Chương 74: Hai Đứa Con Còn Rất Xứng ĐôiMột chiếc đèn Ⱡồ₦g màu đỏ cũng được treo trước cửa nhà anh, bị gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động. Thẩm Tuyển Ý chạy chậm thẳng tới trước mặt cô, trong mắt chan chứa ý cười vui vẻ: “Em treo đèn Ⱡồ₦g giúp anh đấy à?”
Triệu Ngu quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói như không có chuyện gì: “Ừa đúng, mua thừa một cái nên treo cho nhà anh vậy.” Cô đứng dưới đèn, nhíu mày đánh giá anh: “Sao mắt anh đỏ thế? Không nghỉ ngơi tốt à?”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm dụi nhẹ mắt: “Có lẽ là do ngủ trên máy bay. Em đã nói với chú dì là anh sẽ ăn Tết với nhà em chưa?”
Triệu Ngu húng hắng bảo: “Em nói lâu rồi. Vào nhé?”
Thẩm Tuyển Ý hưng phấn ra mặt, hai tay đẩy vai cô đi vào: “Đi đi đi, anh đói ૮ɦếƭ mất.”
Triệu Ngu vừa đi vừa không yên tâm quay đầu lại dặn dò: “Anh đừng có nói nhăng cuội trước mặt họ nhé.”
Thẩm Tuyển Ý vần vò chiếc khăng quàng thả sau cổ cô: “Ví dụ như?”
Triệu Ngu ảo não lườm anh, Thẩm Tuyển Ý cười hì hì quay đầu cô lại: “Yên tâm đi, anh sẽ nói chuyện với chú dì nghiêm túc cẩn thận như khi gặp phóng viên nhé? Không mách lịch sử đen trong giới của em ra đâu.”
Triệu Ngu tức giận đến mức giẫm chân anh: “Em có lịch sử đen gì chứ anh nói rõ ra coi? Anh đừng nhúc nhích! Không nói rõ thì tối nay khỏi vào!”
Hai người ầm ĩ bên ngoài nhà, cửa nhà lạch cạch mở ra từ bên trong. Giang Lôi đứng trong cửa, dịu dàng gọi: “Ngu Ngu, Tiểu Thẩm tới rồi đấy à? Mau kêu thằng bé vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Tuyển Ý cười hì hì xoa nhẹ đầu cô, ngẩng cổ hô vào: “Dì ơi con đây, con chúc dì Tết vui vẻ!”
Giang Lôi cười nói: “Con cũng ăn Tết vui nhé, mau vào nhà đi.”
Một thời gian trước Triệu Ngu đã nói với họ chuyện Thẩm Tuyển Ý cũng định về Hàng Châu ăn Tết. Tuy rằng Giang Lôi và Triệu Khang Ninh không thân thiết với cậu nhóc cách vách này, nhưng cũng từng gặp anh hồi còn nhỏ, họ biết sau khi bà nội anh mất thì anh không còn người thân nào ở Hàng Châu nữa.
Nghe Triệu Ngu nói anh về Hàng Châu ăn Tết một mình, Giang Lôi lập tức bảo cô gọi anh về nhà cùng ăn bữa cơm Tất Niên. Chỉ là thêm đôi đũa thôi mà, huống chi năm ngoái hai đứa đã quay chung một bộ phim điện ảnh, vừa là bạn bè vừa là hàng xóm lại là đồng nghiệp, sao lại để thằng bé nhà bên ăn Tết cô đơn một mình được. Giang Dự đã ở trong giới bao năm, rất hiểu nhân phẩm và tính cách của Thẩm Tuyển Ý, ông cũng rất quý anh.
Vừa vào nhà, hương vị năm mới náo nhiệt ập thẳng vào trước mặt.
Thẩm Tuyển Ý thoải mái hào phóng chào hỏi Giang Lôi và Triệu Khang Ninh. Anh cũng biết Giang Dự khá rõ, từng lên gameshow của ông vài lần, anh vui tươi hớn hở ôm ông một cái, sau đó mở balo lấy quà đã chuẩn bị ra.
“Dì, cái này con tặng dì. Chú, món này là của chú ạ. Đây là quà của đạo diễn Giang này, sang năm chú cho cháu lên chương trình nhiều nha ạ.”
Giang Dự cười ha ha: “Thằng ranh này, chú muốn tìm mày đấy chứ, nhưng tìm rồi mày lại kẹt lịch.”
Triệu Ngu không biết anh lại còn trộm chuẩn bị quà, cô cứ cảm thấy hình ảnh bố mẹ và cậu mình vây một chỗ cười đùa mở quà năm mới trông hơi kì kì.
Hình như bầu không khí có chỗ nào đấy sai sai???
