Sự Chờ Đợi Của Lương Thần - Chương 18

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Có lẽ Lăng Diệc Phong là định mệnh của cô, hai người mãi mãi ràng buộc với nhau.
Hôm sau Lăng Dụ bị chỉnh một trận, cậu đành chuộc lỗi bằng cách chịu trách nhiệm trả tiền bữa trưa cả tuần kiền cho Lương Thần, Đường Mật cũng được mời.
Sự hợp tác giữa hai công ty đã bước vào giai đoạn hai, Lương Thần bận họp hai ngày liền không gặp được Diệc Phong. Nhưng cô cũng không mấy bận tâm bởi vì dù có làm việc cùng một nơi nhưng hai người cũng không gặp được nhau. Ở đây không một ai biết quan hệ của họ, mọi người quan hệ với nhau khá tốt, sau cuộc họp, một nhân viên của LC còn mời cơm.
Lương Thần nhận lời, thu xếp xong, cô gọi điện cho Diệc Phong.
Anh nói: “Em đi nhớ chú ý an toàn. Anh đang ở ngoài bàn công chuyện, xong việc sẽ về nhà”.
“Nhà” mà anh nói là căn hộ chung cư của Lương Thần. Trước đây Diệc Phong hầu như không nói như vậy, anh chỉ nói “anh sẽ đến chỗ em”, nhưng mấy hôm nay, anh hình như chỉ buột miệng, nhưng Lương Thần vẫn cảm thấy ấm áp, xem ra ngôi nhà đúng là tượng trưng cho sự quy tụ tình cảm.
Hơn nữa gần đây Diệc Phong càng ngày càng trở nên khác thường, dù có làm muộn đến đâu anh cũng trở về qua đêm chỗ cô. Như tối hôm trước, anh đêm khuya mới về, cũng chẳng một lời báo trước, anh vào phòng, ôm chặt Lương Thần vừa bị đánh thức, hôn rõ mạnh khiến cô tỉnh hẳn, ngơ ngác: “Ngủ thôi, anh không buồn ngủ sao?”. Mắt long lanh, anh nhìn cô “không”, lại vuốt ve lưng cô thì thầm: “Em ngủ đi, không quấy rầy em nữa”.
Lương Thần nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nằm ngủ dưới ánh mắt người khác cô không quen, huống hồ hình như anh đang không yên phận.
Cô hơi bị kích động, đặt tay lên người anh, định nhích lại gần, nhưng anh đã dừng lại, nhổm dậy hôn vào trán cô, nói: “Ngủ đi”, rồi anh nằm xuống, nhắm mắt.
Lương Thần ngỡ ngàng, đúng là dở khóc dở cười, cô quay sang, thấy khuôn mặt anh êm đềm như trẻ nhỏ, lòng bỗng dịu lại.
Đêm trăng sáng, hầu như không có gió, hoàn toàn yên tĩnh.
Trao đổi thêm vài câu, Lương Thần cúp máy, cùng mọi người ra nhà hàng.
Cùng lúc, Diệc Phong cất điện thoại, ngồi tựa vào khung cửa sổ, lơ đãng ngắm nhìn cái hồ nhân tạo phía xa. Ven hồ trên những chiếc ghế đá dài có mấy người bệnh nhân đang ngồi, có thể nhận ra qua trang phục bệnh nhân màu xanh nhạt.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang chăm chú cúi xem tài liệu chợt ngẩng đầu, khuôn mặt sáng sủa hé lộ nụ cười, đầu hơi ngả về sau, nheo mắt nhìn người bên cửa sổ qua rèm mi dày.
“Anh đã thực sự quyết định?” Người đó hỏi.
Diệc Phong ngoảnh lại, nhìn vào mặt người đó, giọng kiên quyết: “Đúng vậy”.
Vẻ hoài nghi thoáng hiện trong đôi mắt to màu nâu nhạt: “Lần này chắc không hủy bỏ vào phút chót như lần trước chứ?”.
Diệc Phong không trả lời, lại ngoảnh mặt ra ngoài, hỏi: “Khả năng là bao nhiêu?”.
“Anh gặp may.” James lật một trang của tập tài liệu mỏng trong tay, nét mặt thoáng nhẹ nhõm: “Chưa có dấu hiệu ác tính, vẫn như cũ, bốn mươi phần trăm, cơ bản không thay đổi”.
