Một ngày như mọi ngày, với bảy chiếc đồng hồ buổi sáng, 3 chiếc hỏng, 2 chiếc bị thương khiến cho Linh thức dậy với tâm trạng ko được vui. Cô đúng là một con heo nái ham ngủ hơn ham làm. Chậc, con người mà. Được ăn được ngủ là tiên, ngu gì mà ko hưởng thụ chứ.
...
_Hj cả nhà!! - Linh uể oải bước vào phòng.
_Nữ hoàng hôm nay tới trễ 15p nha!! - một nhân lên tiếng.
_Sao bữa nay em đi sớm hơn mọi ngày vậy?? - Nam cũng lên tiếng chọc.
_Ơ cái anh này hay nhỉ? Em thích đi giờ nào là quyền của em chứ!! - Linh nháy mắt.
_Thôi cả nhà đừng zdỡn nữa!! Cô Linh... đi theo tôi!!
_Dạ!!
...
_Có chuyện gì vậy sếp??
Linh hỏi khi ông sếp kia đóng sầm cửa phòng lại. Đã vậy, ổng còn ngó qua ngó lại, để chắc chắn rằng ko có ai dòm ngó hết.
_Sếp!!
_Àh, tôi xin lỗi!! Tôi sẽ đi vào vấn đề chính ngay!! Chuyện là chủ tịch tập đoàn K&L tuần vừa rồi bị gửi thư đe dọa liên tiếp. Bên đó nhờ chúng ta hỗ trợ để bảo vệ họ!! Cô và Vương Nam sẽ làm nhiệm vụ này!! Với Nam thì tôi thông báo rồi, chỉ còn cô thôi!!!!
_Chủ tịch tập đoàn K&L... là Hoàng Vĩnh Kì??
_Đúng! Cô biết anh ta chứ??
_Àh, hơn cả biết!! Em biết rồi sếp, giờ em trở lại văn phòng được chứ??
_Ưh, cô đi được rồi!! - ông sếp gật đầu.
...
Bị gửi thư đe dọa, lại là thư nặc danh. Ko ngờ một người như Kì mà cũng bị gửi thư đe dọa, còn nhớ tới cơ quan chính quyền nữa chứ, hay đây là cái cớ để Kì có thể tiếp cận điều tra Linh. Cũng có thể, tốt hơn hết là nên cẩn trọng hơn khi ở với Kì, có lẽ phải hạn chế ở một mình với hắn.
Buổi trưa, sau khi ăn xong...
_Đi thôi!!
_Đi đâu??
_Sang tập đoàn K&L!!
_Oh, chờ em chút!!
Linh chạy vô xách túi ra rồi dắt xe. Nam và cô cùng tới tập đoàn K&L để gặp Kì.
...
_Thưa chủ tịch! Có cậu Nam và cô Linh từ sở cảnh sát tới ạh!!
_Mời họ vào văn phòng của tôi!!
Kì tắt máy, gương mặt để lộ lên vẻ quyết tâm.
Trần Khánh Linh! Cô sẽ ko thoát khỏi tay tôi đâu. Tôi nhất định sẽ điều tra cho ra thân thế thực sự của cô!! - Kì quyết tâm.
Tòa nhà của tập đoàn gồm khoảng 10 tầng, từ dưới lên tới tầng 10 mất 3p, mà thời gian thế nào thì Linh ko quan tâm. Cô chỉ ái ngại cho Nam, trước đây Nam từng tỏ tình với cô. Có lẽ cô cũng đã đồng ý nếu ko có sự ngăn cản của nhỏ Mari - bạn thanh mai trúc mã của Nam. Sau đó cô đã ko nhìn mặt Nam một thời gian mặc dù anh luôn luôn tìm cách tiếp cận để nói chuyện vs cô. Sau khi về VN, cô như trút được gánh nặng, những tưởng sẽ ko gặp Nam nữa... nào ngờ đâu Nam cũng về đây làm việc. Cô tới trụ sở cũng ít nói chuyện vs Nam, hạn chế đến mức tối đa việc tiếp xúc với Nam. Cô vẫn ái ngại chuyện hồi đó. Giờ cả hai lại đứng trong cùng một thang máy, rộng thênh thang mà chỉ có hai người thôi, nhưng sao cô lại cảm thấy ko khí ngột ngạt đến dễ sợ. Hôm sinh nhật, Linh đã định ko mời Nam, mà thực ra là cô ko có mới Nam, nhưng có lẽ Nam vẫn nhớ ngày sinh nhật của cô nên đến. Cô cảm thấy tội lỗi với anh quá.