Thẩm Tuyển Ý phát quà xong, cuối cùng lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo màu hồng nhạt ra khỏi balo, trên hộp còn đính nơ bướm. Anh cười tủm tỉm đưa cho cô: “Của em này.”
Triệu Ngu nhướng mày: “Em cũng có à?”
Anh nhếch miệng cười cực kỳ xán lạn, “Đương nhiên, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.”
Triệu Ngu trề miệng, nhận lấy, vừa mở vừa hỏi: “Cái gì đấy?”
Thẩm Tuyển Ý không nói lời nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.
Chiếc hộp đóng gói vô cùng tinh xảo, cô hơi không nỡ bóc ra. Từ trong ra ngoài hộp đều là màu hồng nhạt, lớp vải nhung tơ mềm mại, chỉ mới sờ thôi đã biết là không rẻ. Khi mở hộp ra, mặt dây nằm trên lớp vải nhung lặng lẽ lóe sáng.
Đó là một chiếc vòng cổ hình chú cá nhỏ. Thân cá là một viên kim cương được mài giũa hoàn chỉnh, hai viên ngọc bích khảm ở vị trí mắt cá, phản chiếu rực rỡ dưới ánh đèn phòng khách, tinh xảo và xa hoa.
Triệu Ngu còn thất thần, Giang Lôi đã nhìn sang: “Vòng cổ này đẹp thật, kim cương đấy à? Không rẻ đúng không Tiểu Thẩm?”
Thẩm Tuyển Ý cười nói: “Dì ơi, kim cương vụn thôi ạ, không đắt đâu, chỉ 1000 tệ thôi, năm nào Tiểu Ngu chẳng có thừa.”
Triệu Khang Ninh ngồi cạnh đấy vỗ đùi: “Tiểu Thẩm biết chọn quà quá! Chiếc vòng cổ này vừa đẹp lại còn không đắt, ngụ ý còn tốt hơn. Ngu Ngu, đừng thất thần nữa, đeo lên xem nào.”
Triệu Ngu dường như đã hoàn hồn lại, cô nhìn logo của hãng trang sức đặt làm riêng nổi tiếng ở góc hộp, nhìn Thẩm Tuyển Ý bằng ánh mắt phức tạp và dò hỏi.
Hình như anh không phát hiện ra, cười tủm tỉm hỏi cô: “Có muốn anh đeo giúp em không?”
Triệu Ngu khép hộp lại ngay: “Không đeo đâu không đeo đâu, mặc nhiều đồ thế này đeo không tiện, để tính sau.”
Giang Dự nói: “Vậy ăn cơm đã, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Bàn cơm Tất Niên bày đầy các món, đều do Triệu Khang Ninh nấu, có cả món Trung Quốc lẫn món Tây, sắc hương vị đủ đầy. Thẩm Tuyển Ý ngồi bên cạnh Triệu Ngu, cúi đầu ngửi thử, vẻ mặt rất khoa trương: “Oa thơm quá! Con toàn nghe Tiểu Ngu nhắc mãi về tay nghề cấp bậc đầu bếp của chú, hôm nay mới có phúc được nếm thử!”
Triệu Khang Ninh cười, mặt đầy nếp nhăn: “Cơm nhà thôi, cơm nhà ấy mà, chú làm bừa thôi. Ăn đi ăn đi ăn đi, đừng thất thần nữa, động đũa cả thôi nào!”
TV trong phòng khách đang chiếu Gala Chào Xuân, thi thoảng có tiếng đốt pháo vọng lại từ con hẻm nhỏ. Thẩm Tuyển Ý gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, đột nhiên cảm thấy mùi vị như thể xa nhà bao năm, cuối cùng cũng được trở về.
Chiếc bàn tròn là mặt kính xoay được, Triệu Khang Ninh nhiệt tình xoay món thịt hầm dứa tới trước mặt Thẩm Tuyển Ý: “Tiểu Thẩm à, nếm thử món này đi, đây là thịt heo đen mà nhà bác họ của Tiểu Ngu nuôi, không mua được đâu, ngon lắm đấy.”
Thẩm Tuyển Ý cười gật đầu đang định gắp ăn, Triệu Ngu giơ tay xoay ngay đĩa thức ăn đi, “Bố à, anh ấy dị ứng dứa, không ăn được đâu.”
Cái tay cầm đũa của Thẩm Tuyển Ý khựng lại giữa không trung, anh quay đầu sang nhìn. Cô vẫn ra vẻ không có chuyện gì, chỉ vào đĩa xương sườn nướng tỏi phía dưới: “Ăn cái này đi, món này ngon này, món tủ của bố em đấy.”
Triệu Khang Ninh nói: “Dị ứng dứa à? Ai da sao không nói sớm, nói sớm chú đã không nấu món này rồi, vậy đổi món khác, đổi món khác.”
