Cái vết bớt đỏ ấy tôi đã nhìn thấy được trên cổ một người, người đó chính là Lâm Tiểu Hân.
Gần đây, mẹ có những biểu hiện rất lạ, tất cả hiện về trước mắt tôi, cái lần ở cổng công ty, vừa nhìn thấy Tiểu Hân mẹ như người mất hồn, dạo này mẹ lại hay dò hỏi tôi về tình hình của công ty, mỗi lần tôi nói đến Lâm Tiểu Hân mẹ lại lắng nghe rất chăm chú. Tôi suy đoán liều lĩnh, giữa mẹ và chị Tiểu Hân có một mối quan hệ mật thiết.
Mẹ từ ngoài vào, nhìn thấy tôi, bà cười hỏi: “Tiểu Cường, sao hôm nay con về sớm thế?”
Tôi nhìn nét cười giống hệt nhau của mẹ và Lâm Tiểu Hân, ánh mắt mẹ dừng đột ngột tại bức ảnh tôi đang cầm trên tay, mẹ hơi hoảng hốt, tôi hỏi bà: “Người trong ảnh là ai hả mẹ?”
Mẹ như người mất hồn, bình thường mẹ qua mắt người khác giỏi là thế, có lẽ câu hỏi tôi đặt ra quá hóc 乃úa, hay do mẹ cũng không quen lừa tôi.
“Có phải Lâm Tiểu Hân không ạ?” Tôi hỏi mẹ, không muốn cho bà một cơ hội nói dối.
Mẹ ngồi bất động trên giường, cúi đầu im lặng, rất lâu sau, bà ngẩng lên, trong khóe mắt rớt xuống một giọt lệ, tôi vẫn thường nhìn thấy mẹ khóc, nhưng tôi cũng nhận ra được những giọt nước mắt này là thật.
Mẹ nói với tôi: “Cô gái trong công ty con, cô Lâm Tiểu Hân đó cũng chính là con gái của mẹ, là chị ruột của con.”
Tôi hỏi: “Vậy tại sao chị ấy không ở cùng chúng ta?”
Mẹ đáp: “Khi con sinh ra chẳng được bao lâu thì mắc phải một căn bệnh nan y, mẹ không có tiền nhưng không thể ngồi nhìn con ૮ɦếƭ, nên đã bán chị con cho một người giàu có trong thành phố”, mẹ khóc nghẹn lời: “Mẹ bị dồn đến bước đường cùng, chứ người mẹ nào nỡ lòng đem bán con gái ruột của mình.”
Tôi bỗng thấy ân hận vô cùng vì đã ép mẹ phải nói, vì cái sự hiếu kỳ của mình mà tôi chạm vào vết thương của mẹ.
Tôi ôm mẹ vào lòng, hồi tôi còn bé những lúc bị ngã, khi gặp thất bại, đau khổ, thất vọng hay mệt mỏi mẹ cũng đều ôm tôi vào lòng như thế.
Mặt tôi bỗng ướt nhoèn, hóa ra không cần phải cố tình nước mắt vẫn có thể rơi.
Tôi hỏi mẹ: “Có phải lần này mẹ đến đây vì muốn nhận lại con gái không?”
Mẹ vòng tay từ phía sau ôm lấy tôi, bà nói: “Từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ có ý định nhận lại chị con, kể từ ngày giao chị con cho người ta, chị con và chúng ta đã không còn là những người cùng một thế giới. Nó có một ông bố lắm tiền, một người mẹ cao quý đã qua đời, chứ mẹ chỉ là một kẻ lừa đảo có mắt mà không thấy trời cao, mẹ làm gì có tư cách làm mẹ và xen vào cuộc sống của nó chứ? Mẹ biết Tiểu Hân sẽ sống rất tốt, nhưng mẹ vẫn không thể ngăn mình đến thăm nó, mẹ chỉ hy vọng được đứng từ xa để xem chị con sống có được vui vẻ không, đến cái ảo vọng muốn nó nhìn lại mẹ một cái cũng không có chứ nói gì đến nhận lại chị con.”
Thường ngày mẹ ăn nói dẻo quẹo là thế, hôm nay một câu mẹ nói cũng nói không nổi. Tôi không biết cái ngày hôm đó, cái hôm chị Tiểu Hân và mẹ mặt đối mặt, mẹ đã phải bỏ ra bao dũng khí để gặp chị. Tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy mẹ, dùng hơi ấm cơ thể mình để an ủi mẹ.