Nghe cụm từ “gặp may”, Diệc Phong mỉm cười như cảm thấy một sự nhạo báng, sau đó anh mới hỏi: “Anh có chắc không?”.
James đột nhiên ngẩn người, cảm thấy hơi lạ. Từ sau khi có kết quả kiểm tra, đây là lần đầu tiên Lăng Diệc Phong tỏ vẻ lo lắng thực sự, ngay cả lần ở Mỹ, trước khi phẫu thuật, anh cũng không hề hỏi như vậy.
Diệc Phong cúi đầu, hai chân vắt chéo, lặng lẽ ngồi trên ghế, nét mặt trầm ngâm.
Sau một lát suy nghĩ, James trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức.
Còn anh, anh có tin tưởng không?”.
Diệc Phong đứng lên, hai tay để trong túi quần, trong ánh nắng chiều, thân hình cao, dong dỏng đổ bóng dài màu xám xuống nền nhà, anh lặng lẽ đi ra, hình như anh đến đây chỉ để có được một lời hứa đảm bảo từ James.
“Eric!” Đằng sau có tiếng gọi.
Bước chân anh dừng lại.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh có tin tưởng không… anh nên biết, loại phẫu thuật này, ý chí của người bệnh là hết sức quan trọng”.
Ánh mắt Lăng Diệc Phong chợt lóe sáng, âm thanh vang lên trong một không gian hẹp, nghe rất rõ. Câu trả lời “có” của anh, tuy ngữ điệu bình thường nhưng kiên định, đầy tin tưởng: “Tôi đã hứa với một người như vậy”.
Lương Thần về đến nhà, ngạc nhiên, cô không ngờ Diệc Phong đã về trước, hơn nữa mới tám rưỡi anh đã lên giường nằm, dường như đã ngủ.
Khi mở tủ có tiếng động nhẹ, người trên giường khẽ mở mắt, cau mày.
“Hôm nay anh mệt lắm phải không?” Lương Thần đi lấy bộ đồ ngủ. Không biết có phải do ánh đèn hay không mà cô cảm thấy anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt rất kém.
Diệc Phong ngồi dậy, có vẻ như anh vừa tỉnh giấc, anh nửa gật nửa không.
Lương Thần tắm xong đi ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhưng có vẻ tỉnh táo hơn, anh khoát tay nói: “Lại đây!”.
“Gì thế?”
Hai tay vừa chạm nhau, Lương Thần đã bị anh kéo vào lòng, cùng lúc với một nụ hôn.
Khi cơ thể được bao bọc, ôm ấp trong làn hơi ấm, cô không nghĩ được gì hết.
Tình yêu là một thứ kỳ diệu, có người nói nó giống như một loại hương liệu, để lâu hương sẽ phai dần. Nhưng điều này hình như không đúng với họ trước đây cũng như bây giờ, trải qua không ít thăng trầm nhưng cả hai vẫn có sức hấp dẫn ghê gớm đối với nhau. Qua thời gian gián đoạn, giờ đây trở về bên nhau, có những lúc cả hai đều cảm giác họ trở lại thời đi học.
Rất nhiều năm trước Lương Thần từng nghĩ, có lẽ Lăng Diệc Phong chính là định mệnh của cô, hai người vĩnh viễn ràng buộc với nhau.
Đầu óc mụ dần bởi những nụ hôn dài và sâu, bởi những cái vuốt ve đầy nhục cảm, Lương Thần thở dốc, nắm chặt bàn tay anh đang luồn nơi vùng nhạy cảm trên cơ thể cô. Tuy gần như ngạt thở, cô vẫn nhận ra, vẫn đôi môi ấy, nụ hôn ấy, vẫn bàn tay nhạy cảm quyết liệt ấy, nhưng hôm nay dường như tất cả đều mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn, không những như chiếm đoạt mà lại còn có vẻ tham lam như không có lần sau. Cô cố dứt khỏi đôi môi nóng rẫy đang dán vào môi cô với sức hút như nam châm, cô nằm ngửa thở dốc: “Hôm nay anh rất khác thường!”.
Diệc Phong như không nghe thấy, anh xoay người nhấc cô đặt lên người anh. Lương Thần nằm gục trên иgự¢ anh, nghe tiếng tim đập dồn của anh.
Bàn tay anh vuốt ve lưng cô.
