Sorry Sorry - Chương 07

Tác giả: Kim Quốc Đống

Nói xong những điều này, ông đạo diễn nhìn thấy hai người trước mặt đều thẫn thờ, lúc này đây, Lệ Lệ vẫn thông minh hơn: “Đạo diễn, tức là phải nộp tiền cho chú đúng không?”.
“Ha ha, không hổ danh là bà chị. Nhưng ta nói cho cháu biết là số tiền này, tất cả đều được dùng cho Tư Nhiên.”
Lệ Lệ liền đặt chiếc túi mang theo bên người lên bàn, mở ra từng lớp một, cuối cùng để lộ ra 5.000 tệ. Rõ ràng là Tư Nhiên khẽ gọi: “Chị”. Nhưng ánh mắt của người chị rất kiên định.
Phản ứng của ông đạo diễn lại rất lạ, trông có vẻ như dở khóc dở cười, ông ta hỏi Lệ Lệ: “Cháu nghiêm túc đó chứ?”.
Lệ Lệ gật đầu, cô chưa bao giờ nghiêm túc như thế này, đây là 5.000 tệ chứ có ít đâu.
Ông đạo diễn rút ra một điêu thuốc, không tìm thấy bật lửa, ông ta lại bực bội ném xuống đất.
Ông ta đứng dậy, xoa mặt, thở dài.
Lệ Lệ tưởng ông ta ngại, liền bê số tiền đến trước mặt ông ta: “Chú đạo diễn, chú giúp em cháu đi”. Nhưng ông đạo diễn đã bước ra ngoài phòng họp mà không ngoái đầu nhìn lại.
“Sao vậy?” Cô hỏi cậu em. Cô thực sự không hiểu.
Tư Nhiên cười cười: “Chị ngốc ạ, bọn mình về thôi”.
“Hả? Có chuyện gì à?”
“Không sao, bọn mình về thôi.”
“Em không hát nữa à?”
“Em hát rồi đó thôi, đạo diễn nói em hát không được hay.”
“Ông ta có nói như vậy ư? Vừa nãy ông ta khen em mà.”
“Có nói, chị không nghe ra à, đạo diễn vòi tiền bọn mình, chứng tỏ em hát không được hay, nếu hát hay thì sẽ không phải mất tiền.”
Bị loại nhưng Tư Nhiên lại mừng như được thăng cấp, mặc dù cả cậu và Lệ Lệ đều biết, đây là nụ cười giả nhất. Chỉ có điều người chị cũng giả vờ bị lừa.
Tư Nhiên không cần an ủi, trong tích tắc cậu cũng đã trưởng thành, trong ánh mắt cậu hiện lên một màn sương không thể nào tan, cái đó được gọi là bền bỉ chịu đựng hoặc u buồn.
Cậu nói với Lệ Lệ: “Nhưng em muốn ở lại”.
Lệ Lệ không trả lời, Tư Nhiên nói tiếp: “Em không tin thành phố này không có chỗ cho em đứng”. Lệ Lệ không thể từ chổi, cô túm chặt tay em: “Thế thì chị sẽ ở lại cùng em”.
Và thế là hai người liền bắt tay vào tìm việc.
Tư Nhiên tìm được việc trước, vẻ điển trai của cậu là tấm giấy thông hành tốt nhất, ví dụ salon tóc, sau khi nhìn thấy Tư Nhiên, chủ salon liền nói có thể đi làm, bao ăn ở, lương cơ bản 700 tệ, ngoài ra còn có tiền phần trăm. Tư Nhiên cũng đồng ý ngay, nhưng nói với chủ salon rằng, phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho chị mới đến làm.
Chủ salon hào phóng nói: “Hoặc là em cũng có thể ở lại đây làm cùng em trai, dù gì thì cũng giúp đỡ được nhau”.
Tư Nhiên không đồng ý, cậu cảm ơn chủ salon, cuối cùng chủ salon cho Tư Nhiên đi tìm việc cùng chị, nhưng thời hạn là ba ngày.