Mỗi đứa trẻ đều có thiên sứ luôn ở phía sau để bảo vệ mình, đến khi đủ lông đủ cánh, liệu chúng ta có nên quay lại giang đôi cánh mạnh mẽ của tuổi trẻ để che chắn mưa gió, bảo vệ cho những thiên sứ vì chúng ta mà đang dần già đi kia?
Trong góc căn phòng có cái gì đó sáng lóa lên, tôi tiến lại nhặt nó lên, hóa ra là đồng tiền xu một tệ bị bụi bẩn phủ lên, tôi lấy tay lau lớp bụi bám bên ngoài, được lau sạch bụi bẩn, đồng tiền sáng lấp lánh, hóa ra cái đồng xu dù sạch hay bụi bẩn thì bên trong nó vẫn luôn sáng bóng!
Trong mắt mọi người tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, nhưng có những thứ tôi không kém ai.
Cuộc sống của tôi ngày càng ổn định hơn, tôi bắt đầu đi đi về về giữa nhà và công ty, tôi không biết mình có thích cái công việc ngày ngày mặc đồng phục này không nhưng nó cho tôi tiền lương. Tôi thường kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra ở công ty, tất nhiên bao gồm cả chị Lâm Tiểu Hân nữa, tôi nói nhấn mạnh, mẹ chăm chú nghe, nhưng hai mẹ con không bao giờ thảo luận.
Công việc tôi làm được rất nhiều lãnh đạo ghi nhận. Chính vì công việc ngày càng nhiều, tôi cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm. Mỗi lần có lãnh đạo đến, tôi lại cầm cái cặp tài liệu bận bịu chạy khắp văn phòng, thường thì trong đó chỉ là cái cặp công văn rỗng không, khi các đồng sự dừng mọi công việc để chào hỏi lãnh đạo, tôi lại đang mướt mồ hôi chạy qua các sếp, làm như thể bận đến nỗi chẳng ngẩng được mặt lên nữa.
Lúc tan ca, thỉnh thoảng tôi cũng gặp thím Liên, tôi luôn niềm nở chào hỏi thím, một lần có chủ tịch Hồ - vị lãnh đạo cao cấp của công ty đi ngang qua, tôi liền nói với thím Liên: “Thím Liên vất vả quá, để cháu quét giúp thím một tay!” Tôi xắn áo cầm cây chổi từ tay thím Liên.
Thím Liên vừa phấn khởi vừa hoài nghi.
Hai thím cháu tranh nhau cái chổi, chỉ đến khi chủ tịch Hồ đã đi vào thang máy, tôi không tranh ςướק cái chổi nữa, tôi nói một cách ân hận: “Thím Liên, sau này bất cứ lúc nào thím có việc gì cần giúp thì cứ gọi cháu nhé.”
Thím Liên cảm động lắm: “Tiểu Cường, cháu tốt quá, thật đấy, cả cái công ty này có mình cháu là biết nghĩ nhất.”
Tôi cười xấu hổ nói: “Mẹ cháu bảo làm người phải biết kính già yêu trẻ, phải biết lễ phép lịch sự.”
Thím Liên cảm động đến suýt rơi nước mắt: “Tiểu Cường, cháu đúng là con nhà gia giáo, mẹ cháu chắc chắn phải là một phụ nữ hiền dịu.”
Tôi vội trả lời: “Vâng ạ.”
Thật ra lần này tôi chưa nói hết câu của mẹ, mẹ tôi vốn nói thế này: “Tiểu Cường, thấy cụ già em nhỏ thì phải tiếp cận ngay, họ là những người dễ lừa nhất đấy.”
Không lâu sau, trong một hội nghị của công ty, Chủ tịch Hồ nói: “Mọi người nên học tập Tiểu Cường, thanh niên nên làm cả những việc đơn giản nhất, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tranh đấu kèn cựa, lúc nào cũng tính toán nịnh bợ, luồn cúi người khác.”
Lần đó, tôi lại ngồi ngay bên trên, cúi đầu cười đầy vẻ chất phác, tôi nhận ra rằng khả năng bình tĩnh của mình lại tăng thêm một cấp độ nữa rồi, vì ngay cả một chút đỏ mặt tôi cũng không có.
Lại một lần khác, tôi gặp Chủ tịch Lâm trong thang máy, ông ấy nói với tôi: “Trương Tiểu Cường, mấy cán bộ cấp trung trong công ty đều khen ngợi cậu trước mặt tôi, cố gắng làm cho tốt nhé!”
Tôi cảm động đáp lời chủ tịch: “Chủ tịch, đó đều là những việc chúng ta nên làm mà! Thanh niên còn trẻ phải cố gắng cống hiến nhiều hơn, bớt nông nổi đi, phải xắn tay vào công việc thì mới rèn luyện được chính mình. Cháu dốc sức làm việc cho tốt không phải vì bất cứ ai khác mà vì chính bản thân cháu.”