Cô nhổm dậy hôn vào môi anh và cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên khi thấy anh bỗng dừng lại.
Ánh mắt anh thật khác lạ, như có lỗi.
Khi hơi thở dần dần bình ổn, Lương Thần ngồi dậy, cài lại khuy áo, cô bất chợt nghe thấy anh nói: “Anh phải đi công tác”.
“Sao?” Cô chớp mắt ngoảnh lại.
Anh giơ tay vỗ nhẹ vào má cô, bật cười: “Sao cái gì? Lúc ngơ ngác trông em thật ngốc!”.
Lương Thần lườm anh, hỏi: “Anh đi công tác? Anh đi đâu? Bao giờ anh đi?”.
“Chưa chắc chắn.” Diệc Phong nói chậm rãi: “Có thể phải đến nhiều nơi, có khi phải ra nước ngoài, cho nên thời gian sẽ khá lâu, cơ bản đã định năm ngày nữa lên đường”.
Lương Thần suy nghĩ một lát rồi nhoẻn cười: “Vậy thì anh phải đi thôi!”.
Diệc Phong cũng cười, vẫn nhìn cô, anh nửa đù nửa thật: “Nhưng anh không muốn xa em”.
Câu nói: Quý hồ tinh bất quý hồ đa, Diệc Phong chính là người như vậy, bình thường anh ít nói, thỉnh thoảng anh mới nói vài câu, đa phần với ngữ khí không quá nghiêm túc, nhưng bao giờ cũng khiến Lương Thần xúc động mạnh. Cô cảm động, nhưng vốn quen không trả lời nên cô chỉ cười: “Nhưng anh có công việc, biết làm thế nào”.
( dịch nghĩa: Quý trọng về phẩm chất chứ không quý trọng về số lượng)
Diệc Phong hơi cúi đầu, nụ cười anh chợt vụt tắt, môi mấp máy: “Đúng vậy…”, âm thanh cuối như một hơi thở, anh trở mình nằm xuống.
Lát sau, anh tắt đèn rồi tìm tay Lương Thần, nắm thật chặt bàn tay đó trong tay mình.
Những ngày sau thái độ Diệc Phong vẫn thế, không có gì khác. Trước ngày dự tính đi công tác, gặp ngày nghỉ, lại đúng tiết mưa xuân, mưa liên miên, nằm ngủ là thích hợp nhất.
Lớp rèm thẫm màu ngăn cách với thế giới bên ngoài, đã hơn tám giờ sáng, trong phòng vẫn tối om, như đang đêm. Dù vậy Lương Thần vẫn tỉnh giấc theo thói quen, sau khi mở mắt, cô không thấy buồn ngủ nữa. Cô quay sang người bên cạnh, hình như anh vẫn đang ngủ say, cô khẽ khàng mặc quần áo xuống giường.
Tối qua Diệc Phong lại về muộn, nhưng không phải vì công việc. Lúc sắp ăn tối, Lương Thần gọi điện, vô tình nghe thấy tiếng mẹ anh mới biết anh về thăm nhà.
Thực ra từ khi họ trở lại với nhau, dù tình cảm rất tốt, nhưng mâu thuẫn với cha mẹ anh vẫn y nguyên. Giữa họ còn có một Trình Kim và sự phản đối quyết liệt của ông bà Lăng, nhưng cô tạm thời chấp nhận, hy vọng mọi chuyện có thể êm thấm trong thời gian ngắn.
Lần trước trong phòng ăn, thái độ Diệc Phong khi nói chuyện với mẹ, cô vẫn nhớ, tuy nhiên cô không muốn làm anh khó xử nên cố tránh va chạm, cố tránh làm tổn thương cả hai bên, hy vọng một ngày nào đó có thể mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Vì vậy, khi thấy Diệc Phong một mình về thăm cha mẹ, cô chỉ nói: “Anh hỏi thăm sức khỏe hai bác giúp em”.
Đến khuya Diệc Phong mới trở về, Lương Thần đã ngủ say, mơ hồ cảm thấy có người nằm bên cạnh, cô quay mặt về phía đó, tìm tư thế thích hợp ngủ tiếp.
Tám giờ rưỡi, Lương Thần rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, đúng lúc người trên giường hình như cũng thức giấc, một cánh tay để trần lộ ra ngoài chăn. Cô đi đến, quỳ bên giường, ngắm nhìn anh ngủ.
