Sống Như Tiểu Cường - Chương 32

Tác giả: Bukla

Tôi cố gắng giãy giụa để nới lỏng sợi dây trói, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đang làm một việc phí công.
Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Khi nào bắt đầu công bố kết quả mời thầu?”
Lưu Dĩnh trả lời tôi: “Sáng ngày mai.”
Ngày mai? Nhanh vậy sao? Không lẽ đây là đêm cuối của cuộc đời tôi ư? Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, tôi còn phải phụng dưỡng mẹ tôi, tôi còn 10.000 tệ chưa tiêu, tôi vẫn là một trai tân… Càng nghĩ tôi càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng thấy vô vọng, không kìm chế nổi tôi khóc thúc thít.
Khó được một lúc thì Lưu Dĩnh ở phía sau hét lên: “Trương Tiểu Cường, đủ rồi đấy! Cậu oan lắm đấy hả, còn khóc cái nỗi gì?”
Tôi vừa khóc vừa nói: “૮ɦếƭ đến nơi rồi, sao lại không được khóc?”
Lưu Dĩnh nói: “Nếu khóc mà không phải ૮ɦếƭ thì cậu cứ việc khóc toáng lên, còn không thì hãy ngậm miệng lại.”
Tôi ngừng bặt, trong lòng thầm rủa chị ta, khóc là một cách làm vơi đi nỗi lòng, một kẻ tim lạnh như băng, làm sao hiểu được điều này.
Cả ngày hôm nay lúc nào tôi cũng vô cùng lo lắng, lúc này tôi đã ngấm mệt, đầu óc lờ đờ dần, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Không biết được bao lâu thì tôi bị đánh thức bởi một tiếng động, cửa phòng bật mở, mấy gã cao to lại bước vào.
Tôi hãi hùng, không lẽ họ ra tay nhanh vậy, tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Trời sáng rồi à?”
Đáp lại tôi, Lưu Dĩnh nói: “Không, bây giờ đang là nửa đêm.”
Tôi lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mối nguy hiểm sắp đến và mối nguy hiểm đã đến là hoàn toàn khác nhau.
Lưu Dĩnh lạnh nhạt nói: “Lúc này rồi mà vẫn còn ngủ được à? Lại còn ngáy nữa chứ, chẳng khác nào lợn.”
Tôi bỗng thấy khoái chí, xem ra tên nha đầu này cũng lo lắng ra phết, sợ đến nỗi không ngủ được, tôi thấy tự hào lắm, ít ra đứng trước nguy cơ mất đầu tôi vẫn cứ bình thản ngủ. Nhưng sự đắc chí lóe lên chẳng được bao lâu liền phụt tắt, bởi vì dù thản nhiên trước nguy hiểm thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì.
Mấy gã đi đến cạnh chúng tôi, một tên nói với tên khác: “Bà chủ bảo phải lấy một tín vật trên người con oắt này để gửi cho bố nó, chúng ta lấy cái gì nhỉ?”
Tôi thấy yên tâm hơn, hóa ra chúng vẫn chưa Gi*t chúng tôi, tôi quay sang định nói với bọn chúng: “Cắt lưỡi con oắt này làm tín vật đi!” Tiếc là tôi đã không nói ra được.
Chúng giật lấy cái vòng trên cổ Lưu Dĩnh, tôi thở dài thườn thượt. Bọn chúng vẫn không rời khỏi phòng mà lôi một cái bàn ra giữa phòng uống rượu và tán phét.
Lúc tối, tôi chẳng được cái gì vào bụng, đáng lẽ vẫn chưa thấy đói nhưng mùi thức ăn của bọn chúng bay đến mũi làm cơn đói dồn đến, tôi nghe được cả tiếng bụng sôi “sùng sục”, nhưng không phải bụng tôi mà là bụng Lưu Dĩnh.
Tôi thầm thì: “Cảnh sát Lưu, chị có đói không?”
Lưu Dĩnh rất bình thản đáp lại tôi: “có, tối qua chẳng ăn được gì.”
“Chà”, tôi thở dài nói: “Cảnh sát Lưu, thực ra giữa chúng ta có nhiều chuyện hiểu lầm quá, tôi vẫn định tìm cơ hội xin lỗi chị, thật lòng tôi không có ác ý gì đâu.”
