Đang định phóng xuống căn teen cho nhanh thì nó bị Kì chận lại. Nó nghe con tim mình lại đập trật nhịp.
_Có… có chuyện gì? – nó quay đi để Kì ko thấy gương mặt đang đỏ lựng lên của mình.
_Chiều nay đi chơi hok?? – Kì vui vẻ mời.
_Đi chơi? – nó ngạc nhiên, giọng của Kì rất bình thường chứ ko như những ngày trước nữa.
_Ừ, đi chơi!! Với tư cách là bạn bè… trừ khi mày ko coi tao là bạn!! – hắn trở lại cách xưng hô cũ.
Nó thoáng ngạc nhiên, rồi một cách nhanh chóng, nó nở một nụ cười tươi trên môi mặc dù ko hiểu sao trái tim như đang bị vỡ vụn
_Được chứ!! Bạn bè mà!
Nó nhấn mạnh hai chữ “bạn bè” mà nghe tiếng đổ vỡ trong tim. Ko hiểu sao tự dưng nó lại cảm thấy nhói đau trong Ⱡồ₦g иgự¢, cứ như là có hàng nghìn mũi kim đâm vào vậy
…
Nó thẫn thờ bước chậm rãi trên hành lang. Một đại công tử đã tỏ tình với nó – một kẻ vừa rủ rê nó đi chơi… mọi chuyện sao mà rắc rối, mâu thuẫn quá. Nó đã mong Kì với nó chỉ là bạn, bây giờ duy trì mối qua hệ bạn bè rồi nhưng nó cứ thấy như lòng mình ko muốn. Nó cố gắng kìm nén thứ tình cảm trái phép đó. Trái tim bé xíu xiu đó đúng là cái đồ phản chủ, ko bao giờ chịu nghe theo sự sai khiến của nó. Cũng đúng thôi, có ai mà sai bảo được quả tim này chứ…
_Ey, làm gì mà như vừa mất tiền vậy?? – có một kẻ đập vai nó.
_Hả?? Cái gì? Có chuyện gì???
Nó quay lại và nghiêng đầu ngạc nhiên, đó là Cát – kẻ thù ko nguy hiểm của nó. Ko hiểu từ bao giờ con nhỏ này trở nên dễ thương đến lạ
_Có chuyện gì xảy ra với mày hả? – Cát lên tiếng hỏi lại.
_À ko, tự dưng thấy hơi buồn buồn nên…
_Cả buổi mày cứ chăm chú nghe giảng làm lớp mình mất tinh thần lắm. Nên nhớ mày là “nữ hoàng” – “cái đầu rắn” của cả lớp, ko có mày thì lớp này sẽ xuống cấp trầm trọng!
_Trời, tao là người chớ có phải rắn đâu??
_Hì, thôi! Giờ tao xuống căn teen nè, đi luôn hông?
_Có chớ, con Uyên với thằng Duy đang chờ tao dưới á!
_Ummm, cho tao ngồi chung bàn với nha?
_Vì thằng Duy hả?
_À ko, chỉ là muốn làm bạn với mày thôi, trước giờ tao đâu có bạn thân. Mà mày đừng có nói với Duy là tao thích Duy nha?? Hứa đi!!
_Ưk, biết rồi. Còn cái vụ ngồi chung thì… phải giải được câu đố mà tao đưa ra, trước giờ vẫn vậy mà!! – nó cười toe.
_Haizz, bó tay với mày luôn. Thôi được, thích thì chiều!!
…
Tại căn teen… Nó ngồi, Uyên ngồi, Duy ngồi còn nhỏ Cát thì đứng. Nhỏ đang chờ câu đố của nó đây, ko biết là câu đố của nó sẽ hại não tới mức nào. Nếu là câu đố mẹo thông thường thì nhỏ còn giải được chứ nếu mà nó ra câu đố toán thì bí.
_Ummm, mày ra nhanh lên đi… bực mình quá! Mày làm gì mà để tao chờ lâu vậy hả? Bộ tính cho tao mỏi chân ૮ɦếƭ hả?
_Um, tao đọc liền nè! Nếu giờ mày được lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, thì mày sẽ chọn cái nào?
_Tất nhiên là… tình yêu rùi!! – Cát le lưỡi – Ủa mà cái này là câu đố hả trời??
_Được rồi, ngồi đi!!
Duy tròn mắt nhìn nó. Chưa bao giờ nó ra câu hỏi đó, mà đó cũng chẳng phải là câu đố. Đây ko giống với nó của thường ngày, rốt cuộc thì nó đang toan tính cái trò gì đây? Dù là người hiểu nó nhất nhưng Duy cũng ko thể đoán được…
…
Tan học, nó cất vở vào cặp rồi phóng thẳng ra ngoài mà ko chờ Duy, nó chỉ ném lại một câu gọn lỏn
_Tao có hẹn, về đi!!