_Linh!! Em còn nhớ chuyện đó sao??
_Chuyện... chuyện gì anh?? - Linh cúi gằm mặt xuống.
_Em đừng có để ý tới chuyện đó nữa, chúng ta vẫn là bạn!!
_Vẫn là bạn?!
_Uhm... em ko muốn sao??
_Ah ko, uh thì vẫn là bạn!!
...
Cốc cốc...
_Mời vào!!
_Chào anh!! - Linh cất tiếng, ko quá lạnh lùng nhưng cũng ko dễ gần chút nào.
_Chào anh!! - Nam cũng lên tiếng.
_Tôi chỉ cần một người! Anh kia, anh có thể về - chỉ Nam.
_Nhưng chúng tôi nhận lệnh thủ trưởng... - Nam định nói.
_Ko nhưng... - Kì cắt lời - gì hết!! Ở đây, tôi chỉ cần 1 người. Cô kia, theo tôi!! Còn anh, về đi!!
_Nam, anh về đi!! - Linh nằm tay Nam, lắc.
_Đừng có quá thân mật trong văn phòng của tôi!! - Kì bực bội.
Nam nhún vai, thở ra một cái rồi rời khỏi văn phòng. Anh luyến tiếc quay lại nhìn Linh. Anh ko muốn để cô ở riêng một mình với một người con trai khác, nhất là Nam đã nhìn thấy ánh mắt của Kì có chút gì đó kì lạ, như là đau khổ, buồn bã, luyến tiếc hay cái gì đó đại loại như vậy. Nam ko thể đoán ra được, anh ko biết cuộc sống trước đây ở VN của Linh như thế nào... nhưng anh có thể khẳng định hai người đó đã từng quen biết nhau. Nhưng là quan hệ gì thì anh cũng ko chắc lắm. Vì Linh tỏ ra lạnh nhạt và ko quen biết với anh chàng chủ tịch đó.
Rầm...
Mải suy nghĩ Nam bỗng ᴆụng phải một cô gái.
_A!! - cô gái đó ngã ra phía sau và kêu lên một tiếng.
_A xin lỗi!! Cô có sao ko? - Nam lo lắng, tự dưng lại ᴆụng phải người ta.
_Tôi ko sao!! - cô gái đứng dậy, xoa đầu - Ko có gì đâu anh!! - và cô ấy ngước mặt lên nhìn Nam.
Phải nói, đó là một mĩ nhân, àh ko phải là một thiên thần thực sự mới phải. Mặc dù gương mặt có một vài vết sẹo dài nhưng vẫn ko thể khỏa lấp đi được vẻ đẹp rạng ngời của cô. Có thể nói cô còn đẹp hơn cả mối tình của anh hiện tại. Nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy có một luồng khí hắc ám tỏa ra xung quanh cô gái này??
Cô gái chào anh rồi đi. Anh cũng đi. Anh vẫn ngoái lại nhìn cô gái đó, có cái gì đó rất khó chịu xốn xang trong anh. Có lẽ nào...???
Cốc cốc...
Cô gái gõ cửa phòng chủ tịch.
_Tôi đang bận!! Có gì thì để sau đi!!
_Là em đây!! - cô gái lên tiếng.