_Chết… đã gần 7h tối rồi!! Mình ngủ hơi lố quá…
Nó nhanh chóng mang giày rồi phóng thẳng xuống xe. Đồ đạc của nó thì đã có Jin mang hộ rồi. Từ đằng xa, nó đã trông thấy có lửa trại của trường, có cả tiếng hò hét rất lớn nữa. Mấy cái người này quá đáng thiệt, ko ai thèm đánh thức nó dậy tham gia cuộc vui luôn. Bực cả mình.
Khi nó dừng lại, tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn nó. Cũng chẳng có gì là lạ nếu giờ này nó mới xuất hiện, mọi người lại nhanh chóng lãng quên nó và trở về cuộc vui của mình. Chỉ có Jin – người duy nhất tiến về gần nó và hỏi thăm
_Em đi đâu mà giờ mới tới vậy? Tưởng em bị bắt cóc rồi chớ!!
_Hì, em ngủ quên trên xe mà!! Thôi mình nhập tiệc đi anh! Lớp em đâu?? – nó ngó quanh, buổi cắm trại được xếp theo lớp mà.
_Đằng kia, mình tới đó ngồi đi!! – Jin tươi cười nắm tay nó.
Nó khẽ nhún vai rồi đi theo Jin. Cô chủ nhiệm cũng đã có mặt rồi, vậy là giờ chỉ còn thiếu có mình nó mà thôi.
Nó chọn một chỗ khá là ấm áp, ngay cảnh đống lửa trại. Lớp nó đã tập hợp đầy đủ 42 nhân mạng (trong đó có cả cô chủ nhiệm với Jin). Cũng may là Jin đã quyết định tham gia với lớp nó nên nó cũng đỡ buồn. Gì chứ, nó đang làm mặt lạnh với Duy mà… cứ tưởng nó là đứa mau quên thì muốn làm cho nó giận cũng ko sao ư? Lần này nó giận thật cho biết tay… để xem có dám chọc giận nó nữa ko??
Cô chủ nhiệm vỗ tay bôm bốp và luôn miệng bảo cả lớp im lặng, mặc dù vậy cái lũ vịt con ở dước chẳng đứa nào vâng lời như khi ở trên lớp nữa. Thấy cô vào thế bí, nó đành lên tiếng giải vây cho cô
_Tụi bay im lặng cho cô nói coi, tao thịt hết bi giờ!!
Có vẻ tiếng thét lớn của nó có tác dụng. Cả đám lập tức ngừng ngay cuộc 888 của mình và ngước mặt lên nhìn nó. Và cả đám phải run sợ trước vẻ mặt “gian manh” của nó – bằng chứng là: tất cả đều im thin thít, ko gian yên ắng như tờ. Nhục mặt chưa, làm cô giáo mà lại để cho học trò mình giải vậy… cô chủ nhiệm đỏ mặt. Có lẽ là do xấu hổ, cũng có thể là do đứng gần lửa nên vậy. Nhưng mà sao cũng như nhau thôi, cô chủ nhiệm nhanh chóng đi vào vấn đề chính
_Hôm nay là đêm tự do!! Các lớp được tổ chức sự kiện riêng, còn mai thì phải đi theo đoàn trường, bởi vậy tối nay các em muốn làm gì thì cứ thoải mái!! – giọng cô vui vẻ.
_Em đề nghị kể chuyện ma!! – một nhân mạng lên tiếng.
_Ko, chơi năm mười (trốn tìm) đi!! – một nhân khác phản bác.
_Ko, chơi… đi ngủ là tốt nhất!!
_Theo tao tốt nhất là chơi giải câu đố!! – Duy cũng bất chợt lên tiếng.
_Ok, theo lớp trưởng đi!! – cả lớp hùa theo. Đúng là cái đám bồ chao.
Duy khẽ liếc mắt nhìn nó, nó cũng đưa ánh nhìn khó hiểu đáp lại Duy. Thằng Duy bữa nay hình như chưa uống thuốc thì phải, bình thường Duy có thích ba cái trò đặt câu đố này đâu? Tự dưng hôm nay lại… mà thôi mặc kệ, nó sẽ chờ xem coi câu đố của Duy khó cỡ nào!!
Cũng vui vui, trước giờ chỉ có nó đặt câu đố cho người khác, giờ lại đi giải câu đố của người ta. Đa số các câu hỏi đều là do nó giải được, một số khác thì do Jin, Lâm, Uyên giải, và một số nhân khác trong lớp. Ko khí ko còn sôi nổi như lúc ban đầu nữa. Chẳng có câu đố nào khó hết, mà dễ quá thì đâm ra cũng nhàm. Chợt Duy lên tiếng
_Nãy giờ tao chưa!! Tới lượt tao nè, nghe kĩ nha!! Mặt trăng của ai?
Nó trợn tròn mắt nhìn Duy. Duy cũng đưa ánh nhìn “đểu cáng” đáp lại nó. Ngay từ đầu nó đâu có nói là ko được mang câu đố của nó đi hỏi người khác đâu. Như vậy là Duy có quyền tham khảo ý kiến mọi người chứ… đó cũng là một cách hay mà.
Nhưng Duy lầm rồi. Nó nhìn Duy chỉ là vì nó hơi ngạc nhiên vì Duy dám cả gan đưa câu đố của nó ra trước toàn thể các nhân trong lớp. Trước giờ chỉ có Uyên là làm việc đó thôi, vì Duy chẳng có hứng thú lắm với mấy trò này. Mà thôi mặc kệ đi, nó dám chắc là chẳng có ai giải được câu này đâu.
_Linh!! Mày là trùm câu đố của lớp!! Mau mau giải đi!! – một con nhỏ lên tiếng nói.
_Bệnh à, câu này tao mới đặt cho nó hồi sáng còn chưa kịp nói cho nó câu trả lời nữa. Mà thôi tụi bay hợp tác xã giúp nó đi cũng được. Tao thách!! – nó khẽ mỉm cười, một nụ cười gian tà.
_Hả??? Thì ra câu đố là của nữ hoàng!! Thôi thì cả lớp suy nghĩ đi!! – một tên nhóc khác khuyến khích.
Thế là ko khí yên lặng bao trùm cả ko gian, khu vực lớp nó lặng thinh đến đáng sợ. Nhìn vào thì mặt người nào người nấy căng như dây đàn, chỉ có nó, Jin và Lâm là vẫn bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đơn giản, Jin ko bị cuốn vào trò chơi câu đố của nó nên ko lo lắng gì, ko phải suy nghĩ nhiều. Còn Lâm thì ko thể đoán được, nhưng dường như hắn đã tìm được câu trả lời rồi nên vẻ mặt mới bình thản như vậy. Nhưng nó ko tin là hắn giải được… đây là một câu đố rất hóc, người bình thường thì chắc chắn là ko thể nghĩ ra được, chỉ có những người quan tâm tới nghệ thuật của đất nước mới nghĩ ra được thôi.
Vẫn là ko khí im lặng bao trùm khắp cả ko gian khiến cho người qua kẻ lại đều cảm thấy bất an nên chẳng dám tới gần… vẫn chỉ có ba người là ko bị cuốn vào cái bầu ko khí đáng sợ đó… kể cả cô giáo cũng phải vắt óc ra mà suy nghĩ thì nó đúng là “nữ hoàng câu đố” rồi còn gì nữa…
Vẫn chưa có ai tìm ra câu trả lời hết, vậy nên bầu ko khí yên tĩnh vẫn bao trùm cả ko gian. Lúc này, Lâm chợt phá ra cười. Hắn cười ngặt nghẽo, cười điên dại, cười lăn cười bò, cười như chưa bao giờ được cười. Cả lớp nhăn nhó ngoái lại nhìn hắn, kể cả nó và Jin, kể cả cô chủ nhiệm. Ánh mắt khó chịu ấy dần chuyển sang tò mò vì thái độ bất thường của hắn, duy chỉ có nó là vẫn giữ thái độ khó chịu đó. Hắn thật giống với Lâm của ngày xưa mà nó quen biết.
_Tại sao lại cười vậy Lâm?? – một cô nhỏ lên tiếng hỏi.
_Haha… hớ hớ hớ… hiz, tại… – hắn vẫn ôm bụng và cố nhịn cười – tại vì… mọi người… ngốc… quá! Câu đố đó quá đơn giản, vậy mà lại ko nghĩ ra. Thật ko xứng đáng là học sinh của lớp 12A1 đâu.
_Vậy mày thử nói đáp án coi thử đó đúng ko đi!! – Duy bực bội nhìn hắn.
_Đúng rồi, mày nói ra thử coi!! – Uyên cũng hùa theo bf của mình.
_Uhmmm, nhưng mà đừng có sock khi tui giải được nha!! Để tui nói cho mà nghe…