Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt quay về nhà, dạo này Tiểu Nguyệt buộc phải ở cạnh chúng tôi trong một thời gian dài vì Lý Dương có thể liên lạc với nó bất cứ lúc nào. Chúng tôi phải căn cứ tình hình cụ thể để lập tức bố trí kế hoạch tiếp theo. Nhưng lần này, sau khi Lý Dương liên lạc với Tiểu Nguyệt, chúng tôi không định để bà ta phải chờ đợi nữa, việc này cũng giống như người đẹp từ chối lời cầu hôn của trang nam tử vậy. Lần đầu từ chối sẽ chứng tỏ mình là người cao giá, lần thứ hai từ chối càng cho thấy mình cao giá hơn. Nhưng nếu lần thứ ba mà từ chối, chàng trai kia có thể sẽ bỏ đi.
Cho nên sự không tự nhiên vừa phải sẽ làm tăng giá trị của bạn, nhưng mất tự nhiên quá sẽ thành kẻ ngốc nghếch. Mà nếu Lý Dương không lay chuyển được chúng tôi, bà ta sẽ tìm đường khác để làm thân với Trưởng phòng Lưu, lúc đó chúng tôi lại trở về tay trắng.
Tiểu Nguyệt tính tình hiếu động, suốt ngày lôi kéo Tứ Mao và Tiểu Thuý đánh bài. Đầu tiên nó cũng rủ tôi, nhưng tôi suy đi tính lại quyết định không tham gia, kỹ thuật đánh bài của tôi quá cao. Mấy thứ kỹ xảo nhìn trộm bài, tráo bài ngay cả kẻ chuyên nghiệp như Tiểu Thuý cũng khó mà phát hiện ra được. Họ đều là bạn tôi cả, đánh bài với họ không nên ăn gian, nhưng kiềm chế khả năng siêu phàm của mình là một việc làm hết sức đau khổ, vì tình bằng hữu tôi đành phải từ chối.
Không nằm ngoài dự kiến, điện thoại của Lý Dương đã gọi đến. Chúng tôi cùng túm tụm lại, Tiểu Nguyệt cầm điện thoại làm bộ như không biết gì hỏi: “A lô, ai đấy?” Thật ra Tiểu Nguyệt có số điện thoại của Lý Dương. Họ nói chuyện qua lại vài câu tôi đã thấy giọng điệu của Tiểu Nguyệt rất chuyên nghiệp, rất giống họ hàng các vị sếp, đó chính là kiểu nhờ người khác làm gì thì cung cung kính kính, người khác mà nhờ vả gì thì giọng nhạt như nước lã.
Có lẽ, Lý Dương hỏi chuyện con gái Trưởng phòng Lưu.
Tiểu Nguyệt nói vào trong điện thoại: “Chị tôi vừa hay cũng đang ở đây, bác nói chuyện trực tiếp với chị ấy luôn nhé!”
Nó cố ý gọi với ra phía xa: “Chị họ, đến nghe điện thoại này!”
Tiểu Thuý dừng một lúc rồi nghe điện, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt lần trước nói: “Ai đấy? Có việc gì không?”
Tôi ghé tai vào cạnh cái điện thoại, bên trong đang truyền đến giọng Lý Dương, bà ta nịnh nọt nói với Tiểu Thuý: “Cô Lưu, tôi là Lý Dương bên công ty vật liệu xây dựng Tam Tân đây mà! Tôi muốn có cơ hội đến thăm ông và cô, không biết có tiện không?”
Tiểu Thuý vẫn rất khách khí đáp: “Không tiện, bố tôi và tôi đều rất bận.”
Lý Dương nói: “Cô Lưu, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hẹn ông Trưởng phòng ra ngoài nói chuyện một chút. Cô xem lúc nào có thể được, tôi không làm mất nhiều thời gian của ông và cô đâu ạ.”
Tiểu Thuý đáp lời bà ta: “Có việc gì bác cứ nói trực tiếp qua điện thoại đi.”
Lý Dương hơi lúng túng, bà ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô Lưu, tôi muốn hỏi một chút về dự án mời thầu, công ty chúng tôi là công ty nhất nhì trong thành phố, nếu như…”
Tiểu Thuý bỗng ngắt lời Lý Dương: “Những việc thế này bố tôi luôn làm đúng nguyên tắc, bác không phải lo đâu, nhưng tôi nghe nói công ty bác làm ăn cũng không đàng hoàng lắm thì phải?
