Bốn đứa, đã sống với nhau một cách kỳ quặc như vậyMặt Lý Tuấn Ninh cũng thật dày.
Cậu ta chuyển đồ đạc đến, Ngải Mễ ra mở cửa, cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, không nhúng tay vào, không ngờ cậu ta lại nói: “Ngải Mễ đừng động vào, để tớ tự làm”.
Cậu ta chất đồ đạc ở phòng khách, đám Đường Mộc đều đứng dẹp sang một bên. Cuộc sống thật thú vị, không ai có thể ngờ rằng Lý Tuấn Ninh lại trở thành một thành viên trong đại gia đình này. Ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ của Lý Tuấn Ninh liếc mọi người một lượt, cuối cùng hỏi: “Tớ biết Ngải Mễ ở trên gác, vậy thì tớ ngủ ở đâu?”.
Đã đến thời khắc quan trọng rồi, thực ra Đường Mộc đã đánh cược một vố rất mạo hiểm, nếu Aaron nói, cậu ngủ cùng phòng tớ, chắc chắn Đường Mộc sẽ nghĩ đến cái ૮ɦếƭ. Cậu không dám nhìn vào mắt Lý Tuấn Ninh.
Cuối cùng bên tai nghe thấy tiếng Aaron: “Cậu vào phòng tớ đi”.
“Ừ, thế còn cậu thì sao?”
“Cậu không cần phải quan tâm.”
“Cậu không cần tớ phải quan tâm, nhưng nếu cậu sang ở cùng phòng Ngải Mễ thì tớ phải nhúng tay vào đây! Ha ha.” Lý Tuấn Ninh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lưu manh đó.
Nhưng Aaron không đếm xỉa gì đến Lý Tuấn Ninh, cậu vào phòng mình, một lát đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó cũng không cởi giày, liền vào phòng Đường Mộc, ném đồng đồ này sang một bên. Lúc này đây dĩ nhiên là Đường Mộc không trách cậu không cởi giày nữa, vẻ mặt hằm hằm của Aaron nhìn rất sợ.
Aaron lại bước đến trước mặt Lý Tuấn Ninh, nói từng tiếng một: “Cậu đừng có hòng mà động vào một sợi lông chân của Ngải Mễ”.
Lý Tuấn Ninh không để ý, cậu ta lại cười hề hề nói với Aaron: “Thế thì tớ chỉ còn biết tuân lệnh thôi, cảm ơn cậu đã nhường phòng cho tớ”. Cậu ta chuyển quần áo mình vào căn phòng vốn thuộc về Aaron.
Lúc này đây Đường Mộc mới rụt rè nói với Aaron: “Aaron, cậu không sao chứ?”.
Aaron vẫn giữ vẻ mặt trầm tư đó, dường như cũng coi Đường Mộc là Lý Tuấn Ninh, cậu nói: “Đường Mộc, cậu phải hứa với tớ, ở đây, tuyệt đối không được để Lý Tuấn Ninh bắt nạt Ngải Mễ”.
Ngải Mễ đứng bên cạnh tỏ ra không vui: “Tớ còn không biết lo cho mình à?”.
Lòng tốt của Aaron lại bị Ngải Mễ nói như vậy, cũng tỏ ra không vui: “Cậu không thấy anh chàng này kinh tởm thế nào à?”.
“Aaron, cậu không cho phép người khác theo đuổi tớ ư?”
Aaron sững người ra một lát, cậu không ngờ Ngải Mễ lại nói như vậy.
Ngải Mễ lại nói: “Tuy nhiên, cảm ơn cậu, Aaron ạ”. Nói xong câu này, cô quay người đi lên phòng mình. Bỏ mặc Aaron ngẩn tò te đứng đó.
Đường Mộc cũng không dám quay sang an ủi cậu.
Có phòng riêng của mình nhưng Lý Tuấn Ninh không chịu ngồi yên trong phòng mà ra phòng khách ngồi. Cậu ta mang một chiếc máv ảnh DSLR đến, ai có việc gì đi qua, cậu ta đều chụp một kiểu và kêu lên rất to. [DSLR là máy ảnh kỹ thuật số ống kính đơn phản xạ.]
“Ồ, Aaron, đi vệ sinh à!” Tách một tiếng.