Diệc Phong trong trạng thái nửa thức nửa ngủ, vẻ nghiêm nghị cố hữu trên gương mặt dịu đi rất nhiều, mắt anh nhắm nghiền, giờ đây trông anh thoải mái như một cậu học trò đã hoàn thành bài vở.
Lương Thần cứ thế quỳ phục bên giường ngắm nhìn anh như vậy, cuối cùng đôi mắt nhắm nghiền ấy cũng mở ra, cô nhoẻn cười: “Chào buổi sáng”.
Thực ra lúc này Lương Thần vừa tắm rửa, sắc mặt hồng hào, làm da trắng mịn màng, mái tóc uốn chưa chải xòa xuống má, một tay chống cằm mỉm cười, hạnh phúc lấp lánh nơi khóe mắt to tròn, cả người toát lên vẻ thanh tân tươi trẻ, tràn trề sức sống như một thiếu nữ mới lớn, kiên nhẫn chờ người yêu tỉnh giấc, chờ nụ hôn buổi sớm, để bắt đầu một ngày mới tràn ngập niềm vui.
Diệc Phong mở mắt thấy Lương Thần trong trạng thái như vậy, tự dưng bật cười, giơ tay để ngoài chăn nắm lấy tay cô.
Bàn tay mềm, ấm, các ngón tay thon nhỏ.
Anh mấp máy môi, nụ cười chưa kịp định hình đã biến mất. Tuy vậy, cũng chỉ trong giây lát, anh lại mỉm cười, một nụ cười thực sự, hỏi: “Em dậy sớm thế? Lên nằm với anh lát nữa”, vừa dứt lời, anh đã nhắm mắt có vẻ như ngủ chưa đã.
Lương Thần lắc đầu.
Thực ra cô không quen ngủ muộn, dù là mùa đông, một khi đã rửa mặt thì cô không muốn vào chăn nữa.
Anh nắm chặt tay cô, im lìm, dường như chỉ trong tích tắc anh sẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Lương Thần không biết làm thế nào, đành vỗ nhẹ vào tay anh, nói nhỏ: “Anh cứ ngủ đi, chuẩn bị xong bữa sáng em sẽ gọi”.
Giọng ngái ngủ, anh nói: “Anh muốn ăn sủi cảo”.
Cô ngẩn người, nhà không có sủi cảo đông lạnh.
Buông tay cô, anh trở mình, quay lưng lại, giọng bướng bỉnh như trẻ nhỏ: “Đột nhiên anh muốn ăn. Lương Thần, dưới nhà cách cổng một quãng ngắn có một nhà hàng sủi cảo, em chịu khó đi mua giúp anh”.
Nhìn bộ dạng lười biếng của Diệc Phong, lòng cô phân vân, hình như chẳng giống Diệc Phong chút nào, xưa nay trong chuyện ăn uống anh chưa bao giờ kỹ tính, nhất là phải làm phiền đến người khác.
Nhưng cô vẫn đứng dậy, cười: “Được rồi, anh đợi nhé!”.
Loạt âm thanh nhỏ nhẹ kết thúc, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của chính mình, Diệc Phong vội nhỏm dậy, hấp tấp lần tìm điện thoại dưới gối, bấm số.
Sau tiếng “tít” nhẹ, bên kia lập tức có giọng ngái ngủ trả lời, Diệc Phong hơi cuống: “James, anh đến ngay:, anh cố mở mắt nhưng chỉ thấy một màu tro xám, anh nhăn mặt, nói tiếp: “Mắt tôi không nhìn thấy gì nữa”.
Anh nói địa chỉ, tắt máy, nhắm mắt rồi lại mở ra, trước mặt vẫn một màu đen.
Lần phát tác này dài hơn bất cứ lần nào, năm sáu phút trôi qua vẫn chưa hồi phục. Vì vậy anh đột nhiên hoảng hốt, nếu Lương Thần trở về, làm sao anh có thể giấu được?
Cho nên trong lúc mất bình tĩnh, anh đã gọi cho James. Thực ra làm thế cũng chẳng ích gì, Lương Thần xuống lầu, sẽ về ngay, chắc chắn nhanh hơn James lái xe đến.
Thời gian từng phút qua đi, trong phòng vẫn tĩnh lặng.