Tổng giám đốc Lâm gật lấy gật để, ông nói: “Hay lắm! Hay lắm!” trong lòng ít nhiều thấy rất cảm động.
Cùng với việc được cấp trên đánh giá tốt, tôi lại đắc tội với nhiều đồng nghiệp, họ lời to tiếng nhỏ sau lưng tôi, hễ nhìn thấy tôi thì dừng ngay câu chuyện.
Có lần mẹ đã nói: “Làm người cần dẫm đạp lên kẻ yếu, sùng bái kẻ mạnh, nếu trong trường hợp không cản đường mình thì cũng phải dối lừa trên, che giấu dưới, làm sao để đắc tội càng ít người càng tốt.”
Một hôm tan ca muộn, tôi gặp chị Lê Minh, cán bộ phòng ý tưởng sáng tạo, chị ta nổi tiếng là kẻ ngồi lê đôi mách trong công ty. Tôi thường xuyên gặp Lê Minh trong mọi phòng ban của công ty, chị ta đi thăm dò người này người kia độ này ra sao, thường thì chị ta chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi vì chị ta luôn nghĩ chị ta cao quý, trong sạch hơn tôi, chị ta không theo đuôi lãnh đạo để nói mấy lời nịnh bợ.
Tôi mở lời: “Chị Lê Minh, hôm nay chị lại làm tăng ca ạ?”
Chị ta chẳng hứng thú gì trả lời tôi: “Nhân viên quèn như chúng tôi thì lúc nào chẳng làm việc đến đứt hơi, đâu được như những người may mắn lọt được vào mắt lãnh đạo.”
Tôi vừa cười vừa nói: “Chị ơi! Em phải học tập chị nhiều, muộn thế này rồi, chưa cơm nước gì vẫn ngồi đây tăng ca, công ty mà có thêm vài người như chị chắc mấy kẻ vô tích sự như tụi em thất nghiệp hết.”
Bộ mặt chị ta đã có phần chuyển hướng ấm áp hơn chút ít, chị ta đáp: “Đấy, con người tôi là thế, làm việc gì cũng không toan tính, cứ phải hoàn thành xong công việc thì mới an tâm được.”
Tôi kéo ghế ngồi trước mặt chị ta và nói: “Chị Minh à, như thế sao được chứ, ăn uống mà không để ý sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”
Bộ mặt chị tăng thêm chút nữa sự ấm áp, chị ta trả lời tôi: “Bao nhiêu người khuyên chị đừng có làm việc chăm chỉ quá như thế, nếu không phải là công ty của chính mình thì có vất vả mấy cũng được gì đâu, nhưng tính chị là thế, làm gì cũng phải có trách nhiệm.”
Tôi thừa biết chị ta đang giảm béo nên không dám ăn cơm, nhưng tôi vẫn cứ xúc động mà rằng: “Chị Minh thật là người đáng nể, em thấy xấu hổ về bản thân mình quá.”
Chị ta bỏ cả công việc ở đó nhìn tôi như nhìn một người bạn tri kỷ.
Tôi bỗng thốt lên một tiếng làm chị ta chẳng hiểu mô tê gì liền hỏi: “Tiểu Cường, có chuyện gì vậy?”
Tôi chỉ cái cặp tóc màu đỏ trông đến là vô duyên trên đầu chị ta khen: “Chị Minh, em đúng là chưa nhìn ra hết con người chị, không những phẩm chất tốt đẹp mà còn rất hợp mốt nữa, cái cặp tóc ấy đi với chị đúng là hợp đến không chê vào đâu được!”
Cuối cùng chị ta cũng sung sướng không kìm nén nổi nụ cười, phấn khởi vỗ vỗ vai tôi nói: “Tiểu Cường, em nhận ra điều đó rồi hả? Cái này là năm ngoái chị mua hồi đi du lịch Myanma đấy, thế mà mấy bà kia cứ chê không đẹp mãi! Em đúng là có con mắt tinh đời!”
Tôi đáp: “Đẹp lắm chị ạ, mấy người đó đâu hiểu gì về gu thẩm mỹ của chị đâu.”
Cái kẹp tóc đó mà kẹp lên đầu chị Lâm Tiểu Hân thì không đẹp thật, nhưng kẹp trên đầu chị ta thì rất hợp lý, chứ kẹp vào chỗ khác thì càng không chấp nhận nổi.
Tối hôm đó, Lê Minh có vẻ đắc chí lắm, chị ta túm lấy tôi buôn trên trời dưới bể, tôi khen một lượt từng thứ từ đầu đến chân chị ta, rồi lặp lại từ chân lên đầu, lúc đầu mới mở lời khen chưa quen lắm nên tôi cũng thấy hơi lợm giọng, nhưng nói vài câu là bắt đầu trôi tuồn tuột. Hóa ra, cái trò này cũng có thể luyện tập được cơ đấy.
Chị Lê Minh vẫn thường xuyên lượn lờ khắp các phòng ban, từ hồi đó hễ có người nói Tiểu Cường tôi là kẻ nịnh bợ sếp, chị lại nói: “Chắc em nhầm rồi, chứ Tiểu Cường tuy trẻ nhưng cũng được lắm đó, chân thành mà nhiệt tình với mọi người lắm.” Lúc mới nói vậy mọi người còn hoài nghi nhưng dần dần cũng đều tin cả.
Cuối cùng, tôi cũng đã nhận được những đồng lương đầu tiên trong cuộc đời, công ty chưa kịp làm thẻ ngân hàng cho tôi nên kế toán giao cho tôi tiền mặt.
Tôi cầm trong tay 800 nhân dân tệ, tuy tinh thần không xúc động cao trào như kiếm được tiền lừa đảo nhưng cảm xúc cũng không tồi. Tôi tìm một góc vắng không người đếm đi đếm lại món tiền rồi cất cẩn thận vào túi áo trong.
Hôm nay, tôi về đúng giờ vì đã hứa với Tứ Mao, khi nào tôi nhận lương sẽ mời mọi người một bữa ra trò.
Trên đường về tôi lấy làm phấn khởi vừa đi vừa ngâm nga bài dân ca, lúc rẽ vào cái ngõ nhỏ đột nhiên có một bàn tay tóm lấy tôi, người này rất khỏe mạnh nên lôi tuột tôi vào trong ngõ rồi ấn tôi vào góc tường. Tôi đang định chửi um lên nhưng nhìn thấy rõ ràng đó là một thanh niên vạm vỡ, đã đầu đông rồi mà anh ta ăn mặc rất phong phanh, áo khoác cũng không đóng. Tôi liếc nhìn đã thấy sức mạnh ghê gớm của anh ta, đôi tay thô khỏe Ϧóþ nghẹt lấy cổ làm tôi mấy lần không thở nổi. Tôi chưa từng gặp con người này nên vội nuốt mấy câu chửi bậy đã lên tới khoang miệng xuống, nụ cười gần gũi đầy tính hợp tác nở trên khuôn mặt tôi, tôi ôn tồn hỏi: “Xin hỏi vị đại ca, phải chăng chúng ta có quen biết nhau?”
Anh ta chẳng nói chẳng rằng trông càng dữ tợn hơn, tôi thấy rờn rợn, bèn nhìn trộm những phần cơ bắp lộ ra trên người anh ta xem có hình xăm nào không, có phải dân xã hội đen không nhưng chẳng thấy gì. Bởi vì đang là mùa đông nên tôi không thể quan sát hết được, rất khó phán đoán xem anh ta có phải xã hội đen không. Mà cho dù có là mùa hè thì cũng không dễ gì nhận ra được, ví như bang 乃úa rìu ở thị trấn tôi, ngay cả lúc đánh nhau hay ăn ςướק cũng không quên tình yêu tổ quốc, gần đây họ đều đổi hình xăm thành họ Phúc, tất cả hình xăm đều được xăm trên ௱ôЛƓ.
Ăn ςướק có hai loại, một loại ςướק tiền, một loại ςướק tình, rõ ràng anh ta không đến để ςướק tình, lẽ nào anh ta nhìn thấu được tháng lương đầu tiên của kẻ tội nghiệp này?
Trông bộ dạng anh ta càng trở nên hung dữ hơn và bắt đầu ra tay mạnh hơn, tôi sợ hãi la to: “Đại ca, nhất định là có hiểu nhầm, em nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu nhầm lớn.”
“Giữa hai người chẳng có hiểu nhầm nào đâu.” Tôi nghe thấy một giọng phụ nữ quen thuộc, tôi cố gắng hết sức ngoái đầu lại, hóa ra là Lưu Dĩnh, chẳng lẽ người đàn ông này không phải là xã hội đen mà là cảnh sát hay sao?
Lưu Dĩnh nói với người đó: “Vương Dũng, bắt nó nhốt lại, thằng nhóc này ranh ma lắm.”
Lưu Dĩnh tiến đến trước mặt tôi nói: “Trương Tiểu Cường, hãy khai thật ra, cậu lẩn vào công ty Tân Tân với mưu đồ gì?”