“Mễ Mễ, cậu cũng đi vệ sinh à!” Tách một tiếng.
“Ồ, Đường Mộc, uống nước à!” Lại tách một tiếng.
Nhưng dù là Aaron hay Đường Mộc cũng không đếm xỉa gì đến cậu ta, cậu ta cũng không thấy ngượng, cậu ta có đủ tài tự tìm niềm vui cho mình – Chỉ có Ngải Mễ đáp một câu bằng giọng là lạ: “Vâng, đúng vậy, bác ngồi à!”.
Đến khi Ngải Mễ từ nhà vệ sinh đi ra, lại nghe thấy Lý Tuấn Ninh la lớn: “A ha, Mễ Mễ đi vệ sinh xong rồi à?”.
Ngải Mễ cũng cố tình cất cao giọng, để tiếng mình có thể vọng vào phòng Đường Mộc: “Đúng vậy, Lý Tuấn Ninh vẫn ngồi à!”.
Đường Mộc biết, hiện giờ Ngải Mễ đang giở trò với Aaron, hai người đang đấu nhau. Aaron ngồi trước bàn học đọc sách, cậu thì ngả xuống giường không dám nói gì, Đường Mộc biết, Aaron ngồi đó đọc sách cũng chỉ là giả bộ mà thôi, sắp đến giờ ăn tối rồi, bụng Đường Mộc kêu ục ục.
Aaron nghe thấy rồi, cậu quay người sang, cuối cùng nét mặt cũng không còn đáng sợ nữa: “Cậu đói rồi à?”.
Đường Mộc gật đầu với vẻ ngượng ngùng. “Thế thì bọn mình đi ăn nhé.”
“Ừ.”
“Chỉ có hai đứa mình thôi, biết chưa?”
Đường Mộc đang định nói gì, nhưng rồi lại nuốt vào, cậu chỉ gật đầu nói: “Ừ”.
Hai người đi ra, phát hiện thấy Lý Tuấn Ninh vẫn đang ngồi trong phòng khách, Lý Tuấn Ninh nhìn thấy hai người đi ra cửa, bèn ngửa cổ lên nói lớn: “Đường Mộc và Aaron đi ăn tối rồi!”.
Ngải Mễ biết chắc Đường Mộc và Aaron đã ra khỏi cửa rồi mới từ trên gác chạy xuống.
Lý Tuấn Ninh lại kêu lên: “Mễ Mễ xuống dưới rồi!”.
“Cậu đừng hét nữa.” Cuối cùng Ngải Mễ phải quát Lý Tuấn Ninh.
“Tuân lệnh!” Lý Tuấn Ninh đứng dậy, chắp tay đi về phía Ngải Mễ.
“Lý Tuấn Ninh, hiện giờ bọn họ đều không có ở nhà, cậu có thể nói cho tớ biết rốt cục cậu đang làm gì được không?”
“Cuối cùng thì cậu cũng đã hỏi tớ.”
“Đúng vậy, để tớ hỏi, cậu trả lời.”
“Mễ Mễ, tớ thích cậu, sau đó tớ muốn được ở bên cậu.” Câu nói của Lý Tuấn Ninh khiến Ngải Mễ cảm thấy buồn cười, Ngải Mễ cho rằng cái tuyệt vời trong sáng như tình yêu làm sao có thể dính vào cậu ta được.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích với Lý Tuấn Ninh: “Lý Tuấn Ninh, không phải cậu thích một người là người đó sẽ yêu cậu”.
“Điều này tớ biết, vì Aaron cũng không yêu cậu mà.” Được lắm, cậu ta dám thẳng thắn chọc vào nỗi đau của Ngải Mễ.
“Cậu đã biết rồi thì cậu không nên theo đuổi tớ nữa, như thế sẽ không hay cho cả tớ và cậu.”
Lý Tuấn Ninh lại cười một tiếng rất lạ, cậu ta đứng dậy vung vẩy chân tay, sau đó lắc đầu nói: “Tiếc quá, tiếc quá, điều mà tớ biết, không chỉ có ít như vậy đâu”.
“Cậu còn biết điều gì nữa?” Giọng Ngải Mễ đã để lộ sự bôì rôì trong lòng cô.
“Có thật là cậu muốn nghe hay không?”