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt cười, quay đầu lại gắp một miếng sườn nướng tỏi bỏ vào miệng, cười phồng cả mồm: “Cảm ơn chú ạ, đây là món sườn nướng tỏi ngon nhất mà con từng được ăn ạ!”
Triệu Khang Ninh xua xua tay rất thích chí.
Giang Lôi ngồi cạnh vừa ăn cơm vừa quan sát, trong mắt không khỏi mang theo chút ý cười. Cả nhà hoà thuận vui vẻ dùng xong bữa cơm, lại cùng ngồi xem Gala Chào Xuân một lát trong phòng khách, Thẩm Tuyển Ý bèn đứng dậy cáo biệt: “Con về nhà thu dọn một chút. Mai con lại sang chúc Tết chú dì ạ.”
Giang Lôi hỏi: “Lâu rồi nhà con không có ai ở, chăn chiếc các thứ còn dùng được không? Không dùng được thì để dì bảo Ngu Ngu mang đồ sạch sang.”
Thẩm Tuyển Ý cười xua xua tay: “Dùng được ạ, mấy hôm trước con đã gọi người giúp việc sang dọn dẹp rồi. Vậy dì, chú, đạo diễn Giang, con đi trước nhé.”
Triệu Khang Ninh gật gật đầu, gọi Triệu Ngu: “Ngu Ngu, con đi tiễn Tiểu Thẩm đi.”
Triệu Ngu: “…… Nhà ngay đối diện mắc gì phải tiễn.”
Triệu Khang Ninh đập cô: “Đây là phép lịch sự!”
Triệu Ngu dẩu miệng, Thẩm Tuyển Ý đứng cạnh cười tươi rói nói: “Không cần đâu ạ, bên ngoài lạnh lắm.”
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn anh mấy cái, chạm phải đôi mắt sáng ngời của anh. Cô vẫn đứng dậy: “Thôi, tiện ra ngoài cho thoáng vậy.” Cô cầm chiếc khăn quàng cổ vắt trên sofa lên quấn từng vòng, rụt nửa khuôn mặt vào, chạy chậm đi mở cửa.
Thẩm Tuyển Ý lại chào hỏi ba vị trưởng bối rồi mới xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa, khí lạnh quả nhiên ập đến. Anh sải hai ba bước lên giữ chặt Triệu Ngu ở phía trước, “Lạnh lắm, em mau quay lại đi.”
Triệu Ngu liếc anh, lại tiến lên hai bước rồi mới đứng yên. Cô lấy chiếc hộp hồng nhạt kia ra khỏi túi, híp mắt ra chiều xem xét kĩ lưỡng: “1000 tệ à?”
Thẩm Tuyển Ý sờ soạng đầu, ho khan một tiếng.
Triệu Ngu hạ giọng trách anh: “Anh tưởng em không biết nhãn hàng này sao? Hàng nhà đấy có món nào dưới 10 nghìn tệ ư? Anh tặng em đồ đắt thế này làm gì?!”
Thẩm Tuyển Ý: “Giả đấy! Hàng fake thôi!”
Triệu Ngu càng hết chỗ nói nổi: “Anh lại còn tặng đồ fake cho em, muốn em đi ra ngoài bị đối thủ mỉa mai ૮ɦếƭ mới thôi phỏng???”
Thẩm Tuyển Ý vuốt đầu không nói lời nào.
Triệu Ngu lại mở hộp ra lần nữa, cuối cùng khép đánh bộp lại, nhét vào tay anh: “Mặc kệ là thật hay giả em đều không cần, lấy về đi!”
Thẩm Tuyển Ý nắm cổ tay cô né tránh: “Quà tặng rồi lý nào lại trả lại!”
Triệu Ngu giãy mấy cái mà không giãy ra được, ngẩng đầu nạt anh: “Ai bắt anh tặng quà cho em? Không có công thì không nhận lộc. Vả lại, anh cứ tặng thì em phải lấy à?”
Thẩm Tuyển Ý tức đến mức cắn răng, buông phắt cổ tay cô ra: “Không cần thì vứt! Dù sao anh đã tặng em rồi, xử lý thế nào là chuyện của em.”
Anh xốc chiếc balo sau lưng lên, giọng buồn hẳn đi: “Đi đây, bye bye.”
Triệu Ngu gọi ê, anh không quay đầu lại, bước về phía cổng nhà, mở cổng đi luôn. Cô đứng tại chỗ một lúc, nhìn chiếc hộp màu hồng nhạt trong tay, ảo não giậm chân rồi đi khóa cổng.
Cô vừa ra đến cổng, người đã đi rồi lại quành về.