Chị ta còn biết cả họ tên đầy đủ của tôi, xem ra chị ra theo dõi tôi khá lâu rồi.
Tôi gào lên thanh minh: “Em không có âm mưu gì, em làm việc rất yên phận rồi.”
Lưu Dĩnh bật cười khanh khách, chị ta nói: “Cậu mà yên phận à?”
Chị ta bỗng học theo cái giọng điệu của tôi mà nói: “Cậu không biết là cậu đang kể chuyện cười à?”
Tại sao lúc tôi nói dối thế nào cũng có người tin, khó khăn lắm mới được một lần nói thật lại không ai thèm tin?
Chị ta nói với Vương Dũng: “Xem ra phải dẫn cậu ta về đồn cảnh sát rồi hỏi chuyện dần.”
Cái người tên Vương Dũng đó tóm lấy tôi, chuẩn bị giải tôi về đồn, cha mẹ ơi, liệu họ có dùng cực hình gì đối với tôi không?
Hai lần trước, tôi và Lưu Dĩnh chạm mặt đều là một đối một, những lần đầu trí đấu dũng đó tôi thắng trong mạo hiểm, lần này lại thêm một gã thanh niên. Trong trường hợp này đấu văn là rất khó rồi, lẽ nào ép tôi phải dùng võ để thắng ư?
Thực ra, tôi là người văn võ song toàn. Tôi có sở trường bỏ thuốc mê người khác và lừa bọn trẻ con, nhưng trong trường hợp đột ngột thế này thì chưởng đó cũng không thể phát huy.
Tôi nhìn họ mà không kịp nghĩ mưu kế gì trong lúc này, lẽ nào đây chính là cảnh ông trời ghen ghét anh tài trong tiểu thuyết sao?
Chính trong tình trạng nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi nghe thấy có một giọng phụ nữ lanh lảnh thảm thiết: “Có người nhảy lầu!”
Trong âm thanh có bốn phần hoảng loạn, ba phần sợ hãi và ba phần vừa sợ vừa mừng.
Họ vội chạy ra khỏi ngõ, tại một tòa nhà ở ngay đầu ngõ, có một người đàn ông đang đứng trên nóc nhà, vừa khóc lóc vừa làm ầm ĩ như sắp nhảy đến nơi rồi.
Tôi mừng quýnh, anh chị em cảnh sát thân mến, trong tình thế nguy kịch này lẽ nào các bạn không bỏ chút thù riêng để cứu lấy một sinh mạng sắp từ giã cõi đời này?
Lưu Dĩnh và Vương Dũng nhìn nhau giây lát, rồi Lưu Dĩnh nói: “Chúng ta mau lại cứu người.”
Vương Dũng nhìn tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Còn thằng oắt này thì tính sao?”
Tôi nơm nớp nhìn Lưu Dĩnh, thái độ vừa tội nghiệp vừa đáng thương, nhưng trong lòng tôi những đốm hoa lửa đang nổ reo tanh tách, tôi tự nói với mình: “Thả đi mà, thả đi mà!”
Lưu Dĩnh nói: “Đem cậu ta theo!” Những đốm hoa lửa hy vọng trong tôi phút chốc bị dập tắt ngóm.
Hai người bọn họ cùng chạy lên nóc tòa nhà, Vương Dũng tóm lấy cổ áo tôi kéo theo, tôi giẫy dụa chí tử nhưng anh ta khỏe quá nên tôi phải theo bước anh ta.
Bỗng tôi dừng giẫy dụa vì phát hiện ra áo mình sắp rách đến nơi rồi, tôi bắt đầu nhẩm tính, nếu áo rách thì tôi phải chạy thật nhanh xuống dưới, họ đang mải chạy lên cứu người thì chắc sẽ không có thì giờ quan tâm đến tôi nữa.
Cái áo toạc ra ngày càng to, tôi cố nhịn không bật cười thành tiếng và không ngớt tự nhắc mình: “Hãy trấn tĩnh lại, phải nhớ rằng bạn là kẻ lừa đảo có đẳng cấp, là kẻ lừa đảo có lòng kiên định.”
Cái áo tôi bỏ ra 30 nhân dân tệ để mua vậy là đã rách dưới sức mạnh giằng xé của Vương Dũng và kỹ xảo xoay lắc của tôi, tôi làm theo đúng kế hoạch đã vạch ra, đáng tiếc là vừa quay người được 15 độ đã bị Lưu Dĩnh tóm ngay lấy tóc.
Chị ta tiếp tục lôi tôi lên, tôi vừa cố gắng theo sát bước chân Lưu Dĩnh vừa hét lên: “Chị ơi, chị nhẹ tay thôi!”