Cậu giận rồi ư?Giống như Aaron và Ngải Mễ, lớn lên trong xó xỉnh của thành phố, ngôi chùa tồi tàn, sân khấu không rực rỡ, cũng vẫn trình diễn câu chuyện đẹp.
Hoặc là những thanh niên khác, lớn lên ở trung tâm thành phố, trong những tòa nhà cao tầng. Giữa cảnh tượng rực rỡ huy hoàng, có thể vẫn trình diễn một vở kịch tồi.
Hoặc có những người khác, lớn lên trong núi thẳm, bên vùng sông nước, bên cạnh những bụi lau sậy.
Cho dù họ ở đâu, bê tông cốt thép, đình đài lầu các, hoặc là ao chuôm đồng ruộng, chỗ nào cũng có thể in dấu chân xốc nổi và cuồng nhiệt của chúng.
Tuổi trẻ rực rỡ với đủ sắc màu, xanh vàng có cả. Tuổi trẻ dám yêu, dám hận, yêu hận rõ ràng.
Tư Nhiên và chị gái cậu Lệ Lệ cũng đang ở trong độ tuổi trăng rằm. Gorki nói, tuổi thơ khổ nạn là nguồn tài sản tốt nhất của cuộc đời, chỉ có điều khi ông nói câu này, tuổi thơ của ông đã trôi qua. Chính vì thế Tư Nhiên hồi đó, trong lúc đối mặt với nguồn tài sản khổng lồ này, trong lòng không tỏ ra cảm kích.
Nhà của cậu nằm ở trong làng, thuộc dạng lập dị. Vì ba cậu đã từ bỏ ruộng đồng, về thành phố lập nghiệp. Từ nhỏ Tư Nhiên không gần gũi nhiều với ba, trong chuyện này, cậu lại đứng về phía ba. Cậu muốn được nhìn thấy ba vai đeo ba lô, đi trên con đường đồi núi rất dài. Mỗi lần cậu nhìn thấy chiếc bóng cao to đó nhỏ dần, trong lòng tràn ngập bao cảm xúc. Đương nhiên là ba cậu không biết, cậu đã trèo lên ngọn núi cao nhất trong làng, nhìn ba bước về phía chân trời. Tư Nhiên thường xuyên mơ mộng sẽ đến một ngày, cậu trở thành một điểm nhỏ, bước đi bên cạnh điểm nhỏ có phần cao lớn của ba, hai người đi ra khỏi núi, cùng làm quái vật trong mắt bà con xóm làng.
Nhưng ba cậu lại bị xe công nông chở về, thành phố là một cái lò ma quái, một số người đi vào, áo gấm vinh hoa trở về làng, một số người đi vào lại lá rụng về cội.
Xác được chở về làng, nói cũng lạ, Tư Nhiên nhìn thấy ba lặng lẽ nằm trên tấm gỗ, trước đó mọi ấn tượng của cậu về sự cao to, lực lưỡng của ông đều không còn nữa, chỉ thấy ba giống như một chiếc lá đáng thương, bị gió cuốn lên không trung, sau đó lại rơi xuống. Chị và mẹ cậu đứng bên cạnh khóc, còn cậu thì không rơi giọt nước mắt nào, cậu buồn, nhưng ngoài nỗi đau mất cha, trong lòng cậu còn có một nỗi buồn khác. Hồi đó cậu không biết nỗi buồn này là gì, cậu chỉ cảm thấy, ba nằm trên mảnh gỗ, chị và mẹ gào khóc, còn bà con làng xóm với nét mặt chai sạn đứng bên cạnh vừa nhìn cảnh ồn ào vừa cắn hạt dưa, những hình ảnh này, đều rất mỏng, mỏng như chỉ xuất hiện trên màn hình ti vi mới đúng, nhưng trên thực tế, tất cả những điều này, đều diễn ra ở ngay bên cạnh.
Cậu vẫn mang máng nghe thấy có một số giọng nói: “Sau này họ biết làm thế nào?”
“Tội nghiệp quá”.
“Từ nay hai chị em phải dựa vào nhau mà sống”.
Cậu biết có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình, lúc này đây cậu là diễn viên, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ trở thành món ăn chủ đạo tốt nhất trên bàn ăn của bà con xóm làng tối hôm nay ngoài món thịt kho tàu. Mất người thân, mọi người đều đã quen với cảnh khóc lóc kêu la, trạng thái đặt mình ra ngoài sự việc như thế này của Tư Nhiên là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Làm khán giả nhiều năm, ánh mắt đều rất độc địa, họ biết kịch tính nằm ở đâu, họ biết cái đáng xem nằm ở đâu. Họ đang chờ đợi màn kịch của Tư Nhiên.
Tư Nhiên nhớ đến lần cuối cùng được gặp ba, ông về nhà ăn tết, sau đó lại trở về thành phố, Tư Nhiên đi tìm ông để nói chuyện, “Ba ạ, con…”
Cậu mới nói được một nửa, đã giật mình vì cơn thịnh nộ bất thình lình của ông, “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi là thầy chứ! Mày học người thành phố làm gì!”
Tư Nhiên không nói gì. Ba bước đến túm cổ áo cậu, xô cậu ngã xuống trước chiếc gương mà mẹ cậu đã dùng từ lâu, “Mày nhìn đi, nhìn đi”. Tư Nhiên nhìn mình trong gương, không thấy có gì bất thường. Ba nói: “Mày ngồi yên đừng nhúc nhích”. Rồi ông vội vã ra cửa, một lát sau lại quay về, tay bưng một cốc bùn, vẫn còn đang nhỏ nước, xem ra vừa múc từ ruộng lên, ánh mắt Tư Nhiên chạm vào ánh mắt ba, đột nhiên cậu có phần hiểu ra vấn đề, từ xưa đến nay ý của ba luôn đơn giản dễ hiểu, làm sao cậu không hiểu cơ chứ, cậu nhìn khuôn mặt đen bóng của ba, trên đó đầy những nếp nhăn, đang tiến gần về phía cậu.
Ba trát bùn vàng lên mặt cậu, không còn mang theo vẻ phẫn nộ nữa, mà dịu dàng như 乃úi tóc cho cô gái mà mình yêu thương, ông nói, “Con trai, mày là con trai của gia đình nông dân, mày là người sinh ra ở nông thôn, da mày mềm mại trắng trẻo như thế để làm gì? Mày là đàn ông, mày thử vào làng nhìn xem, mày còn trắng hơn cả con gái, tao thấy mất mặt quá!”
Tư Nhiên rất bình tĩnh, cậu chỉ vuốt mặt một cái, để bùn không chảy vào miệng mình khi nói,
“Thầy, thầy ơi, con muốn về thành phố”.
“Về thành phố? Về thành phố làm gì?”
“Về thành phố để đi hát”.
“Cái gì?”
“Trong thành có một cuộc thi hát, con muốn tham gia”.
Ba không nói gì nữa, ông bước ra ngoài, múc một xô nước dưới giếng lên, rửa sạch tay, lau tay vào gấu áo, “Trời đẹp đấy, mau mang hạt giống ra phơi đi”.
Tư Nhiên cũng đi ra theo, bùn trên mặt cậu chảy xuống, rơi từng giọt xuống đất, nét mặt cậu trốn đằng sau lớp bùn, cậu chỉ nói: “Thầy ạ, con muốn về thành phố hát”. Ba lại bước vào nhà lấy bao ra, ông chuẩn bị về thành phố rồi, Tư Nhiên bước đến theo, bùn nhỏ từng giọt xuống đất, tạo thành một đường cong nghiêng ngả, bên trong có lẽ có cả nước mắt của cậu, lúc này đây có thể được giấu đi rất kỹ.
Ba đi qua sân, trước khi ra khỏi cổng nhà, mới quay đầu lại, nói với cậu: “Có tin là tao sẽ đánh gãy chân mày hay không?”
Cậu đành phải im lặng, nhìn ba bước đi.
Sau đó ba cậu đã mất, phần quà cuối cùng ông để lại cho cậu, là khuôn mặt đắp bùn đó.
Cậu cảm thấy cổ họng mình khẽ động đậy, có một cái gì đó đang nhúc nhích, có một cái gì đó không kìm chế được, có một cái gì đó muốn bật ra.
Và cậu đã hát trong hoàn cảnh này, giọng cậu cất lên rất cao, vang lên trong đám tang gần như là nực cười này. Cậu cảm thấy mình là người hiểu ba, cuối cùng cậu đã về thành phố, sau khi trải qua rất nhiều chuyện cậu mới phát hiện ra rằng, ba cũng hiểu mình. Vẫn là câu nói đó, vì hiểu nên mới đau buồn, cũng là vì hiểu, nên mới tàn nhẫn.
Hát xong, cậu để mặc cho bà con xóm làng trợn tròn mắt.
Cậu đi lên núi, chị gái Lệ Lệ đi theo sau, cậu hát bài Hiểu người, cô đã từng nghe bài hát này, cô cũng hiểu đây là bài hát tặng cho cha, cô cảm thấy mình rất hiểu em trai, cậu bé này, thực sự rất lạ lẫm, hoặc giả nói, trên người cậu có một vùng cấm địa mà cô chưa bao giờ đặt chân tới.
“Chị”. Cuối cùng vẫn bị Tư Nhiên phát hiện ra.
Và thế là Lệ Lệ liền đi tới.
“Chị, vừa nãy em hát có hay không?”
Mấy ngày qua họ đã quá bận rộn rồi, không có thời gian dừng lại để nói chuyện, Lệ Lệ tưởng rằng lúc này đây, Tư Nhiên sẽ khóc một trận trước mặt cô, nói mình nhớ thầy biết bao. Không ngờ mở miệng ra lại hỏi như vậy, Lệ Lệ chỉ có thể gật đầu, cậu hát, cô bao giờ cũng là một thính giả trung thành.
“Chị, sau này bọn mình sẽ làm thế nào?”
Sau này? Nói thật, Lệ Lệ vẫn chưa nghĩ xa xôi như vậy, điều mà cô quan tâm, làm đám tang của ba. Cô chỉ có thể trả lời em trai mình rằng, nghe theo lời mẹ thôi.
Lúc này đây Tư Nhiên đã ngồi lên trên một tảng đá, gió thổi nhè nhẹ, hương thơm của hoa ngào ngạt, nhưng giữa cảnh đẹp, tâm trạng vẫn rất chán chường, cậu nhìn thành phố ở phương xa, một màu xám trắng khiến người ta phải rung động. Cậu chưa bao giờ giấu niềm mơ ước đó trong mắt.
Chị gái cũng ngồi bên cạnh cậu, cô vẫn đoán ra được suy nghĩ này của Tư Nhiên, “em à, có lẽ thành phố lớn không hay không đẹp như tưởng tượng đâu, em nhìn thầy đấy, nếu như cứ ở nhà thì đâu có xảy ra chuyện như vậy”.
“Thế tại sao thầy lại về thành phố?”
“Không phải là vì em đó sao, thầy luôn mong cho em được vào đại học”.
“Cho em vào đại học?” Tư Nhiên hừ một tiếng qua mũi, “chị không biết, có một hôm, thầy đã nói với em rất nghiêm túc, bảo em phải nhớ mình là một người nông dân”.
“Có lẽ là em đã hiểu lầm thầy, chị nghĩ ý thầy là muốn bắt em phải nhớ xuất thân nông dân của mình. Thực sự thầy rất lạ, thầy không muốn nhìn thấy em trắng trẻo thư sinh”.
“Điều này em biết, nói nhìn em giống con gái quá. Em là con của thầy, em như thế nào, thầy còn trách em!”
“Thôi, đừng nói nữa, cho dù thế nào thì thầy cũng đã đi xa rồi”.
Hôm đưa tang, có mấy người từ thành phố đến, chiếc xe hơi màu đen của họ đỗ ở đầu làng, hỏi đám trẻ đang chơi bi ở đầu làng nhà Tư Nhiên ở đâu. Cuối cùng một đám trẻ dẫn dường đi trước, rất nhiều bà con xóm làng theo sau, đám đông rầm rộ tiến về phía nhà Tư Nhiên.
Mẹ Lệ Lệ ra cửa đón, nụ cười của bà cũng đội tang trắng, chỉ biết nói: “Chào anh, chào anh”.
Người đàn ông mặc comle cũng cảm thấy lạ, ông ta đến để tạ lỗi, đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ bị người phụ nữ mất chồng túm tóc mình, chuẩn bị trước tinh thần đàn ông trong làng nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi, hiện giờ lại như lãnh đạo đi thị sát, thật khiến người ta giở khóc giở cười. Ông ta lấy từ trong cặp ra một cái phong bì, đưa cho người phụ nữ luống cuống vì sợ hãi này, lúc đến thực ra ông ta đã chuẩn bị hai cái phong bì, nhưng bây giờ xem ra dùng một cái là đủ rồi. Lúc đầu ông ta còn mang theo rất nhiều lời thanh minh, hiện giờ xem ra cũng không cần thiết phải dùng đến nữa.
Trưởng thôn vội vã tìm đến, mời họ thuốc lá, người đó khua tay, “không hút thuốc, không hút thuốc”. Trưởng thôn quay đầu lại nói với mẹ Lệ Lệ: “cô đừng ngẩn người ở đó nữa, đi rót nước đi”. Người đó cũng ngăn lại, “không cần không cần, chúng tôi đến là để mang tiền bồi thường đến, cái này, chị ký đi, khoản tiền này là của chị”.
Trưởng thôn nhìn thấy mẹ Lệ Lệ đang cầm một chiếc phong bì lớn trên tay, “Ờ, thế đã ký chưa?”
“Không phải vừa định ký đó sao”.
“Ờ!” Trưởng thôn đã hiểu ra vấn đề, vội vỗ vào đầu mình, “tại tôi, tại tôi, các anh có cần lên ủy ban thôn để ký không?”
Cuối cùng người đàn ông đã mỉm cười, “Không cần không cần, ở đây là được rồi”.
Lúc này mẹ Lệ Lệ mới xen vào một câu: “Tôi không biết chữ”.
“Tên cũng không biết viết hay sao?” Giọng rõ ràng tỏ ý khinh miệt.
Lúc này đây đám trẻ con đứng xung quanh đều cười ồ lên, bà con làng xóm dù là biết chữ hay không biết chữ cũng đều hứ lên một tiếng, mẹ Lệ Lệ luống cuống đỏ bừng mặt. Trưởng thôn vội vàng đứng ra xoa dịu, “Cái này, điểm chỉ cũng được nhỉ”.
“Được, được”.
Tư Nhiên cũng đứng trong đám khán giả chứng kiến sự ồn ào, cậu nhìn thấy chị đứng sau lưng mẹ, đang nhìn về phía mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tự nhiên lại thấy ngượng ngùng, vội nhìn ra chỗ khác.
Tối hôm đó, mẹ và chị cùng đến thăm Tư Nhiên. Mẹ đặt chiếc phong bì đó lên bàn học của cậu, “ngày mai con và chị lên thị trấn gửi tiền đi”.
Tư Nhiên không nói gì, mẹ lại nói tiếp: “Số tiền này, nếu như con đỗ đại học thì để cho con học đại học, nếu như không đỗ thì để dành cho chị con cưới chồng”.
“U, nếu con thi đỗ đại học thì chị không lấy chồng ư?”
Lệ Lệ đứng bên thụi cho cậu một quả, “Tư Nhiên!”
Mẹ không trả lời, chỉ nói: “thầy của các con đi rồi, hai chị em con phải biết quan tâm đến nhau”. Bà là nông dân, không thể nói ra đạo lý kinh thiên động địa gì.
“Chị, chị có người yêu rồi à?” Tư Nhiên hỏi Lệ Lệ.
“Em đừng nghe mẹ nói linh tinh”.
“Chị, chị về thành phố với em đi”.
“Chị không đi”. Lệ Lệ tiện lời đáp một câu, sau đó liền hiểu ra ngay vấn đề, “em lại muốn về thành phố hả? Em đừng suy nghĩ linh tinh, em chuẩn bị thi đại học rồi, thi đỗ là có thể về thành phố”.
Lệ Lệ nhìn thấy dưới ánh đèn màu vàng cam, cậu em ậm ờ đáp một câu, với những gì mà cô hiểu về em mình, cô biết cậu không để tâm. Cô đành phải sầm mặt xuống nói: “Tư Nhiên, cho dù thế nào, em phải hứa với chị, việc gì cũng phải đợi đến sau khi thi đại học xong mới tính, biết chưa?”
Hai người nói đến đây, bên ngoài có người gõ cửa, hai người đều lắng tai nghe, hình như là trưởng thôn đến, đứng ở cửa nói một hồi, nghe mơ hồ không rõ. Lệ Lệ nhìn sang Tư Nhiên, cô đang hỏi ý kiến cậu. Tư Nhiên đi dép vào, ra ngoài ngó, quay đầu nói với Lệ Lệ: “chị đứng ở đây trông tiền nhé”.
Sự xuất hiện của Tư Nhiên khiến mẹ và trưởng thôn đều giật nảy mình.
“Trưởng thôn!” Tư Nhiên gọi rất tự nhiên.
“À, Tư Nhiên à”. Trưởng thôn vội vàng chào, nhưng nói được một nửa lại không nói tiếp được nữa, câu nói bị kẹt trong cổ họng là, “Tư Nhiên đã thành một chàng thanh niên rồi”. Rõ ràng câu này không thích hợp với Tư Nhiên.
Mẹ cười với Tư Nhiên, nụ cười này rất lạ, hoàn toàn không phải là nụ cười của một người mẹ dành cho cậu con trai, “Tư Nhiên à, nhà mình xảy ra chuyện này, những ngày qua, may mà có trưởng thôn giúp đỡ”.
Tư Nhiên vội ngắt lời mẹ, cậu cảm thấy việc mẹ nói đỡ cho người khác trước mặt mình là điều rất buồn cười, “trưởng thôn ạ, chú có việc gì không?”
Trưởng thôn tưởng rằng mẹ Tư Nhiên sẽ đuổi Tư Nhiên vào, nhưng xem ra không phải, đột nhiên ông ta nhớ đến câu nói, tại gia tòng phụ, xuất giá tong phu, phu tử tòng tử. Xem ra người phụ nữ trung niên không biết chữ này hiểu đạo lý này.
“Tư Nhiên à, không biết trong sách chính trị của cháu có nói rằng có những lúc, lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích tập thể hay không…”
“Chú có việc gì thì nói thẳng ra đi”.
Trưởng thôn sờ lên gáy, “À, thôi để chú nói với cháu nhé, hiện giờ trong thôn có một dự án, sau khi tiến hành sẽ giúp ích rất lớn cho sự phát triển của kinh tế thôn chúng ta. Tuy nhiên hiện nay thị trấn làm việc không dứt khoát, tiền không xin được, chú liền nghĩ, nếu như có tiền ứng ra trước, thực hiện trước dự án…”
“Trưởng thôn, ý chú là muốn vay mấy vạn tệ tiền bồi thường của ba cháu đúng không?” Tư Nhiên nổi cáu, nói toạc ra vấn đề.
Trưởng thôn lại sờ lên gáy: “Tư Nhiên à, cháu thông minh quá, chú đến tìm mẹ cháu để nói về việc này”. Dù là trời tối, Tư Nhiên cũng nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt mẹ cậu, xem ra bài toán khó này thực sự đổ xuống đầu mình rồi.
Mặc dù vừa nãy mẹ nói như vậy, nhưng trong lòng Tư Nhiên đã tính toán xong từ lâu, số tiền này dùng để làm đám cưới cho chị. Mặc dù là nói cho thôn vay, nhưng chắc đến đời tam kiếp mới đòi được về. Trong lòng Tư Nhiên vẫn đang đấu tranh, không biết chị đã ra từ lúc nào, từ trước tới nay, trong mắt cậu, chị luôn là cô gái hiền lành, chỉ cần cù làm việc, không lắm điều như các cô gái khác trong nông thôn, nhưng lần này, Lệ Lệ để lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí.
“Đây là tiền em cháu học đại học.” Cô đứng trước mặt trưởng thôn, chưa ai nhìn thấy vẻ ghê gớm như thế này của cô bao giờ, mọi người đều sợ sững người.
“Trưởng thôn, chú hãy bỏ ý tưởng đó đi, lần này thầy cháu mất, chú đã giúp đỡ hết mình, chúng cháu cũng biết, nhưng số tiền này là để em cháu dùng khi vào đại học, khó khăn lắm thôn mới có một sinh viên đại học, chú định lấy tiền học phí đi như thế này hay sao? Hơn nữa, kể cả nhà cháu không dùng số tiền này...”
Lúc này đây mẹ Tư Nhiên đã kịp thời phản ứng, vội kéo Lệ Lệ sang một bên. Bà cuống quá, không nói ra được lời nào, nhưng mà buộc phải bày tỏ thái độ trước mặt trưởng thôn, đành phải đánh con, Lệ Lệ cũng không trốn mấy cái bạt tai, rất mạnh.
Cuối cùng trưởng thôn không thể nhịn được nữa, đành phải tạm biệt Tư Nhiên: “Cậu kéo u cậu ra đi, đừng để vì chuyện này mà đánh chị cậu”.
Tư Nhiên đi vào phòng chị, mấy vết máu trên mặt chị thực sự nhìn rất sợ, Tư Nhiên đưa khăn mặt cho chị: “Chị à, hôm nay chị xốc nổi quá”.
“Tư Nhiên...” Cô gọi em một tiếng như khóc.
“Em biết chị làm thế là vì em.” Cậu ngồi xuống bên chị.
Cuối cùng chị nói: “Không phải chị chỉ vì mỗi mình em. Từ trước đến nay u và trưởng thôn…”
Tư Nhiên đưa tay ra không cho chị nói nữa, chuyện này, cả thôn đều biết, là một điều bí mật công khai.
Chỉ có điều em tưởng chị không biết, chị tưởng em không biết, hiện giờ thì rõ rồi, hóa ra đều biết cả.
“Mẹ cũng không dễ dàng gì.” Cuối cùng Tư Nhiên đã an ủi chị như vậy.
Câu nói này của cậu lại nằm ngoài dự đoán của chị, nhưng chị cũng nói một câu, nằm ngoài dự đoán của cậu: “Em, chị sẽ ra thành phố cùng em”.
Tư Nhiên dự định sau khi lo liệu xong việc ma chay cho cha sẽ ra thành phố, qua ti vi cậu thấy đài truyền hình Xuân Thành tổ chức cuộc thi giọng hát hay. Tư Nhiên rất đẹp trai, lại có tài ca hát, vì thế cậu muốn tham gia cuộc thi này, đối với một đứa trẻ đến từ nông thôn, là điều mơ mộng hão huyền ăn mật báo. Không ngờ chị lại cũng muốn ra thành phố cùng cậu.
Sau khi quyết định ủng hộ Tư Nhiên, Lệ Lệ mới phát hiện ra rằng thực ra từ trước đến nay cô luôn ủng hộ cậu, cô thực sự không hiểu ước mơ trong mắt người khác rốt cục có hình dạng gì, mùi vị gì, màu sắc gì, nhưng cô đã nhìn thấy đốm lửa trong mắt em mình, đây là điều mà bao năm qua cô chưa từng nhìn thấy, chính vì thế nên để em thực hiện ước mơ của mình.
Khi đi, họ để lại cho mẹ 25.000 tệ hai chị em chỉ mang đi 5.000 tệ.
Họ đến Xuân Thành, là ngày thi cuối cùng trong vòng loại của cuộc thi giọng hát hay.
Tư Nhiên vẫn được coi là may mắn, cậu vẫn đăng ký dự thi được. Vòng loại thi rất đơn giản, chỉ hát trong một phút. Tư Nhiên vừa xuất hiện, hội trường liền xôn xao vì cậu quá đẹp trai.
Khuôn mặt cậu, ở nông thôn bị coi là công tử bột, là con gái, ai cũng coi thường, nhưng đến thành phố, ở Xuân Thành, cậu lại được coi là thiên thần. Hơn nữa cậu lại hát khá hay, và thế là cậu đã nhanh chóng giành được một tờ giấy thông báo lọt vào vòng trong, ngày hôm sau là vòng thi thứ hai.
Ban tổ chức bảo Tư Nhiên để lại số điện thoại di động, cậu liền nói với vẻ biết lỗi: “Em xin lỗi, em không có điện thoại di động”.
“Không có điện thoại di động?” Đối phương giật nảy mình, “Không có điện thoại di động thì làm sao em thông báo được cho anh?”.
“Bây giờ em thông báo luôn cho anh đi.”
“Anh không có điện thoại di động thật à?” Cô gái trẻ đó vẫn tỏ ra không tin, “Anh Đông Gioăng à, anh yên tâm đi, em lấy số điện thoại của anh chắc chắn chỉ là vì công việc mà thôi”.
Tư Nhiên lắc đầu: “Anh không có điện thoại di động thật mà”.
Cô gái trợn tròn mắt, đành phải để Tư Nhiên đứng sang một bên đợi, cô đi tìm đạo diễn để thương lượng. Khó khăn lắm cô mới kéo được đạo diễn đến. Ông đạo diễn nhìn thấy Tư Nhiên liền sững người trong ba giây, sau đó nói với cậu: “Cậu hát thử một đoạn để tôi nghe xem”. Tư Nhiên cảm thấy hơi lạ, không biết người này là ai, nhưng người khác bảo cậu hát, cậu luôn sẵn lòng hát. Ông đạo diễn nghe cậu hát xong, liền nói một câu: “Chính là cậu rồi”.
“Hả? Gì cơ?”
Ông đạo diễn gọi cậu sang một bên: “Chúng tôi quyết định lăng xê cho cậu, cậu sẽ trở nên nổi tiếng”.
Cậu hiểu được câu nói này, chỉ có điều tất cả diễn ra quá nhanh. Ông đạo diễn lại hỏi sơ qua tình hình gia đình cậu, cậu nói chị gái đang đợi ở cổng, ông ta liền cử cô gái đó mời chị cậu vào. Ông ta đưa hai người vào phòng họp, đóng cửa lại, trước tiên đạo diễn bắt tay Lệ Lệ, sau đó nói với Tư Nhiên: “Ngôi sao ca nhạc của ngày mai, xin mời ngồi”.
“Cậu này!” Ông đạo diễn chỉ vào Tư Nhiên, khen ngợi cậu hết lời: “Mấy ngày thi vừa qua, tôi đã chấm cho bao nhiêu người, không có ai sánh được với cậu”.
Tư Nhiên đưa mắt nhìn chị, ánh mắt hai người không giấu nổi nụ cười.
Ông đạo diễn nói: “Thế thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tối hôm qua, có một thí sinh cũng khá tốt, dĩ nhiên là không xuất sắc như cậu, sáng nay ba cậu ấy đã đế tìm tôi, đem một bịch nặng đến, là gì nhỉ, đúng một triệu nhân dân tệ. Với điều kiện của cậu, xác suất thành công cao hơn cậu ta nhiều, nhưng vẫn phải cần tiền để lăng xê chứ, thực ra đây đều là khoản đầu tư giai đoạn đầu, đợi đến khi cậu nổi tiếng rồi, số tiền này sẽ thu được về ngay thôi”.