Nó nhếch mép, quay bước tiến thẳng ra bên ngoài.
Giá mà lúc này nó có thể khóc chỉ?? Hoặc ít ra nếu Lâm ở đây thì nó đã có thể khóc. Người duy nhất có thể làm cho nó khóc là Lâm…
Nó phone cho Duy. Đúng rồi, dù gì thì Duy cũng là bạn nó mà!!
30p sau tại quán café Góc Phố quen thuộc
_Hi, Linh!! Có gì mà tự nhiên chủ động gọi cho tao vậy??? – Duy tươi cười, nụ cười mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi như thường lệ.
_Hi!! – nó cười gượng, khuôn mặt bơ phờ.
Duy ngạc nhiên nhìn nó. Chẳng lẽ đây là con nhóc bạn thân luôn lạc quan yêu đời của cậu đây sao????
Đôi mắt vừa to tròn, vừa đen láy của nó hơi long lanh, lát sau thì ngân ngấn nước.
_Linh… mày sao vậy??? – Duy hoảng hốt, nụ cười trên môi cậu đã biến mất, mà thay vào đó là gương mặt lo lắng.
_Ba… ba mẹ tao… hức…!! Tao ko muốn sống nữa… hức hức… huhuhh..
_Linh, bình tĩnh Linh ơi… có gì từ từ kể tao nghe.
Nó khịt mũi, quệt nước mắt… sau một hồi bô lô ba la kèm theo những tiếng nấc khô khốc của nó, Duy đã hiểu tất cả.
Cậu khẽ khàng ôm nó vào lòng. Hơi bất ngờ, nhưng rồi nó cũng nắm lấy bờ vai vững chãi của Duy mà khóc nức nở.
…
_Anh, dẫn em đi chơi mà mặt bí xị vậy?? – con bé nhăn nhó.
_Con nhỏ này, anh dẫn mày đi chơi là may phước cho mày lắm rồi. Còn đòi hỏi gì nữa??? – Vĩnh Kì nháy mắt.
_Rõ ràng anh chỉ tốt với chị Nhược Lam thôi!! – con nhỏ phụng phịu.
_Hoàng Hoa Kì Duyên!! Làm ơn đừng có nhắc tới nữa… bực mình quá!! Ko đi chơi nữa thì về nha!! – Kì bực mình hét toáng lên.
Con nhóc tên Kì Duyên thấy hắn đã nổi cơn thịnh nộ đành im bặt ko dám than thở thêm một tiếng nào nữa.
Hoàng Hoa Kì Duyên – em gái của Hoàng Vĩnh Kì – năm nay vừa tròn 17t. Cô nhóc luôn luôn vui vẻ yêu đời, là người đầu tiên có thể khiến cho Vĩnh Kì cười tươi. Con nhóc đang học ở lớp 11A1 cùng trường với Kì.
Anh em hắn dắt nhau vào quán Góc Phố. Tình cờ ghê!!
Kì kéo ghế cho Duyên, cô bé nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nhìn Kì mà nhe răng cười. Kì cũng ngồi xuống ở phía đối diện với Duyên. Đặt cằm trên mu bàn tay, hắn bắt đầu nhìn quanh quất. Chợt… hắn nhận ra ở một bàn cách chỗ hắn ko xa… Duy đang ôm nó vào lòng, nó cũng quàng tay qua vai Duy và úp mặt vào lòng Duy. Tất nhiên là hắn ko thể biết được nó đang khóc.
“Là con nhỏ cá biệt với thằng lớp trưởng!! Quan hệ hai đứa này quả ko đơn giản!!” – Kì nghĩ thầm rồi lôi đt ra chụp lại – “keke, ngày mai mấy tấm ảnh này sẽ được đăng trên bản tin nhà trường!!!”
Kì Duyên nhìn anh mình rồi nhìn theo hướng mắt của hắn. Cô bé khẽ chun mũi
_Anh… anh làm gì vậy?? Người ta ôm nhau bộ hay lắm sao mà anh chụp lại?? Còn bộ mặt nham hiểm đó nữa, anh tính làm gì đây?? Bộ họ quen biết với anh sao???