Duy nhún vai rồi quay qua Uyên khoác vai con nhỏ, cả hai dù sao cũng chung đường mà. Với lại nhiệm vụ của một thằng bạn trai là đưa bạn gái của mình về tận nhà, nhiệm vụ này Duy chưa bao giờ thực hiện với Uyên, chắc giờ đã tới lúc rồi.
Nó đứng chờ Kì ở cổng, nhưng chưa thấy mặt Kì đâu thì Jin đã tới. Anh đi đón cô em gái đáng yêu của mình đây mà.
_Em… về thôi!! – Jin tươi cười khoác vai nó.
Từ đằng xa, Kì nhìn thấy vội núp sau cây phượng, khoảng cách này quá xa để có thể nghe được câu chuyện, nhưng Kì nghe con tim mình đang nhói đau.
_Thôi anh về đi. Hôm nay em có hẹn với bạn rồi… mà anh cũng mau kiếm cho em một bà chị dâu đi nha, đi làm rùi còn gì?
_Biết rồi em gái!! Yêu em nè! – Jin kjss chụt vào má nó một cái rồi phóng thẳng.
Lúc này, Kì mới dám rời khỏi gốc phượng mà tiến tới gần nó, đang nghe lòng mình gào thét: “mình chẳng là gì cả!”.
_A Kì, sao mày ra trễ vậy? Làm đứng chờ dài cổ…
_Chờ gì? Thằng hồi nãy là ai vậy? – Kì nghe giọng mình bực dọc.
_Oh, đó là anh trai tao! Hay hok, một đứa con gái như tao mà có tên anh trai tài giỏi đó đúng là hãnh diện quá!!
Đến lúc này thì Kì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thì ra đó chỉ là anh mà thôi… ko có bất cứ mối quan hệ nào khác hết.
_Thôi, giờ mình đi đâu??
_Ohhh… ૮ɦếƭ rồi, tao chưa nghĩ ra!! – hắn gãi đầu.
_Khùng quá, vậy mà cũng rủ rê. Thôi chui vô café ngồi cho rùi.
_Ohh, cũng được!! – hắn lại gãi đầu và cười hì hì.
Tụi nó lại tới “Vườn chuối” – nơi hắn đã tỏ tình với nó. Tự dưng nhớ lại chuyện ấy, nó thấy lòng mình vui vui. Kì gọi cô phục vụ
_Chị gì ơi, cho một đen đá ko đường với một café sữa đá nha!!
Nó ngạc nhiên, sao Kì lại biết nó thích uống đắng nhỉ?
_Sao mày biết tao thích…
_Oh thì hồi trước tao có hỏi thằng Duy!! Hehe. – Kì nhe răng cười.
…
Nó khuấy đều li café, thằng ko não này tự dưng rủ rê nó đi chơi rồi lại nói là chưa chọn địa điểm, cuối cùng đành chui vô đây, khùng hết biết.
Kì cũng chẳng biết phải nói gì với nó bây giờ. Thực ra lúc đầu Kì ko có nghĩ là sẽ rủ nó đi chơi nên ko có chuẩn bị trước, cho tới giờ cũng chả nghĩ ra được gì hết, hắn đang tự trách mình sao mà vô dụng quá… đang thơ thẫn bỗng Kì nhìn thấy từ đằng xa có một hình dáng quen thuộc. Ko lí nào con nhỏ đó…
Khi đã nhận định rõ ràng người con gái đó, Kì đứng dậy và hét to
_Duyên, mày làm gì ở đây?
Cô bé tên Duyên quay lại và sững người khi thấy ông anh trai của mình. Thằng con trai đang đi cùng cô nhóc cũng giật mình quay sang. Và thằng nhóc nhận ra nó – người đã làm phiền lòng bao chàng trai.
_Chị!! Chị Linh…
Thằng nhóc gọi lớn khiến nó cũng giật mình quay lại. Ra là em trai của con Cát Anh, tên gì ấy nhỉ? À… đúng rồi, là Đăng Khôi.
_Chị cũng ở đây hả?? – Khôi chạy tới gần nó trong con mắt ngạc nhiên của Kì và Duyên.
_Khôi biết chị ấy hả?? – Duyên cũng bước tới gần, kéo theo ông anh ngu đần của mình theo.
_Biết chứ, Khôi với chỉ có duyên với nhau mà.
_Duyên gì? Ác duyên thì có!! – nó quay mặt đi.
_Chị vẫn vô tình vậy ha!!
_Thằng nhóc này là ai vậy Duyên??
_Là bạn trai em đó anh!! Anh thấy sao…
_Cũng bình thường thôi, sao đẹp trai bằng anh mày mà!
_Gớm, ko biết mèo nào cắn mỉu nào nha! – Duyên trề môi.
Nó thì im lặng ko nói tiếng nào, chỉ lắng tai nghe. Em của con Cát lại bồ bịch với em của thằng Kì, đúng là duyên trời định. Vậy mà trước giờ nó cứ tưởng thằng Khôi chưa có “ẻm” chứ.
Hết im lặng, nó lại nhìn Kì nhưng hắn đang bận nói chuyện với em rể tương lai, còn lại Duyên thì nhìn nó “say đắm”. Khi thấy nó nhìn mình, Duyên vui vẻ cười tươi rồi nói
_Chị đẹp thiệt đó nha, ko hổ là nàng Lọ Lem!!
_Nhưng kịch và đời thường khác nhau, chị đây ko phải là Lọ Lem đâu cưng!! Chị là một nàng công chúa đó, mặc dù nhà ko giàu được như nhà cưng nhưng mà giờ chị đang sống trong hạnh phúc, ko phải với dì ghẻ.
_Hì, chị vui quá. Em muốn kết bạn với chị có được ko??
_Ok thôi, một đứa em gái kute. Nhưng mà em phải giải được câu đố của chị…
_Câu đố? Là sao chị? À… em có nghe nói qua, chị cứ nói đi!
_Ờ… ummm, có một con rắn chạy thi với một con bò, hỏi con nào thắng?
_Thực chất cuộc thi này hok có diễn ra, vì rắn ko có chân làm sao mà chạy thi được!! – Duyên trả lời nhanh chóng.
Sao dạo này nó toàn đưa ra mấy câu đố dễ dàng ko à, ko phải là nó muốn tạo điều kiện cho đối phương chứ? Nó mà cũng có ngày “nhân từ” vậy sao nhỉ? Đúng là một chuyện lạ khác nữa của nó.
Duyên đã giải được câu đố của nó, tất nhiên là nó chấp nhận con bé rồi. Dù sao có thêm một đứa em cũng vui, trước giờ nó toàn là được mọi người yêu thương ko à, giờ nó sẽ thử cảm giác yêu thương một người không phải là Lâm sẽ như thế nào. Lâm… nghĩ tới Lâm nó lại thấy mình quá nhu nhược, yếu đuối.
_Thôi anh chị đi đây!! Hai đứa cũng mau về đi, tối rồi!! – Kì dặn dò.
Hai đứa nhóc chào anh chị rồi phóng thẳng khỏi tầm mắt của bọn nó. Nó khẽ mỉm cười, đúng là hai đứa nhóc thú vị. Có được hai đứa em đó cũng đỡ buồn hơn. Dù sao trong mấy ngày tới nó cũng chẳng biết phải làm gì.
Kì dẫn nó vào siêu thị, đi ngang qua quầy đồ trang sức, Kì nhìn thấy có một sợi dây chuyền khá đẹp. Vậy là hắn quyết định sẽ mua tặng nó – tất nhiên là trên danh nghĩa bạn bè. Nó thì đang loanh quanh bên hàng đồ lưu niệm, nó muốn tìm xem ở đây có cái hộp nhạc nào giống với cái mà Duy đã mua cho nó ko, để nó mua tặng lại Duy coi như huề. Nhưng hình như chẳng có cái nào giống, hoặc ít ra cũng chẳng có cái nào làm nó ưng ý cả. Các hộp nhạc này ko giống với chiếc mà nó thích.
Nó vẫn đương tìm quanh thì bất chợt Kì quàng tay ra trước иgự¢ nó, và đeo sợi dây chuyền vào cho nó. Ngạc nhiên, nó quay lại hỏi
_Trò gì nữa vậy?
_Ko, chỉ là quà tặng nhân ngày đầu tiên “hẹn hò” thôi mà!! – hắn cười.
_Hẹn hò? – nó có vẻ ko vui lắm.
_Tất nhiên, là theo kiểu bạn bè đó!!
_Ukm!! – nó cười – nhưng mắt thẩm mĩ của mày tệ quá, sợi dây xấu hoắc!!
_Cái gì? – hắn bực bội – người ta đã tặng quà cho thì phải biết cảm ơn chứ, ở đó mà chê bai này nọ. Người đâu mà bất lịch sự!!
Nó cười phá ra vì thái độ của hắn, giống Duy lắm. Hai thằng này có cái tính con nít y như nhau, nhưng chỉ có hắn là dám cãi lại nó thôi. Nhiều lúc nghĩ lại nó thấy cãi nhau thế này cũng vui vui, mặc dù ko muốn nhưng nó chẳng thể phủ nhận được, hoặc ít ra là con tim của nó…