Thường xuyên nợ tiền thanh toán của mấy cửa hàng nhỏ.”
Cuối cùng, Tiểu Thuý cũng đã nói thẳng ra những gì chúng tôi định nói, bên kia đầu dây than nghèo kể khổ: “Cô Lưu, cô hiểu nhầm rồi, công ty chúng tôi có những lúc khó khăn về tiền mặt nên chỉ tạm thời lùi lại vài ngày thôi.”
Tiểu Nguyệt thầm chửi bà ta: “Gì mà chậm chỉ vài ngày, quỵt của nhà em một năm nay rồi. Bà ta thường vung tiền mua nhà mua xe, nhưng tiền của người ta thì không trả.” Tôi cười nhắc nó cẩn thận một chút.
Lý Dương lại nói: “Nhưng hiện nay tiền mặt của công ty đã được chuyển đến, hay là ngày mai tôi viết phiếu gửi trả được không? Tôi cử người đến đón hai người, nhân tiện đến tham quan công ty chúng tôi luôn.”
Tiểu Thuý nói với Lý Dương: “Bác cứ trực tiếp chuyển khoản sang đi, chúng tôi không qua lấy đâu.”
Lý Dương đáp: “Cô Lưu, tôi có mấy việc muốn gặp cô để trình bày, nhân tiện gửi cô chút quà nhỏ.”
Tiểu Thuý dừng lại nhìn tôi, tôi biết Tiểu Thuý định hỏi tôi xem có đến công ty Lý Dương một chuyến không. Tôi cảm thấy Lý Dương hình như vẫn muốn tìm lý do gặp mặt con gái ông Lưu, nếu không bà ta hoàn toàn có thể chuyển tiển bằng tài khoản. Tôi nói thầm với Tiểu Thuý: “Bảo với bà ta chúng ta qua bên đó cũng được.”
Tiểu Thuý làm bộ như nghe thấy có quà nên giọng điệu đã ôn hoà hơn. Nó nói với Lý Dương: “Vậy ngày mai chúng tôi qua công ty bác, không phải sai người đến đâu.”
Lý Dương nói: “Vậy sao được ạ? Cứ để chúng tôi đón, chúng tôi biết đường mà.”
Tôi thấy hơi lo, bà ta cứ nhất định đòi đến thì mọi việc rất dễ lộ tẩy.
Tôi nghe Tiểu Thuý nói: “Bà Lý, có một số chuyện có lẽ bà không hiểu, dạo này Uỷ ban làm rất chặt chuyện chống tham ô, hối lộ, mong bà đừng đến hay cử người đến gần khu vực nhà tôi, như vậy nhỡ có kẻ tiểu nhân nào nhìn thấy lại rêu rao.”
Lý Dương phấn khởi cười nói trong điện thoại: “Tôi biết rồi ạ, tôi biết rồi ạ, chắc chắn không đến quấy rầy ông Trưởng phòng nữa. Vậy có mấy việc đành làm phiền cô Lưu, tôi nhất định không quên ơn của cô Lưu đâu ạ.” Bà ta lần nữa lại ngầm nhấn mạnh ám hiệu.
Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi Tiểu Thuý, Tiểu Thuý trả lời rất hợp tình hợp lý. Nếu Lý Dương không tiếp cận trưởng phòng Lưu, trong một thời gian ngắn chúng tôi khó mà bị bại lộ.
Tiểu Thuý và Lý Dương hẹn ngày mai 4 giờ đến công ty vật liệu xây dựng Tam Tân. Tuy vậy, lúc này vẫn không thể mất cảnh giác được, ngày mai mới là ngày quan trọng nhất.
Đêm đó, tôi trằn trọc khó ngủ, không phải vì lo lắng, mà vì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ sắp có 10.000 tệ như bây giờ. Tôi phân tích kỹ mọi hoạt động gần đây của chúng tôi, cho đến lúc này dường như không có gì quá lộ liễu. Không những thế, Tiểu Thuý còn đánh động Lý Dương không nên đến tìm Trưởng phòng Lưu, như vậy con đường bại lộ duy nhất của chúng tôi tạm thời an toàn.
