Nghe thấy câu nói lạnh lùng của Châu Tử Du mà Châu Lam Vũ nhất thời biến sắc.
Dù đang khá say rượu, nhưng đã là chuyện sai mình gây ra, thì làm sao có thể quên đi trong chốc lát. Chỉ là Châu Lam Vũ lại chưa từng nghĩ đến cảnh tượng Châu Tử Du sẽ dám thẳng thắn đôi co với mình thế này.
“Du Du, em đang nói gì vậy? Chuyện vợ chồng em làm sao chị biết được chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo và lời nói giảo biện kia, Châu Tử Du càng thêm chán ghét.
Dù trái tim cô có nhâи áι bao nhiêu thì cũng không đủ vị tha cho những kẻ rắp tâm hãm hại mình, đặc biệt lại còn là người thân ruột thịt trong nhà.
Lúc này, sau khi nhìn Châu Lam Vũ một lượt từ trên xuống dưới thì Châu Tử Du mới cất lời:
“Chị của em dạo này thay đổi nhiều nhỉ? Trên người cũng toàn là hàng hiệu, ăn mặc quần áo gợi cảm, trông thật giống những cô nàng phá cách hay đắm mình vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng quá đó chứ! Nhưng không biết tiền chị tiêu là ba mẹ cho, hay tự mình làm ra?”
Châu Lam Vũ không hiểu rõ Châu Tử Du muốn ám chỉ điều gì, nên đặc biệt chau mày, nghi hoặc trong lòng.
“Ý em là sao? Tiền tiêu sài, đương nhiên là tự chị làm ra rồi.”
“Wow, thế chị làm ngành gì mà hôm nào cũng đi đến khuya, có khi tới tận trời sáng vậy? Châu Lam Vũ, em không ngờ cũng đường đường là một đại tiểu thư mà chị lại hư hỏng tới mức này.”
“Này, rốt cuộc em muốn nói cái gì đây? Em có biết em đang ngầm xúc phạm chị không hả? Thậm chí đang nghĩ sai về chị rồi đó.”
Châu Tử Du lại nhếch mép cười, sau đó mặc cho ai kia đang tức tối, thì cô tuyệt nhiên thong thả tiếp lời:
“Thế cảm giác lúc bị người khác hiểu lầm và ngầm xúc phạm đó thế nào? Có phải rất ấm ức, khó chịu tới mức tức иgự¢, khó thở không?”
“Ý của em…”
“Em đang cho chị nếm lại mùi vị mà em vừa trải qua đấy. Cảm giác thế nào, có tuyệt vời không?”
“Chị không hiểu em đang muốn nói gì hết.”
Ý tứ trong lời nói của Châu Tử Du, Châu Lam Vũ đã ngầm hiểu rõ. Nhưng vẫn cố tình diễn tiếp vở tuồng ngây thơ, không hiểu rõ chuyện gì.
Đã vậy, Châu Tử Du cũng không còn ngại ngần gì nữa mà dài dòng, chờ đối phương tự nhận lỗi.
Cô hơi cười, là nụ cười thất vọng, nhạt nhẽo nhất từ trước tới nay.
“Thôi thì em sẽ kể cho chị nghe về chuyện của em vậy!”
Nhàn nhã nói xong, Châu Tử Du đã bước tới giường ngủ, thong dong ngồi xuống, hướng mắt nhìn về người chị “đáng kính” của mình, rồi nói:
“Có người đã gửi một chiếc USB cho Huyết Ảnh Long, bên trong có chứa một đoạn clip nhạy cảm. Sau khi anh ấy nhìn thấy người trong clip là em nhưng không phải em thì đã hiểu lầm.”
Từng câu từng chữ vừa vang lên từ miệng Châu Tử Du cứ văng vẳng bên tai Châu Lam Vũ, khiến cô ta bỗng dưng biến sắc.
Cứ tưởng người đàn ông đó sẽ âm thầm chán ghét rồi ly hôn, nhưng nào ngờ lại chơi lật bài ngửa với Châu Tử Du thế này, khiến cô ta thật sự không tài nào đỡ nổi.
Nhưng nếu đã diễn, thì phải diễn thật tròn vai.
“Có chuyện như vậy luôn sao? Có khi nào em bị tình địch của mình hãm hại không? Mà sao em không giải thích rõ ràng với chồng em, anh ta yêu em như vậy chả nhẽ lại không tin tưởng em?”
“Tình địch ư?”
Nghe chị của mình đề cập tới hai từ “tình địch” kia, mà Châu Tử Du không thể giấu đi nụ cười khinh bỉ.
“Nếu thật sự là tình địch của em thì kẻ đó hay thật ấy chứ. Vừa sở hữu dung nhan, tướng mạo giống em, lại còn có cả vật dụng tùy thân của em. Chị hai à, chị nghĩ thử xem chẳng lẽ chị em chúng ta còn có một người chị song sinh nữa hay sao?”
Càng nghe Châu Tử Du tra hỏi, Châu Lam Vũ càng không biết phải ngụy biện thế nào. Trong khi lúc này, Châu Tử Du đã đang tiến về phía cô ta, với ánh mắt sắc bén như lưỡi hái tử thần, chất giọng lạnh lùng của cô lại vang lên:
“Sao chị im lặng rồi? Có phải không còn gì để cất lời biện minh thay cho hành vi hèn hạ của mình?”
“Châu Tử Du, em…”
“Tôi làm sao? Chắc chị không ngờ tới lúc tôi sẽ đứng ngay trước mặt chất vấn chuyện xấu xa chị làm ra với tôi thế này đúng không? Chị cho rằng Châu Tử Du này vốn đơn thuần nên dễ dàng bắt nạt?”
Lần đầu tiên chứng kiến Châu Tử Du nổi giận, ánh mắt tựa hồ như phủ băng của cô ấy, khiến Châu Lam Vũ thật sự e dè.
Khi nhận thấy đã không thể che giấu thêm, Châu Lam Vũ liền quay xe, thay đổi thái độ như cái cách cô ta hay dùng để chiếm đoạt lòng thương hại của người khác.
Với nét mặt ăn năn, hối lỗi, Châu Lam Vũ đã nắm tay cô em gái của mình, nghẹn ngào nói:
“Du Du, chị hai xin lỗi. Chị không có ý muốn hại em, hay chia rẽ tình cảm vợ chồng em đâu. Thật ra hôm đó, khi nhìn thấy trang sức trên người em đều là hàng hiệu, nên nhất thời chị mới nảy sinh lòng tham, muốn mượn đi gặp bạn trai một chút. Chị không ngờ lại bị quay lén, cũng không biết là kẻ ૮ɦếƭ tiệt nào muốn ly gián tình cảm chị em mình nữa. Em tin chị nha, Du Du!”
Không biết rõ Châu Tử Du có tin vào những lời nói xảo biện kia hay không, nhưng hiện tại cô đã gạt tay Châu Lam Vũ ra, cái nhìn dành cho cô ta vẫn là sự lạnh nhạt bao phủ cả tròng mắt.
“Chuyện chị làm, tự lương tâm chị biết. Tôi không trách chị, vì phần lỗi hoàn toàn không phải của riêng chị. Tôi chỉ mong sau này chị có thể thay đổi tâm tính, đừng đắm chìm vào những thú vui ăn chơi xa xỉ, khiến ba mẹ buồn lòng. Hãy thực hiện tham vọng của mình bằng cách tự cầu tiến, tự giúp bản thân đạt được mục đích bằng con đường chín chắn. Hơn thua, đố kỵ, chỉ khiến lòng mình nảy sinh dã tâm tàn độc thôi.”
Trong sự hờn trách, có khuyên nhủ xen lẫn nhắc nhở. Đó là sự vị tha cuối cùng Châu Tử Du mang ra đối đãi với người chị hẹp lòng, hẹp dạ của mình.
Nhìn theo bóng lưng của Châu Tử Du dần khuất khỏi tầm mắt, Châu Lam Vũ vẫn còn bâng khuâng rất nhiều về những gì em gái mình đã nói, kể cả chuyện sai trái, vì lòng đố kỵ mà nảy sinh dã tâm.
Thân là chị, nhưng lòng dạ hẹp hòi. Nhẫn tâm đẩy em gái của mình sa chân vào biến cố, khiến cuộc hôn nhân hạnh phúc bỗng chốc đỗ vỡ.
Châu Lam Vũ thất thần trở về giường ngủ.
Có lẽ ở khoảnh khắc này, cô ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Liệu rằng hai từ “xin lỗi” nói ra bây giờ, có còn kịp?