Tự Trách Mùa hè trôi theo ngày hôm đó, trái tim cô cũng chầm chậm có sự biến chuyển.
Cô ngây thơ cho rằng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn không có gì thay đổi, tất cả đều thuận theo trái tim. Cô và Minh Minh mỗi tháng gặp nhau vài lần. Công việc của anh gần ây gặp phải một số trục trặc, lúc nói chuyện điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng sự cáu kỉnh mệt mỏi, An An rất lo lắng, muốn được ở bên cạnh an ủi anh.
Hôm nay, Minh Minh trở về.
Cô thu dọn xong đồ đạc, ra khỏi công ty, ngước mắt nhìn thấy bóng tối đã giăng xuống, đèn đường bắt đầu sáng trưng.
Minh Minh nói tan làm sẽ gọi điện cho cô, lên kế hoạch cho buổi tối nay. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên. Vừa bắt máy đã nghe anh nói: “Tới chỗ Binh Binh nhé”. Xem ra tối nay lại có hoạt động gì đây, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến quán karaoke của Binh Binh. Bước vào cửa, trong quán tối mờ, không có bóng dáng ai cả. Cô đi tới một trong những cánh cửa khép hờ ở tầng dưới, họ đang ngồi ở đó.
Minh Minh gầy đi nhiều, An An có chút xót xa đi tới ngồi xuống ngay cạnh anh. Minh Minh phát hiện ra cô hôm nay có trang điểm, khẽ cười gật đầu: “May là không mặc đồng phục”.
Cô ngờ vực nhìn anh, “Hôm nay chúng ta đi đến quán Caribbean”, anh giải thích. Binh Binh cười trêu, khua bàn tay đang cầm thuốc lên: “Vừa rồi Minh Minh còn nói sẽ đưa em về thay quần áo”.
Cô cười cười, quay sang Binh Binh hỏi thăm: “Gần đây sao rồi? Quán làm ăn thế nào?”.
Binh Binh lắc đầu cười trách cô: “Cũng tàm tạm, em không chịu dẫn bạn bè em tới đó”.
“Lần tước em có tới với mấy cô bạn đó thôi, họ không trở lại nữa hả?”, cô nói vẻ áy náy. Mấy cô nàng trong công ty đều đến hát ở những nơi nổi tiếng như Milo Star, còn quán nhỏ thế này thường thì chỉ khi có tụ tập mới đến. An An cũng chẳng còn cách nào khác.
“Có đến đây một, hai lần gì đó.” Binh Binh biết cô cũng có ý giúp đỡ nên không nói thêm gì nữa. Minh Minh sát lại gần chạm mũi vào cổ cô. “Anh lại gầy đi rồi”, bàn tay cô vuốt lên đuôi tóc của anh, mái tóc vẫn rất dày, không giống mái tóc mỏng mượt của hắn. Cô khẽ run lên, sao có thể lấy hai người họ ra so sánh với nhau chứ. Cố mỉm cười, An An kề sát vào mặt Minh Minh, tìm kiếm hơi ấm từ anh để xua tan những ý nghĩ đang xuất hiện trong đầu.
Binh Binh nhìn hai người, cười bỏ ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa lại.
Minh Minh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi kia. “ừm...”, mùi hương quen thuộc biết bao nhiêu, đây mới chính là hạnh phúc thuộc về cô, duy nhất của cô. Khẽ nhếch đôi môi đón nhận cuộc xâm lăng này, vừa cuồng nhiệt, vừa phóng túng, nó khiến An An nghẹt thở, cuối cùng không kìm được bật ra những tiếng rên, rất khẽ nhưng lại càng kích thích Minh Minh, bàn tay anh siết chặt hơn, bắt đầu vuốt ve những nơi nhạy cảm quen thuộc.
Đôi môi dần dần mơn man đến vành tai, cắn nhẹ vào đó. “A”, cô không kìm được thở gấp, cơ thể đã bắt đầu run rẩy. Nhìn cơ thể mềm rũ như nước của cô, Minh Minh càng muốn trêu đùa, cơn tê dại giống như luồng điện chạy khắp cơ thể, An An co người lại tránh né sự tra tấn này. Nhưng anh vẫn không định buông tha, ghì lại, bắt đầu cắnnhẹ lên vai cô. Trên bờ vai trắng như tuyết lờ mờ in dấu hồng hồng, cảm giác thoải mái tràn tới khiến toàn thân cô hoàn toàn thả lỏng.
Đầu óc đã hoàn toàn bị cơn ảo mộng này bao phủ. Mọi thứ trước mắt dần dần chìm vào mơ hồ, cô cảm nhận được bờ môi nóng bỏng của anh lướt trên cổ mình... hàng mi dài, đôi mắt sâu, sáng ngời, trong đầu An An hiện lên một gương mặt rất quen, đầy lạnh lùng nhưng ẩn chứa ngọn lửa mãnh liệt, dường như làm cô tan chảy.
“A”, An An giật mình kinh ngạc, làm sao có thể như vậy được, rõ ràng cô nhìn thấy gương mặt Tiểu Vũ. “Tiểu....” cô sững sờ, mở trừng mắt, lúc này mới nhìn rõ, không phải hắn mà là anh. Minh Minh hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của cô, “Con gấu ngốc nghếch. Được rồi, Binh Binh còn đứng ngoài kiaa”.
Anh còn cố dùng mũi cọ vào mặt cô, vuốt ve gương mặt đang ửng đỏ đó: “Mama, thơm quá”.
An An thuận thế dựa vào lòng Minh Minh, tâm trạng hồn độn phức tạp giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó bị người lớn bắt gặp. Chầm chậm hít thở, đầu óc mịt mù, làm sao có thể đang trong vòng tay của Minh Minh lại nghĩ về một người đàn ông khác, thậm chí đem người mình thân mật biến thành một kẻ khác. Minh Minh chẳng phải là người yêu duy nhất mà cô luôn thề nguyền đó sao? An An cảm thấy bản thân mình thật trơ tráo, trái tim này đã phản bội, nó giống như một sự lầm lỡ, lệch lạc về nguyên tắc sống của cô.
Không thể nào, hoàn toàn không thể, có lẽ là gần đây quá gần gũi với cậu nhóc đó nên bản thân mới dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện như thế này nữa.
Cô ôm chặt lấy Minh Minh, thầm nhủ bờ vai vững chãi này chẳng phải là duy nhất của mình sao? Nỗi sợ hãi vây kín trái tim cô nơi đáy mắt như có thứ gì đó sắp trào ra, làm cô đau đớn vô cùng.
“Sao thế, tối nay bọn anh không đi nữa vậy.” Minh Minh cảm nhận được vòng tay của An An chặt hơn, âu yếm quay mặt cô lại.
Ôm chặt lấy Minh Minh, vùi đầu vào vai anh, để giấu đi bộ dạng lúc này của cô. Hít một hơi thật sâu, nước mắt trào ra, An An vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch dấu vết đau khổ đó, thì thầm: “Minh Minh, hãy yêu em thật nhiều, được không?”.
Minh Minh ngây ra một lúc: “Con cún ngốc, xấu quá thế này!”, rồi kéo bàn tay ra khỏi cổ mình, nhìn vào gương mặt mệt mỏi của An An cố tình đùa: “ừm, anh định đi tìmmột cô nương xinh đẹp, cún này già rồi”. Minh Minh rất thích những con chó nhỏ, cho nên những khi chỉ có hai người, anh thường gọi cô là con cún ngốc, còn cô gọi anh là con gấu ngốc. Câu đùa quen thuộc này chẳng hề giúp cô thoải mái hơn chút nào. Từ trước đến nay cô vốn nghĩ mình không hay buồn phiền, nhưng thật sự nỗi bất an lúc này khiến cô không kìm được, mắt lại đỏ hoe lên.
Minh Minh nhìn An An đang cúi đầu không nói câu nào, liền xoay người cô lại. Thấy nét mặt đó đột nhiên anh lại cảm thấy rất thú vị: “Cún con ngốc nghếch biết phiền muộn rồi”. Đưa tay ra ghì cô vào, kéo đầu dựa lên vai mình, còn một tay anh nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, “Ôi, xấu quá, nhưng trên thế giới này lại không tìm được người thứ hai như vậy. Khuyển chỉ chơi với khuyển thôi”. Lòng cô nhộn nhạo, Minh Minh yêu mình, và bản thân cô cũng toàn tâm toàn ý yêu anh, cho nên đừng suy nghĩ lung tung nữa. Trái tim hối lỗi trong cô tự nhắc nhở không thể để Tiểu Vũ gần gũi như vậy, nhất định phải nhìn nhận mối quan hệ của hai người một cách nghiêm túc, chỉ có thể là chị em, không được để hắn làm ảnh hưởng.