Lưu Dĩnh trầm ngâm một lát rồi bảo tôi: “Có lẽ, tôi cũng có nhiều cái sai, thôi chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Tôi vui vẻ nói: “Vậy sau này chúng ta không những không phải là kẻ thù mà còn có thể làm bạn với nhau phải không?”
Lưu Dĩnh lại trầm ngâm một lát rồi nói: “Ừ”.
Con người ta đứng trước cái ૮ɦếƭ đều bộc lộ những suy nghĩ lương thiện, vào thời khắc này tôi thành khẩn nhận lỗi với Lưu Dĩnh, biến thù thành bạn với chị ta, không biết lát nữa khi đám người kia định chặt đầu tôi liệu chị ta có bật dậy mà nói: “Chuyện này là trách nhiệm của mình tôi, các người hãy thả người vô can ra đi!”
Nhưng Lưu Dĩnh lại không phải người có hiểu biết cao, những việc trọng tình trọng nghĩa như vậy khó mà làm được, tôi thở dài, kiểu đầu tư này cũng chỉ là tạm thời lúc sắp ૮ɦếƭ thôi.
Nhìn mấy tên canh gác rót rượu bưng mâm, miệng tôi bắt đầu lẩm bẩm.
Lưu Dĩnh tò mò hỏi tôi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tôi trả lời: “Tôi đang nguyền rủa.”
Lưu Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Nguyền rủa?”
Năm nào cô Sáu tôi cũng biểu diễn khả năng đặc biệt trên các đường lớn trong thành phố, tất nhiên là có dùng một vài kỹ năng nho nhỏ kèm theo, cô rất tự tin vào cách nói vốn thuộc về năng khiếu bẩm sinh này của mình.
Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cô Sáu tôi đã từng nói, con người ta khi đứng trước cái ૮ɦếƭ sẽ có thể làm những việc siêu việt hơn khả năng vốn có, vì vậy tôi quyết tâm tập trung tinh thần vào việc nguyền rủa bọn chúng.”
Lưu Dĩnh dở khóc dở cười nói: “Cậu mê tín quá đấy, mấy lời vớ vẩn đó mà cũng tin à?”
Tôi nhìn đám người kia, mồm làu bàu đọc: “Ngộ độc thức ăn, ngộ độc thức ăn.”
Lưu Dĩnh chỉ còn biết ngoái nhìn tôi một cách vô vị.
Một kẻ uống đã ngấm rượu bèn đến trước mặt Lưu Dĩnh cười khà khà và nói: “Cô em trông xinh ra phết.”
Tôi vẫn kiên trì đọc: “Ngã ra, ngã ra.”
Tên canh gác định vuốt má Lưu Dĩnh, chưa kịp chạm vào người Lưu Dĩnh thì bỗng đổ kềnh ra đất.
Những người khác trong phòng rất kinh ngạc, người kinh ngạc nhất là tôi, không lẽ công năng đặc biệt trong truyền thuyết đã được tôi lĩnh hội? Trời ạ! Tôi vốn là một vĩ nhân ư? Tôi thấy hơi hối hận, sớm biết linh nghiệm thế này tôi cứ để cho tên kia vuốt ve Lưu Dĩnh để trừng trị cái tính chua ngoa của chị ta.
Mấy tên canh gác khác tò mò vây quanh lại, chỉ vừa đi đến phía chúng tôi là liên tiếp đổ gục.
Hả? Tôi kinh ngạc không thốt nên lời, lẽ nào công năng đặc biệt mà tôi lĩnh hội được ấy còn có thể đối phó được với cả đám đông kẻ thù sao?
Tôi và Lưu Dĩnh thi nhau giằng co nhưng sợi dây thừng trói chặt quá.
Lát sau, cửa phòng hé mở, một người thò đầu vào, tôi nhận ra ngay Chu Tiểu Bạch.
Cậu ta vội chạy đến chỗ chúng tôi nói: “Vừa nãy mình nhìn thấy hai người rồi nhưng sợ hai người lại nói là biết mình nên phải tránh mặt. Mình đã bỏ thuốc mê bọn họ, hai người mau chạy đi!”