Do đó, cái mà tôi nghĩ đến nhiều nhất là tiêu số tiền 10.000 tệ đó như thế nào. Tôi nhớ đến chị Vũ hảo tâm ở thị trấn Thất Bình. Địa vị của chị Vũ ở mấy thị trấn gần đó rất cao, bởi vì chị ta làm một công việc cao sang vừa lâu đời vừa truyền thống. Công việc ấy ở phương Đông gọi là “bà mối”, còn ở phương Tây người ta gọi là “thần ái tình”. Tất nhiên không phải kiểu mai mối chỉ cần mở miệng bốc phét mấy câu là đã thành duyên. Công việc của chị ta nguy hiểm và hấp dẫn hơn cái trò mai mối thông thường nhiều, chị ta phụ trách lừa mua phụ nữ vùng khác rồi theo mức độ xinh xấu mà định giá bán.
Những ông chưa vợ trong thị trấn tôi nếu thấy buồn tẻ khó ngủ mà trong túi lại có chút ít tiền thì sẽ đến tìm chị ta mua về một cô vợ. Tôi có 10.000 tệ đây không biết có nên cũng đến đó mua về một cô vợ không nhỉ? Nhưng ngày trước anh em của ông Chủ tịch thị trấn đến chỗ chị Vũ xem hàng, chị Vũ đã tiết lộ với tôi hễ mua đủ 10 người thì sẽ tặng thêm một người, vì vậy tôi thiết nghĩ nếu cần một cô vợ, tôi chỉ việc về thị trấn tổ chức mua tập trung thế là có ngay một cô vợ miễn phí. Thế thì cũng không cần tiêu tiền vào việc mua vợ, 10.000 tệ của tôi vậy là vẫn chưa biết tiêu vào đâu.
Chị Vũ ở thị trấn Thất Bình ấy, cái danh bên ngoài thì cũng giống như thị trấn Tam Thuỷ chúng tôi, nhưng họ lại chuyên hoạt động trong lĩnh vực buôn bán phụ nữ, trẻ em và in tiền giả. Dân thị trấn tôi coi thường cách đối nhân xử thế của họ, vì họ cố ý làm thương tật bọn trẻ mua được, sau đó cho chúng ra phố xin tiền cho nên thu nhập cao hơn chúng tôi rất nhiều. Sống trong thế giới này chỉ cần có tâm địa đen tối thì chẳng bao giờ phải lo không có tiền tiêu. Chúng tôi thường lấy người thị trấn Thất Bình ra so sánh với người ở thị trấn chúng tôi để thấy rằng, thật ra trên thế gian này những kẻ lừa đảo có lương tâm như chúng tôi không còn nhiều nữa.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chưa nghĩ ra cách tiêu số tiền 10.000 tệ ấy, và rồi tôi thi*p đi trong ngổn ngang suy nghĩ.
Chiều hôm sau, đúng giờ hẹn, chúng tôi đến công ty của Lý Dương. Tiểu Nguyệt trong vai trò chủ nợ nên bắt buộc phải đi, Tiểu Thuý hiện đang sắm một vai hết sức quan trọng đó là con gái ông trưởng phòng Lưu. Còn tôi là kỹ thuật viên thiết kế mọi kế hoạch nên cũng phải đi cùng. Chúng tôi bắt Tứ Mao ở nhà trông nhà, Tứ Mao bất mãn lắm vì lần này không có cơ hội toả sáng. Thật tình tôi cũng thấy ái ngại lắm, lẽ ra lần trước gọi điện thoại tôi cũng nên có kế hoạch về một tay sai cho Tứ Mao mới phải.
Hôm nay, Tiểu Thuý mặc một bộ quần áo tương đối chính thống, còn tôi cũng lôi một bộ cánh của Ngô Đại Thành ra mặc, Lý Dương chắc chắn là một người am hiểu hàng hiệu, mặc một bộ comple 29 tệ rất dễ bị bà ta phát hiện. Trong số chúng tôi có Tiểu Nguyệt là trang điểm hoa lá cành nhất nên trông nó rất gây chú ý, nhiều người đi đường không nén được nhìn nó mấy lần. Chỉ tiếc là họ kinh hãi chạy mất dép trong khi Tiểu Nguyệt đang dương dương tự đắc.
Tiểu Nguyệt vừa đi vừa rất không hài lòng, tôi và Tiểu Thuý theo sau Tiểu Nguyệt nhưng cách xa một khoảng cách. Tôi thầm thì với Tiểu Thuý: “Chúng ta cứ cách xa Tiểu Nguyệt ra một chút ngộ nhỡ có người biết chúng ta quen nó.”
Tiểu Thuý đồng tình: “Ừ, đúng đấy!”
Tôi và Tiểu Thuý đi sau Tiểu Nguyệt một đoạn khá xa, bỗng có một gã đàn ông chặn trước mặt Tiểu Nguyệt và còn chuyện trò gì đó với Tiểu Nguyệt, tôi và Tiểu Thuý lấy làm ngạc nhiên lắm. Cái kiểu đàn ông trên phố lấy cớ này nọ để làm quen là chuyện thường, nhưng nó xảy ra đối với Tiểu Nguyệt thì thật lạ. Đúng là một sự kiện đây! Tôi và Tiểu Thuý dừng bước, chúng tôi đang tính xem có nên chạy lên làm phiền hai người bọn họ không.
Tuy tôi và Tiểu Nguyệt đã khá thân thiết nhưng cái kiểu mặt đối mặt mà nói chuyện lâu như thế tôi vẫn không chịu đựng nổi. Sức mạnh và tính gan dạ của người đàn ông này thật phi thường, phẩm chất độc đáo khác người của anh ta làm mọi người phải phục.
Thế nhưng con gái vẫn cứ mắc cái bệnh tò mò, Tiểu Thuý sau một hồi không kìm nén được nữa nói: “Tiểu Cường, thôi chúng ta cứ lại đó xem họ đang nói gì với nhau đi!” Nó rảo bước nhanh đến chỗ Tiểu Nguyệt rồi bỗng lấy tay ra hiệu vẫy tôi lại.
Tôi tiến lên vài bước, ngó cổ lên xem, những nghi hoặc trong lòng đã tan biến, đúng thế! Cái việc làm với độ khó cực cao ấy trên trời dưới đất chỉ có các đồng chí mù mới làm được thôi.
Sau khi anh mù hỏi xong đường vừa rời đi, Tiểu Nguyệt bỗng thì thầm với chúng tôi: “Anh Tiểu Cường, chị Tiểu Thuý, có một người đàn ông đang nhìn em.”
“Trên thế giới này người mù quả là nhiều!” Tôi không chịu nổi nên thốt lên lời than vãn.
Tiểu Nguyệt tức giận nói: “Người mù gì chứ? Là một người đàn ông bình thường.”
Thật à? Tôi ngoái cổ tìm kiếm, bên đường cách không xa đúng là có một gã đang dõi theo Tiểu Nguyệt, ánh mắt của anh ta không dời từng cử động của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt vừa lo lắng vừa sung sướng nói với tôi bằng giọng run run: "Anh Tiểu Cường, phải làm thế nào bây giờ? Hắn ta cứ nhìn em."
Gã trai đó quả thật dán mắt vào Tiểu Nguyệt. Có lẽ nào, chính tại buổi chiều ngày hôm nay, mùa xuân của em Tiểu Nguyệt đã đến rồi sao? Tôi nhìn kĩ gã đó, cũng không đến nỗi xấu xí, Tiểu Nguyệt và hắn thành một đôi cũng có thể coi là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Gã thanh niên đột ngột tăng tốc tiếp cận Tiểu Nguyệt. Chà, không lẽ anh ta không thể đợi được nữa nên đến làm quen chăng? Tiểu Nguyệt bối rối đến nỗi không biết phải nói gì, gã trai chạy đến bên Tiểu Nguyệt, rồi bỗng ςướק lấy cái túi trong tay Tiểu Nguyệt, và nhanh chóng bỏ chạy.
Hả? Lẽ nào vị huynh đệ nhân từ này không phải đã ngây ngất Tiểu Nguyệt mà là đồng môn của Tứ Mao, đều xuất thân từ nghề ăn ςướק?
Tiểu Nguyệt hô hoán: “Anh Tiểu Cường, trong túi có hoá đơn lấy hàng của công ty Lý Dương!”
