Vào một buổi chiều vô cùng bình thường, một nam sinh trong ký túc xá đang tìm tất bẩn mình đã tích tụ lâu ngày, mà Hứa Đình Thâm thì đang nằm trên giường xem một quyển sách, đeo tai nghe để ngăn cản tiếng động bên ngoài.
Cửa bị mở "két" một tiếng, những tiếng thảo luận liền truyền vào.
"Các cậu không nhìn thấy hoa khôi lớp bên cạnh quả thật là quá đáng tiếc, cô ấy quả là người tình trong mộng của mình.
"Vậy à? Rốt cuộc thì trông như thế nào?" Vài người khác hưng phấn hỏi.
"Mình có ảnh chụp đây, các cậu nhìn xem." Lão ngũ cùng phòng đưa ảnh chụp cho bọn họ xem, những người khác đều trầm trồ, có một người còn nói: "Dáng đẹp thật đấy."
Lão nhị liền cười ha hả: "Cmn cậu thật thô tục."
"Mình nhìn dáng người mà cũng thô tục à? Cậu nhìn xem cái gì trên màn hình máy tính kia?" Lão tứ chỉ vào máy tính của cậu ta: "Giữ lại mặt mũi đi."
"Ơ, có phải cô ấy tên là Khương Sơ không?"
Hứa Đình Thâm vẫn luôn không nói gì rốt cuộc cũng tháo tai nghe xuống, nhìn mấy người đang đứng phía dưới.
"Hay là chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược gì?"
"Cược xem ai có thể theo đuổi được Khương Sơ nhanh nhất." Lão ngũ cười nói: "Cậu đừng thấy cô ấy đáng yêu, trước giờ chưa từng nhận sự ân cần từ nam sinh đâu."
"Được đấy, ai thua phải bao người thắng ăn sáng cả năm."
Mấy cậu nam sinh đang cao hứng, bỗng một quyển sách bị quăng xuống "bịch" một tiếng, mấy người đều nhìn xuống đất, lão ngũ nhặt sách lên đưa cậu, nói đùa: "Đại ca sao thế, vừa nghe thấy gái đẹp mà sách cũng không cầm chắc sao?"
Vài người khác nghe vậy, bắt đầu cười rộ lên.
Hứa Đình Thâm không nhận, đổi lại bình thường thì cậu đã sớm cầm đầu nói đùa rồi, nhưng giờ khắc này, trong mắt lại là băng lạnh, sắc mặt của cậu rất khác lạ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.
Đối tượng bị nói đùa lại không hề cảm thấy buồn cười, ngược lại không hề nói gì, vốn dĩ mấy người đang cười nói vui vẻ lại cảm thấy vô cùng lúng túng, ngay cả lão lục đang tìm tất bẩn cũng dừng động tác.
"Đừng có ý đồ với Khương Sơ." Trong mắt cậu lộ ra chút hung hãn, nhìn có vẻ không để ý: "Cũng không nhìn lại xem các cậu là mặt hàng gì."
Mấy người bị cậu châm chọc đã quen, quả thật cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Hứa Đình Thâm còn định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, cậu bắt máy: "A lô... tập luyện à... mình biết rồi."
Sau khi cậu ra ngoài, nhiệt độ trong phòng mới tăng lên một chút. Lão tứ vỗ vỗ иgự¢: "Đại ca để ý Khương Sơ à?"
"Cậu ấy muốn thắng cược để bắt chúng ta bao một tháng ăn sáng đấy."
Vài người khác lại bắt đầu cười ha hả, lão nhị cầm cánh tay cậu ta nói: "Cho mình xem lại ảnh chụp đi."
"Chậc chậc chậc, nhìn trong sáng ghê, đôi chân này..."
Mấy người ngoài miệng nói muốn theo đuổi Khương Sơ, thật ra cũng chỉ có lão tứ và lão ngũ thay phiên nhau hành động, nhưng cuối cùng, ngay cả một ánh mắt của Khương Sơ bọn họ cũng không chiếm được, sau hai tuần đã ném chuyện này ra khỏi đầu.