Có lẽ một số việc ngay từ đầu đã không nên che giấu. Nhưng trước hiện thực tàn khốc, người ta thường lựa chọn né tránh, có thể không phải vì bản thân mà do không muốn làm tổn thương người khác, bất hạnh của bản thân nên một mình chịu đựng, nếu nói ra sẽ là một đòn chí mạng đối với một người đang chờ đợi hạnh phúc.
Diệc Phong ngồi dậy, tựa vào đầu giường trong lúc chờ Lương Thần trở về, không thể không thừa nhận, anh đột nhiên bắt đầu sợ hãi.
Anh đã chịu đựng lâu như vậy, đã kiên trì cho đến tận bây giờ, nhưng hình như tất cả những gì anh đã làm trước đây đều trở thành con số không.
Cô ấy vẫn phải biết!
Tiết xuân ẩm ướt, không khí trong lành, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ mang theo chùm mưa bụi đậu lên tóc.
Lương Thần mặc áo len mỏng, vượt qua ngã ba, rẽ vào quán ăn không lớn, khói bốc ngùn ngụt, mùi sủi cảo thơm phức.
Thực ra, trước đây cô cũng biết quán này nhưng chưa vào bao giờ, trên đường đi cô vẫn phân vân tại sao Diệc Phong đột nhiên đòi ăn sủi cảo? Vấn đề không phải ở chỗ anh đòi ăn món gì mà ở chỗ chưa bao giờ anh yêu cầu cô đi ra ngoài mua đồ ăn cho mình. Trước đây có những lần anh về rất muộn, kêu đói, cô định đi xuống nhà mua đồ ăn, nhưng anh nhất định không chịu. Trong tủ lạnh chẳng có gì có thể ăn được, chế biến qua loa, anh vẫn an ngon lành. Hôm nay anh lại nhất định yêu cầu cô đi mua. Tại sao?
Bước vào quán mới biết thì ra bên trong rất đông khách, bàn nào cũng kín người ngồi. Khi người phục vụ đi đến Lương Thần giơ hai ngón tay: “Hai suất, mang về”.
Do khách đông nên cô phải chờ khá lâu, cuối cùng cô cũng lấy được hai hộp sủi cảo nóng hổi, đặt trong hộp xốp mang về.
Bước vào nhà, hơi ấm sực nức, cô để túi đồ ăn lên bàn, nhìn quanh không thấy Diệc Phong.
Có tiếng động từ phía nhà tắm, cô đi lấy bát đũa. Lát sau đã thấy dáng người cao dong dỏng xuất hiện ở cửa phòng ăn, tóc vẫn còn đọng nước.
“Ăn sáng thôi!” Cô liếc nhìn anh, bắt đầu đổ sủi cảo ra bát.
Diệc Phong bước lại, gần đến bàn ăn đột nhiên dừng lại.
“Sao lại ngây ra thế, ăn sáng thôi!” Quay đầu thấy Diệc Phong vẫn đang đứng ngây người, cô giục rồi kéo ghế cho anh: “Ngồi đi, thiếu gia ngủ ngày, hay là để em bón cho?”.
Hôm nay tâm trạng Lương Thần hình như rất tốt, luôn miệng nói đùa.
Diệc Phong cười, nắm tay cô, âu yếm: “Bên ngoài có lạnh không?”.
“Không, nhưng phải đợi hơi lâu.” Cô vui vẻ hỏi: “Sao anh biết gần đây có quán sủi cảo ngon? Đúng là rất đông khách”.
Diệc Phong ghé lại gần bát sủi cảo, hít ngửi, nói: “Thơm quá, nhưng còn thiếu tương ớt, em đi lấy đi”.
Lương Thần lườm anh, lắc đầu cười: “Sao hôm nay anh khó chiều thế?”.
Giữa gian bếp và phòng ăn có một bức tường ngăn thấp bằng kính mờ, Lương Thần lúi húi sau bức tường tìm chai gia vị. Diệc Phong nhìn bóng người lờ mờ phía xa, thở dài. Cũng may quán ăn đông khách, trong thời gian đó thị lực của anh bắt đầu hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn, mọi vật xung quanh kể cả Lương Thần như đang bao bọc trong màn sương.
Diệc Phong ngồi yên, mồ hôi toát ra. Lần này thời gian phục hồi hoàn toàn dài hơn bất cứ lần nào trước đó.
May mà cuối cùng anh vẫn nhìn thấy người trước mặt và thế giới một lần nữa.
James đến hơi muộn, khi anh ta bẫm chuông, thị lực của Diệc Phong đã hoàn toàn phục hồi.
Lương Thần đang rửa bát, nhìn thấy James không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô thấy Diệc Phong bước vào, anh nói: “Anh và James có chút việc phải đi”.
“Vâng.” Lương Thần không chút nghi ngờ, hỏi: “Trưa anh có về ăn cơm không?”.
“Có, chờ anh!”
Trước khi bước ra, anh hôn vầng trán ấm áp cảu Lương Thần. Cô mỉm cười, xoay vòi nước, rửa tay, hôn trả một cái.
Đây vốn là cử chỉ âu yếm thông thường của những đôi tình nhân, nhưng James đứng nhìn, vẻ tư lự. Khi hai người vừa ra khỏi cửa, James cau mày hỏi: “Anh còn định quay về nữa ư?”.
James không hiểu, đã vất vả giấu giếm như vậy, vì sao vẫn muốn ở bên nhau để luôn có nguy cơ bị phát hiện?
Diệc Phong im lặng suốt dọc đường, nét mặt bồn chồn bất an. Xe khởi hành khá lâu, anh mới đột nhiên hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài, vẻ đăm chiêu: “Phẫu thuật lần này có thực sự cần thiết?”… James ngẩn người, kinh ngạc, nói dỗi: “Anh vẫn không tin?”. Liếc nhìn khuôn mặt trông nghiêng của người bên cạnh, James lại tiếp: “Hay là anh không tin tôi?”.
Diệc Phong ngoảnh lại nhìn rồi lại quay mặt đi, tia sáng trong mắt anh lay động rồi tắt ngấm, anh thở dài, nói như nói với chính mình: “Vạn nhất… dù sao cũng bốn mươi với sáu mươi, hy vọng không nhỏ, nhưng vẫn chưa quá bán…”.
Bàn chân James lúc đó đạp phanh, nghe Diệc Phong nói vậy, giật mình đạp mạnh chân, xe phanh kít dừng lại đột ngột, cả hai theo quán tính lao người về phía trước. James đặt hai tay lên vô lăng, ngồi bất động, иgự¢ phập phồng, khuôn mặt vốn hồng hào của anh ta chuyển sang màu đỏ tía. Hít một hơi dài, cố nén giận, cuối cùng bằng giọng bình tĩnh James hỏi: “Anh lại định kiếm cớ bỏ cuộc phải không? Tỷ lệ bốn mươi phần trăm tuy không lớn nhưng như thế đã là khá may mắn, bởi vì thời gian bỏ lỡ lâu như vậy, nhưng tình trạng xấu đi không đánh kể, chẳng phải là dấu hiệu lạc quan sao? Hay là anh thực sự mất niềm tin?”.
Dừng lại một lúc, liếc nhìn Diệc Phong vẫn ngồi bất động, James tiếp tục, giọng sôi nổi dần: “Vả lại, với tình trạng hiện nay không thể không phẫu thuật. Nếu không hậu quả không chỉ đơn giản là mất thị lực. Sao anh không thử một lần, ít ra là vì cô ấy? Lý do vẫn là cô ấy phải không?”, rồi James dừng lại hồi lâu, chờ phản ứng của người bên cạnh.
Thấy Lăng Diệc Phong đột nhiên khác thường, James bất giác bắt đầu lo lắng.
Cuối cùng Diệc Phong cũng quay đầu lại, nhìn James gượng cười vẻ có lỗi, anh lại quay nhìn ra ngoài, nói nhỏ: “Xin lỗi James, nhưng quả thực đột nhiên tôi thấy sợ, bây giờ tôi thực sự cảm thấy hơi sợ”.
James lắc đầu, khởi động máy, lát sau chiếc xe lại lao đi. Mắt nhìn dòng xe trước mặt James thầm nghĩ, người này không giống Lăng Diệc Phong mình đã quen nhiều năm nay. Một Lăng Diệc Phong kiên định, chưa bao giờ mất bình tĩnh ngay cả những lúc công ty ở trong tình trạng bi đát nhất, với anh dù công việc khó khăn hay thuận lợi vẫn có thể bỡn cợt như thường, mọi việc vẫn xử lý tuyệt hảo. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên thừa nhận sự yếu đuối của mình.
