Châu Tử Hạ vẫn nằm co ro trên giường, nhưng bấy giờ trán cô đang đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt tái nhợt, trông tiều tụy vô cùng.
Cô không biết tại sao bụng dưới lại đau kinh khủng, trong khi chờ mãi vẫn không thấy dâu rụng. Lại thêm cả ngày không ăn uống, nên lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Cả người rũ rượi không còn chút sức lực nào.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng chợt bị ai đó tác động vào. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ, mơ hồ in lên hình bóng cao to của một người đàn ông.
Anh ta di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng về phía giường ngủ với ý định chỉ muốn ngắm nhìn người con gái ấy mà thôi. Nhưng vô tình anh lại nhận ra điểm khác thường trên mặt cô ấy.
Châu Tử Du đang nhắm mắt, nhưng lông mày lại nhíu chặt, mồ hôi kèm sắc thái tái nhợt của cô khiến Huyết Ảnh Long biết ngay cô ấy đang không ổn.
Lúc này, người đàn ông ấy mới lên tiếng:
"Châu Tử Du."
Trong cơn đau, Châu Tử Du mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông nên đã mở mắt ra nhìn anh, dù hình ảnh không rõ.
Gặp được Huyết Ảnh Long rồi, Châu Tử Du cũng vẫn như trước không thay đổi, với chất giọng yếu ớt, cô lạnh nhạt trả lời:
"Trời còn chưa sáng mà anh đã muốn bắt tôi làm việc rồi ư?"
Rõ ràng là Huyết Ảnh Long có lòng muốn hỏi thăm, nhưng lại bị Châu Tử Du hiểu ra ý xấu, nên anh liền bất mãn đáp trả:
"Phải, tôi muốn uống cà phê."
"Anh không có tay, hay tay anh bị liệt? Sao lúc nào cũng đày đọa người khác vậy?"
Châu Tử Du nằm nghiêng, tay cô đang ôm bụng, dù rất khó chịu nhưng vẫn ngang ngạnh trả lời.
Đúng lúc này cô thấy hơi khát, nên đã gượng người ngồi dậy, nhưng vừa ngồi lên thì cô lại nhăn mặt vì bụng đau dữ dội, tuy vậy cô tuyệt nhiên gồng mình chịu đựng chứ cũng không muốn nhờ người đàn ông đó.
Châu Tử Du tự xuống giường, cố hết sức đi qua bàn, tự rót cho mình một ly nước lọc. Sau khi uống xong, cô muốn quay trở lại giường nằm, nhưng lúc này đầu óc lại đột ngột choáng váng mạnh, khiến cô không thể nào đứng vững mà buộc phải tựa ngay vào chiếc bàn trong phòng.
Khi đó, người đàn ông vẫn đang quan sát mọi biểu hiện của cô. Nhưng anh lại lạnh lùng đứng nhìn, vì anh thừa biết cô gái này cũng không ưa gì anh, không muốn anh giúp đỡ nên mới tự chịu đựng.
Nhưng nếu Châu Tử Du có thể cố gắng tự vượt qua cơn đau, thì có lẽ ngay lúc này cô đã không ngất xỉu.
May thay khi Huyết Ảnh Long kịp thời nhận ra rồi bước tới đỡ cô, nếu không tấm thân mềm nhũn như chuối chín của cô đã thành công tiếp đất.
Vì để an toàn cho sức khỏe của Châu Tử Du, thay vì gọi bác sĩ đến nhà, Huyết Ảnh Long đã đưa cô vào bệnh viện ngay khi trời vừa chuẩn bị sáng.
Bệnh viện A...
"Ở đây ai là chồng của bệnh nhân Châu Tử Du?"
Huyết Ảnh Long và Tạ Liêm đều đang ngồi chờ trước phòng khám tại khoa phụ khoa, thì lúc này đã nghe câu hỏi của nữ y tá vừa ra ngoài.
Rõ ràng Huyết Ảnh Long là chồng của Châu Tử Du, nhưng anh lại ngồi trơ trơ ra đó với gương mặt lạnh câm, thậm chí còn ra lệnh cho Tạ Liêm:
"Ông lên tiếng đi."
Nghe vậy, Tạ Liêm liền sợ xanh mặt. Dù là thân tín của Huyết Ảnh Long, anh ta sai gì ông làm đó, nhưng riêng chuyện này thì không thể, nên liền dè dặt từ chối:
"Thiếu gia, họ đang tìm chồng của Thiếu phu nhân mà, tôi không thể nhận bừa được."
"Tôi xin nhắc lại, giữa hai người, ai là chồng của bệnh nhân Châu Tử Du?"
Lúc này, nữ y tá lại lên tiếng hỏi lại lần nữa thì nam nhân đeo mặt nạ kia, mới bất đắc dĩ trả lời:
"Là tôi! Cô ấy có vấn đề gì?"
"Là anh sao từ nãy giờ không lên tiếng vậy? Theo tôi vào trong."
Nữ y tá tuyệt nhiên hằng hộc trước thái độ dửng dưng, vô tâm của Huyết Ảnh Long. Nói xong, cô liền quay trở vào trong.
Có lẽ nếu cô ấy biết thân phận của người đàn ông này thế nào thì chắc có cho ăn gan hùm cũng không dám tỏ lại thái độ vừa rồi với anh.
Nhưng cũng may, những kẻ không biết thì không có tội, nên Huyết Ảnh Long rộng lượng cho qua, sau đó theo cô y tá vào trong.
Lúc này, Châu Tử Du đã tỉnh lại, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Nhưng khi thấy Huyết Ảnh Long đi vào thì cô liền thờ ơ quay mặt nhìn sang hướng khác. Đương nhiên Huyết Ảnh Long nhìn thấy, nhưng anh quan tâm tới người bác sĩ hơn, vì chỉ muốn biết rốt cuộc tình trạng của cô là gì để còn nhanh chóng trở về nhà.
"Cô ấy thế nào? Có vấn đề gì nghiêm trọng không?"
Không đợi bác sĩ lên tiếng thì Huyết Ảnh Long đã hỏi trước, thấy vậy Hàn Dụng cũng trả lời ngay:
"Vấn đề của cô ấy là do cậu mà ra cả. Tôi không biết cậu quan hệ bằng kiểu cách gì mà lại khiến vợ mình bị tổn thương cổ țử çɥñğ nghiêm trọng, mới dẫn tới tình trạng đau bụng. Qua thăm hỏi tôi mới biết cả ngày nay cô ấy không ăn gì hết, cậu làm chồng kiểu gì vậy?"
Ngay lập tức, sắc mặt Huyết Ảnh Long liền hiện đầy vạch đen sau khi nghe bác sĩ chất vấn xong, nhưng anh ta vẫn có thể ngang ngược hỏi lại một câu:
"Sao ông lại cho rằng tình trạng của cô ta là do quan hệ nam nữ mà ra?"
"Lẽ nào vợ cậu lại đổ oan cho cậu hay sao? Vả lại với kinh nghiệm hơn hai mươi năm hành nghề, chả lẽ tôi lại xác định sai."
Không còn gì để cãi, Huyết Ảnh Long chỉ có thể liếc mắt nhìn sang cô gái đang nằm trên giường, rồi lạnh lùng lên tiếng:
"Tóm lại có nghiêm trọng hay không? Thời gian nằm viện là bao lâu, cần lưu ý những gì?"
"Vấn đề không nghiêm trọng, cũng không cần phải nằm viện. Chỉ cần hạn chế đi lại, kiêng cử chuyện vợ chồng một tháng là được. Nhưng tôi nói này, cậu là chồng thì phải quan tâm tới vợ mình một chút, phụ nữ là để nâng niu, chiều chuộng chứ không phải để phục vụ cho mình, có hiểu không?"
Hàn Dụng nói rất nhiều, nhưng Huyết Ảnh Long căn bản chả thèm để ý tới mà lúc này đã giương đôi mắt hờ hững nhìn sang Châu Tử Du, rồi nói:
"Ổn rồi thì về."
Nói xong, người đàn ông lạnh lùng ấy liền quay lưng đi ra khỏi phòng. Để lại vị bác sĩ và nữ y tá ngơ ngác nhìn theo, rồi họ lại nhìn sang Châu Tử Du với đôi mắt thương cảm.