Lưu Dĩnh ngạc nhiên nhìn Chu Tiểu Bạch: “Là cậu hả?”
Tiểu Bạch nhìn lại chị ta với vẻ hơi ngại ngùng, nó giúp Lưu Dĩnh cởi trói.
Lưu Dĩnh được giải cứu xong bèn quay sang giúp tôi cởi trói rồi hỏi: “Cậu có bị thương ở đâu không?”
Tôi trả lời: “Không.”
Lưu Dĩnh cởi xong những nút dây trói bèn chạy về phía cửa để xem tình hình bên ngoài thế nào.
Chu Tiểu Bạch nhìn tôi rồi thầm thì hỏi: “Anh Tiểu Cường, xem ra anh và nữ cảnh sát kia thân thiết ghê!” Tôi cười trừ đáp: “Thật ra chỉ là hội ngộ trên cùng một vở kịch thôi, như kiểu duyên phận nước chảy bèo trôi ý mà.”
Chu Tiểu Bạch ngưỡng mộ nói: “Người anh em giỏi thật, đến cảnh sát cũng nắm trong tay.”
Nó còn ghé tai tôi bảo: “Xem ra chị ta cũng xinh xắn đấy chứ, anh quả là có diễm phúc lớn.”
Tôi thở dài đáp: “Thật ra mình cũng không thích đâu, nhưng muốn đá cũng không đá được.”
Lưu Dĩnh trở lại phía chúng tôi nên tôi vội vàng ngừng ngay chủ đề này, hình như chị ta đang tìm cái gì đó, tôi hỏi: “Đang tìm gì vậy? Chúng ta mau chạy thôi, ngộ nhỡ có người đến thì chạy thoát sao được.”
Lưu Dĩnh cúi đầu bảo: “Cậu đợi một lúc, phải làm cho mọi thứ chu toàn rồi hãy đi.”
Tôi không hiểu chị ta định làm cái gì, Chu Tiểu Bạch đã bỏ thuốc mê tất cả bọn chúng rồi, về lý thuyết mà nói thì chúng tôi có nhiều thời gian. Tôi bỗng nhớ ra vài điều nên nói với Chu Tiểu Bạch: “Người anh em, chúng tôi trốn thoát thế này, ngộ nhỡ bọn chúng phát hiện ra cậu tự ý thả chúng tôi thì sẽ không tha cho cậu đâu.”
Tôi nhìn thấy cây gậy gần chỗ chân liền cầm lên và nói với Chu Tiểu Bạch: “Người anh em, cậu chịu thiệt thòi chút vậy! Tôi sẽ đánh cho cậu ngất đi, như vậy bọn chúng sẽ không đổ lỗi cho cậu được.”
Chu Tiểu Bạch sợ hết hồn vội vàng nói: “Đừng, đừng, em đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi, đã tìm được con cừu thế mạng, bọn họ sẽ không phát hiện ra em đâu.” Tôi bỏ gậy xuống bảo cậu ta: “Tiểu Bạch, cậu suy nghĩ thật là thấu đáo!”
Chu Tiểu Bạch cười đáp: “Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên trong đời em làm một việc tốt, hồi bé có một ông thầy bói đến nhà em phán rằng cả đời em không được làm bất cứ việc tốt nào nếu không sẽ gặp chuyện chẳng lành.”
Nó lại nói tiếp: “Vì thế lần này em quyết định làm một việc tốt nên từng bước trong kế hoạch em đều chuẩn bị không còn kẻ hở nào.”
Tôi cười bảo: “Mấy lời xằng bậy của ông thầy bói mà cậu cũng tin được à!”
Nó cũng cười đáp: “Chính thế đấy, chúng ta tuy chẳng được học hành gì nhiều nhưng không thể không mê tín được.”
Lưu Dĩnh lại quay về phía chúng tôi lần nữa, tôi hỏi: “Chị Lưu Dĩnh, chị đang làm gì vậy? Thời gian của chúng ta bây giờ là vàng là bạc, chị lại còn bới móc ra việc gì để làm nữa à?”
Lưu Dĩnh bỗng nhìn thấy cái gậy trên tay tôi vội lao vào giật lấy, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ kịp nhìn thấy chị ta cho một gậy vào đầu Chu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bất động nằm trên nền, tôi thất thần hỏi Lưu Dĩnh: “Chị làm gì thế này?”
Lưu Dĩnh hắt ánh mắt khinh miệt về phía tôi nói: “Có thế mà cũng không hiểu à? Cậu ta thả chúng ta thì bang hội này cũng không bỏ qua cho cậu ta, chỉ có cách đánh ngất mới giúp cậu ta thoát tội, mấy kẻ tiểu khốn các người chỉ biết lừa đảo mấy thứ vặt vãnh, vừa làm đến việc lớn một cái là loạn hết cả lên, chẳng hiểu gì đến chuyện xử lý mọi việc cho kín kẽ.”
Ai không biết làm mọi việc cho kín kẽ chứ! Đồ nha đầu Lưu Dĩnh này làm việc manh động quá, tôi nhìn Chu Tiểu Bạch đang nằm vật trên sàn mà chỉ còn biết thở dài, xem ra thầy bói cũng có lúc may mắn đúng không.
Tôi trách chị ta: “Dù sao chị cũng nên đánh tiếng cái đã!”
Lưu Dĩnh giải thích: “Đánh tiếng? Có khi cậu ta lại còn bị sức ép tâm lý ấy chứ! Như thế này tốt hơn. Không biết gì thế này là hoàn hảo rồi.” Lưu Dĩnh đắc ý nhìn kẻ không có đầu óc suy nghĩ như tôi
Tôi lại thở dài nói với Lưu Dĩnh: “Vậy chúng ta không chần chừ nữa, mau chạy thôi!”
Lưu Dĩnh bỗng nói: “Như vậy cũng chưa đúng lắm, chỉ là ngất thôi có khi lại bị đồng bọn của cậu ta phát hiện, có khi làm cho cậu ta bị thương có lẽ thật hơn.” Lưu Dĩnh lại ngó quanh, tự lẩm bẩm một mình: “Dao ở đâu nhỉ?”
Tôi vội kéo chị ta đi và bảo: “Đủ rồi, đủ rồi, mau chạy thôi!”
Chị tôi bị tôi lôi ra khỏi căn phòng, miệng vẫn lẩm bẩm tỏ ý không hài lòng: “Đúng là, chưa làm xong việc đã bỏ đi rồi!”
Tôi thầm nghĩ đợi Lưu Dĩnh làm cho xong việc chắc Tiểu Bạch ૮ɦếƭ thật trong tay chị ta mất.
Ra khỏi căn phòng đã thấy trời tờ mờ sáng, nhìn cảnh xung quanh thấy quen quen, hóa ra là thị trấn Thất Bình.Lần trước tôi cùng bọn Tiểu Thúy đã đến đây, cái kho nhốt chúng tôi cũng chính là cái kho hôm trước tôi ngó vào qua cửa sổ, thế mà tôi không nhận ra.
Lúc này đã là tờ mờ sáng, chúng tôi cứ thế chạy trên đường, tôi cũng khá rành về đường phố thị trấn Thất Bình này, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Trong thị trấn có một tuyến xe buýt về thành phố nhưng số chuyến trong ngày không được nhiều lắm, chúng ta chạy nhanh lên chút nữa xem có kịp chuyến xe sáng không.”
Lưu Dĩnh đáp lời tôi: “Ừ, xem ra chúng ta vẫn còn may, một thị trấn nhỏ xíu, xa xôi thế này mà vẫn có xe buýt về thành phố quả là hiếm có.”
Chị ta lại hỏi: “Tuyến xe này vé xe bao nhiêu?”
Tôi trả lời: “Một tệ.”
Lưu Dĩnh cười đáp: “Rẻ thật đấy, đường xa như thế mà cũng chỉ có một tệ.”
Rồi chị ta bỗng thốt lên: “Nhưng trên người tôi chẳng có lấy một xu, khi nãy bọn chúng khám lấy hết đồ không biết mang đâu mất rồi, vừa nãy tôi tìm mãi mà không thấy.”
Tôi dừng lại lần sờ trong túi quần, cũng không một xu dính túi, mấy tên kia cũng lấy hết mọi thứ của tôi rồi.
Tôi không cầm lòng nổi: “Chúng ta chẳng còn đồng nào, làm sao quay lại thành phố được đây.”
Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Cảnh sát các chị trong trường hợp khẩn cấp có thể mượn xe đúng không?”
Lưu Dĩnh trả lời câu hỏi của tôi: “Nhưng thẻ cảnh sát của tôi cũng bị chúng lấy mất rồi, chẳng có tư cách nào mà mượn xe cả, bây giờ mà mượn thì khác gì ςướק xe, đây là một thị trấn xa xôi hẻo lánh, trời lại còn quá sớm nên tìm đâu được xe.
Tôi ngó quanh tứ phía, lúc này trên đường đến khách bộ hành cũng chẳng có mấy người chứ nói gì đến ô tô, ngay cả xe đạp cũng không thấy chiếc nào.
Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Xem ra chỉ còn cách đợi đến giờ có xe buýt, chúng ta cứ chen lên xe rồi chầy bữa không trả tiền mà cũng không chịu xuống xe.”
Lưu Dĩnh phản đối: “Làm thế sao được chứ? Ai lại có thể vô liêm sỉ đến thế bao giờ? Mấy việc mất mặt ấy tôi không làm được đâu.”
Tôi chửi thầm cái sự cổ lỗ của cô ta, nhưng chúng tôi buộc phải trở về hội trường trước khi công bố kết quả, phải ngăn cản việc Lý Dương trúng thầu, sau đó sẽ lột trần âm mưu của bà ta, gô cổ bà ta vào vòng pháp luật. Có như thế, tôi và bọn Tứ Mao mới có thể bình an vô sự mà an cư lạc nghiệp ở thành phố này. Nhưng đồ nha đầu Lưu Dĩnh này vừa ngoan cố vừa cứng đầu, nếu chị ta không chịu lên xe thật thì mình tôi trở lại thành phố chẳng có ích gì.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyến xe sáng sắp đến rồi, nếu lỡ mất chuyến này không biết phải đợi đến mấy giờ mới có chuyến sau. Từ đằng xa có một thím đang tiến lại chúng tôi, đầu cuốn khăn trắng, tay trái cầm bát, tay phải chống gậy, bộ dạng thế này rất quen thuộc đối với tôi. Hàng năm vào thời kỳ nông nhàn, thị trấn tôi rất nhiều người đi xin ăn. Thị trấn Thất Bình và thị trấn Tam Thủy chúng tôi cạnh nhau nên cách sáng tạo cũng khá giống nhau, tôi nhìn thím với cảm giác thật gần gũi. Thím này quả là người chăm chỉ, sáng sớm tinh mơ đã bắt xe vào thành phố đi làm.
Chuyến xe từ thành phố đang từ đằng xa tiến lại bến xe buýt, thím nọ đã di đến bên chúng tôi rồi lạ lẫm nhìn hai kẻ ngoại thị, bộ mặt bình thường đột ngột chuyển sang sầu, thím nhìn chúng tôi với ánh mắt thê lương.
Tôi thấy buồn cười quá, thím này yêu nghề ghê, đang đi đường cũng làm việc được, nhưng tiếc là mắt thím nhìn nhầm đối tượng rồi, trông hai chúng tôi ăn mặc bóng bẩy là vậy chứ trong túi chẳng có nổi lấy một xu.
Bà thím giọng lí nhí run run nói với chúng tôi: “Lạy anh, lạy chị, nhà tôi gặp nạn cả.” Bà ta chìa cái bát ra, vừa run rẩy vừa dí cái bát đến trước mặt chúng tôi xin xỏ.
Trong lòng tôi thầm khen thím, xét về khía cạnh học thuật mà nói thì biểu hiện của thím quá xuất sắc!
Đầu tiên là 100 điểm cho sắc thái biểu hiện. Từ lúc thím ta nhìn thấy chúng tôi cho đến khi chìa cái bát xin tiền, sắc mặt chuyển từ bình thường sang thê lương, quá trình chuyển đổi vừa nhanh chóng vừa tự nhiên, không có cảm giác gượng gạo hay đóng kịch chút nào. Thím vừa nhào nặn ra một ánh mắt đầy sức thuyết phục để thể hiện nội tâm của một người vợ khốn khổ, thím lột tả hết được toàn bộ nội dung mà không cần lời lẽ, thật đúng là cao thủ trong làng cao thủ.
Tiếp theo là 100 điểm cho chủ đề. Thím ta chọn chủ đề là gia đình gặp nạn, nghe có vẻ như một chuyện hết sức bình thường, nhưng thực ra lại rất kín kẽ. Nếu chọn chủ đề gia đình có người lâm bệnh tuy dễ nhận được sự thông cảm của mọi người nhưng lại dễ bị lắm kẻ đa nghi hỏi han, không những thế nó còn là chuyện xui xẻo trong nhà nữa. Còn chọn chủ đề gia đình gặp nạn, nội dung bao hàm tương đối rộng, thiên tai dịch hại, người gặp nạn đều có cả, bà thím nói một câu tưởng như thuận miệng nhưng không gian mà nó mở ra lại rất lớn, nội dung để triển khai nhiều, thím ơi là thím, thím quả là nhân tài tổng hợp, một nhân tài có tiềm năng phát triển.
Tiếp theo nữa là 100 điểm cho cách thể hiện. Khả năng biểu hiện bằng lời nói ngoài sức tưởng tượng, mặc dù thím này thực chất khỏe như trâu,một bữa có thể chén hết hai còn gà, nhưng thím lại vớ lấy một cây gậy cong queo làm đạo cụ, thím nhẹ nhàng hiện ra trước mắt chúng tôi bằng hình tượng sinh động của một bà già phất phơ như chiếc lá vàng trước gió. Tay bà lắc lắc cái bát mẻ để người xem thấy được từ hiện tượng tới bản chất, nhận thấy phía sau một bà già đáng thương là một cuộc sống khốn khó. Khóe miệng bà khẽ run, còn đọng bên mép chút nước bọt thều thào khiến người hảo tâm phải lòng trắc ẩn.
Và cuối cùng là 100 điểm tâm lý học. Bà thím đúng là có hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người, cái bát mẻ trong tay bà không phải là cái bát không mà có để ít tiền, điều này hết sức quan trọng bởi vì con người ta cần có sự hưởng ứng, bỏ chút tiền vào đó có tác dụng nhắc nhở thầm: Anh xem đấy, người khác đều cho tiền cả, anh còn chờ gì mà không cho? Tiền để trong bát cũng không được quá nhiều, nếu để nhiều quá sẽ tạo cho người ta cảm giác: Anh đủ tiền rồi không cần cho thêm nữa. Bà thím thấm nhuần mấy điểm này vì thế bà ta chỉ để có hai tệ, mà lại còn là tiền xu, như vậy khi lắc qua đảo lại sẽ gây tiếng động càng tăng tác dụng nhắc nhở.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, vẻ mặt bà thím lóe lên nụ cười rạng ngời rồi ngay lập tức tắt hẳn, đây là thiếu sót duy nhất của thím ta từ đầu tới giờ. Tất nhiên làm việc gì cũng không thể quá cầu toàn, biết người khác chuẩn bị cho tiền thì đương nhiên dễ xúc động, đó chỉ là khuyết điểm nho nhỏ mà thôi.
Tôi thò tay vào cái bát của bà ta cầm lấy hai đồng xu và nói: “Thím à, cháu mượn tạm hai tệ của thím, sau này có cơ hội cháu xin trả lại.”
Bà ta há hốc mồm đứng ngây ra một lúc, tôi quay gót lôi cái cô Lưu Dĩnh cũng đang há hốc miệng theo và nói: “Nhanh lên, không nhanh là lỡ mất chuyến xe đấy!”
Chúng tôi chạy như bay về phía bến xe buýt, phía sau lưng là tiếng kêu gào thảm thiết: “Có kẻ giật tiền…”
Trong lòng tôi lại một lần nữa cảm thấy thật ngưỡng mộ thím ta, tiếng kêu quá chuẩn, tiếng kêu xé lòng phát ra đúng lúc mới có thể phát tác được. Thím ơi, từ nay thím sẽ tăng được vài trăm điểm nghệ thuật phải không. Tất cả cũng có công lao của tôi đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc