Chương 77: Anh Thích EmTriệu Ngu ít khi mất ngủ.
Cô cũng không phải là người chậm tiêu, ngẫm lại hành vi của Thẩm Tuyển Ý trong hơn nửa năm rồi, lại kết hợp với ca khúc mang hàm ý tỏ tình của anh, ý đồ của anh là gì không cần nói cũng biết.
Vừa ý thức được chuyện này, cô lại không hề có cảm giác vui sướng nhớ mãi không quên vì được đáp lại. Cô cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là thế nào. Ban đầu nó chấn động như một trận cuồng phong, gào thét càn quét cây đại thụ mọc trong lòng cô. Nhưng ngoài thổi cho lá hoa rung rinh xào xạc thì chẳng còn để lại gì.
Cô đã từng cố gắng muốn tới gần anh biết bao, nhưng khi anh quay lại, cô lại không nhịn được muốn lùi về phía sau.
Những cảm xúc phức tạp, lẫn lộn kia gần như chiếm trọn tâm trí cô, tước đoạt hết tất cả khả năng suy nghĩ lý trí của cô trong đêm nay.
Cô gần như thức trắng đến bình minh, rồi bị trưởng bộ phận âm nhạc gọi điện kêu cô lên công ty tiếp tục việc sản xuất album mới. Các bài hát đặt hàng đã đi vào giai đoạn cuối, hôm nay họ sẽ xác nhận tất cả những bài hát được sử dụng trong album.
Album lần này có tổng cộng 11 bài hát, trước đây đã xác định xong 9 bài. Mấy bài sàng lọc ra cuối cùng đều rất không tồi, cô chọn bài nào chăng nữa cũng không sai đi đâu được.
Nhà sản xuất đang phát lại mấy bản demo, thấy cô ngẩn ngơ, anh ta cười hỏi: “Không thích cả à? Vậy em có bài nào em muốn dùng không?”
Triệu Ngu dựa vào lưng ghế, ngón tay nắm lấy chiếc USB màu hồng nhạt cô để trong túi quần áo theo bản năng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không lấy chiếc USB kia ra. Cô cười, chỉ vào bản demo trên màn hình: “Lấy hai bài này đi ạ.”
Album được định vị là “Không phải em”.
Sau khi xác định danh sách bài hát, phần tiếp theo là ghi âm bản audio. Một nửa số bài được quyết định từ trước thật ra đã ghi âm xong và đi vào giai đoạn hậu kỳ rồi. Đến gần trưa, Thẩm Tuyển Ý nhắn tin WeChat sang, hỏi cô ăn trưa chưa.
Triệu Ngu nhìn cái icon cười hì hì trên khung chat kia, ngón tay ngưng thật lâu trên bàn phím chín nút, lại chẳng biết nên nhắn lại câu gì.
Tới sẩm tối, Thẩm Tuyển Ý lại nhắn tin hỏi cô ăn tối chưa.
Cô vẫn không nhắn lại.
Dòng chữ nhắc nhở “Đối phương đang gõ chữ” hiện lên rất lâu trên khung chat, cô căng thẳng đợi một lúc lâu, nhưng cuối cùng anh chẳng nhắn thêm gì cả. Chỉ là tới buổi tối đi ngủ, anh lại cười tủm tỉm và chúc cô ngủ ngon.
Mấy ngày sau đấy, Triệu Ngu đều ru rú trong phòng thu âm để thu bài hát. Ngày nào cũng thấy tin nhắn hỏi thăm sáng chiều của Thẩm Tuyển Ý, lòng cô tựa như một mặt biển chưa từng tĩnh lặng, ngày ngày cuộn sóng nhấp nhô.
Dường như cô nhắn lại cũng không phải, mà chẳng nhắn cũng không hay.
Cảm xúc rối rắm, vật lộn, phức tạp này khiến mỗi ngày của cô đều như đắm chìm trong mặt biển nhấp nhô cảm xúc. Vào ngày cô gặp được Thẩm Tuyển Ý, việc ghi âm đã đi vào đoạn nút cổ chai.
Các ca khúc đã đến giai đoạn ghi âm cuối cùng. Chỉ khi đeo tai nghe ca hát trong phòng thu, cô mới cảm thấy bình tĩnh được. Bài hát này có khá nhiều phần hòa ca, Triệu Ngu dành cả buổi sáng để hát bè bằng các tông giọng khác nhau.
Tới gần giữa trưa, có người đẩy cửa tiến vào.