Ngày hôm đó, Lệ Lệ đã tìm được việc, cũng coi là số cô may, đến cơ sở tư vấn trong lĩnh vực dịch vụ gia đình ở hội chợ việc làm, người ta nhìn thấy cô quê mùa như vậy, lịch sự đáp lại mấy câu, ngay cả hồ sơ cũng không cho cô đăng ký. Và thế là cô và Tư Nhiên rầu rĩ đứng ở đó, nhìn mọi người đi lại ồn ào tấp nập ở hội chợ việc làm, thật sự có muôn vàn cảm xúc, cô phát hiện thấy hóa ra mình sợ Tư Nhiên đến vậy, cuối cùng vẫn không dám hỏi, tại sao không cho cô làm việc ở salon tóc, mà phải đi làm công việc liên quan đến dịch vụ gia đình.
Nhưng một lát sau, cô gái vừa nãy tỏ thái độ lạnh lùng với cô đã mỉm cười, cô ta chỉ vào một người đàn ông mặc com lê đứng bên cạnh nói: “Anh này tìm chị”.
“Tôi họ Đường.” Anh ta giới thiệu ngắn gọn về mình.
“Chào anh Đường.” Tư Nhiên bước lên đáp lại.
“Cậu là?”
“Tôi là em trai của chị ấy, anh tìm chị gái tôi có việc gì vậy?” Câu này nói thật dễ thương, lập tức xóa đi nét già dặn trên khuôn mặt.
“Muốn hỏi chị cậu mấy câu, để cô ấy tự trả lời.”
“Vâng.”
“Cô có bằng cấp gì?”
Lệ Lệ có phần ngượng ngùng : “Tốt nghiệp cấp hai”.
“Biết làm ruộng không?”
Vôn định lắc đầu, nhung cuối cùng vẫn lựa chọn thành thực: “Biết”. Lòng thầm nghĩ, có thể người ta cần tìm người cấy lúa ở ruộng thành phố.
Người đàn ông hơi cười cười, hỏi tiếp: “Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Mười chín.”
Chỉ có ba câu hỏi đó, và thế là Lệ Lệ đã vào nhà Đường Mộc làm người giúp việc cho Đường Mộc.
Bài phỏng vấn này thực sự thần kỳ, Lệ Lệ cũng không biết ông Đường đã ngắm trúng điểm gì ở mình.
Thứ khiến Lệ Lệ khó có thể chấp nhận, là sự đỏm dáng của Đường Mộc, là một cô gái nông thôn, đây là từ tốt nhất mà cô có thể dùng để miêu tả Đường Mộc. Giống như ngọn đòng đòng nhọn của mùa xuân, đung đưa trong gió, đây chính là đỏm dáng. Giống như cầu vồng sau mưa, giữa lưng chừng trời, sắc màu rực rõ, được người ta chỉ vào, cũng không xấu hổ, cũng là đỏm dáng. Cậu thể hiện sự nhiệt tình và vẻ đẹp của mình trên gương mặt, trên đôi vai... chỗ nào cũng thể hiện sự đỏm dáng. Những chỗ cậu đi qua, cỏ xanh hơn, trời xanh hơn, nước gợn sóng lăn tăn hơn, gió sẽ thổi yên một chỗ.
Tối nay Đường Mộc nói sẽ về nhà ăn cơm, đưa bạn về cùng, hơn nữa còn yêu cầu để Lệ Lệ nấu ăn. Thực sự là một chuyện lớn. Thực ra Lệ Lệ cũng không biết mình nấu ăn có ngon hay không, vì mấy năm qua, các món mà cô nấu chỉ có một mình Đường Mộc ăn, hơn nữa từ nét mặt, số bát cơm, tốc độ ăn của cậu, Lệ Lệ không thể phán đoán được độ hài lòng của Đường Mộc đối với cơm canh.
Đây là lần đầu tiên Đường Mộc đưa bạn về nhà ăn cơm.
Lệ Lệ đã từng hỏi cậu tại sao không đưa bạn về nhà chơi, cậu trả lời rất thản nhiên: “Không có bạn”.
Câu trả lời này chỉ là lấp liếm cho qua chuyện mà thôi, ngay cả một người thấp hèn cũng còn có bạn, Đường Mộc lại nói mình không có bạn. Sau đó dần dần Lệ Lệ đã hiểu là do Đường Mộc không muốn để người khác biết hoàn cảnh của gia đình mình, từ năm mười ba tuổi Đường Mộc đã không sống với cha mẹ mà được một cô gái nông thôn mười chín tuổi chăm sóc, đó không phải là chuyện gì đáng tự hào.
Đường Mộc gọi điện thoại nói với Lệ Lệ: “Chị Lệ Lệ xinh đẹp, tối chị nhớ nấu thêm một suất cơm nữa nhé”.
Lúc đầu Lệ Lệ hiểu lầm, cô nói: “Cảm ơn cậu, Tư Nhiên không đến đâu”. Đường Mộc đã nhiều lần mời Tư Nhiên đến ăn cơm, đương nhiên Lệ Lệ coi đây là một lời mời khách khí nên lần nào cô cũng từ chối.
“Không phải, không phải, em muốn đưa bạn em về nhà ăn cơm.”
Lệ Lệ đã hiểu ra vấn đề.
Thực ra còn có nguyên nhân khác khiến Đường Mộc không đưa bạn về nhà ăn cơm, đó là đồ ăn mà Lệ Lệ nấu thực sự không phải là ngon. Điều này cũng không thể trách Lệ Lệ, ở nông thôn, nấu cơm đều dùng bếp củi, đâu có dùng quen những đồ ở thành phố. Nấu cơm chín được cũng là tốt rồi.
Trước tiên Đường Mộc giới thiệu với cô bé được gọi là bạn học: “Đây là…”
Lệ Lệ đã ngắt lời Đường Mộc trước khi cậu nói ra hàng loạt tính từ, cô cười với Ngải Mễ: “Em cứ gọi chị là Lệ Lệ nhé”.
Đường Mộc lườm cô một cái, sau đó nói: “Chị Lệ Lệ, đây là bạn học của em, Ngải Mễ”.
“Bạn học?” Lệ Lệ nhắc lại với vẻ không thiện cảm cho lắm.
“Vâng...” Đường Mộc tỏ ra hơi ngại ngùng, nhưng cậu liền lấy ngay được vẻ uy phong dọa Lệ Lệ: “Chị không được nói với ba em đâu đấy!”.
Ngải Mễ rất lịch sự bước đến kéo tay Lệ Lệ: “Em chào chị Lệ Lệ”.
Lệ Lệ thấy mình sẽ không nói với ba của Đường Mộc, nhưng không phải là vì lời đe dọa ấy, mà là vì Lệ Lệ cũng rất quý cô gái này. Trên người cô có một cảm giác thân thiết tự nhiên. Bạn gái của Đường Mộc, chắc là phải môn đăng hộ đối, nhưng Lệ Lệ lại cảm thấy cô bé rất thân thiết, không hề toát lên vẻ kiêu căng của tiểu thư. Cô không biết Ngải Mễ đêm qua vẫn ngồi trong ngôi miếu tồi tàn, cùng người mà cô yêu cảm nhận nỗi đau mất cha. Lại còn bị chàng trai mà mình yêu nói rằng, cậu không thích cô là do cậu chỉ thích con trai.
Trong bữa cơm tôi, trong đầu Lệ Lệ không biết đã nghĩ bao nhiêu thứ, ví dụ, tại sao Đường Mộc lại đột ngột tìm bạn gái? Bao nhiêu năm nay ngày nào Đường Mộc đều mang một túi thư tình về, sau đó bảo Lệ Lệ trả lời hộ cậu, cậu không lạnh lùng như các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, vứt đám thư tình đó sang một bên. Cậu nói, lá thư tình nào cũng phải trả lời. Đương nhiên cậu sẽ không tàn nhẫn đến mức bắt Lệ Lệ viết từng chữ những lá thư chua loét đó, thư trả lời mà cậu nói là dựa vào địa chỉ trên lá thư (nếu trên đó có địa chỉ), gửi thiệp cho những người đó, viết: “Đường Mộc chúc bạn vui vẻ”. Chỉ mấy chữ đó, Lệ Lệ đã viết mấy nghìn lần rồi. Nếu chỉ như vậy thì chỉ có thể thể hiện sự hiền lành của Đường Mộc, không thể nói Đường Mộc đào hoa, nhưng vấn đề là, việc không chỉ dừng lại ở đó. Mỗi lần Đường Mộc đều rút ra mấy lá thư may mắn từ chồng thư lớn.
“Chủ nhân của mấy lá thư này sẽ được cái gì nhỉ?” Đường Mộc hỏi một cách trịnh trọng. Sau đó cậu lại tự mình trả lời: “Họ sẽ có được cơ hội ăn cơm cùng với em”.
Lệ Lệ nói: “Thế thì chị phải nấu thêm thức ăn”.
Đường Mộc lắc đầu: “Em sẽ không đưa họ về nhà ăn cơm đâu”.
Cậu biết làm như thế sẽ khiến Lệ Lệ hơi thất vọng, và thế là vội vàng kéo tay cô: “Chị à, bao giờ em có người yêu, em mới đưa người đó về nhà ăn cơm”.
Chính vì thế hôm nay cậu đưa Ngải Mễ về tức là muốn nói rằng, Ngải Mễ là bạn gái của cậu.
Mỗi người trong số họ đều mang rất nhiều câu chuyện, nhưng vì hàng nghìn lý do kỳ quặc, mà bước đến một bàn ăn.
Thậm chí Lệ Lệ đã nghĩ, sau khi ăn xong, họ sẽ làm gì, sau khi làm gì xong, đêm Ngải Mễ có ngủ ở đây không, ở đây có rất nhiều phòng, có rất nhiều giường, tuy nhiên, Ngải Mễ có ngủ với Đường Mộc không, nếu mà như thế thì mình có nên can thiệp hay không...
Nếp sống của cô có thể đô thị hóa, nhưng có một số quan niệm vẫn thâm căn cố đế.
Vì nghĩ ngợi lung tung, Lệ Lệ ăn rất khó khăn, nhưng Ngải Mễ lại ăn rất ngon, ăn liền ba bát cơm.
Đường Mộc ngồi bên trợn tròn mắt nhìn, trước mặt Lệ Lệ, cậu nói với Ngải Mễ rằng: “Ngải Mễ, cậu không phải vì nể tình Lệ Lệ mà ăn nhiều thế đâu”.
Ngải Mễ lau miệng, trông có vẻ như chưa thỏa mãn: “Không đâu, từ trước đến giờ tớ toàn ăn ba bát thôi”.
Lệ Lệ không kìm được bèn thốt lên: “Hồi chị ở quê cũng...”. Nói được một nửa cô mới phát hiện ra rằng mình đã nói hớ, trước đây Đường Mộc ăn cơm ở nhà, cô đều ăn một bát, đợi đến khi Đường Mộc đi ngủ, mới lén vào bếp, an ủi dạ dày đói meo của mình. Cô cho rằng, làm người giúp việc, không thể ăn nhiều hơn chủ được.
Câu nói dở của Lệ Lệ vẫn bị Đường Mộc nghe thấy, Đường Mộc liền hạ lệnh: “Chị Lệ Lệ, từ nay trở đi chị buộc phải ăn ba bát đấy, nếu không em sẽ không vui đâu!”.
Ăn cơm xong, Đường Mộc liền đưa Ngải Mễ về.
Điều này khiến Lệ Lệ thở phào. Cô nhìn vẻ thân mật giữa hai cô cậu, không thể ngờ được rằng, hôm nay, cô bé mới đồng ý làm bạn gái cậu.
Lệ Lệ đã chấp nhận sự thật như vậy, chàng Đông Gioăng Đường Mộc và nàng mỹ nữ Ngải Mễ đã ở bên nhau ngọt ngào, thường về nhà ăn cơm. Điều này khiến cho Lệ Lệ bận rộn hơn trước, nhưng cũng thú vị hơn. Cô đã bận quen rồi, tự nhiên nhàn nhã thật sự bứt rứt chân tay.
Lệ Lệ nhìn không lầm, Ngải Mễ là cô gái rất tốt, thậm chí cô còn hào hứng giúp Lệ Lệ viết thiệp cho các fan của Đường Mộc.
Chỉ có điểu Đường Mộc nói với vẻ rất biết ý: “Đã có người yêu rồi thì không đi ăn cơm linh tinh với các cô gái khác nữa”. Cậu còn thở dài: “Thực ra đi ăn cơm với họ, cũng là một sự giày vò đối với họ”.
“Hả?”
“Bởi họ nhìn thấy tớ, người sẽ mềm nhũn ra...”
“Không sao đâu, không sao đâu, cậu cứ đi ăn đi.”
Và thế là Đường Mộc rất vui: “Thật không?”. Nhưng nhìn thấy Lệ Lệ đưa mắt nhìn mình, vội không nói gì nữa.
Sau đó, một hôm Lệ Lệ nói với Tư Nhiên rằng Đường Mộc có người yêu rồi, mặc dù chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng cậu vẫn nói một câu bằng giọng chế giễu: “Hê, nhỏ như thế mà đã yêu rồi à”.
“Em bảo chị có nên nói chuyện này với ba cậu ấy không?”
“Nếu không hỏi thì đừng nóị. Chị xem, trước đó Đường Mộc tốt với chị như vậy, cũng chỉ là muốn sau này chị giấu cho cậu ấy một số chuyện mà thôi.”
“Sao em đều nghĩ mọi người như vậy?”
“Chị, sống ở thành phố bằng lối tư duy của nông thôn sẽ thiệt thòi đấy.”
Hai chị em cùng im lặng. Em trai nói như vậy là chín chắn rồi, trưởng thành rồi. Đáng lẽ cô phải mừng mới đúng, nhưng cô không cười được.
“A, Đường Mộc nói mây ngày nữa sẽ đến tìm em để cắt tóc.” Trước khi đi Lệ Lệ nói với Tư Nhiên. Lúc này cậu đã là một nhà tạo mẫu tóc rồi.
Quả nhiên Đường Mộc đã đến, đưa cả Ngải Mễ đi cùng.
“Tư Nhiên, chào anh.” Cậu mỉm cười.
“Xin chào.”
Cậu chăm chú nhìn Tư Nhiên, cuối cùng thốt lên: “Trời, anh dùng loại kem dưỡng da của hãng nào mà da đẹp như vậy!”.
Dĩ nhiên là Tư Nhiên đã được nghe chị nói đến vẻ đỏm dáng của Đường Mộc, hiện giờ cuối cùng đã cảm nhận được, anh đành phải cười cười.
Đường Mộc do dự một lát, cuối cùng hỏi: “Em có thể sờ da anh một chút được không?”.
“Gì cơ?” Đột nhiên anh cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ngải Mễ đứng bên vội ngăn Đường Mộc: “Thôi anh đừng điệu nữa, người ta đã bị anh làm cho mềm nhũn người rồi kìa”.
Đường Mộc nói bằng giọng thất vọng: “Thôi vậy, thế thì để em vuốt nhẹ bằng mắt vậy”.
Đùa chán, Đường Mộc lại giới thiệu Ngải Mễ với Tư Nhiên: “À, đây là Ngải Mễ, bạn gái của em”. Đương nhiên là cậu không quên giới thiệu, nói với vẻ tự hào, không phải chàng Đông Gioăng nào cũng tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy.
Ngải Mễ nở một nụ cười rất tươi với Tư Nhiên, đây là lần đầu tiên Tư Nhiên gặp Ngải Mễ, sau khi ước mơ trở thành ca sĩ của anh tan vỡ, anh cảm thấy mình đã ૮ɦếƭ một lần, lâu lắm rồi lòng anh lạnh giá, dường như trong Ⱡồ₦g иgự¢ chứa một tảng đá, không biết nóng lạnh. Nhưng hôm nay, anh lại cảm nhận được tảng đá đó, bị kim đâm đau nhói. Đột nhiên anh cảm thấy mình không là gì cả, cảm thấy mình thật vô dụng, trước mặt Đường Mộc anh chỉ là một đống rác, anh căm hận mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc