Ba năm trước…
Hắn và một cô gái có tên là Chu Nhược Lam thích nhau rồi cặp kè với nhau. Hắn thương cô gái ấy lắm, nhưng ba mẹ hắn lại kì thị gia thế của Lam nghèo hèn nên đã quyết cấm đoán tới cùng. Nhưng hắn và Lam vẫn cương quyết ko nghe theo… ko còn cách nào khác, ông Minh (ba hắn) đành phải dùng tới hạ sách cuối cùng là sử dụng thế lực gia đình ép nhà Lam phải chuyển đi nơi khác, mãi mãi ko được quay trở về nữa. Nếu cả nhà Lam dọn đi thì họ sẽ có một khoản tiền kha khá, đủ để họ sống sung túc cho tới khi Lam tốt nghiệp đại học.
Dù ko muốn nhưng vì nghĩ cho ba mẹ, Lam đành phải dọn đi nơi khác, mãi mãi rời xa hắn… Dù ba hắn đã ra điều kiện rằng ko được cho hắn biết về chuyện này, nhưng Lam lại ko chịu được khi nghĩ tới cảnh Kì hiểu lầm mình, cô bèn kể lại cho hắn nghe tất cả.
Vì ko muốn Lam vì mình mà phải chịu khổ, Kì đành để cho cô đi. Nhưng hắn đã tự hứa với lòng mình rằng có một ngày hắn sẽ đưa cô trở về. Phải, nhất định là như thế.
…
Nó vừa thò mặt vô nhà đã bị mẫu thân lôi đầu ra “ca” cho một bài.
Nào là con gái khi học xong thì phải về nhà phụ mẹ làm việc nhà, để sau này có lấy chồng thì còn biết làm… nào là con cái hư đốn, hoang đàng suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác, còn nhờ Duy mang cặp về hộ… vân vân và vân vân…
Dù đang rất bực mình nhưng nó cũng đành nán lại để nghe cho xong “bài ca muôn thưở” của mẹ. Đành chịu thôi, tính mẹ xưa nay là thế mà… chỉ tại nó ko chịu làm theo nguyên tắc của mẹ nên bị “ca” là đúng thôi…
Tại nhà Duy…
Kì đứng trước cổng nhà, lưng hơi cúi xuống, tay chống lên đầu gối, miệng thì thở hổn hển… chạy mà.
Sau khi đã nạp đủ Oxi, hắn bắt đầu “réo”
_Lớp trưởng ơi, lớp trưởng!! Lớp trưởng đáng iu đáng quý của lớp 12A1, bạn thân của con nhỏ khùng quậy phá, hay bị nó bắt nạt…
_Ai mà thả chó qua nhà người ta tru vậy?? – Duy bực bội bước ra.
_A, lớp trưởng. Cuối cùng mày cũng chịu ra!! Làm gì khó chịu vậy??
_“Cuối cùng”??? Mày đứng đây được bao lâu rồi mà phải dùng từ “cuối cùng”?? – Duy nhăn nhó.
_Hờ, có nhiêu đó cũng bắt bẻ!! Mày cho tao địa chỉ nhà con nhỏ Linh đi!! – Kì cười.
Duy hơi nhíu đôi mày. Cậu đang thắc mắc ko lẽ Kì đã thích con nhỏ bạn của cậu rồi sao??
Kì nhìn Duy bằng con mắt “ngơ ngác” chờ đợi.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Duy cũng quyết định cho Kì địa chỉ nhà của nó. Nói sao thì nói, Duy chẳng có lí do gì mà giấu địa chỉ nhà nó hết. Lỡ Kì có chuyện quan trọng mà Duy ko chịu nói địa chỉ thì thất lễ quá.
_Ukm, paizz mày!! Tao đi đây!! – Kì cười tươi.
Duy nheo mắt nhìn theo, tên Kì hình như có vấn đề thì phải.
Lần đầu tiên Hoàng Vĩnh Kì – tảng băng trôi – cười tươi như hoa. Đúng là sự kiện lạ…
Kì thì ko để ý thái độ ngạc nhiên của Duy mà hí ha hí hửng đi theo chỉ dẫn tìm nhà nó.
“Cánh cổng nhà màu xanh dương…” – đây rồi, đúng là nhà nó rồi. Cánh cổng nhà màu xanh dương.
Hắn định nhấn chuông nhưng chợt tay cứng đờ lại khi nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ trong nhà.
Hắn cười thầm trong bụng, chắc hẳn là mẹ nó đang la mắng nó rồi. (Đúng vậy còn gì!!)
Tinh… toong…
Cuối cùng hắn cũng quyết định gọi cửa…
Nó mừng như bắt được vàng, vội vàng đứng phắt dậy chạy ra mở cổng. Khi cánh cổng màu xanh dương kia dần hé mở, nó ngạc nhiên thảng thốt => trố 2 mắt nhìn hắn.
Hắn – Hoàng Vĩnh Kì – đang đứng ngay trước mặt nó và cười thật tươi. Az, nếu là đứa con gái khác thì đã bị tan chảy rồi… nhưng may mà nó khác với những đứa đó nên ko bị tan chảy, amen!
_Bạn tới nhà ko mời vô sao?? – Kì cười, nhưng khuôn mặt trông rất khó coi.
_Bạn?? “Tao thề ko làm bạn với mày” là ai nói vậy?? – nó khoanh tay trước иgự¢, hơi tựa vào tường và cười đáp.
_Ấy ko thể bỏ qua chuyện cũ sao?? Tớ đã biết lỗi rồi mà, ấy mời tớ vô nhà đi!! – Kì nhấn mạnh 2 chữ “ấy” và “tớ”.
Nó hơi nhíu đôi mày. Hai chữ “ấy” và “tớ” được hắn nhấn mạnh đến nỗi nó cảm thấy ớn lạnh. Chắc chắn là hắn định trả thù đây. Được lắm, nó quyết tâm phải cho hắn một vố thật đau để hắn phải tâm phục khẩu phục.
Đang cười thầm trong bụng chợt nó giật thót người khi có tiếng mẹ vọng ra
_Ai đó Linh??
_Dạ?? Dạ… thằng ăn xin đó mẹ!! Con cho nó một chút rồi vô liền!!
“Thằng ăn xin”??? Hắn trố mắt nhìn nó… nghĩ sao mà có thằng ăn xin ăn mặc sành điệu như hắn?? Thôi rồi, mắt nó bị quáng gà rồi… nhưng có lé cũng phải thấy mờ mờ chứ??
_Mày… muốn gây sự đúng ko??
_Nam tử hán đại trượng phu, có thù hằn gì thì lên lớp giải quyết nhá!!
Nói xong, nó đóng rầm cổng lại để mặc hắn đứng bơ vơ bên ngoài…
“Bực thật, định tới đây dạy dỗ nó vậy mà bị nó chơi lại. Tức chịu ko được… Thôi có gì để ngày mai tính. Giờ về ăn cơm đã~”.
Đoạn hắn quay lưng trở về nhà.
Nó vô nhà, bước đi dè dặt vì sợ mẹ sẽ tiếp tục “ca”. Nhưng trái với lo sợ của nó, mẹ ko la mắng gì nữa. Bà chỉ nhẹ thở ra rồi nhắc nhở
_Thôi, con đi tắm rửa rồi ăn cơm! Lần sau đừng vậy nữa…
Đôi lúc nghĩ lại nó thấy cũng tội mẹ quá. Mẹ đã vì nó mà hi sinh rất nhiều. Dù nhiều lúc mẹ la mắng nặng lời nhưng nó biết đó chỉ là mẹ lo lắng cho nó, rồi nóng giận tức thời mà nói thế thôi chứ ko có ác ý gì cả.
Nhưng người ta nói: “Giang san dễ đổi, bản tính khó dời”. Nó đã quậy phá 8 năm nay mà giờ bảo nó phải thay đổi làm sao nó làm được??