Đến tận hai tháng sau, lão tứ vô tình phát hiện hình như Hứa Đình Thâm cũng đang theo đuổi Khương Sơ...
"Đại ca, cậu chơi thật à?"
"Cậu nói xem." Hứa Đình Thâm vuốt vuốt bật lửa, lười biếng dựa trên tường.
Lão tứ trêu đùa: "Các cậu đoán xem Hứa Đình Thâm có thể theo đuổi trong bao lâu?"
"Ba tháng."
"Một tháng."
Hứa Đình Thâm ngắt lời bọn họ, không nhịn được cũng đoán thử: "Chắc là một tuần."
Để có thể xuất hiện trước mặt cô, cậu đã phải tốn ba năm ròng rã. Cậu sợ quá vội vàng sẽ dọa cô gái mà mình tâm tâm niệm niệm hoảng sợ, cũng sợ nếu quá chậm Khương Sơ sẽ bị người khác ςướק mất.
Hứa Đình Thâm chỉ thuận miệng nói, không ngờ một tuần sau, hai người thật sự ở bên nhau.
Vào cuối tuần, mấy cậu bạn cùng phòng không tìm được phòng học để quay video làm bài tập, đúng lúc thấy Hứa Đình Thâm đang ngồi học bên trong, Hứa Đình Thâm ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, cũng không để ý, lão tứ không nhịn được, dựa lên bàn, nói đùa: "Hứa Đình Thâm, cậu lợi hại thật đấy."
Lão ngũ hùa theo: "Lần trước đánh cược với bọn mình rằng có thể theo đuổi được Khương Sơ trong vòng một tuần, kết quả vậy mà thật sự làm được, cậu nói xem sao cô ấy ngây thơ tin người thế chứ?"
Hứa Đình Thâm đang đeo tai nghe, mải mê nghiên cứu kịch bản phim, một hồi sau mới ngẩng đầu: "Có phải các cậu vừa nhắc đến Khương Sơ không? Cô ấy sao vậy?"
Lão lục cười cười: "Bọn họ nói cậu lợi hại, đánh cược rằng có thể theo đuổi Khương Sơ trong vòng một tuần, kết quả thật sự theo đuổi được, còn nói Khương Sơ ngây thơ tin người."
Sắc mặt Hứa Đình Thâm lập tức đen lại, bàn tay thon dài đang đặt trên bàn chậm rãi đưa lên, cậu thu mắt, lông mi dài hơi dãn ra, trong giọng nói có chút tức giận không kiềm chế được: "Cậu nói lại lần nữa xem? Cmn ai ngây thơ tin người hả?"
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, mấy cậu bạn cùng phòng chưa bao giờ thấy cậu như vậy, lão lục vội vàng nói: "Không có gì đâu, cậu ấy nói đùa thôi."
Hứa Đình Thâm túm cổ áo lão ngũ, nghiêng đầu cười xùy một tiếng: "Tôi đánh cược với các cậu lúc nào?"
Lão ngũ bị cậu dọa sợ, nhỏ giọng giải thích: "Mình tưởng là cậu chỉ đùa giỡn cô ấy..."
Lời còn chưa dứt, sống mũi cậu ta đã ăn một cú đấm, Hứa Đình Thâm bước ra khỏi bàn học, hung hăng đánh cậu ta: "Con mẹ nó chứ, ông đây không nói cho mày biết trước đây đã làm gì à?"
Những người khác vội vàng xông đến can ngăn: "Không đến mức phải vậy đâu."
Hứa Đình Thâm lạnh lùng nhìn bọn họ, mắt nhắm lại: "Không đến mức? Ai nói không đến mức?"
Cậu chậm rãi buông tay ra: "Tôi nói cho các cậu biết, nếu sau này tôi còn nghe thấy các cậu gắn những từ ngữ thô tục đấy lên người Khương Sơ, tôi không ngại tạo nghiệp cũ đâu."
Đến khi cậu thu dọn đồ rồi bỏ đi, mấy cậu nam sinh mới ngơ ngác nhìn nhau, bị dọa đến xanh mặt. Bình thường, Hứa Đình Thâm hay thích nói đùa nhất, cũng là người trượng nghĩa nhất, sao hôm nay lại vì con gái mà trở mặt với bọn họ chứ? Hóa ra là thật sự nghiêm túc sao?
Sau khi trải qua một màn như vậy, trong phòng ngủ không còn ai dám nhắc đến Khương Sơ nữa, nhưng khiến mọi người không ngờ là, sau đó không lâu, vậy mà Hứa Đình Thâm và Khương Sơ lại chia tay.
*
"Em cứ tưởng là anh vì đánh cược nên mới hẹn hò với em, nên em..."
Cho rằng dùng thủ đoạn tương tự là có thể bù đắp lại lòng tự trọng của mình.
Nhiều năm về sau, sự thật bị che giấu này mới được vén mở hoàn toàn. Trong lòng Hứa Đình Thâm bỗng chốc có ngũ vị tạp trần, không biết nên tiếc nuối hay tức giận.
Hóa ra cô chưa từng phụ bạc tình cảm của anh.
Hứa Đình Thâm không nhịn được mà tự trách bản thân lúc ấy không kịp thời giải thích, để Khương Sơ hiểu lầm. Anh càng tự trách lúc ấy mình bởi vì lòng tự trọng, nên sau khi đã cố gắng mà vẫn không liên lạc được với Khương Sơ, liền dễ dàng nói buông tay, khiến bọn họ bỏ lỡ nhau trong khoảng thời gian dài như vậy.
Hai người đều quá kiêu ngạo. Nhưng tình yêu và lòng tự trọng, vẫn thường đối lập với nhau.
"Hứa Đình Thâm, thật... thật xin lỗi." Bàn tay của cô nhẹ nhàng nắm ngón trỏ của anh.
Trái tim Hứa Đình Thâm bỗng trở nên mềm mại, anh giơ tay đặt lên chiếc cổ thon dài tinh tế của cô: "Sao em lại cảm thấy, anh không thích em?"
"Em..."
Anh nhìn ra Khương Sơ đang tự trách, còn cố ý ra vẻ lạnh lùng: "Em không muốn nói thì thôi."
"Không phải." Khương Sơ có hơi sốt ruột, chậm rãi tiến đến bên tai anh nói một câu, giọng nói càng dần càng nhỏ.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô gái tựa như lông vũ khẽ lướt qua trái tim anh, tê tê dại dại.
Yết hầu Hứa Đình Thâm dịch chuyển, giọng nói khàn khàn: "Ý em là bởi vì anh không đủ cầm thú?"
Năm đó rốt cuộc anh đã bỏ lỡ những gì?
Khương Sơ bị anh nói vậy, gương mặt nóng lên: "Em có ý này lúc nào cơ chứ?"
Chẳng qua là cô cảm thấy, khi anh đã yêu thì không nên kiềm chế. Nhưng bọn họ đã bên nhau nửa năm, dường như Hứa Đình Thâm chưa từng làm hành động gì quá phận. Thật ra Khương Sơ là một người thiếu tình yêu thương, không tự tin lại nhạy cảm, cô cũng hay nghĩ nhiều, sẽ cảm thấy chuyện mình làm chỉ là một giấc mơ đẹp, chờ người khác đến phá vỡ, không bằng bản thân tự ra tay.
"Tiểu Khương Sơ, anh thực sự đã xem thường em rồi." Hứa Đình Thâm dở khóc dở cười: "Lúc đó, em mới qua sinh nhật tròn mười chín tuổi, anh sợ không kiềm chế nổi bản thân mà dọa em chạy mất, em ngược lại thì hay rồi, hóa ra trong lòng em vẫn cảm thấy anh không bình thường?"
Khương Sơ không ngờ lại như thế này, cô nhỏ giọng giải thích: "Em mười chín tuổi chứ không phải chín tuổi, sao lại dễ dàng bị anh dọa chạy mất chứ..."
Anh cong khóe môi, nói đùa: "Không phải em vẫn luôn mong chờ anh sẽ làm gì với em đấy chứ?"
Khương Sơ xấu hổ, bên tai đỏ lên, Hứa Đình Thâm cho rằng cô sẽ phủ định như vừa bị giẫm phải đuôi, kết quả là cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
"..." Hứa Đình Thâm đùa giỡn người khác không thành, lại cảm thấy như chính mình bị đùa giỡn, rốt cuộc sao trước đây anh lại phải làm người cơ chứ?
Người đàn ông tới gần cô: "Làm gì cũng đồng ý sao?"
Cô xoa xoa quả cầu bông trên vạt áo, nhỏ giọng nói: "Sau này..."
"Tạm thời không thể làm, sau này đều có thể phải không?"
Khương Sơ có hơi không thở nổi, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Đình Thâm cảm giác con dã thú trong lòng như sắp sổ Ⱡồ₦g thoát ra, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đập kịch liệt. Sao cô gái này lại ngoan ngoãn như vậy.
Khương Sơ thấy anh không nói gì, chớp chớp mắt: "Cho nên... anh tha thứ cho em sao?"
"Nào có đơn giản như vậy?" Hứa Đình Thâm cười khẽ một tiếng, anh chưa từng trách cô, lại càng không nỡ trách cô, thế nhưng, không nhân cơ hội này để chiếm chút tiện nghi thì không phải phong cách của anh rồi: "Em cảm thấy áy náy à?"
Khương Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Anh tỏ vẻ khó xử: "Làm sao bây giờ? Hình như anh không quá muốn tha thứ cho em."
Cô ngước đôi mắt nai lên, lông mi run run, mũi bỗng chua xót, chỉ cảm thấy rất khó chịu: "Nhưng... nhưng..."
Cô không muốn bị chia cách nữa.
"Như vậy đi." Hứa Đình Thâm chỉ chỉ đầu gối của mình: "Em ngồi lên đây."
Khương Sơ không nhận ra rằng đây chỉ là âm mưu của anh, cô dè dặt ngồi trong иgự¢ anh.
Người đàn ông dụ dỗ cô: "Nếu em đã cảm thấy áy náy, có phải nên bồi thường cho anh thật tốt hay không?"
Khương Sơ thật sự cảm thấy áy náy vì năm đó mình đã quyết đoán chia tay, cô chớp chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Thỏ trắng nhỏ cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện sa vào trong cạm bẫy mà lão sói xám đã chuẩn bị tốt.
Hứa Đình Thâm chỉ cảm thấy dù có nhiều tức giận và tiếc nuối hơn nữa, lúc này cũng chỉ có thể hóa thành một mảng nhu tình trong lòng, bàn tay dày rộng của anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu xuống vừa định hôn cô, đôi môi mềm mại của cô gái liền chủ động dâng lên, hai cánh tay trắng nõn quấn trên cổ anh, đầu lưỡi xinh xắn thử cạy mở hàm răng của anh, cuối cùng lại không cẩn thận bị dập đầu.
"Á..."
"Đồ ngốc."
Hứa Đình Thâm bật cười, đổi khách thành chủ, đặt cô dựa lên bàn, bàn tay che sau lưng để cô không bị khó chịu, vẻ mặt Hứa Đình Thâm hiếm khi nghiêm túc: "Em không làm gì sai cả, cũng không cần nói xin lỗi."
Cô hơi ngẩn người.
"Tốt nhất em cũng đừng tin rằng anh thích em." Người đàn ông cắn lên khóe môi cô, xấu xa nói: "Nếu không thì sao anh lại chứng minh cho em thấy bằng cách này chứ."
"A..."