Lễ thành hôn kết thúc, buổi tối, Duy và Cát Anh đãi tiệc tại nhà. Lúc này chỉ có những người bạn thân vs nhau mới được mời tới dự thôi. Duy làm bữa tiệc này giống như bữa ăn của những người trong gia đình với nhau thôi. Những người được mời tới dự rất ít, chỉ có anh em họ Trần, Vĩnh Kì, Mỹ Uyên và Tố Quyên thôi. Lẽ ra theo lí mà nói là thế, nhưng Duy đã nhờ Quyên đưa cả Linh tới nữa. Muốn tìm hiể cô gái ấy trước tiên phải tiếp cận trước cái đã.
_Anh hai và chị hai hạnh phúc tới đầu bạc răng long nha!! - Kì Duyên trao cho cặp vợ chồng mới cưới một món quà.
_Chúc mừng anh chị! - giờ là tới lượt Khôi.
_Chúc mừng Duy!! - Jin khẽ mỉm cười.
_Chúc mừng!! - Uyên cũng cười. Cô đã nhận ra tình yêu đích thực của mình ko phải là Duy. Cô biết thật đúng đắn khi quyết định chia tay. Cô thực tâm chúc phúc cho mối tình đầu của mình và tình yêu của anh ấy được hạnh phúc mãi mãi - Nếu mún chia tay thì phải thông qua mình trước nhé!!
_Uyên yên tâm! Sẽ ko có chuyện chia tay giữa tụi này đâu!! - Duy nháy mắt.
Pinh... poong...
Trong khi chờ người ra mở cửa, Quyên dặn bé Sóc
_Vô nhà người ta phải ngoan nghe ko con?
_Dạ!!
_Uhm... vậy được rồi!! Còn bồ nữa, nhớ cẩn thận đó!! Đừng có hậu đậu quá mà làm hư đồ nhà người ta nha.
_Oh... bik rồi mà! Bồ nói nhiều như một con gà mới đẻ vậy!!
...
Bữa tiệc đêm ngoài trời bắt đầu. Mọi người cùng nhau khiêu vũ, riêng Khôi và Kì Duyên là kéo ra chỗ khác ngồi tâm sự. Bất chợt, cả hai bắt gặp bé Sóc.
_Dễ thương quá!! - Duyên véo má con bé - Con ai vậy?
_Ai biết? Chỗ này chỉ có bà giúp việc là già nhất, còn lại toàn độc thân. Hok lẽ con của anh chị hai? - Khôi nhún vai.
_Dạ con là con của mẹ Linh!! - con bé trả lời rành rọt.
_Linh? - Khôi và Duyên nhìn nhau - Trần Thái Linh?
_Dạ hok phải. Mẹ con là Trần Khánh Linh!!
Nghe câu trả lời ko mong đợi, cả hai xìu xuống. Những tưởng cô gái đó trở về, ko ngờ chỉ là người giống người, tên giống tên thôi. Ủa... nhưng mà trong đám bạn của anh chị hai chỉ có 1 Linh thôi mà?
...
_Hi Linh!! - Duy tươi cười - Ko ngờ cô chịu tới!!
_E hèm... - Linh đằng hắng - Hôm nay anh nên lo cho cô dâu thì hơn, đừng để ý tới tôi.
_Oh... tôi biết mà! Vợ tôi hok ghen đâu!! - Duy nháy mắt tinh nghịch.
_Hì!! - Linh che miệng lại cười.
Cô nhìn quanh quất. Tất cả mọi người đều có cặp nhỉ? Cô tìm một cái bàn trống để có thể nhìn thấy được mọi người ở đây. Kia rồi, có một chỗ thuận tiện, nhưng ko trống. Có người đã ngồi ở đây trước rồi. Linh nheo mắt, cô nhận ra người đó chính là anh chàng mà cô ᴆụng hồi sáng. Nhẹ nhàng, cô bước tới gần anh.
Cô nhẹ ngồi xuống và hỏi
_Anh ko nhảy sao?
_Tôi chỉ nhảy với 1 người thôi!
_Là cô ấy?
_Uh!
_Sâu đậm nhỉ?
_Vâng... tôi yêu cô ấy hơn tất cả những gì khác trên đời!
_Sao ko thấy Lam?
_Cô ấy ko được mời... ủa mà... sao cô biết Lam??
_Anh đoán xem? - cô nghiêng đầu, mỉm cười.
Kì giật mình. Anh cố mở mắt thật to xem mình có nhìn nhầm ko... đúng là cô ấy rồi... Trần Thái Linh... đúng là cô ấy rồi.
_Em... đúng là em rồi Linh? Là em đúng ko?
_Anh đoán xem!! - cô lập tức đổi thái độ, nhếch mép.
_Em...
_Tôi là Trần Khánh Linh!! Nghe rõ chứ?
_Vâng. Xin lỗi!!
Kì đứng dậy và bỏ đi. Anh sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh ấy một lần nữa.. anh sợ mình sẽ ngộ nhận, sẽ lung lay vì một cô gái ko phải là cô ấy. Anh sợ mình ko làm chủ được bản thân mà ôm lấy cô gái ko phải là cô ấy. Anh sợ... anh rất sợ mình sẽ làm bừa. Anh ko muốn như vậy. Đó là việc trái với lương tâm.. anh ko thể làm được!!
Tạm biệt! À ko... vĩnh biệt mới đúng!!.
...
Một buổi sáng như mọi buổi sáng khác, bảy chiếc đồng hồ cách nhau hai phút bắt đầu làm công việc của mình. Kết quả của cuộc thảm sát buổi sáng là hai chiếc hỏng hoàn toàn, ba chiếc bị thương, quả là một thành tích đáng nể.
Cafe sáng...
_Chừng nào bồ mới bắt đầu làm việc? - Linh hỏi.
_À... có lẽ là...
_Là sao?
_À... chắc là...
_Cái gì?
_Oh... mình nghĩ là...
_Máu lên não ko đều hả? - Linh bực mình hỏi.
_À xin lỗi!! Mình nghĩ là chừng nào công ty của Vương Huy cắt băng khánh thành thì mình sẽ đi làm.
_Tại sao? Hok phải là bồ định làm chỗ tên đó chứ?
_À đúng!! - Quyên đáp nhanh.
_Haizz... tùy bồ. Hôm nay mình muốn nghỉ làm một bữa, bồ gọi điện xin phép thủ trưởng hộ nhé!!
_Uhm!!
Trước cửa phòng bệnh 1009...