_Im lặng đi nhóc, để anh mày làm việc coi!!! – Kì phất tay.
_Dạ thưa… anh chị dùng gì ạh??? – chị phục vụ duyên dáng bước ra.
_Cho em một li cam vắt và một li đen đá!! Cả hai đều ko đường nha chị!! – Duyên cười tươi.
Cô gái phục vụ liếc nhìn sang hắn, ánh mắt dò hỏi. Cô này hình như ko nghe Duyên nói gì thì phải. Thái độ đó của chị ta làm Duyên bực mình.
_Chị àh!!
Im lặng, mắt vẫn dán chặt lấy Kì.
_Chị phục vụ!! – Giọng Duyên có phần hơi cáu.
Vẫn im lặng, mắt vẫn chú mục vào Kì.
RẦM… Duyên đập bàn đứng dậy quát
_Này chị kia, chị vào đây làm việc hay vào nhìn trai hả??? Tôi đã gọi thức uống rồi sao ko chịu đi mang ra còn đứng đây dòm ngó cái gì hả??? Shit…
“Shit??? Con nhỏ này dám nói ba cái từ ngữ thô tục đó sao???”
_Duyên, mày mới nói cái gì đó hả??? – Kì quát.
_Gì?? Em có nói gì đâu. Em chỉ nói vài câu kèm theo một chữ thôi mà!!
_Kèm theo một từ c.h.ử.i.b.ậ.y mà còn nói nữa hả???
_Còn chị nữa!! – Kì nhăn nhó quay qua chị phục vụ – nó đã kêu đồ uống thì làm ơn đi zùm đi, đứng đây làm gì cho nó c.h.ử.i.b.ậ.y!!
Chị phục vụ xấu hổ quay đi, Kì thì tiếp tục vào công việc đang dở dang của mình, còn Duyên thì hậm hực ngồi chống cằm ngó khắp quán.
Cũng may, nó và Duy ko để ý tới chuyện lộn xộn ở bàn của hắn.
Bất chợt nó ngoảnh mặt về phía hắn làm hắn giật mình vội quay đi.
Đôi mắt nó nhòa đi vì nước nên ko nhìn rõ mặt hắn. Còn hắn, dù khoảng cách khá xa nhưng cũng ko thể ngăn cản hắn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng đỏ lên của nó. Chiếc mũi của nó cũng đỏ và sưng vù lên như quả cà chua thối (hiz).
“Con nhỏ cá biệt đó mà cũng có ngày phải rơi nước mắt sao trời??? Có chuyện gì xảy ra với nhỏ vậy ta??” – Kì thắc mắc.
Hai li nước đã được bê ra. Duyên lấy thìa khuấy li nước cam của mình lên rồi đưa lên miệng nhấp một hớp. Con nhỏ nhìn sang ông anh quái dị của mình bằng con mắt tò mò
_Anh… uống đi chớ!! Làm gì vậy???
_À, ờ… anh uống nè!!
Kì nói ko nhìn Duyên, huơ tay cầm trúng li nước cam của con nhỏ.
_Anh…
_Gì nữa?? Lo uống nước đi… đừng kêu anh nữa…
_Anh cầm li của em rồi kìa!!
Kì quay lại, thấy quả thật trên tay mình đang cầm li nước của con bé thì hắn lại cười hì hì như con… khỉ.
…
Bữa ăn tối ko có mẹ, các món ăn cũng ko phải do mẹ làm… căn nhà như trống vắng hẳn đi khi ko có bàn tay mẹ…
Nó nhẹ thở dài. Ba nó và người phụ nữ tên Trinh kia đã đăng kí hôn thú, chỉ còn chờ làm đám cưới nữa là xong… Một tuần nữa, nhất định nó sẽ phá tới cùng.
Nhìn thấy nó bước vô nhà, hai người kia thôi cười nói với nhau và đồng loạt nhìn nó
_Ăn cơm thôi con!! – dì Trinh lên tiếng.
_... – Nó cười, một nụ cười khinh bỉ.
