Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy - Chương 17

Tác giả: Rùa

Nó cố mở mắt cho thật to để nhìn thấy đứa con gái vừa nhắc tới mail và Duy. Có thể đó chính là đứa con gái đã gửi mail cho nó hồi lúc tối.
Đó là… nhìn quen quen nhưng nó chẳng nhớ nổi đã gặp ở đâu nữa. Những lúc này nó trách cái đầu vô tâm của mình ghê gớm, nếu nó chịu chú ý hơn một chút thì đã nhớ ra kẻ này rồi.
_Nó kia phải ko chị 2?? – đứa con trai cao lớn chỉ về phía nó rồi nói to với Cát.
_Đúng rồi, bắt nó lại cho tao!!! Ko cho nó thoát!! – cô gái thét lên.
Và sau đó…
Hai kẻ đuổi, một kẻ chạy. Nó ko biết mình đã gây thù hằn gì… à quên, bức mail đã nói rõ nội dung rồi mà. Đứa con gái đó hẳn là một fan của Duy rồi, dù gì trong trường Duy cũng có tiếng là một hotboy mà.
Thấy đuổi mãi mà ko bắt được nó, thằng con trai nhặt hòn gạch gần đó ném vào chân nó. Xui là lại trúng ngay chân làm nó chảy máu… lúc đầu thì ko sao, nhưng càng về sau máu chảy càng nhiều và nó bắt đầu có cảm giác đau buốt ở chân, rồi nó khụy xuống.
_Hờ… Kakaka… còn chạy nữa ko mày?? – cô gái cười nham nhở.
Nó ko nói gì, thở phì phò và xoa nặn vết thương ở chân.
_Xin lỗi, đừng trách tôi, chỉ là bất đắc dĩ thôi nha chị Linh!! – thằng con trai chắp tay lại xin lỗi nó.
Nó ngạc nhiên… gương mặt này cũng thấy quen quen… ૮ɦếƭ thật, nó ko tài nào nhớ nổi đã gặp hai người này ở đâu nữa.
_Sao mày?? Ko chịu nghe lời cảnh cáo của tao là vậy đó!!
_Tao có một câu hỏi. Hai đứa bay… là ai vậy?? Bộ tao từng đánh tụi bay hay sao mà thù tao quá vậy??
Hai người truy đuổi nhìn nhau rồi “hả” lên một tiếng ngạc nhiên, căng mắt to hết cỡ nhìn nó.
Dù biết là nó vô tâm nhưng ko ngờ là nó lại vô tâm tới mức này. Cô gái lau mồ hồi rồi nói
_E hèm, nghe cho kĩ đây. Tao là Nguyễn Trần Cát Anh, có thể gọi tắt là Cát cho nhanh. Tao học chung lớp với mày đó nhớ chưa con đần!!
_Còn tôi là người đã va phải chị lúc sáng thứ 6 tuần trước đó!!
_Hờ… ko nhớ!! – nó cười trừ.
Cát vò đầu bứt tóc, còn thằng con trai kia thì cười hì hì
_Ko sao, chị vốn là vô tâm mà!! Từ từ rồi cũng sẽ nhớ thôi!!
_À, mày là thằng nhóc xấc xược đã ᴆụng vô tao rồi bỏ chạy ko một lời xl đó hả??
_Chị nói quá hà, tôi làm gì có xấc xược với chị?? Chỉ buông vài câu thiếu lịch sự thôi hà!!
_Cũng như nhau thôi, tao mà lành cái chân này là mày về mua hòm mua đất đi nha!! – nó gầm ghè.
_Thôi tụi bay im đi!! Nghe đây, tối qua tao đã gửi mail cho mày cảnh cáo rồi mà sao hôm nay còn bám lấy Duy???
_Thì… nếu mày trả lời được câu đó của tao thì tao sẽ trả lời mày!!
_Ax, lại câu đố?? Mày lúc nào cũng đố, đố và đố. Bộ hết chuyện làm sao cứ nghĩ ra mấy cái câu đố hại não đó ko vậy??
_Ko chịu thì thôi. Thằng kia, cõng tao vô phòng y tế băng cái chân coi!
Thằng con trai ngoan ngoãn cõng nó vô phòng y tế, còn con Cát thì đi sau mà cứ lảm nhảm trên trời dưới đất chuyện gì đó, nhưng nó ko để ý, nó chỉ chăm chú tới cái chân đang toạc ra của mình thôi.
Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, thằng nhóc tìm dụng cụ băng bó (cô y tá đang đi vắng). Rửa sạch vết thương của nó bằng nước ấm xong, thằng nhóc nhẹ nhàng băng chân lại, cố hết sức ko để cho nó bị đau.
Cát thì vẫn đứng ở một bên và lảm nhảm chuyện gì đó mà nó ko để ý lắm.
_Hết đau chưa?? – thằng nhóc ngước lên hỏi.
_Rồi!! Mà tên mày là gì vậy?? Cứ kêu là thằng nhóc hoài cũng hơi mệt.
_Tôi là Đăng Khôi, em của bà Cát khùng kia. Tui đang học lớp 11A1~
_Thì ra mày hơn tao một tuổi. Mày kêu tao là chị rồi nên phải xưng em chứ?? Ko ai dạy cho mày cách xưng hô đúng đắn hả??
Khôi im lặng, cách nói chuyện của nó càng ngày càng quá đáng. Câu “Ko ai dạy mày” ám chỉ Khôi là thằng ******* chứ còn gì nữa. Nhưng Khôi có “mất dạy” đâu, ngày nào cũng bị mẹ dạy đó chứ?? Nó nói vậy là nặng lời với Khôi lắm lắm. Nhưng Khôi ko tự ái, chỉ hơi buồn chút thôi.
_Sao vậy?? Bộ tao nói sai hả? Kêu chị thì phải xưng em nghe chưa??
_Dạ chị. Gớm, có mấy cái từ xưng hô thôi mà làm quá. Em biết rồi!!
Nó mỉm cười hài lòng, ít ra thì thằng nhóc này còn dễ bảo và tỉnh táo hơn con Cát kia nhiều. Mà nói mới nhớ, nãy giờ con Cát cứ lảm nhảm hoài mà ko biết mỏi miệng sao ta???
Nó chun mũi nhìn sang con Cát.
_Thôi tao phải về lớp đây!! – Cát nói.
_Vô học chưa?? – nó hỏi.
_Vô 15p rồi~ Tao đi nha, pp!!
Nó ngẩn người nhìn theo. Mới đó mà đã vô học được 5p rồi sao nhỉ?? Nhanh thật… nó cũng tự nhủ mình phải quên ngay hai người lớn kia mau mau cho rồi.

Duy và Uyên cứ thấp tha thấp thỏm ngồi trong lớp ngóng nó, ko phải vì lo nó có chuyện gì xảy ra, mà sợ nó lại gây chuyện chọc phá người ta thì mệt… làm gì có ai bắt nạt được nó chứ?? Đã vào tiết được 20p rồi mà vẫn ko thấy bóng dáng nó đâu…
Chợt Cát Anh từ ngoài cửa bước vô, cô lễ phép chào cô giáo rồi nói
_Thưa cô cho em vào lớp. Bạn Linh bị đâu nằm ở phòng y tế nên ko thể lên lớp được, bạn nhờ em xin phép hộ ạh!!
Cô giáo ko nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi cho Cát vô lớp. Ko biết con Cát có ý đồ gì mà lại xin phép cho nó?? Có đúng con này ghét nó ko vậy???
Tiết học trôi qua một cách lặng thinh và ảm đạm, ko có nó pha trò, cả lớp buồn ngủ gần ૮ɦếƭ mà ko đứa nào dám ngủ. Đời là thế, có kẻ cầm đầu thì cả lớp sẽ vùng dậy, ko có thì như rắn mất đâu thôi…

Reeng… tiếng chuông báo hiệu tan học đã vang lên, vậy là nó đã cúp cua tận 3 tiết cuối, khổ cho Duy lại phải mang cặp xuống phòng y tế cho nó. Uyên cũng đi theo Duy xuống phòng y tế, cô bạn này tự dưng bữa nay thấy gắn bó với nó quá!!
Đứng trước cửa phòng y tế, Duy hít một hơi thật sâu để chuẩn bị “ đối mặt với cơn ác mộng” đang ở đằng sau cách cửa trắng này.
ĐÚNG như Duy lo sợ, nó đang nằm vắt chân hình chữ ngũ trên giường, bên dưới là Khôi đang rửa giày cho nó. Tội nghiệp thằng nhóc, tự dưng lại dính vào nó nên phải cúp cua 3 tiết theo nó để làm một công việc hết sức vớ vẩn đó là… rửa giày.
_Az, mày ko thể để cho người khác thanh thản mà sống hay sao hả Linh?? – Duy cáu.
_Sao mày la tao? – nó làm thái độ ngây thơ – Tao đã nói nó rồi chứ bộ, nếu chịu giải câu đó của tao thì tao sẽ cho nó đi mà!!
_Vậy rồi nó ko chịu sao??? – Duy nhăn nhó.
_Ko phải, nhưng mà nó ko giải được. Vậy nên phải ở lại rửa giày cho tao thôi. Ai biểu nó làm giày tao dính máu chi???
_Thôi được rồi, mày cho nó nghỉ đi…

Duy cõng nó trên lưng từ trường về nhà, còn Uyên thì đi theo xách giày cho nó. Ai ko biết nhìn vào tưởng nó là tiểu thư đài các đi học có cận vệ đi theo… tới là khổ với cái tính nghịch ngợm của nó, suốt ngày ko chịu làm gì cả, chỉ toàn lo nghĩ ra mấy câu đố vớ vẩn đó để hại não người khác thôi.
Đang đi chợt Duy sựng lại. Một cô bạn dang chân dang tay đứng hai hàng chặn Duy lại. Mặt Duy hiện lên hai chữ “ngạc nhiên” vì từ hồi nào tới giờ Duy có gây thù chuốc oán với ai đâu, mà tự dưng lại bị một con nhỏ mập thù lù ko quen ko biết chặn đường. Một lúc sau, con nhỏ mới cất tiếng
_Bạn là Duy phải ko??
_Ờ… Đúng rồi… mà… bạn là ai… vậy?? – Duy đáp rụt rè.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc