Cuối cùng chúng đã hôn nhauĐã lâu lắm rồi Tư Nhiên không đá bóng, nếu Đường Mộc và Aaron không đến tìm anh thì anh đã quên chuyện mình đã từng là ngôi sao trong đội bóng của trường. Hồi còn trẻ, chúng ta đều đã từng dồn hết nhiệt huyết cho một việc gì đó, chúng ta tưởng rằng suốt đời sẽ không rời nó. Đi qua một chặng đường dài, ngoảnh đầu lại nhìn mình, có lúc lạ lẫm đến mức ngay cả mình cũng không nhận ra mình nữa. Nhưng ngoảnh đầu nhìn kỹ lại từng bước, đều là những bước mình đã từng đi, chỉ có điều con đường phía trước, có thể sẽ có phần nghiêng, năm tháng dồn lại, cuối cùng mỗi người một ngả.
Nếu một ngày nào đó chúng ta được sống lại những cảm giác rực rỡ đã qua, nhìn vẻ kiên định trong mắt mình, liệu có ngưỡng mộ hình ảnh mình, trong lòng vẫn có một giấc mơ. Chắc chắn khi về già, quay đầu nhìn lại mình bây giờ, sẽ vô cùng ngưỡng mộ. Khi tuổi còn nhỏ, trong lòng chúng ta có một giấc mơ. Thời trẻ trong lòng chúng ta có hình ảnh một người, về già, trong lòng chúng ta chỉ có những ký ức vô cùng rực rỡ nhưng vô cùng hoang vu.
Tư Nhiên rất gầy nên đá bóng chỉ dựa vào kỹ thuật và sự nhanh nhẹn. Anh thường len lỏi qua rất nhiều cầu thủ hậu vệ, nhẹ nhàng đưa bóng vào cầu môn được ghép bằng hai viên gạch. Người khác kéo anh, thậm chí xông vào xoạc, chặn anh lại, cũng không thể ngăn cản được các đợt lên bóng của anh. Anh cũng thường thấy ổn sẽ rút binh, chỉ tận hưởng niềm vui của bóng đá, không dùng kỹ thuật để điều khiển tỉ số, nhưng một hôm, lại nổi hứng, đá vào mấy quả liên tiếp, cuối cùng kích nộ cậu thủ môn to lực lưỡng của đối phương, xông đến đấm anh ngã dúi dụi.
Anh liền bò dậy theo bản năng, cũng đấm trả một quả, nhưng lại bị anh chàng thủ môn đó túm chặt, cậu ta cười một tiếng rất khinh miệt, đẩy mạnh một cái là Tư Nhiên ngã xuống đất. Mọi người đều xúm lại, không có ai vào can, mọi người chỉ chăm chú xem. Tư Nhiên cảm thấy cùi trỏ, đầu gối mình đều bị trầy xước.
Anh chàng thủ môn vẫn chưa chịu tha, đá thẳng chân vào иgự¢ anh, đây là động tác mang tính sỉ nhục cực lớn. Cuối cùng có người bật cười, Tư Nhiên – cầu thủ bình thường rất hào hoa phong độ trên sân bóng, lúc này đây lại thảm hại biết bao.
Anh cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ như có một cốc rượu trắng bị đánh vỡ tưới lên trái tim, đau rát, ở nông thôn, bọn trẻ con thường đánh nhau, đứa trẻ gầy gò không đánh được đứa trẻ to khỏe cũng là chuyện thường gặp, nhưng miệng vẫn không chịu thua, thường hét lớn: “Đánh giỏi lắm”. Cuối cùng anh cũng đã hét lên câu đó: “Đánh giỏi lắm”. Thực sự anh cảm thấy, đánh rất giỏi.
Sau lần đó, anh đã dành nhiều công sức hơn cho việc hát hò, anh không hề hận cú đấm đó, cú đấm đó đã khiến anh bừng tỉnh, nếu anh không nghĩ đến chuyện về thành phố, vẫn ở lại quê, thì sẽ vẫn dùng cú đấm để nói chuyện. Sau đó anh đã có chí tiến thủ hơn nhưng lại thất bại lớn, đến bây giờ anh cũng hơi hận cú đấm đó, nếu như sống một cuộc sống êm ả, lấy vợ sinh con, mãi mãi không bao giờ đến Xuân Thành thì kiếp này cũng sẽ trôi qua yên ổn. Đó cũng là một niềm vui, không phải người ta vẫn nói, yên phận cũng là cái hay đó sao?
Trên đường đi Đường Mộc và Aaron đã bàn bạc với nhau, để Tư Nhiên đến giúp, cũng nói về mối quan hệ hơn thiệt trong chuyện này cho anh nghe, một là cho thấy sự chân thành, hai là nếu nói vì Ngải Mễ, chắc chắn Tư Nhiên sẽ bất chấp mọi gian nguy sẵn sàng xông pha nơi khói lửa.
Aaron nghĩ một lát, cũng đồng ý với lời đề nghị này, chỉ có điều trước hết cậu muốn xem kỹ thuật chơi bóng của Tư Nhiên. Vì như lời Đường Mộc nói thì Tư Nhiên chẳng kém gì Pele.
“Lẽ nào bọn mình phải mang một quả bóng đi hay sao?” Đường Mộc hỏi.
Aaron lắc đầu, trả lời bằng giọng như đã có sẵn kế hoạch trong đầu: “Không cần bóng cũng vẫn có thể nhận ra kỹ thuật chơi bóng của một người”.
Họ đến salon tóc, cũng không đi thẳng vào vấn đề ngay, Đường Mộc chỉ nói mình muốn cắt tóc.
Tư Nhiên giải thích với cậu bằng giọng có lỗi: “Anh đang có một vị khách, em đợi một chút nhé”.
“Là cô Trương hả?” Lúc nào Đường Mộc cũng không quên việc trêu đùa.
“Ừ.” Tư Nhiên cũng bình thản gật đầu.
“Anh cứ sang đi, cứ sang đi, em đợi anh đến khi biển cạn đá mòn.”
Anh quay người đi, Aaron nhìn chăm chú vào chân anh, một tay cậu chống cằm, lẩm bẩm: “Đúng anh ấy là cầu thủ thật”.
Đường Mộc có phần sửng sốt: “Cái này cũng phát hiện ra được hay sao?”.
“Đương nhiên là được chứ, cậu không biết quan sát, tớ nói cho cậu biết, những người đá bóng hầu hết chần đều vòng kiềng.”
Đường Mộc liền nhìn Aaron, quả nhiên là như vậy, lại nghĩ đến Lý Tuấn Ninh, cũng là như thế, đợi đến khi Tư Nhiên quay lại, cậu lén quan sát một hồi, đúng thật, đúng là chân vòng kiềng thật.
“Tuy nhiên, có thể những người đá bóng đều có chân vòng kiềng, nhưng những người chân vòng kiềng chưa chắc đã phải những người đá bóng đúng không?” Đường Mộc phản bác lại Aaron.
“Chính vì thế tớ đã nghĩ rồi, tớ muốn làm một thí nghiệm.”
“Thí nghiệm?”
“Ừ, Đường Mộc, cậu cảm thấy kỹ thuật đá bóng của tớ thế nào?”
“Rất khá.”
“Thế cậu có dám thử làm một thí nghiệm hay không?”
“Gì cơ?”
“Cậu ném điện thoại di động lên cao, sau đó tớ sẽ dùng chân để đỡ, nếu không có gì bất trắc thì chắc là đỡ được.”
“Xem ra cậu vân không tin tưởng vào tớ đúng không.” Aaron đành phải dùng lời nói để kích tướng.
Đường Mộc nghĩ một lát nói: “Thôi vẫn bỏ qua cậu, làm thẳng thí nghiệm cho Tư Nhiên đi”. Sau đó Đường Mộc liền lôi chiếc điện thoại di động bảo bối của cậu ra an ủi một hồi, những câu như “kiếp sau mày vẫn phải làm điện thoại di động của tao” cũng vẫn lọt vào tai Aaron.
Chúng đợi một lát, cuối cùng Tư Nhiên cũng đã phục vụ cô Trương của anh xong, lúc quay lại liên mồm nói xin lỗi, nhưng chưa nói được mấy câu, điện thoại của Đường Mộc liền đổ chuông. Cậu rút máy ra nghe, sau đó tay cầm không chắc, điện thoại đã trượt ra khỏi tay! Đôi mắt Đường Mộc và Aaron đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, giữa lúc ngàn cân treo sợi tớc, Tư Nhiên vội đưa tay ra đỡ lấy chiếc điện thoại.
“Cẩn thận chứ.” Anh đưa lại điện thoại cho Đường Mộc.
Đường Mộc và Aaron liền bật cười, ý tưởng này của chúng thật ngớ ngẩn. Chúng lại không nghĩ ra rằng ngoài chân ra, Tư Nhiên còn có tay.
Và thế là Đường Mộc đành phải đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tư Nhiên ạ. em có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ”.
“Hả?”
Đường Mộc liền nói sơ qua tình hình, đương nhiên cũng tập trung nói rằng chuyện này có liên quan với Ngải Mễ.
Tư Nhiên không trả lời thẳng bọn họ: “Tại sao các em lại biết trước đây anh đã từng đá bóng?”.
“Vì nhìn đôi chân vòng kiềng của anh.” Đường Mộc đùa trước. “Ha ha, thực ra là em bảo chị Lệ Lệ ra chợ việc làm tìm một người biết đá bóng, sau đó chị ấy liền giới thiệu anh.”
“Chắc chắn chị Lệ Lệ đã nói khoác giúp anh rồi, trước đây anh chỉ đá bóng ở trường thôi.”
“Anh khiêm tốn quá, nhưng việc này anh buộc phải giúp đấy.”
“Đường Mộc đã cất lời rồi thì anh phải tuân lệnh thôi.”
Hê, ai chẳng biết anh đồng ý là vì Ngải Mễ. Đường Mộc đứng bên, miệng thì cảm ơn Tư Nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.
Vòng loại trực tiếp 1/4 cũng diễn ra yên bình, mọi người cũng đều biết Aaron và Lý Tuấn Ninh hẹn sẽ gặp nhau trong trận chung kết, không ai có thực lực và tâm trạng nào để ngăn cản cuộc chiến tranh ngôi vô địch của họ.
Dựa vào cú đá vào, Aaron và Lý Tuấn Ninh đã nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ của mình, lọt vào bốn đội mạnh nhất. Chỉ còn một bước nửa là đến trận chung kết. Aaron bảo Đường Mộc đi hẹn Tư Nhiên, chủ nhật ra ngoài tập để mọi người làm quen với nhau, để đến lúc vào sân đỡ lạ lẫm, như thế dù đá giỏi đến đâu cũng chẳng ăn thua. Dù sao bóng đá cũng là môn thể thao đồng đội.
Thời tiết rất đẹp, bọn họ gồm năm người, Aaron, Đường Mộc, Ngải Mễ, Tư Nhiên, Lệ Lệ cùng ra công viên chơi. Lệ Lệ và Tư Nhiên đến từ rất sớm, nhìn thấy Ngải Mễ và Aaron đều đã chuẩn bị tươm tất, dáng vẻ như có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“Bọn mình đi thôi.” Lệ Lệ nói. Ngải Mễ chỉ vào phòng trong. Aaron cố nhịn để không bật cười.
“Gì vậy?” Lệ Lệ thắc mắc.
Ngải Mễ ghé sát vào nói nhỏ: “Đường Mộc đang trang điểm”.
Cuối cùng Tư Nhiên và Aaron đã bật cười.
Sau đó mọi người liền nghe thấy giọng Đường Mộc tức tối vọng ra: “Có phải các người lại đang cười chuyện tớ bôi kem dưỡng da hay không, tớ nói cho các người biết nhé, các người cứ cười đi, đợi hai mươi năm sau, vết nhăn, vết nám như dây leo bò trên mặt các người, tớ sẽ xem xem các người khóc thế nào”.
Lúc này đây chỉ có Ngải Mễ dám chọc lại Đường Mộc, cô hắng giọng nói lớn: “Cậu cứ bôi đi, cho dù cậu có bôi cả một túi bột mì lên mặt cũng không thể trắng như anh Tư Nhiên được”.
Bất thình lình được Ngải Mễ khen, Tư Nhiên mừng như mở cờ trong bụng.
Ngải Mễ và Aaron vốn len lén thu dọn đồ đạc, định tranh thủ lúc Lý Tuấn Ninh đang ngủ nướng rón rén đi ra, nhưng sự ồn ào đã khiến Lý Tuấn Ninh tỉnh giấc, cậu đẩy cửa ra, nhìn thấy Lệ Lệ và Tư Nhiên đứng một bên.
Cậu dụi dụi mắt, xác định mình không quen biết hai người.
“Khách ở mới à?” Cậu hỏi Ngải Mễ.
Ngải Mễ lắc đầu. Cô thầm rủa Đường Mộc, không đi sớm một chút, giờ thì tuyệt rồi, Lý Tuấn Ninh đã chui ra. Lý Tuấn Ninh cúi đầu nhìn đám đồ đạc dưới chân họ. Cậu ta liền la lớn bằng giọng sửng sốt như thường lệ: “Hả, các đậu đang làm gì vậy? Không phải là đi chơi đó sao?”.
Không có ai trả lời, cậu ta lại liếc mắt nhìn thấy quả bóng đựng trong túi lưới đặt dưới chân Aaron. Cậu ta càng thắc mắc dữ hơn: “Các cậu chuẩn bị đi đá bóng à?”.
Lúc này đây Đường Mộc đã xong việc, đứng ở trong cậu cũng đã nghe rõ mọi chuyện, cậu hô lớn:
“Tớ xong rồi, bọn mình xuất quân thôi!”. Ngải Mễ lập tức hiểu ngay sách lược của Đường Mộc đối với Lý Tuấn Ninh, đó là coi như cậu ta không tồn tại. Và thế là cô liền kéo Lệ Lệ và Tư Nhiên đang ngẩn người trước cảnh tượng trước mắt: “Bọn mình đi thôi”.
“Đợi một lát!” Lý Tuấn Ninh kêu lên.
Mọi người vẫn dừng chân lại.
“Anh tên là Tư Nhiên đúng không?” Tự nhiên Lý Tuấn Ninh thốt lên.
Tư Nhiên quay đầu lại, anh chăm chú nhìn Lý Tuấn Ninh, cố gắng mường tượng lại trong đầu, nhưng anh thực sự không biết người này là ai.
Lý Tuấn Ninh liền hỏi tiếp: “Anh là thợ cắt tóc đúng không?”.
Song song với việc Ngải Mễ nói “không phải”, Tư Nhiên lại gật đầu.
“Đúng rồi, đúng là anh rồi”, Lý Tuấn Ninh cười, “lần trước mưa to, em đến tiệm các anh để đưa ô cho mẹ em có gặp anh một lần, ở nhà mẹ em thường nhắc đến anh”.
Và thế là Tư Nhiên sực hiểu ra vấn đề: “À, em là con trai cô Trương hả, anh nhớ ra rồi”.
“Thôi, mọi người đi chơi đi.” Lý Tuấn Ninh khua tay.
Ngải Mễ biết mặc dù không hỏi, nhưng trong đầu Lệ Lệ và Tư Nhiên cũng vẫn đặt nhiều dấu hỏi, rốt cục anh chàng đáng ghét này là ai? Và thế là lúc đi xuống cô đã tự mình nói ra.
“Chị Lệ Lệ à, anh chàng vừa nãy là bạn trai hiện tại của em.”
Nếu Tư Nhiên không để ý, không nhanh tay túm lấy chị Lệ Lệ thì chắc là chị Lệ Lệ sẽ ngã nhào.
Ngải Mễ vội vàng nói thêm: “Giả vờ thôi. Mọi người đừng hỏi tại sao nhé, phức tạp lắm”.
Đường Mộc nhìn thấy mọi người đều tỏ vẻ trầm tư, bèn lao ra.
“Ấy, Aaron, tại sao cậu lại mang bóng đi?”, Đường Mộc tỏ ra rất khó hiểu, “Bọn tớ có biết đá bóng đâu”. Bọn tớ ở đây là chỉ Lệ Lệ, Ngải Mễ và chính bản thân cậu.
“Lát nữa bọn mình có thể chơi trò chơi.” Câu trả lời của Aaron khiến mọi người phải thấp thỏm.
Ai cũng tỏ ra hồi hộp trước lời tuyên bố của Aaron, đến công viên, tìm bãi cỏ, Đường Mộc bèn lên tiếng đòi chơi trò chơi.
Đây là trò chơi thật sự không công bằng, mặc dù về số người, Đường Mộc, Ngải Mễ, Lệ Lệ, ba người chiếm ưu thế, và xem ra luật chơi cũng rất có lợi cho đội Đường Mộc, trên bãi cỏ vẽ một vòng tròn rộng, nếu Aaron và Tư Nhiên để bóng rơi ra ngoài sẽ bị thua, với điều kiện này, chỉ cần Đường Mộc, Ngải Mễ, Lệ Lệ chạm vào bóng sẽ được coi là thắng. Điều kiện rất dễ nhưng đến khi thi lại không hẳn như vậy.
Đôi chân của Tư Nhiên và Aaron như được gắn nam châm, quả bóng cứ dính chặt lấy chân bọn họ. Con gái thường nói, con trai chơi bóng rổ rất đẹp trai, nhưng họ thực sự chưa bao giờ xem Tư Nhiên và Aaron đá bóng với nhau. Sau khi lấy hết sức chạy mấy vòng, Đường Mộc, Ngải Mễ, Lệ Lệ mới phát hiện ra rằng, ba người họ đối chọi với hai người kia, thắng cuộc chẳng khác gì chuyện khoa học viễn tưởng.
Cuối cùng Đường Mộc đã giơ tay xin hàng: “Không chơi nữa, không chơi nữa, tớ nhận thua!”.
Aaron cười ha ha: “Bọn tớ đợi câu này của cậu từ lâu lắm rồi”.
Aaron rất phấn khởi: “Tư Nhiên lợi hại thật”. Có được cầu thủ như Tư Nhiên, đấu với Lý Tuấn Ninh sẽ chắc chắn phần thắng hơn.
Tiếp sau đó là show time của Đường Mộc.
Bây giờ đang là giữa mùa xuân. Dường như Đường Mộc là một cành hoa được lựa chọn từ hàng trăm loài hoa, cảnh nào cậu cũng đòi chụp một kiểu ảnh, như lời cậu nói là, không thể để hoa ghen tị vì mình được, chính vì thế mỗi đóa hoa, cậu đều phải chụp. Mọi người đều mặc kệ cậu, nếu Đường Mộc không như vậy thì không phải là Đường Mộc trong “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, gay có Đường Mộc” nữa.
Đi qua khu vui chơi, Đường Mộc hô hào mọi người đi tàu lượn siêu tốc, đợi đến khi tất cả mọi người đều đồng ý, cậu liền vào mua vé, nhưng chỉ mua bốn vé, cậu đứng một bên tỏ ra rất thỏa mãn vì đã được như ý: “Tớ chụp ảnh cho mọi người!”.
Cậu nhét vé vào tay từng người, nhìn thì có vẻ rất tùy ý, nhưng thực ra đã được cậu sắp đặt trước từ lâu, Aaron ngồi với Lệ Lệ, Tư Nhiên ngồi với Ngải Mễ. Aaron nhìn Đường Mộc bằng cái nhìn đầy ẩn ý, Đường Mộc biết mình làm như vậy, chắc chắn Aaron sẽ trách cậu, cậu bèn nhìn ra chỗ khác, nói lảng sang chuyện khác. Trong hoàn cảnh này, cậu cũng dám chắc Aaron sẽ không vạch mặt cậu ra để tính sổ với cậu.
Tư Nhiên nhìn Ngải Mễ thắt dây an toàn, anh lôi mạnh, vẫn rất chắc chắn, anh đã yên tâm hơn, anh hỏi Ngải Mễ: “Trước đây em đã chơi trò này bao giờ chưa?”.
Ngải Mễ lắc đầu, có thể nhận ra, cô ngồi ở đây cũng là vì nể mặt Đường Mộc.
Tư Nhiên liền cười: “Anh cũng chưa chơi bao giờ, bọn mình đều mắc mưu Đường Mộc rồi”.
Tàu từ từ khởi động, leo lên cao, lúc này đây họ vẫn đểu nghe thấy Đường Mộc đứng dưới hét lớn: “Chị Lệ Lệ, chị cười đi. Ngải Mễ, tạo dáng đi”.
Ngải Mễ vẫn còn nghe thấy Aaron ngồi sau nói một câu: “Đường Mộc là món bảo bối sống mà”.
Nhưng giọng cậu mỗi lúc một nhỏ hơn.
Cuối cùng tàu đã leo lên đỉnh cao nhất, dừng lại một giây, sau đó không biết bắt đầu lao vun ✓út xuống giữa tiếng gào thét xé tai của ai đó. Ngải Mễ cảm thấy linh hồn của mình như đào ngũ, bị dừng giữa lưng chừng trời, cơ thể mình lại bị trói chặt trên tàu lượn lao xuống dưới. Cô cũng không biết mình đã túm chặt tay Tư Nhiên từ lúc nào, tớm lại, vì túm chặt tay anh, cô mới cảm thấy đỡ căng thẳng.
Gió vờn qua mặt, Ngải Mễ nhắm chặt mắt lại. Lúc này đây, cô lại nhớ lại hồi cô còn nhỏ, hồi Aaron còn nhỏ, hồi họ còn nhỏ, họ chơi đùa ở ngôi miếu cổ, cùng bắt nạt chú chó Aaron, cùng phát hiện ra đồng tiền xu đó. Những ký ức đó đều vặn vẹo thân hình trượt qua bên tai, mang theo tiếng hét chói tai. Aaron lấy kẹo ra cho cô ăn, cô hôn Aaron, những cảnh tượng đó đều biến thành đám mực đen, bôi lên mặt. Thời gian và không gian cùng biến hình. Cô bị xé thành nhiều mảnh.
Cuối cùng con tàu đã từ từ dừng lại, không biết là do nhớ lại chuyện cũ, hay vì quá sợ mà khuôn mặt Ngải Mễ đầm đìa nước mắt, cô trở về với thực tại, mới ngại ngùng rút tay mình ra khỏi bàn tay Tư Nhiên.
“Cảm ơn anh Tư Nhiên.”
“Ừ.”
Đường Mộc chạy đến, vừa nãy cậu ở dưới hào hứng chụp ảnh, còn hưng phấn hơn cả người ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hiện giờ cậu đã biến thành phóng viên, cậu coi máy ảnh là micro đưa vào cạnh miệng Ngải Mễ.
“Xin hỏi Ngải Mễ, vừa nãy ngồi tàu lượn siêu tốc, cậu đã nhớ đến ai?”
Thông thường trong những tình huống như thế này, không ai muốn trả lời Đường Mộc, Đường Mộc cũng đã quen với việc những trò đùa của cậu bị mọi người thờ ơ, nhưng lần này, rất bất ngờ, cô lại trả lời Đường Mộc: “Vừa nãy tớ nhớ đến Aaron, trong cả quá trình đều nhớ đấn Aaron”.
Đường Mộc liền nhìn Aaron ngồi sau Ngải Mễ, cậu chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, cậu lại nhìn sang Tư Nhiên ngồi bên cạnh, sắc mặt anh tái đi.
Trận đấu của lớp Lý Tuấn Ninh diễn ra trước lớp Aaron, Aaron và mọi người đều đi xem, không ngờ trong trận đấu này, Lý Tuấn Ninh đã tung ra νũ кнí bí mật của mình, Aaron không dự đoán nhầm, đúng là Lý Tuấn Ninh đã tìm một cầu thủ nhà nghề. Trên sân, anh ta chạy rất thảnh thơi, nhưng lại dễ dàng chuyền cho Lý Tuấn Ninh ba quả để đá vào. Ngay cả Đường Mộc – một người từ trước đến nay không hiểu gì về bóng đá cũng phải vỗ tay nhiệt liệt khen ngợi: “Thật lợi hại”. Và thế là Aaron không nỡ nói với cậu ta rằng, cầu thủ ngoài mà Lý Tuấn Ninh mời này, chưa xuất chiêu gì đâu.
Xem ra Lý Tuấn Ninh cảm thấy mình đã nắm chắc được phần thắng, kể cả thực lực bị mọi người biết trước cũng không có vấn đề gì. Cậu ta muốn thắng một trận khiến Aaron không còn lời gì để nói. Aaron lén hỏi Tư Nhiên: “Anh có lòng tin không?”. Tư Nhiên cũng đã nhìn thấy thực lực của đối thủ trong trận chung kết của họ, muốn thắng thực sự cũng hơi khó khăn, nếu anh là người ngoài cuộc, muốn đánh cược cho hai đội bóng này, chắc chắn anh sẽ lựa chọn đội Lý Tuấn Ninh. Nhưng anh vẫn nói: “Quả bóng hình tròn, mọi chuyện đều có thể xảy ra”.
“Vậy thì cố gắng lên nhé.”
Thực ra Aaron rất sợ đột nhiên Tư Nhiên nói: “Đã thế này thì nếu anh giúp em thắng được Lý Tuấn Ninh, em sẽ nhường Ngải Mễ cho anh nhé”. Nhưng thực tế đã chứng minh, cậu chỉ lo xa quá mà thôi. Không phải ai cũng yêu người khác như Lý Tuấn Ninh.
Trận bán kết, Tư Nhiên cũng ra sân. Sự xuất hiện của anh cũng giống như hôm Đường Mộc xuất hiện, đám con trai nhìn thấy thân hình gầy guộc của anh, bất giác trong lòng đều mong chờ cảnh Đường Mộc đá trúng Ngải Mễ ngày hôm trước lại tái diễn. Nhưng các nữ sinh đều muốn được làm Ngải Mễ của Tư Nhiên, trong trường họ chưa bao giờ nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai như vậy, nếu như được anh đá trúng mặt, thì đó cũng sẽ là một điều tuyệt vời. ít nhất anh sẽ chạy đến hỏi mình bằng giọng sốt sắng, lo lắng: “Bạn à, bạn không sao?”, vậy thì điều may mắn đó chắc chắn cũng sẽ giống như Ngải Mễ, che mặt và khóc, sau đó anh sẽ cõng mình vào phòng y tế của trường, mặc dù lưng anh không rộng, nhưng cũng ấm áp, vững chãi. Chắc chắn cô sẽ ôm chặt cổ anh...
Sau đó, tất cả các nữ sinh đều biết hôm nay muốn để Tư Nhiên đá trúng mặt thì chỉ có một khả năng: ngồi trong cầu môn. Dường như Aaron nhường mọi cơ hội thể hiện cho Tư Nhiên, cậu biết hiện giờ đội cậu cần khí thế cần sự ủng hộ của các cổ động viên trên khán đài, có lẽ trình độ của Tư Nhiên không thể sánh được với cầu thủ mà Lý Tuấn Ninh mời đến, nhưng vẻ hấp dẫn của anh lại là điều mà người kia không thể bì được.
Tư Nhiên cũng vậy, mặc dù lâu lắm rồi không được tiếp xúc với bóng đá, nhưng sau một thời gian thích nghi trên sân, thực lực của Tư Nhiên đã dần dần thể hiện. Anh biết Aaron tạo cơ hội cho mình, và thế là anh cũng không phụ lòng tốt của Aaron, luồn trái lách phải, đánh đầu sút bóng, tổng cộng đá vào bốn quả. Anh đã đưa lớp Aaron vào thẳng trận chung kết bằng trận thắng đậm đà.
Mặc dù bài biểu diễn tuyệt vời của anh đã đưa đội bóng mà mình hỗ trợ vào trận chung kết, nhưng đồng thời cũng đưa mình vào một vụ rắc rối lớn.