_À, cả nhà vô ăn cơm thôi!!
_Cả nhà ở đâu ra vậy ba?? Hình như con đã trở thành kì đà thì phải, thôi con lên phòng đây!! Ba đưa tiền ăn ngày mai cho con!!
_Con… thôi được rồi. Ba sẽ đợi cho tới khi còn đồng ý… nhưng con đừng nên có ý nghĩ sẽ phá đám cưới của ba và dì. Tiền thì sáng mai ba sẽ đưa, giờ nếu con mệt thì đi nghỉ đi.
Đôi môi nó khẽ mấp máy rồi trở lại trạng thái ban đầu. Hình như nó đang định nói gì đó thì phải… nhưng nó lại thôi.
Một buối tối như mọi buổi tối, nó mở máy tính lên kiểm tra hộp mail rồi chơi games.
Trong hộp thư đến lại toàn là ba cái thư tỏ tình nhảm nhí như mọi hôm.
Nhưng ko, hình như… hình như có một bức mail được gửi đến từ người lạ. Địa chỉ này ko có trong danh sách bạn bè của nó. Tò mò, nó mở bức mail ra đọc
“Con gái yêu,
Mẹ xin lỗi vì đã đi mà ko báo trước cho con một tiếng mà đã đi rồi. Nhưng mà đó là vì bất đắc dĩ thôi, con đừng trách mẹ nha!! Mẹ thương con nên mới để con ở lại với ba, đừng nghĩ tới chuyện phá đám cưới của ba nha con… nếu con thương mẹ thì hãy chấp nhận dì Trinh đi, dì ấy là người tốt.
Yêu con, con gái yêu của mẹ
Mẹ”
Mẹ… là mail của mẹ gửi cho nó. Ủa, mà mẹ biết địa chỉ mail của nó sao ta??
Nó kéo bàn phím ra, quyết định hồi âm cho mẹ.
“Mẹ kính yêu,
Con ko trách mẹ đâu, mẹ cứ yên tâm ở nhà ngoại đi!! Mong mẹ luôn hạnh phúc!!
Mẹ đừng có gửi mail, lâu lắm. Chừng nào nhớ con thì gọi vào di động cho con cũng được mà!!! Mẹ có nhớ số con ko?? Con nhắc lại nhé. Số của con là 0188 539 1003. Đó, mẹ cứ theo số đó mà gọi thì chắc chắn sẽ gặp được con liền thôi. Mẹ đừng gửi mail nữa…
Con gái”
Xong nó off máy tính luôn. Chắc từ giờ nó sẽ tập thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm. Mất công mẹ lo cho nó rồi tiều tụy cơ thể nữa thì mệt.
Đúng. Nó quyết định rồi, nó sẽ ko thức khuya chơi games nữa mà sẽ đi ngủ sớm và dậy sớm.
Leo lên giường, đôi con ngươi của nó cứ mở thao láo. Cũng phải thôi, nó đã quen thức khuya dậy muộn rồi mà, giờ mà đột ngột thay đổi thói quen thì chắc chắn là sẽ ko thể thích ứng kịp.
…
E e è é e è (quen chưa?)
“Mai tao wa rủ mày đi học nhoe??” – từ số của Duy.
“Ok, nhưng giờ tao k ngủ được!! Phải làm sao?”
“Ummmm… tao cũng ko bik nữa. Hay là mở máy chơi games đi. Thay đổi thói quen ko phải trong 1 sớm 1 chiều là được đâu!!”
“Ok, pye tình yêu!!”
“Pye!!”
Hình như hôm nay Duy ko giống với Duy của ngày thường, chín chắn hơn, chững chạc hơn, đã an ủi nó lại còn ôm nó vào lòng mà vỗ về nữa chứ!! Thật ko giống với Duy con nít của ngày thường chút nào.
Nó mở máy, nhưng ko chơi games mà là để mở hộp thư ra đọc lại bức mail của mẹ. Ớ, lại có thể một địa chỉ mail lạ gửi thư tới cho nó. Tò mò, nó mở ra xem…