Trời ạ! Không thể thế được, chỉ cần Lý Dương đòi hoá đơn, thế là 10.000 tệ của tôi tan như bong bóng xà phòng.
Tôi lập tức đuổi theo, hắn chạy như bay phía trước, tôi đuổi rượt sát phía sau. Tốc độ của cả hai tương đương nhau nên cứ một trước một sau đuổi bắt trên đường.
Tuy hắn là một kẻ ςướק giật nhưng tôi vẫn rất khâm phục hắn. Cho dù là mục đích đặc biệt nhưng có thể dõi theo cái bản mặt của Tiểu Nguyệt lâu đến thế, cái đó thuộc về đạo đức nghề nghiệp cấp độ cao đây!
Chúng tôi cứ thế chạy băng băng trên đường phố, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chạy theo sau. Tuy vậy tốc độ chậm hơn nhiều. Lần trước, lúc đuổi theo tôi, Tiểu Nguyệt chạy nhanh là thế, xem ra sức mạnh của tình yêu vẫn là sức mạnh vô địch.
Tôi lại ước chừng khoảng cách giữa tôi và kẻ giật túi một lần nữa, quả có rút ngắn được một chút, xem ra tốc độ của tôi vẫn nhỉnh hơn hắn, tôi nhẩm tính trong đầu, nếu lấy khoảng cách giữa chúng tôi ra làm một phép tính (tốc độ của tôi trừ đi tốc độ của hắn) thì sau 42 giây nữa tôi có thể với đến kẻ ςướק giật này.
Tôi chửi thầm trong lòng: “Thằng oắt trộm cắp, mày chạy đâu cho thoát!” Cuộc rượt đuổi tốc độ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong vô thức, tôi liếc nhìn quần chúng hai bên đường, có rất nhiều các cô gái xinh xắn đang chăm chú theo dõi chúng tôi, tôi hơi điều chỉnh lại một chút tư thế của mình để làm dáng chạy trông càng tao nhã hơn, để đầu ngoảnh sang một hướng hợp lý, lúc giao lưu bằng ánh mắt với các người đẹp bên đường tôi vẫn nở nụ cười trí thức, kín đáo nhưng phong độ của mình. Khí chất của một người thể hiện ngay ở những chi tiết vụn vặt ấy, đó là điểm khác biệt giữa Trương Tiểu Cường tôi với những kẻ phàm tục khác trong thị trấn Tam Thuỷ.
Lúc tôi quay đầu lại phía trước, tôi đã phát hiện ra khoảng cách giữa gã đó và tôi đã xa hơn một chút. Tôi đành bỏ cái tao nhã của mình để dốc sức đuổi theo hắn. Trong cuộc đời này sự tiếc nuối của con người là vô biên, muốn đạt được trước hết phải biết từ bỏ.
Trước mặt là một con phố đi bộ, chỉ cần tên ăn ςướק này chạy vào dòng người thì tôi muốn đuổi theo cũng khó, lúc này lựa chọn tốt nhất của tôi là kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người phía trước để túm cổ hắn lại.
Tôi thường thấy mấy thông báo trên báo chí hoặc phát thanh như thế này: Nhân vật anh hùng XX một mình đuổi bắt ςướק, kêu gọi sự giúp đỡ của người đi đường, nhưng những người đi đường bàng quan như không hay biết, cuối cùng kẻ ςướק chạy thoát, thậm chí nhân vật anh hùng còn bị thương. Ở đây, tôi chỉ trách người anh hùng làm việc mà quá tôn thờ chủ nghĩa bán sức, bạn gào toáng trên phố: “Bắt kẻ trộm!” trong xã hội “mọi người vì một người, một người vì mọi người” này có bao nhiêu người chấp nhận giúp bạn bắt một kẻ ςướק trong tay rất có thể có hung khí, trong tâm rất có thể có sự hung hãn du côn? Vì thế cách làm đúng đắn là thay đổi một chút, giống như tôi hô hoán lên rằng: “Bắt dâm phu!” có thế mới có vài quần chúng nhiệt tình tham gia vào công việc vây bắt một kẻ dâm phu có thể quần áo còn chưa mặc xong.
Tôi vừa mới hô hoán: “Bắt dâm...” vẫn chưa kịp nói hết câu, thằng nhãi phía trước đã bị đạp ngã lăn ra đất, người đạp hắn ngã ra đất vừa quay người lại phía sau, tôi thì tốc độ đang quá nhanh, thêm vào đó khoảng cách với anh ta lại quá gần, không giữ được đà nên tôi lao vào ngã đè lên anh ta. Chúng tôi cùng “oái” lên một tiếng rồi ngã lăn ra, dưới thân tôi hình như là một phụ nữ, bởi vì tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Tình cảnh này tôi cũng đã từng lâm vào, lần trước ở nhà Tiểu Nguyệt, tôi đã ngã đè lên Lưu Dĩnh, cảnh vật đã đổi thay, tình thế cũ một lần nữa lại xuất hiện, người phụ nữ bên dưới “a” lên một tiếng. Tôi định thần lại nhìn, vẫn cứ là Lưu Dĩnh! Hôm nay chị ta mặc thường phục.
Tôi bỗng cảm thấy giữa tôi và Lưu Dĩnh dường như có duyên phận, thành phố rộng lớn đến thế, chúng tôi cứ gần như cách vài ngày lại chạm mặt một lần, mà lần nào cũng xảy ra toàn những chuyện kỳ quái. Tuy vậy vẫn có thể khẳng định rằng đó là duyên phận giữa chúng tôi, nhất định là cái duyên nghiệt ngã.
Lưu Dĩnh hét lên một tiếng rồi dồn hết sức đẩy tôi ra khỏi người chị ta. Chúng tôi lồm cồm bò dậy, cùng nhìn nhau giận dữ, hôm nay tôi chẳng việc gì sợ chị ta vì tôi chẳng làm việc gì khuất tất.
Mẹ nói: “Cho dù là trước khi đánh nhau hay chửi nhau, cũng phải uy Hi*p tinh thần đối phương trước với điều kiện là không được để họ nắm đằng chuôi”.
Kẻ ςướק giật đã bắt đầu bò dậy, hắn đang định bỏ chạy liền bị tôi và Lưu Dĩnh cùng xông lên tóm gọn lấy. Lưu Dĩnh một tay tóm lấy tóc hắn, còn tôi một tay túm tai hắn một tay giật lại cái túi.
Lưu dĩnh bực tức nói: “Tại sao lại là mày hả thằng nhãi, cậu bỏ tay ra, để tôi tóm tên trộm này.”
Tôi trả lời chị ta: “Dựa vào đâu mà chị bắt chứ, tôi không bỏ ra đấy.”
Chúng tôi bắt đầu giằng co, tên trộm đau quá keu oai oái.
Lưu Dĩnh đưa ánh mắt sang hắn ta hỏi: “Mày tên gì? Tại sao lại làm việc này?”
Tên khốn lắp bắp nói: “Em tên là Chu Tiểu Bạch, em sai rồi, em biết em sai thật rồi, các anh các chị hãy tha cho em đí”
Cái gì? Hắn ta tên là Tiểu Bạch hả? Tôi nhìn hắn thân thiện, thật ra tôi rất có cảm tình với cái tên Tiểu bạch, bởi vì nhà tôi cũng nuôi một con mèo và đặt tên nó là Tiểu Bạch. Tôi thường sai nó đến kho chứa hàng của bách hoá thị trấn ăn trộm cá khô sau đó chúng tôi chia nhau cùng ăn.
Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt từ phía sau thở hồng hộc chạy đến, Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lưu Dĩnh bèn cười và chào chị ta, Lưu Dĩnh cũng nhẹ nhàng chào.
Lưu Dĩnh quay lại, vẫn nhìn tôi với một bộ mặt đáng ghét nói: “Hừ, cậu hãy kể chi tiết những chuyện vừa xảy ra, lát nữa cùng tôi về đồn viết tường trình.”
Lại còn phải về đồn viết tường trình nữa hả? Tôi chần chừ, chúng tôi vẫn còn đang dở việc chính sự nên không thể nán lại lâu ngoài đường. Tên trộm đúng là đáng ghét nhưng thực ra, dù có đáng ghét thế nào đi chăng nữa vẫn cứ hơn Lưu Dĩnh!
Tôi bỗng đặt tay lên vai tên trộm nói: “Cậu ta chẳng làm gì cả, chúng tôi đang đùa một chút thôi!”