An ủiEdit: Đầm♥Cơ
Tôi đi tới bên cạnh Mạnh Khung kéo tay anh xuống. Không có ánh đèn tôi cũng có thể tinh tường thấy vệt nước ướƭ áƭ trên mặt Mạnh Khung.
Tôi tiến tới cọ xát mặt của anh, cọ những vệt lạnh lẽo kia xuống.
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
“. . . . . . Đại ca, ” giọng của anh khàn khàn, cố ý giảm thấp xuống nói,”Chú xong rồi.”
Anh có lẽ là khôi phục thần trí, bây giờ mới bắt đầu sợ.
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Tôi nằm ở bên cạnh anh, đắp chăn cho anh, nói: “Đừng có đoán mò.”
Mạnh Khung ở bên cạnh tôi run lên một cái, dùng âm thanh mơ hồ nói: “Chú hình như, vẫn, chú thích. . . . . .”
“Đừng nói ahhh… Mạnh Khung.” Tôi dùng sức ôm anh, nói, “Chú uống say, chú chỉ uống say thôi.”
Không nói ra, hai chúng tôi còn có thể là người bình thường. Bây giờ mà nói ra, tôi sợ chính tôi cũng không có cách nào từ chối.
Hô hấp của Mạnh Khung phun lên cổ của tôi trong, nóng hổi mang theo nhiệt độ riêng của người say rượu, mặt anh kề иgự¢ của tôi, nửa ngày sau tôi cho là anh đã ngủ rồi thì Mạnh Khung đột nhiên nói: “Đại ca, chú là biến thái. Cháu có thấy ghê tởm không?”
Tôi lắc đầu một cái.
“Cháu có ghét bỏ chú không?” giọng nghẹn ngào.
Tôi không nói gì mà dùng sức ôm lấy anh.
Mạnh Khung ở trong lòng tôi run lên, anh bắt đầu nhỏ giọng cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống.
Tôi dùng cằm chống đỡ trên đỉnh đầu anh.
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Tôi muốn nói, muốn nói cho anh biết anh không phải biến thái, anh là người tôi thân cận nhất yêu thích nhất, anh không có ghê tởm, anh có là biến thái thì tôi sẽ biến thái với anh, tôi giúp anh, anh đừng sợ.
Mà cuối cùng tôi vẫn không nói ra miệng. Những lời đó nghẹn ở trong cổ họng tôi, ngạnh đến tôi khó chịu.
Bởi vì ngủ trễ, ngày hôm sau chín giờ tôi mới mở mắt, vừa mở mắt đã cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, tôi còn đang suy nghĩ tối hôm qua tôi nên kéo rèm cửa sổ, vừa đứng lên liền phát hiện Mạnh Khung không ở bên.
Tôi cởi trần, quần áo hẳn là bị người cởi ra nhưng một chút ấn tượng tôi cũng không có.
“Đại ca, cháu đã tỉnh rồi.” Tôi nghe Mạnh Khung nói với tôi như vậy, anh đi tới, đưa cho tôi một cái áo để tôi mặc vào.
Anh có chút áy náy nói: “Tối hôm qua. . . . . . Thật sự là phiền cháu.”
Tôi ngẩng đầu lên, theo dõi ánh mắt của anh.
Tôi phát hiện trong mắt của anh trừ áy náy còn có một tia sợ hãi hốt hoảng.
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Tôi rũ mắt xuống không nói chuyện nữa.
Đi tới phòng tắm, tôi thấy được chậu nước nóng đã được chuẩn bị bên cạnh bệ rửa mặt, còn có bàn chải đánh răng đã được nặn kem sẵn. Chúng tôi cứ như vậy, hời hợt, quên đi đêm hôm đó.
Trừ quên lãng chúng tôi ai cũng không biết, ai cũng không có biện pháp tốt hơn.
Đông Lệnh Doanh sắp đến, một giáo viên phụ trách trông coi tôi nói mới Mạnh Khung mang tôi đến trường trước một ngày, bởi vì tôi là người nhỏ nhất trong đội cho nên anh ta muốn Mạnh Khung biết các tin tức của tôi.
Mạnh Khung mang theo tôi trở lại trường. Bởi vì nghỉ đông cho nên trong trường không có mấy người, lá vàng khô đầy đất bị gió vừa thổi cuốn thành một đoàn.
Mạnh Khung lôi kéo tôi đi tới phòng làm việc, gặp được giáo viên Hà phụ trách tôi. Giáo viên Hà thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, chắc là cỡ hai mươi mấy.
Mạnh Khung rất lo lắng nói: “Một mình nó đi ra ngoài, tôi rất lo lắng, muốn đi với nó.”
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Giáo viên Hà liền cười: “Anh? Đi theo làm gì chứ ? Chẳng lẽ đi thi cùng bọn họ sao?”
Nghe lời này tôi rất tức giận, tôi cảm thấy anh ta đang vũ nhục Mạnh Khung.
Nhưng Mạnh Khung lại không cảm thấy vật, anh khẽ cười rồi nói: “Cũng đúng.”
Mạnh Khung dọn dẹp hành lý cho tôi, mang theo rất nhiều áo bông dầy cộm nặng nề, một cái túi lớn cũng không đựng đủ. Lúc tôi đang muốn nói với Mạnh Khung ‘một tuần tôi không đổi áo bông cũng được’, Mạnh Khung đã đè bằng đống quần áo kia xuống rồi đặt vào.
Anh luôn có biện pháp làm được việc anh muốn làm, tôi giương mắt nhìn anh một chút, không lên tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau tuyết bắt đầu rơi, tuyết xen lẫn một chút mưa có thể làm ướt áo ấm. Thời tiết như vậy phần lớn mọi người đều lười phải ra ngoài đường, Mạnh Khung mang tôi từ trong nhà đi ra, đường trơn không có biện pháp đạp xe, chỉ có thể đặt hành lý ở trên xe, anh đẩy xe đi về phía trước.
Mạnh Khung đi hai bước quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi sợ anh té, chỉ có thể đi tới bên cạnh anh, cùng anh đi sóng vai.
Anh há mồm mấy lần muốn nói với tôi rồi lại nuốt xuống. Chúng tôi an tĩnh đi tới trường học, chỉ cảm thấy lộ trình thật sự là quá gần, lập tức đã đến.
Đứng ở cổng trường học tôi khẽ nâng đầu đã có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi chờ anh nói chuyện.
Mạnh Khung không nhịn được giơ tay lên sờ sờ bả vai của tôi, rũ mắt xuống tránh ánh mắt của tôi, dừng một chút, nói: “Chú sẽ nhớ cháu.”
Tôi ừ một tiếng, nói: “Cháu cũng thế.”
“. . . . . . Chú lại đưa tiễn cháu.” Mạnh Khung nói như vậy rồi cõng hành lý lên vai.
Đi vào trường học tôi thấy được một chiếc xe buýt rách rưới, là xe chuyên dụng của trường, đã có thật nhiều năm lịch sử, ngoài trạm xe buýt có rất nhiều học sinh, cũng có mấy giáo viên ăn mặc thường phục.
Mạnh Khung giúp tôi để hành lý lên xe, sau đó đi xuống nói chuyện với giáo viên để bọn họ chăm sóc tôi nhiều một chút.
Tôi đang đứng ở bên cạnh, cảm giác đột nhiên có người kéo cánh tay của tôi. Tôi quay đầu nhìn lại liền thấy một nữ sinh nhìn rất quen, ở đối diện tôi cười.
“Hi, lúc này không có quên tớ chứ.” Nữ sinh cười với tôi, mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Tôi thật sự quên cô ta là ai, chỉ có thể cúi đầu một câu cũng không nói.
“Cậu phải cố lên nha, Trần Khải Minh.” Nữ sinh nói xong lời này, đỏ mặt hồng hồng sau đó cúi đầu cho tay vào túi quần của mình móc ra thứ gì đó bỏ vào trong túi xách của tôi. Động tác của cô thật sự là quá nhanh, tôi kéo balo xuống muốn lấy đồ vật ra trả lại cho nữ sinh kia, cô hạ thấp giọng, nói: “Ba cậu sắp trở lại rồi, tớ rất sợ ông ấy, đi trước, cậu giữ lại ăn đi.”
Tôi nghĩ thầm cô ta cho tôi thứ gì đó để ăn nên cũng không từ chối, đeo balo lên lưng đi tới trước xe buýt, kéo vạt áo Mạnh Khung nói với anh:
“Mạnh Khung, cháu phải đi.”
Giống như là chứng minh lời của tôi nói xe buýt ở sau người tôi nhấn loa một cái, Mạnh Khung không có biện pháp đưa tôi nữa, anh cười khổ một tiếng, khom người dùng sức ôm lấy tôi, lúc ôm tôi môi của anh như có như không dán dán lỗ tai cùng cổ của tôi, sau đó lập tức tách ra nhìn tôi đi lên xe, nhìn xe xuất phát.
Anh cứ đứng như vậy, không nhúc nhích. Tôi vội vàng chạy tới chỗ ghế sau cùng của xe, sau đó quỳ gối trên băng ghế nhìn bóng dáng của Mạnh Khung, bởi vì Mạnh Khung cũng một mực nhìn tôi. Cho đến lúc xe quẹo vào khúc cua Mạnh Khung mới chạy về phía trước hai bước, một lát sau, lại ngừng lại.
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Xe cua, tôi không nhìn thấy Mạnh Khung rồi.
Tôi cảm thấy trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, cảm giác này không biết là chuyện gì xảy ra.
Tôi nhắm mắt lại nằm ở trên ghế, nửa ngày mới hiểu được cảm giác kia thật ra có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là hoảng hốt.
Một lát sau, tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy balo bên cạnh kéo khóa kéo, nhìn bên trong một chút.
Trong balo của tôi nhiều thêm một hộp sắt nhỏ, mặt trên còn có sợi nơ màu sắc rực rỡ mà nữ sinh đặc biệt thích, tôi lấy cái hộp kia ra, nhìn bên trong có thật nhiều thứ gì đó giống như kẹo, móc một khỏa ra nhìn một chút.
Lại là chocolate.
Trong hộp còn có một lá thư, trên lá thư viết ‘Gửi Trần Khải Minh’.
Tôi buồn bực mở lá thư này ra liền nhìn thấy giấy viết thư mang theo đường viền hoa màu hồng, bị cắt thành hình sóng lớn, có người dùng 乃út màu xanh dương viết ‘ Valentine vui vẻ, chúc cậu tiền đồ như cẩm, Vạn Sự Như Ý. ’
Ký tên là Hứa Chi Hiên.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, thì ra là cô ta. Phản ứng thứ hai là, hôm nay là Valentine?
Tôi đem lá thư cùng hộp sắt tùy tiện nhét vào trong túi xách, muốn bắt chặt thời gian nghỉ một lát.
Bởi vì người tham gia cuộc thi không quen biết nhau, dọc theo đường đi vẫn tính là an tĩnh, tôi rất muốn nghỉ ngơi nhưng ghế xe buýt vô cùng ướt, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu quần áo của tôi truyền vào da thịt, cảm xúc này khiến tôi rất không thoải mái, cho nên tôi nhắm mắt lại, cũng không biết ngủ thi*p đi khi nào.
Mơ màng nằm một đường, lại mơ màng đi xuống xe đã đến giờ ăn cơm trưa. Tôi theo một đám người đi tới phòng ăn, ăn buffet.
Thức ăn ở trường giống như nhau, ăn không ngon. Tôi ngồi xe nửa ngày, bị choáng váng không ăn được bao nhiêu. Kết quả buổi chiều liền lập tức tiến hành cuộc thi, tôi làm hai đề liền đói không chịu nổi, viết viết mồ hôi lạnh đã toát ra.
Dạ dày tôi co rút một trận, tôi không thể không lấy tay trái che nơi đó mới bớt đau đớn.
Ngày đầu tiên là luyện tập, đề thi chỉ có bốn bài, có thể làm 150 phút. Tôi làm nửa giờ liền làm xong ba bài, ba bài đầu không khó lắm, đều bắt chước hình thức mấy năm trước, lúc này tôi đã rất khó chịu rồi, chỉ có thể nhìn đề bài thứ ta, viết đề xong liền đứng lên vội vã nộp bài.
Giáo viên giám thị vừa nhìn bài thi tôi đã làm xong ba bài liền để tôi đi ra ngoài. Tôi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy giáo viên Hà phụ trách trông coi tôi đứng ở ngoài cửa, cầm trong tay một hộp ny lon giữ ấm. Vừa thấy tôi, anh đã nói:
“Bao tử đau à?”
“. . . . . .” Tôi trầm mặc một chút, nói, “Đói.”
“Ừ.” giáo viên Hà gật đầu một cái, đưa hộp giữ ấm trên tay cho tôi, sau đó nói, “Ba trò nói với thầy bao tử trò không tốt, chỉ có thể uống cháo? Vậy sau này trò đừng đến phòng ăn nữa, lúc ăn cơm đi tìm thầy là được.”
Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com
Tôi gật đầu một cái, tìm một chỗ mở hộp giữ ấm ra. Hộp giữ ấm có hai tầng, một tầng dưới cùng là cháo, phía trên thả bốn cái bánh bao.
Tôi lấy đũa gắp một cái bánh bao, tùy tiện ăn một chút bắt đầu nghĩ đề bài thứ tư trong bài thi vừa rồi. Qua hai phút tôi nghĩ ra cách tính, nếu như tính toán không có vấn đề gì thì đề này có thể giải.
Đây không phải là cuộc thi chính thức cho nên không làm xong cũng không cần lo lắng. Tôi nhấp một hớp cháo, đột nhiên nghe được cửa trường thi mở ra, một người hơi có vẻ đơn bạc đi ra, người nọ gật đầu với giáo viên Hà một cái liền trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ chỉ mới hai giờ 45 phút, tốc độ đứa bé này làm bài vẫn rất mau.
Giáo viên Hà đứng ở một bên xem tôi ăn cơm, anh há to mồm xem tôi ăn hết bốn cái bánh bao, sau đó nói: “Trò. . . . . . Ăn no?”
Tôi cảm thấy chưa ăn no nhưng loại chuyện này chỉ có thể nói với Mạnh Khung, không thể nói với người ngoài cho nên tôi cúi đầu, không lên tiếng.
Giáo viên Hà nói: “Ăn no thì đi về đi, buổi tối rãnh thì xem sách một chút, ngày mai bắt đầu thi chính thức rồi.”
Giáo viên Hà đưa cho tôi một cái chìa khóa để tôi trở về túc xá. Trường học sắp xếp một gian phòng ở hai người, trong phòng có giường cùng bàn, không có điện thoại, trong lúc đang thi cấm liên lạc với người nhà.
Ngạo mạn từ từ đi trở về túc xá, mở cửa phòng thấy bên trong không ai nên ngồi vào bàn liền nhìn trên bàn có tận mấy cây bút chì bấm, còn có một xấp giấy nháp. Bằng trí nhớ chép đề bài thứ tư vừa rồi vào bản nháp, tôi làm một lần, cảm giác đáp số có chút kỳ quái.