vừa bị gọi kia xuất hiện, ai nấy đều trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang để l không sót chỗ nào. Mặc dù cố làm ra vẻ trưởng thành, nhưng nhìn qua cũng có thể đoán được họ chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi mà thôi.
Quả nhiên anh ta là loại chẳng ra gì, vừa nhìn thấy gái đến mắt đã sáng như sao, cười híp cả lại.
Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng hôm nay cũng cố tình ăn mặc chải chuốt, càng tôn lên vẻ trẻ trung và điển trai của hai người. Hai tên này một khi đã ra tay thì không có việc gì không làm được.
Họ đều rất thông minh, không xuất trận trực tiếp mà cố tình chen vào tiếp cận gần các cô gái, từ từ sát lại, ánh mắtvờ vô tình lướt lên cơ thể họ, vẻ mặt thể hiện sự tán thưởng. Tiểu Vũ nhìn thấy mà phì cười, hai tên này quả là cao tay.
Mấy cô nhóc kia vốn thuộc loại mê trai, vừa nhìn thấy trai đẹp mắt đã sáng lên. Hơn nữa, hai anh chàng này lại còn không rời mắt khỏi mình khiến các cô mở cờ trong bụng. Họ nghiêng đầu thì thầm với nhau, bàn tán về hai chàng trai kia, trong lòng đã sớm quên mất mấy người đang ngồi quanh mình rồi.
Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng thấy thời cơ đã đến liền cố tình nhảy tới cạnh mấy cô ả, rút ngắn khoảng cách, khiêu khích họ nhảy cùng mình, quả nhiên họ lập tức cắn câu, áp sát lại gần hai người khẽ lắc lư. Càng nhảy càng phấn khích, một cô nàng bị Mần Nhất Hàng ôm lấy đã bám vào cổ anh ta. Cô gái ngay bên cạnh liền đưa mắt nhìn vẻ ghen tỵ, Vệ Tử Minh vừa thấy bộ dạng của mấy cô gái này, trong lòng cười thầm ôm lấy một cô vào lòng, áp sát vào tai cô ta nói điều gì đó.
Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn mấy tên ngồi bên cạnh Viên Thư Minh, gương mặt tối sầm nhưng chẳng làm gì được. Dù sao thì những cô gái này đến đây cũng để tìm người nhảy cùng, hơn nữa vốn dĩ trước khi hẹn bọn chúng cũng chả quen biết gì mấy cô ả này, nên không dám chắc chắn là Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng có phải đã quen họ trước rồihay không.
Tiểu Vũ thấy Mần Nhất Hàng ôm cô gái kia chỉ chỉ về phía hắn. Cô gái này cười rất tươi, quay sang Thư Minh nói gì đó, sau đấy đi về phía Tiểu Vũ, mấy cô gái còn lại cũng theo Vệ Tử Minh đi tới.
Tiểu Vũ cười nhạt, hừ, bọn mày còn không nhảy cẫng lên à? Quả nhiên, ba tên kia ngồi đó bực tức nốc rượu rồi dằn mạnh ly xuống bàn.
Mấy cô gái bước lại sán ngay đến bên Tiểu Vũ, thấy anh chàng đẹp trai như tác phẩm nghệ thuật này, ai nấy đều vô cùng phấn khích. Chỉ có điều Tiểu Vũ vẫn lạnh lùng không thèm để ý đến họ. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng không cho họ cơ hội, ngồi ngay cạnh hắn, cách ly họ ra. Mặc dù không được ngồi sát bên Tiểu Vũ nhưng được ngồi gần một anh chàng đẹp trai thế này thì đã là một may mắn rồi.
Tiểu Vũ phớt lờ lời mời rượu của mấy người kia, chỉ chằm chằm nhìn về phía Viên Thư Minh. Hắn sẽ đợi đến khi bọn chúng phát điên lên. v lạnh lùng của hắn lại càng khiến cho mấy cô ả đắm đuối, ánh mắt cứ dán vào người hắn không rời.
Mắt Tiểu Vũ sáng lên khi thấy tên họ Viên kia hung hăng bật dậy nhìn trừng trừng về chồ hắn, hai gã bên cạnh cũngđứng dậy. Anh ta xông tới trước, hai tên còn lại bám ngay theo sau.
Trong lòng Tiểu Vũ cười đắc ý. Hay lắm, cá đã cắn câu.
Viên Thư Minh mặt hầm hầm đứng trước bàn của họ, trừng mắt: “Mấy anh bạn, đang định có ý gì đây?”, giọng điệu vô cùng ngang ngược.
Tiểu Vũ không lên tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta. Vệ Tử Minh chầm chậm cất lời làm ra vẻ vô tội: “Ý gì là ý gì?”.
“Mấy người này là ông gọi tới, bọn mày từ đâu nhảy vào hả?”, Viên Thư Minh điên tiết, chỉ thẳng vào mặt Vệ Tử Minh.
“Họ thích chơi với ông, thì ông còn cách nào nữa hả?”, Vệ Tử Minh cũng chẳng phải vừa, càng khiến bọn chúng tức giận hơn.
“Khốn kiếp, bọn mày ngứa thịt hả”, cánh tay anh ta bắt đầu không kiềm chế được, đẩy Vệ Tử Minh.
Cậu ta bị đẩy ngã nhào lên người mấy cô gái, liền đứng ngay dậy đáp trả: “Ông ngứa thịt đấy, rồi sao? Mày có giỏi thì kêu mấy người này đi với mày đi!”.
Viên Thư Minh vừa nghe thế, cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu, tay nắm lại định đấm vào mặt Vệ Tử Minh. Cậu ta sớm đã có đề phòng trước, nghiêng đầu tránh, nắm đấmcủa anh ta vụt vào không khí sượt qua cổ.
Vệ Tử Minh cũng không lép vế, phản đòn lại một đấm. Tên họ Viên hoàn toàn bị chọc tức, cánh tay vung loạn xạ. Hai tên còn lại cũng nhào lên định đánh Vệ Tử Minh, Mần Nhất Hàng và Tiểu Vũ ngay tức khắc lao ra. Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, mấy cô gái sợ hãi kéo nhau chạy ra ngoài, đứng xung quanh gào thét.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là cái tên Viên Thư Minh ૮ɦếƭ tiệt kia. Cơn giận trong lòng khiến Vũ Minh ra tay càng mạnh, cú đấm lao tới khiến mặt đối phương dạt sang hẳn một bên. Thư Minh điên tiết định giáng trả thì Vệ Tử Minh đã xông vào đánh tiếp, ngay từ đầu ba người này chỉ muốn dần cho anh ta một trận, cho nên hai tên đi cùng kia đều bị ngăn lại, cả ba đồng loạt nhào tới đánh Viên Thư Minh. Cho dù chẳng vinh quang gì, nhưng bọn họ không quan tâm, chỉ cần đạt được mục tiêu, những chuyện như thủ đoạn hay phong độ gì gì đó chẳng cần tranh cãi.
Binh Binh và tên còn lại thấy ba người họ chỉ nhắm vào Thư Minh, trong lòng thắc mắc khó hiểu, do dự không biết có nên nhảy vào giúp anh ta một tay không. Viên Thư Minh lần này thảm rồi, mặc dù cường tráng, to lớn hơn Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng bị ba người vây đánh cũng không chịu nổi, rốt cuộc ngã vật ra ghế, trên mặt đầy vết bầm tím. Cuối cùng, Thư Minh không chịu nổi đành ôm lấy đầu nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi...”, nhìn đối phương cầu xin như vậy, Tiểu Vũ mới dừng tay, cơn giận trong lòng phần nào được giải tỏa.
“Xem mày sau này còn dám ngang ngược không”, Tiểu Vũ lạnh lùng buông một câu: “Đừng để tao thấy mày nữa, nếu không gặp lần nào đánh lần đó!”.
Tiểu Vũ phủi mấy nếp nhăn trên áo, về nhà mà để An An nhìn thấy thể nào cũng lo lắng. Hắn quay sang Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng khẽ gật đầu rồi ra khỏi quán.
Mấy cô gái lúc nãy sợ đến nỗi mặt mày tái mét, không ai dám ra cản. Binh Binh vội chạy tới đỡ Thư Minh, mặt mũi anh ta bị đánh sưng vù, quầng mắt bầm tím như gấu trúc, không ngờ rằng mấy người kia lại ra tay lạnh lùng đến thế, chẳng khác gì muốn lấy mạng người ta. Viên Thư Minh đưa tay quệt mép thấy rớm máu, không ngờ hôm nay lại xui xẻo gặp phải mấy thằng thối tha này, thầm nhủ nếu lần sau mà gặp lại nhất định sẽ làm một trận ra trò, ánh mắt đầy giận dữ nhìn ra phía cửa.
Ba người Tiểu Vũ ngồi trên taxi cười nghiêng ngả, nhớ lại bộ dạng của gã đó, vô cùng hả hê: “Hôm nay cảm ơn mấy cậu nhiều, ngày nào các cậu cần, nói một tiếng tôi tuyệt đối không từ chối”. Tiểu Vũ cảm kích quay đầu nhìn haingười bạn đang ngồi hàng ghế sau. “Thật là đã quá đi, lần sau có chuyện như vậy nữa nhớ gọi tôi”, Vệ Tử Minh vui vẻ trả lời.
Tiểu Vũ quay trở lại nhìn ánh đèn loang loáng phía trước, trong lòng mãn nguyện, cuối cùng cũng báo thù được cho An An.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ. An An đang ngồi trên sô pha xem tivi, vừa nhìn thấy Tiểu Vũ liền chạy ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao anh về muộn thế?”.
Tiểu Vũ ôm lấy cô thật chặt, đầu vùi sâu vào cổ An An, cứ thế đứng như vậy rất lâu.
Cô ngẩn ra, không hiểu gì, vội đặt tay lên trán hắn: “Tiểu Vũ, anh sao thế? Đừng làm em sợ!”, giọng như lạc đi.
Nhưng Tiểu Vũ chỉ cười khẽ: “An An, anh đang rất vui, rất vui!”.
An An trái lại càng lo lắng hơn: “Vui? Tại sao?”, mặt cô nghệt ra.
Tiểu Vũ từ tốn ngẩng đầu lên, nét mặt rạng rỡ: “Cuối cùng anh cũng dạy cho tên đó một bài học rồi”.
An An sửng sốt, đầu óc trở nên trống rỗng, dạy ai? Là Minh Minh ư? Bỗng cô nhìn thấy ở cổ hắn có vết đỏ đỏ, càng sợ hãi: “Anh bị thương rồi”, rồi xoa lên vết thươngđó.
Hắn nắm lấy tay cô, mỉm cười an ủi: “Không sao, tên đó còn bị thương nặng hơn”.
An An trong lòng xót xa, vì cô mà hắn đi tìm Minh Minh tính sổ, mắt rơm rớm: “Anh chấp anh ta làm gì? Em chỉ muốn anh được bình an, luôn khỏe mạnh”. Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn: “Anh thế này, em đau lòng lắm”, cánh tay ôm chặt hơn, cô không muốn thấy hắn bhương, không muốn...
Tiểu Vũ an ủi vỗ vào lưng An An: “Không sao, anh không sao!”, rồi ôm chặt lấy cô “Anh sẽ không làm em lo lắng nữa đâu!”.
Hai người cứ thế ghì chặt lấy nhau, vỗ về nhau, chỉ mong đối phương an lòng.