“Cậu mau nói đi.”
“Đường Mộc và Aaron yêu nhau.” Lý Tuấn Ninh mỉm cười nói.
Ngải Mễ vội vàng phủ nhận: “Cậu đừng tưởng rằng mình thông minh, tớ nói cho cậu biết nhé, đây là chuyện không thể xảy ra, chuyện của hai cậu ấy, tớ không biết nhiều hơn cậu hay sao?”.
“Thế thì chắc cậu phải biết những điều tớ nói có phải là thật lòng hay không. Mễ Mễ, cậu đừng coi tớ là thằng ngốc có được không?”
Ngải Mễ không muốn tranh luận với Lý Tuấn Ninh nữa, cô thực sự mệt rồi. Cô hỏi Lý Tuấn Ninh: “Sau đó thì sao, sau đó cậu muốn thế nào?”.
“Sau đó, tớ muốn được ở bên cậu, kế cả giống như khi cậu và Đường Mộc ở bên nhau vậy, hữu danh vô thực cũng không sao cả.”
“Như thế có thú vị không?”
“Không thú vị, nhưng ít nhất tớ có thể lừa dối mình rằng, Mễ Mễ là bạn gái của tớ.”
“Nếu không, cậu sẽ tung hê chuyện của hai người đó lên đúng không?”
“Không ai mong xuất hiện kết cục như vậy cả. Mễ Mễ, tớ biết là cậu rất yêu Aaron, vì cậu ấy mà cậu có thể làm rất nhiều điều, thế thì cậu cũng cần phải biết rằng, tớ rất yêu cậu, vì cậu, tớ cũng có thể làm rất nhiều điều.”
“Cậu đừng so sánh như vậy, cậu không cảm thấy mình rất ích kỷ hay sao?”
“Đúng, tớ rất ích kỷ, vì tớ rất thích cậu. Tớ không nói ra được những lời hay ý đẹp, tớ thích cậu, muốn ở bên cậu. Mễ Mễ à, nếu Aaron thích cậu, cậu có được niềm hạnh phúc riêng rồi thì cho dù ích kỷ đến đâu, tớ cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng sang bên cạnh, giống như hồi đó cậu và Đường Mộc yêu nhau, không phải tớ cũng yên lặng đó sao? Chỉ có điều hiện tại, Ngải Mễ ạ, không ai có thể bảo vệ cậu, tớ mong tớ được là người đó. Mễ Mễ nếu như thật sự xuất hiện một người, cậu thích người ta, người ta cũng thích cậu, thì tớ sẽ hứa với cậu rằng, đến ngày đó, tớ sẽ rút lui.”
Những câu nói này của Lý Tuấn Ninh chắc là những lời tâm sự thật lòng của cậu ta, mặc dù nghe có vẻ hơi vô lý và ngang ngược, nhưng cũng khiến Ngải Mễ cảm động. Thế giới này, thật là buồn cười, bạn giương cung lên bắn, lại không bắn trúng người mà bạn yêu, nhưng lưng bạn, lại là mục tiêu mà người khác trân trọng.
Nếu như tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ, thì đó là chuyện đơn giản biết bao. Hồi còn nhỏ, hạnh phúc là chuyện rất đơn giản, lớn lên rồi, đơn giản là chuyện rất hạnh phúc.
“Được, tớ đồng ý, Lý Tuấn Ninh ạ.” Cô không ngờ mình lại dễ mủi lòng như vậy, không ngờ cô cũng khóc trước những câu nói này của Lý Tuấn Ninh.
“Ừ, đừng nói với Aaron vội, tớ sẽ tìm cơ hội để nói với cậu ấy.”
“Cậu nên nhớ rằng, tớ đồng ý với cậu chẳng qua là không muốn để Aaron bị tổn thương, nếu cậu mà làm tổn thương Aaron thì tất cả những điều này đều không tính nữa.”
Nghe xong câu này, trong lòng Lý Tuấn Ninh cũng vô cùng chua xót. Vì cậu thích cô, trong khi cô không thích cậu, mà cậu lại biến thành con người hèn mọn như vậy.
Đường Mộc và Aaron ăn cơm ở ngoài nhưng vẫn nhắc đến Lý Tuấn Ninh.
“Sao lại có loại người đáng ghét như vậy nhỉ?” Rõ ràng là Aaron đã mất hết lý trí, trên đường đi cứ chửi lẩm bẩm.
Vì thấy cậu ta ghét Lý Tuấn Ninh, Đường Mộc mừng đến nỗi người như mềm nhũn.
Đường Mộc có một câu kìm chế rất lâu rồi, lúc này không chịu được nữa bèn thốt ra: “Nhưng các cậu không phải là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đó sao?”.
Aaron hiểu Đường Mộc đang ghen, lúc này đây cơn bực của cậu cũng đang bốc lên đầu, bèn nói: “Hồi đó tớ thực sự có mắt mà như mù!”.
Đường Mộc vội thè lưỡi: “Haizz, bây giờ tự nhiên làm cậu và Ngải Mễ đều mất vui, nếu mà biết sớm thì tớ đã từ chối cậu ta rồi”.
“Thôi, sự việc đã đến nước này rồi, đi bước nào tính bước đó vậy.”
“Nếu Ngải Mễ biết sự thật, chắc chắn sẽ cảm động phát ngất.”
“Mọi việc mà tớ làm, không phải là để Ngải Mễ cảm động, tớ chỉ muốn tốt cho Ngải Mễ mà thôi.”
“Ừ tớ hiểu, Ngải Mễ thật hạnh phúc khi có môt người anh trai như vậy.”
“Đường Mộc, hay là cậu cũng nhận tớ làm anh trai?”
“Hả?” Chiếc thìa trong tay Đường Mộc suýt thì rơi xuống, “Không phải cậu bảo tớ làm bạn trai của cậu đó sao?”.
“Đó là giả vờ, còn việc này là tớ nói thật lòng.”
“Ừ.”
“Sao vậy, không thích à?”
Đột nhiên Đường Mộc tỏ ra dũng cảm một lần: “Tớ không muốn cậu làm anh trai tớ”.
Thực ra đằng sau còn nửa câu nữa, “tớ muốn cậu làm bạn trai tớ”. Nhưng Đường Mộc thực sự không đủ can đảm nói ra. Cậu chỉ nghe thấy Aaron nói: “Thế thì... thôi vậy”.
Đường Mộc cũng hận mình, không nên rơi vào giấc mộng này, lúc đầu Aaron cũng đã nói rõ ràng rồi, chỉ là đóng kịch cho Ngải Mễ xem, chỉ là vở kịch mà một người anh trai vì muốn bảo vệ em gái mình. Tuy nhiên cậu lại muốn vở kịch này kéo dài mãi. Đừng tỉnh giấc, cứ đứng trên sân khấu, tiêu hao toàn bộ sinh mệnh.
Họ về nhà, phát hiện thấy Lý Tuấn Ninh đang đợi ở cửa, thái độ khác lạ, nói với Aaron bằng vẻ rất thành khẩn: “Aaron, tớ muốn đi loanh quanh với cậu một lát, có một số chuyện tớ muốn nói với cậu”.
Aaron bèn nói với Đường Mộc: “Thôi cậu vào nhà trước đi”.
Đường Mộc há miệng ra, cậu muốn nói, cậu về sớm nhé, cậu cũng muốn nói, cậu cẩn thận nhé, nhưng trước mặt Lý Tuấn Ninh, cậu nói gì cũng không phù hợp. Và thế là cậu không nói gì nữa. Cậu quay về, mang cho Ngải Mễ một hộp cơm.
“Ngải Mễ, Ngải Mễ, tớ mang cơm về cho cậu đây này, mau xuống mà ăn.”
Aaron và Lý Tuấn Ninh sánh vai bên nhau đi rất xa, cả hai đứa đều không nói gì.
Đến khi mở lời, lại toàn nhắc đến chuyện ngày xưa.
Aaron nói: “Lý Tuấn Ninh, cậu còn nhớ lần đầu tiên bọn mình thi bóng với nhau không?”.
“Còn nhớ chứ, sao, có gì không?”
“Lần đó tớ thực sự muốn thắng, kết quả lại bị thua.”
“Ha ha, hồi nhỏ ai cũng coi trọng chuyện thắng thua mà.”
“Xem ra bây giờ cậu coi nhẹ chuyện thắng thua nhỉ?”
“Phải xem đó là cái gì.”