Thì ra, đối diện với tử thần, không ai có thể kiên định, ngay cả người kiên định nhất!
Gió tháng Ba, mang theo mưa bụi lướt qua cửa kính để lại một lớp bụi nước li ti, đậu trên những lộc non vừa nảy từ những cành cây khẳng khiu ven đường, chỉ qua vài ngày lộc non sẽ trở nên xanh biếc, mưa xuân thôi thúc, giục giã chúng lớn nhanh, trưởng thành trong mùa hè và đủ sức đối phó với mùa đông khắc nghiệt.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn không ngừng.
Lo âu và hy vọng đan xen.
Diệc Phong không trả lời câu hỏi sau cùng của James, nhưng James đoán đúng, trước khi bước vào ca phẫu thuật sinh tử, lòng anh day dứt suy nghĩ tới một người. Cô sẽ ra sao khi anh không tỉnh lại sau ca phẫu thuật này?
Nhưng James nói đúng, vì Lương Thần, anh sẽ thử!
Sau khi dọn dẹp xong, nhìn ra ngoài trởi, thấy mưa không có dấu hiệu tạnh, vậy là dứt khoát không chờ mưa tạnh, cô cầm ô khóa cửa đi ra. Diệc Phong sắp đi công tác, có thể khá lâu, tuy vậy cũng không lâu đến mức quá quyến luyến như những ngày qua.
Sự âu yếm, dịu dàng khác thường của anh khiến Lương Thần sau phút giây hạnh phúc bất chợt thấy lo lắng, những ngày qua đẹp như giấc mơ, cô mơ hồ lo sợ một ngày nào đó giấc mơ sẽ kết thúc.
Tầng thứ nhất của siêu thị là khu vực bán thực phẩm, khách hàng phần lớn là các bà nội trợ. Lương Thần đi lẫn trong họ tranh thủ chọn đồ. Diệc Phong sắp đi công tác, phải mua ít đồ ăn anh thích và sắm thêm mấy thứ đồ dùng đi đường lặt vặt. Cuối cùng như phần đông phụ nữ vào đây, Lương Thần ra về với một túi đồ lớn.
Mưa dày hạt hơn lúc đi nhưng cô cũng không che ô. Xuống xe, cô cầm túi đồ, đi thẳng về nhà, khi sắp đến mái hiên có thể tránh mưa bước chân cô bỗng khựng lại.
Tiết trời âm u, chiếc xe đua đỏ rực đậu phía ngoài bãi đỗ càng nổi bật. Trong màn mưa xám xịt, chiếc xe màu đỏ chói, đặc biệt bắt mắt.
Tuy vậy, Lương Thần dừng lại không phải vì chiếc xe đó.
Trình Kim tựa vào cửa xe, cũng không che ô, mái tóc dài lần này không buộc cao mà buông lơi xuống vai, thấm ít nước mưa, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hấp dẫn.
Nhưng thần sắc Trình Kim khiến cô giật mình.
Lương Thần đi đến hỏi: “Cô tìm tôi hay tìm anh ấy?”.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Trình Kim vừa dứt lời, lập tức quay đi, giọng nói tuy không gay gắt nhưng lại kiên quyết và kiêu ngạo khiến người ta không thể từ chối.
Hôm nay Trình Kim vận toàn màu đen, trời ảm đạm và ở khoảng cách gần, nhìn sắc mặt cô ta có phần hơi nhợt nhạt, hoàn toàn không giống vẻ rực rỡ tươi trẻ hôm gặp ở văn phòng tập đoàn LC.
Hai người phụ nữ những tưởng chẳng có gì để nói, vậy mà sau một thời gian lại ngồi đối diện với nhau.
Một tiếng sấm ầm ì, nhẹ như từ chân trời vọng lại.
Cơn mưa tích tụ lâu ngày, cuối cũng cũng rơi như trút nước sau tiếng sấm.
Mưa xối xả, phủ kín đất trời…
Gần trưa, Lương Thần vẫn ngồi lặng yên bên cửa sổ một quán cà phê vắng, hầu như không nghe thấy tiểng cửa ra vào mở ra rồi đóng lại.
Cô đờ đẫn nhìn quanh: Trình Kim đã không còn trong quán nữa.
Sau khi ngồi lại hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Trình Kim bỏ đi cùng với khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp, mang theo mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng, mang theo cả giọng nói mỹ miều, để lại trong quán cà phê vắng một Tô Lương Thần ngây dại.
Lún người trong tấm nệm ghế mềm mại, hai tay bám lấy thành ghế trơn bóng, người cô cứng đờ hầu như không thể cử động, cũng không thể suy nghĩ.
Nhưng rốt cuộc cô còn phải suy nghĩ gì đây?
Vừa rồi Trình Kim đã nói những gì?
Những gì Trình Kim vừa nói giống như quả bom tấn nhưng lại như không thật, mặc dù khi nói ra chuyện đó mắt cô ấy cũng đẫm nước. Một Trình Kim xinh đẹp, ngạo mạn cũng có lúc run rẩy, bất lực và bi lụy đến thế.
Mặc dù cuối cùng cô ấy đã lau khô nước mắt bỏ đi, bước chân vẫn đĩnh đạc, dáng điệu vẫn kiêu sa, nhưng vẻ cầu khẩn, giọng van nài của Trình Kim vẫn lộ rõ.
Mưa đập ào ào vào cửa kính.
Kim phút của chiếc đồng hồ trên tường chậm chạp nhích từng bước, thời gian lặng lẽ trôi.
Lương Thần không biết đã ngồi bao lâu như vậy, bỗng ngẩng đầu, nhìn ra màn trời xám xịt ௱ôЛƓ lung ngoài cửa, cô bất chợt đứng dậy. Có lẽ động tác quá mạnh và bất ngờ, trong tích tắc cô cảm thấy sàn nhà dưới chân hơi nghiêng. Sau phút loạng choạng, tay bám vào tường lẩn ra phía ngoài, cô mở cửa lao ra đường.
Mưa rơi trên những vũng nước đọng rải rác trên mặt đất làm bắn lên những tia nước li ti. Mưa hắt vào mặt buổn buồn, cô mới sực nhớ vừa rồi lúc lao ra khỏi nhà đã không mang theo ô, đưa tay sờ túi, túi trống không, điện thoại và chìa khóa cũng không mang. Cô đột nhiên sững người, ngơ ngẩn, không biết vội vàng ra khỏi nhà rốt cuộc để làm gì.
Đất trời một màu xám xịt, âm u, từng đám mây lớn vần vũ trên không, bỗng rùng người vì một cơn gió lạnh thốc đến.
Cô cứ đứng như vậy rất lâu ở hành lang tầng một, cuối cùng cũng từ xa thấy một người đàn ông che ô đi đến.
Khi đi ngang qua Lương Thần, có lẽ do điệu bộ có vẻ kỳ quặc của cô nên người đàn ông vô tình liếc nhìn cô. Người đó cũng có khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt sáng.
Lương Thần như bừng tỉnh ngộ, nắm lấy vạt áo anh ta.
“ Điện thoại! Làm ơn cho tôi mượn điện thoại.”
Có lẽ giọng nói quá thảng thốt, đối phương không kịp suy nghĩ, vội vàng rút điện thoại trong túi đưa cho cô như một cái máy.
Lương Thần lẩm bẩm cảm ơn, những ngón tay hấp tấp ấn bàn phím, hơi run run. Vị trí các con số đã quá quen thuộc nhưng cô vẫn bấm nhầm.
Cuối cùng cũng có tín hiệu, cố trấn tĩnh nhưng giọng vẫn run run, cô hỏi: “ Anh đang ở đâu?”.
“ Anh đang thu xếp hành lý”, tiếng Diệc Phong ở đầu bên kia. Cảm thấy có gì bất thường anh hỏi: “ Lương Thần, em sao thế?”.
Lương Thần giơ một tay che mắt, thở dài như để bình tĩnh lại, cố nén xúc động. Người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ thông cảm.
Hít vào thật sâu, cô cố đẩy vật chắn ngang họng, thở nhẹ nhàng: “ Không có gì, anh cứ thu xếp đi, em chờ anh về ăn cơm”.
Cô tắt máy, cảm ơn người đàn ông một lần nữa, người đã đi một quãng khá xa, Lương Thần vẫn đứng bất động.
Bên ngoài, mưa nhỏ dần, thỉnh thoảng có chiếc xe hơi lướt qua, làm vọt lên những tia nắng trắng ᴆục.
Cô đột nhiên quay đầu, sải bước về phía người bảo vệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc