Buổi tối, ta vẫn chờ… ta chờ mi đến nhà và rủ ta cũng đi lăng quăng ngoài phố… nhưng mi vẫn ko đến!! Cuối cùng thì chỉ có ta là mong đợi thôi!! Mi biết ko? Ko nhận được thiệp Noel của mi ta thấy buồn lắm. Một cảm giác mà 17 năm nay ta chưa từng có!! Và ta chợt nhận ra rằng, mình đã rung động trước mi rồi.
Cũng phải thôi, ta đã 17t – có thể cho phép mình rung động trước một XYZ kute, mà mi thì rất cuốn hút. bằng chứng là tụi con gái trong lớp mình lúc nào cũng bàn tán về “nhan sắc” của mi.
Từ khi nhận ra bản thân thích mi, ta ăn diện hơn, chải chuốt hơn nhưng chỉ 1 tẹo thôi – ta ko phải là 1 đứa con gái điệu đà…
Ngày hôm ấy, trời lạnh hơn mọi hôm. Ta phải “vác” trên mình cái áo gió to cồng kềnh như con gấu vậy, bực mình. Chẳng là sáng sớm mẹ ta thấy sương mù dày đặc nên một mực bắt ta phải mang cái áo gió ૮ɦếƭ tiệt ấy. Nhìn nó như cái phao vậy!!
Ta ló mặt vô lớp nhìn vào chỗ ngồi nhưng ko thấy mi. Sao vậy nhỉ?? Ta nhìn quanh quất và vô tình thấy mi đang ngồi nói chuyện với bọn con trai… ko nói ko rằng, ta đi về chỗ ngồi và lôi quyển sách ra nhồi bài. Đúng là 1 sự kiện lạ nhỉ?? Ta mà lại chịu ngồi học bài tử tế, các nhân trong lớp nhìn ta bằng con mắt ngạc nhiên ngơ ngác. Cũng phải thôi, lần đầu tiên ta học bài mà!!!
Mi nghe bọn con gái xôn xao thì nhìn sang ta, và tất nhiên là mi thấy ta đang ngồi học bài rồi. Mi nhẹ nhàng tiến lại gần ta, nhẹ đến nỗi ta ko biết mi đến từ khi nào nữa!!
Tiết học hôm ấy trôi qua 1 cách vô vị. Ta ko chú ý tới mi nữa mà lại chú tâm vào bài học. Nhưng ta vẫn cảm nhận được suốt buổi mi cứ nhìn sang ta và cười… Đúng ko nhỉ?? Hay tại ta hoang tưởng???
Giờ ra chơi, ta thơ thẩn gần mấy khóm hồng của trường. Ta thừa nhận là mình chưa bao giờ thích hoa hồng, nhưng sao tự dưng hôm ấy ta lại thấy chúng đẹp hơn bao giờ hết.
Mi còn nhớ ko?? Khi ta đang ko chú ý thì mi đi ngang qua, hích mạnh vào ta 1 cái khiến ta té nhào vào bên trong… huhu, sao mà mi độc ác thế hả?? Cũng may là mấy khóm hồng ấy chưa bị ta đè bẹp.
Cũng vào giờ ra chơi của mấy ngày sau đó, khi cả lớp đã ra ngoài hết rồi chỉ còn mình mi ở trong lớp. Mi có nhớ đã làm gì với cái cặp thân yêu của ta ko?? Mi bắt con sâu nái bỏ vào trong đó, mà cặp ta thì chứa quá nhiều đồ nên con sâu bị đè bẹp như con tép, “máu me” dính tùm lum… híc, mi có còn tính người nữa ko vậy?? Bình sinh ta ko sợ gì cả, chỉ sợ duy nhất có cái lũ sâu bọ đáng ghét ấy thôi!!
Đó là lần đầu tiên ta khóc thét lên khi nhìn thấy sách vở của mình dính be bét cái thứ “máu” gớm ghiếc ấy.
Mi ko hình dung nổi hình ảnh của ta lúc đó phải ko? Tất nhiên rồi, trước giờ ta vốn là 1 đứa con gái mạnh mẽ, chẳng ai biết được nỗi sợ hãi của ta là gì cả… và mi đã làm cho bí mật của ta bị phanh phui rồi, tên đáng ghét à!!
Ta nhớ cũng chính vì lần đầu tiên ấy mà mi đã nhẹ nhàng ôm lấy ta rồi vỗ về, dỗ ngọt có, hăm dọa có… mi dỗ ta là giống như dỗ dành con nít vậy… quá đáng à!!
Nhưng cũng chính vì cái ôm ấy mà ta cảm nhận được tình cảm của mình dành cho mi lớn đến thế nào, tim ta cứ đập loạn xa trong Ⱡồ₦g иgự¢ khi chạm vào da thịt mi, híc, ta bậy bạ quá phải ko??
Ta đã quyết định rồi, ngày 14/2 – tức valentine – ta sẽ tỏ tình với mi. Dù ta ko biết mi có thích ta hay ko nhưng có tình cảm mà cứ để trong lòng thì cũng có ích gì đâu? Hơn nữa thích một người đâu phải là cái tội!!
Còn đúng 1 tuần nữa là tới ngày 14 rồi, lần thứ 2 – sau kì thi – ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm như rùa bò…
Mi biết ko?? Trong 1 tuần ấy ta đã đi mua nguyên liệu về tự tay làm sô cô la để tặng mi đấy… ta đã làm đi làm lại biết bao nhiêu lần mà vẫn ko thành công. Cuối cùng ta cũng phải nhờ tới mẹ!! Gì chứ, một đứa con gái suốt ngày chỉ biết đánh nhau như ta thì làm gì có thời gian nấu ăn mà biết nấu ăn chứ??
Ngày 14/2 cuối cùng rồi cũng đã tới…
Mi biết ko, ta đã cố tình đến lớp thật sớm để chờ mi…
Phù, thật may là ta đến sớm hơn mi. Ôi, ta ko hiểu mình đang làm cái gì nữa. Chỉ vì mi mà ta phá đi cái danh hiệu “nữ hoàng đến trễ” của mình sao?? Tình yêu quả thật có sức mạnh ghê gớm như người ta vẫn thường nói… vậy mà ngày xưa ta cứ nói rằng đó chỉ là những chuyện vớ vẩn, giờ tới phiên ta lại vướng vào cái hố sâu ko lối thoát ấy…
Đã gần 8 giờ rồi. Điều đó có nghĩa là đã sắp vào lớp. Vậy mà sao mi vẫn chưa tới?? Mi bệnh sao?? Tự dưng lại lại cảm thấy ruột gan mình nóng như có lửa đốt vậy!!
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, vậy mà mi vẫn chưa tới. Ta lo quá, mi có chuyện gì rồi sao???
Chào cô xong, cả lớp ngồi xuống còn cô thì đứng nguyên vị trí và thông báo, giọng khản đặc
_Lớp trưởng của chúng ta phải sang Mĩ gấp vì bệnh!! Tạm thời cậu ấy sẽ ko gặp chúng ta 1 thời gian, Lan à em thay Lâm làm lớp trưởng nhé!
Cô lớp phó học tập đứng dậy “dạ” 1 tiếng rồi ngồi xuống. Cô quay lưng bước lên bục giảng chuẩn bị vào tiết nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô lại quay xuống và bảo tôi
_Thái Linh, tan học ở lại gặp cô một lát!!
Có chuyện gì mà cô lại muốn gặp riêng ta?? Linh tính ta mách bảo rằng đó ko phải là chuyện tốt lành gì… chuyện gì nhỉ?? Ôi ta tò mò quá…
Tan học, ta tới phòng giáo vụ tìm gặp cô. Cô kéo ta ra ngoài…
Ngồi trên băng ghế lạnh ngắt, cô lục trong cặp táp lôi ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ, có thắt một chiếc nơ be bé xinh xinh màu xanh dương phía trên, kèm theo chiếc hộp là 1 lá thư. Cô nhẹ nhàng lên tiếng
_Cái này là của Lâm nhờ cô giao lại cho em!! Em hãy bình tĩnh đọc xong lá thư rồi hãy mở hộp nhé!!
Nói xong, cô đứng dậy và bỏ đi 1 mạch, như để che giấu 1 cái gì đó.
Ta mở lá thư của mi ra, đọc chậm rãi
“Linh thân mến,
Đã bao lần Lâm muốn nói với Linh chỉ một điều thôi… nhưng cứ đứng trước Linh là Lâm lại ko thể mở miệng được!!
Linh à, Linh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ko?? Lần ấy Lâm đã thảy 1 ánh nhìn khó chịu về phía Linh khi Lin được xếp ngồi chung với Lâm. Chắc Linh cũng nhìn thấy chứ?? Ko phải là Lâm có ác ý gì đâu, chỉ là Lâm suy nghĩ 1 người con gái đẹp như Linh sao có thể đi làm một nữ đại ca được chứ?? Lâm chỉ khó chịu 1 chút thôi chứ ko phải là ghét bỏ gì Linh hết. Nhưng hình như từ ấy Linh sợ Lâm thì phải, lúc nào cũng tránh xa Lâm, ko muốn nói chuyện với Lâm. Linh ngốc lắm đó, biết ko?? Lâm đã thầm thích Linh ngay từ khi Linh bước chân vào lớp rồi, Lâm thật sai lầm khi đã nhìn Linh bằng ánh mắt thiếu thiện cảm…
Linh biết ko, Linh đẹp lắm… đẹp tựa những khóm hồng trong vườn trường vậy. Chúng luôn ở bung ra tỏa hương thơm ngát khắp 1 vùng trời. Linh cũng giống vậy đó. Linh đẹp tựa hoa hồng nhưng bản tính Linh lại quá cứng cỏi, cái đó giống như những gai nhọn của hoa hồng vậy. Lâm thích Linh cũng chính vì Linh giống hoa hồng – chúa tể của các loài hoa.”
Đọc tới đấy, ta đã cười đến chảy cả nước mắt. Từ khi nào mà mi lại có những lời lẽ sến như con hến vậy hả Lâm?? Ta ôm bụng cười lăn cười bò, rồi lại tiếp tục đọc
“Lâm ko biết tình cảm Linh dành cho Lâm ra sao, nhưng Lâm vẫn luôn âm thầm quan sát Linh, và biết được những câu chuyện mà Linh kể với cô chủ nhiệm!! Từ ấy, Lâm càng thương Linh hơn!!
Rồi từ khi chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau, Lâm đã rất vui!! Lâm vui vì Linh cũng chịu nói chuyện với Lâm, vui vì cảm thấy mình có thể trở thành chỗ dựa cho Linh. Nhưng ko, Linh quá cứng cỏi thì làm sao cần sự che chở của Lâm chứ??
Linh có biết đêm Noel Lâm đã đứng gần nhà Linh để quan sát. Nhưng Linh lại chẳng hề bước chân ra khỏi cổng, mà đèn trong phòng Linh thì lại tắt tối thui. Lâm đã đứng chờ Linh suốt 3 tiếng vì cứ ngỡ Linh đi chơi chưa về. Linh biết Lâm chờ Linh để làm gì ko?? Lâm muốn tự tay đưa cho Linh tấm thiệp Noel mà Lâm tự tay làm…
Thôi ko nhắc tới kỉ niệm nữa. Có 1 sự thật Lâm chưa nói cho Linh biết, là ba mẹ Lâm đã li thân lâu rồi, giờ thì mẹ với Lâm phải qua Mĩ để đoàn tụ với ba. Xin lỗi vì đã ko nói sớm hơn với Linh, Lâm sợ Linh sẽ buồn!!
Lần này ra đi, ko biết bao giờ Lâm mới có thể gặp lại Linh, hoặc cũng có thể là sẽ ko bao giờ gặp lại nữa… Thôi, giờ Lâm phải chuẩn bị theo mẹ lên máy bay đây!! Tạm biệt Linh!! Rất mong sẽ được gặp lại Linh vào 1 ngày ko xa!!
Thương Linh
Lâm”
Mi… mi có biết những dòng cuối của bức thư đã làm ta đau lòng đến mức nào ko hả?? Sao mi có thể vô tình với ta như thế?? Sao mi lại bảo ta quên mi đi và sống thật hạnh phúc?? Quên mi làm sao ta có thể hạnh phúc được?? Ko đâu, mi nhất định phải trở về với ta!! Ta ko cam tâm… nếu mi ko trở về ta sẽ hận mi lắm!! Mi là kẻ đáng ghét nhất trên đời… ta ghét mi.