Triệu Ngu bị bóng đen đổ xuống đột ngột làm cho hoảng sợ, “Anh lại làm gì nữa đấy!”
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu đứng dưới mái hiên, lầm bầm nói “Ngày mai gặp nhé”, đoạn quay đầu bỏ đi, lần này thì không lộn lại nữa. Triệu Ngu vịn then cửa, nghe thấy tiếng anh mở cổng. Đầu ngón tay cô vô thức vuốt ve chiếc hộp bằng nhung màu hồng phấn, phải một lúc lâu sau cô mới quay lại nhà.
Ba người trong nhà đang cắn hạt dưa xem Gala Chào Xuân, Triệu Ngu tháo khăn quàng cổ xuống cuộn người ngồi, lấy một vốc hạt dưa từ tay mẹ. Giang Lôi quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Thằng bé Tiểu Thẩm này làm minh tinh rồi mà vẫn không thay đổi, vẫn lễ phép như hồi bé.”
Triệu Khang Ninh tiếp lời: “Đúng đấy, bề ngoài thì đẹp trai, tính tình cũng khá.” Ông hỏi Triệu Ngu: “Tiểu Thẩm bồ bịch gì chưa?”
Triệu Ngu bị nghẹn hạt dưa: “Bồ bịch gì chứ, anh ấy với con đều là lưu lượng, bồ bịch sao nổi.”
Giang Lôi nói: “Không phải hai đứa đều thay đổi hình tượng rồi sao? Mẹ thấy báo nói lưu lượng thay đổi hình tượng rồi là được yêu đương mà, phải không Giang Dự?”
Giang Dự chăm chú xem ca sĩ mà ông thích trên TV: “Vâng vâng vâng, yêu được, yêu được.”
Giang Lôi cười tủm tỉm xoa đầu con gái: “Mẹ cảm thấy hai đứa con khá là đẹp đôi đấy.”
Lần này thì Triệu Ngu nghẹn thật rồi, mặt cô đỏ lựng lên trước mặt bố mẹ và cậu mình, mặt mày xấu hổ buồn bực: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh chứ! Con với anh ấy đẹp đôi chỗ nào?!”
Giang Lôi ngẫm nghĩ một lát: “Tuổi tác, ngoại hình, công việc, tính cách đều rất xứng đôi mà.”
Triệu Ngu thấy may mắn quá là Thẩm Tuyển Ý đã đi rồi, cô cắn chặt răng nói: “Con với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, với lại con không thích anh ấy! Bố mẹ đừng nói những chuyện này trước mặt anh ấy nhé!”
Triệu Khang Ninh bóc hạt đậu phộng đường: “Bố nhớ hồi xưa con mết nó lắm mà. Cứ được nghỉ là lại anh Tuyển Ý này này anh Tuyển Ý kia kia, còn nói phải làm cô dâu của nó……”
Triệu Ngu cảm giác mình sắp nứt đôi ra.
Giang Lôi buồn cười, đập chồng một cái: “Được rồi đừng nói nữa, Ngu Ngu thẹn thùng rồi kia kìa.”
Triệu Ngu quả thực không ngồi trong phòng khách nổi nữa, cắn hạt dưa xong cô bèn chuồn về phòng.
Mấy năm gần đây Hàng Châu hạn chế bắn pháo hoa, qua 12 giờ rồi mà không có tiếng pháo. Triệu Ngu rep tin nhắn chúc mừng xong thì đi ngủ. Sáng hôm sau, cô đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có người đứng bên ngoài gõ cửa sổ phòng cô.
Phòng cô ở ngay tầng 1, cửa sổ nhìn ra vườn hoa nhỏ sau nhà. Qua tấm rèm màu lạnh, cô có thể thấy một bóng dáng mờ ảo đằng sau tấm rèm.
Triệu Ngu bọc áo khoác nhảy xuống giường, chạy tới kéo xoạch rèm ra.
Thẩm Tuyển Ý đang nghiêng người ngồi trên cửa sổ. Anh ngồi bắt chéo chân, nhe răng cười với cô cách tấm kính.
Triệu Ngu cạn lời giơ tay đập lên tấm kính.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Cô nghi hoặc dí sát lại gần, thấy anh hà hơi lên mặt kính, viết mấy chữ lên đấy bằng ngón tay.
Triệu Ngu nghiêng đầu nhìn mãi mà không hiểu, cô thở phì phì mở cửa sổ ra mắng anh: “Anh bị điên à! Chữ ngược như thế em hiểu sao nổi!”
Gió lạnh mùa Đông ùa vào ngay, cô lạnh run cả người.
Thẩm Tuyển Ý thì lại cười xán lạn hơn cả nắng Hè trong cơn gió lạnh này: “Năm mới vui vẻ! Có muốn ra ngoài chơi không?”