Cô đang vắt chân ngồi trên ghế thu âm, một tay ấn tai nghe một tay cầm sheet nhạc. Ban đầu cô chưa để ý, hát đến một nửa mới vô tình ngước mắt thì thấy Thẩm Tuyển Ý đã xuất hiện trong phòng thu từ lúc nào. Anh còn cầm mấy cốc trà sữa trên tay, đang cười tủm tỉm nhìn cô.
Đôi mắt Triệu Ngu run lên, sau đó tiếng ca mắc kẹt trong cổ họng.
Nhà sản xuất ra hiệu tạm ngừng ở bên ngoài, cầm lấy mic nói: “Tiểu Ngu nghỉ ngơi một lát đi.”
Cô gỡ tai nghe xuống, Thẩm Tuyển Ý đứng ngoài hớn hở vẫy tay với cô.
Triệu Ngu hít sâu mấy hơi, mới rốt cuộc đẩy cửa đi ra ngoài.
Thẩm Tuyển Ý đã chia số trà sữa mà anh mua đến cho các nhân viên công tác ở đây. Trên tay anh còn dư lại cốc cuối cùng, chờ cô đi ra, anh cười tủm tỉm đến gần cô: “Của em này.”
Thần thái của anh rất đỗi tự nhiên, như thể những phiền não khiến cô rối rắm bấy lâu chỉ là một ảo giác.
Triệu Ngu nhìn anh mấy cái, chầm chậm nhận lấy trà sữa, hỏi như không có chuyện gì: “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Tuyển Ý cười nói: “Tới tìm anh Vân bàn chuyện xíu.”
Anh vẫn luôn có quan hệ hợp tác với Trần Vân ở bộ phận âm nhạc của Mộc Dịch. Triệu Ngu gật đầu, nâng trà sữa nên nhấp mấy ngụm, đột nhiên hơi không biết nên nói điều gì.
Thẩm Tuyển Ý vẫn nhiệt tình như trước: “Lát nữa đi ăn trưa không?”
Triệu Ngu từ chối theo bản năng: “Không có thời gian, phải thu âm bài hát.”
Thẩm Tuyển Ý bĩu môi: “Vậy thì vẫn phải ăn chứ.”
Đang nói chuyện dở, lại có người đẩy cửa đi vào, trợ lý âm nhạc cầm một bản danh sách, đi tới: “Tiểu Ngu, danh sách bài hát trong album đã được sắp xếp theo trình tự rồi, chị xem thử coi sao? Em cảm thấy hay là mình đặt bài 《 Không phải em 》 lên đầu danh sách đi. Ô, Thầy Thẩm tới à.”
Thẩm Tuyển Ý mỉm cười chào hỏi, tầm mắt lại dừng trên bản danh sách bài hát kia.
Ban đầu mắt anh còn đong đầy ý cười, nhưng khi xem hết cả danh sách bài hát mà vẫn không thấy ca khúc mình viết, mắt anh dần trở nên hụt hẫng ảm đạm.
Anh quay đầu nhìn về phía Triệu Ngu.
Triệu Ngu lại nâng cốc trà sữa liếc qua chỗ khác.
Tiếng chuông di động vang lên, kịp thời giải cứu hai người khỏi tình cảnh này. Thẩm Tuyển Ý tiếp máy, nghe thấy đầu bên kia nói: “Tuyển Ý, anh họp xong rồi, cậu qua văn phòng gặp anh đi.”
Anh cười: “Được, em tới liền đây.”
Anh thoáng liếc thấy rõ ràng Triệu Ngu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Môi anh mím lại, nhưng rồi vẫn nở nụ cười, anh vẫn mang dáng vẻ tươi cười như cũ: “Vậy anh đi tìm anh Vân trước nhé, em cố gắng thu âm ha!”
Triệu Ngu gật đầu: “Được.”
Căn phòng rốt cuộc cũng im ắng lại, Triệu Ngu uống hết trà sữa, lau lau khóe miệng, đi vào phòng thu. Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo, việc thu âm lại không diễn ra thuận lợi.
Cảm xúc của cô khi hát không ổn, cuối cùng nhà sản xuất đành phải hô tạm dừng: “Tiểu Ngu à, có phải em mệt quá không? Trạng thái của em hôm nay không tốt, mai lại thu tiếp nhé, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
Triệu Ngu nhéo phần cổ họng như bị bít chặt của mình, gật đầu yếu ớt.
Ngoài trời đã đổ mưa tự bao giờ.
Mưa không nặng hạt, tí tách tí tách, thấm ướt nền đất chống trượt trong bãi đỗ xe. Triệu Ngu cầm ô chầm chậm đi về phía vị trí xe mình. Cô đi đến tận chỗ đầu xe mới thấy người ngồi xổm ở bậc thang cạnh cửa xe.
Thấy cô đi tới, anh nhếch miệng cười, phủi phủi nước mưa trên đầu đứng dậy.
Tim Triệu Ngu ngừng đập mất một nhịp, sau khi hoàn hồn cô quả có hơi tức giận: “Anh ngồi xổm ở đây làm gì? Không biết trời đang mưa à!”
Thẩm Tuyển Ý cười hì hì: “Chờ em đấy.”
Cô thấy anh bị ướt mưa, lòng lại càng cuộn trào cảm xúc. Cô tức giận mở khóa xe. Đợi anh ngồi lên ghế phụ, cô ném bao giấy khô trong xe lên người anh.
Cửa xe bịt rất kín, sau khi đóng cửa lại, đến cả tiếng mưa rơi cũng nhỏ đi nhiều.
Triệu Ngu không nổ máy, chỉ đặt hai tay song song lên bánh lái, chờ anh sửa sang sạch sẽ cô mới nói: “Hôm nay anh lại đến đây bằng cách nào?”
Thẩm Tuyển Ý vo tờ giấy lau nước lại thành một cục, nhét vào trong túi: “Tiểu Sư lái xe đưa anh tới.”
Triệu Ngu nhìn bầu trời mênh ௱ôЛƓ sương mù trước mặt: “Vậy cậu ta đâu rồi? Kêu cậu ta tới đón anh đi.”
Bên cạnh không nói gì một lúc lâu.
Triệu Ngu không nhịn được quay đầu sang, chạm phải ánh mắt đang nhìn thẳng của anh.
Cô vội thu hồi tầm mắt, nhưng không còn kịp nữa rồi,.Thẩm Tuyển Ý vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, giọng nói lại trầm và nặng hơn: “Bài hát mà anh tặng em ấy, em không thích sao?”
Triệu Ngu siết chặt tay lái theo bản năng, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng được.”
Thẩm Tuyển Ý lại hỏi: “Tại sao em không cho vào album?”
Triệu Ngu nói: “Không hợp.”
Một hồi hỏi đáp như thế, chẳng rõ họ đang hỏi nhau về bài hát hay là thứ gì khác.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi lộp độp trên thân xe, Thẩm Tuyển Ý bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên anh duỗi tay tới, Triệu Ngu rụt về đằng sau để trốn tránh, suýt thì ᴆụng phải cửa sổ xe.
Tay Thẩm Tuyển Ý khựng lại giữa không trung, anh cười rất bất đắc dĩ: “Trên đầu em có cọng lá.”
Triệu Ngu cứng người.
Anh lại ngồi về chỗ, buông tiếng thở dài nhẹ thật nhẹ. Anh cúi đầu ngắm nghía tay mình một lát, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi cô: “Triệu Ngu, biểu hiện của anh chưa đủ rõ ràng ư?”
Triệu Ngu dán sát vào cửa sổ xe, không nói gì.
Anh lại gật gật đầu: “Ừ, chắc là anh chưa nói rõ ràng, trách anh.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, nói vô cùng nghiêm túc: “Anh thích em.”
Con sóng lớn trong lòng Triệu Ngu va phải đá ngầm.
Cả thế giới đều yên tĩnh.
Tiếng mưa rơi, tiếng hít thở, tiếng gió lùa lá rung, đều xa vời khỏi đôi tai.
Chỉ còn lại duy nhất câu nói “Anh thích em” ấy xoay quanh đầu cô hết lần này đến lần khác.
Rốt cuộc Triệu Ngu cũng hiểu rõ tại sao trong khoảng thời gian này cô lại rối rắm, vật lộn, và cả trốn tránh nữa.
Bởi vì cảm thấy tủi thân đấy.
Tại sao em lại phải đáp lại anh chứ, anh còn chẳng tỏ tình chính thức với em lấy một lời. Anh chỉ dùng một bài hát mập mờ ám chỉ như thế mà đã khiến cô phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới làm cơn sóng to dâng cao động trời hơn bất kỳ lúc nào khác trong lòng lặng lại. Tại sao lại vậy cơ chứ?
Nếu như đó giờ chỉ mình cô yêu thầm, thì cô sẽ không hề thấy tủi thân.
Nhưng một khi anh cũng đã rung động, thì tất cả sự nhẫn nại, kiềm chế, tình cảm, và cả những tâm sự thầm kín kia nữa đều hóa thành nỗi chua xót và tủi thân bao phủ lấy cô trong thời khắc anh thổ lộ lòng mình.
Thì ra đó là ngọn nguồn của tình yêu.