Sống Như Tiểu Cường - Chương 08

Tác giả: Bukla

Tôi ôm hộp đĩa vừa đi vừa vui ngây ngất, trong chốc lát bán được hơn 300 tệ tiền đĩa, tôi đã kiếm được mấy chục tệ tiền lãi (lấy đĩa trả tiền sau thường chỉ được lãi ít). Vẫn còn sớm, tôi định qua rạp chiếu phim chỗ Tứ Mao xem thế nào, Tứ Mao nói đó là rạp Kim Thành, ở đầu đường chỗ tôi bán đĩa, nhưng lúc nãy tôi chạy vào không biết bao nhiêu ngóc ngách nên giờ chả biết định hướng thế nào. Tôi vừa đi vừa tìm, đến đầu đường thứ hai, tôi thấy một cái dáng quen quen, một đứa con gái đang đứng bên đường vẻ như chờ đợi cái gì đó. Tôi tiến lên trước nhìn cô ta, thì ra là cô gái mất điện thoại hôm trước, tôi do dự không biết nên chuồn luôn hay chào hỏi nhau một câu.
Bỗng cô ta quay lại, hơi ngạc nhiên vì hôm nay tôi đóng bộ khác hôm trước quá, cô ấy nhận ra tôi và mỉm cười, cảm giác thân quen lại dồn về trong tôi.
“Chào anh!” Cô ta chủ động mở lời rồi cười với tôi.
“Chào cô!” Tôi đáp, cô gái này tôi gặp lần thứ hai, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy gần gũi đến thế. “Bạn có việc đi qua đây à?” Cô ta hỏi.
“Tôi đến giao hàng.” Vừa nói tôi vừa dùng tay đỡ lấy đáy hộp, nhỡ đĩa lại rơi ra.
“Vậy à, mình ở đây chờ một người.” Cô ta nói với tôi.
“Cô tên gì nhỉ?” Tự nhiên tôi lại muốn hỏi chứ thực ra cũng không cần thiết phải hỏi làm gì, trong biển người mênh ௱ôЛƓ đâu phải lúc nào cũng có duyên gặp mặt.
“Mình tên là Lâm Tiểu Hân, “Hân” trong “Hân hân hướng vinh”. Cô gái nhiệt thành đáp lại tôi.
Tinh tinh thì tôi biết, nhưng từ “Vinh” trong “Tinh tinh tượng vinh” tôi chẳng hiểu là cái gì?
Một người đàn ông chừng 50 tuổi từ tòa nhà bên đường đi ra, đầu hơi hói, quần áo hàng hiệu, nghề của chúng tôi nhìn là biết ngay người có tiền hay không có tiền. Ông ta đến bên Tiểu Hân, người đàn ông nhìn tôi với vẻ kỳ quái, có lẽ đang ngạc nhiên sao Tiểu Hân lại kết bạn với tôi.
“Tiểu Hân, đi thôi chứ?” Ông ta hỏi Tiểu Hân. “Vâng ạ!” Tiểu Hân đáp.
Tiểu Hân cười với tôi, vẫy vẫy tay tạm biệt rồi quay về phía người đàn ông, lúc ngoảnh đầu, cô để lộ ra một vệt màu đỏ ở cổ, có lẽ là một cái bớt sau mái tóc bay phất phơ trong gió.
Tôi càng chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp cô ấy vì những cái bớt thế này rất hiếm khi gặp, nếu gặp chắc chắn tôi đã có ấn tượng, nhưng sao trong tôi cứ dồn lên một cảm giác thân quen?
Cô ấy nắm tay người đàn ông đi về phía chiếc xe con bên đường, chiếc xe xem ra rất sang trọng, nhưng tôi chẳng biết của hãng nào. Họ rất thân mật nhưng đó là tình cảm giữa người lớn và trẻ con chứ không phải thứ tình cảm khác.
Con bác Trần ở thị trấn tôi cũng đi làm vợ lẽ cho một người giàu có trong thành phố, từ thời Trung Quốc cổ đại đã sớm có khái niệm vợ lẽ rồi. Thời xưa người ta gọi vợ cả là phu nhân, gọi vợ bé là “Như phu nhân”, ngày nay chế độ một vợ một chồng thì vợ lẽ cũng chẳng được như vợ bé ngày xưa, vì thế vợ lẽ gọi chuẩn xác nhất là: “Phong tặng danh hiệu xuất thân Như phu nhân”.
Con gái bác Trần tuy giàu có nhưng vẫn nhớ về quê hương, có lần chị ấy cùng chồng lái xe con về thị trấn, mang theo rất nhiều đồ, gặp trẻ con trong xóm thì đứa nào cũng được cho kẹo, bác Trần mát mặt lắm.
Chị ấy hồi bé đánh nhau với bọn con trai bằng tuổi chưa chịu thua bao giờ, thế mà lúc đi cùng người đàn ông kia về thị trấn trông cứ như có kẻ nào khác nhập vào xác chị ấy vậy, thân hình cứ lắc lư suốt, hễ ông kia nói câu gì chị ấy lại nở nụ cười khiến cho hoa lá cũng phải ngả nghiêng, cái cổ chị cũng chuyển động theo, khi ông ta tỏ ra thân mật với chị thì chị lại lim dim đôi mắt nhìn ông ta.
Tôi nhìn theo Lâm Tiểu Hân và người đàn ông lên xe, tôi có một cảm giác thích thú đặc biệt với Tiểu Hân, không phải vì cô ấy là người tôi lừa được nhiều tiền nhất mà vì rất ít người đối xử với tôi bình thường như Tiểu Hân.
Rẽ thêm một con phố nữa cuối cùng tôi đã nhìn thấy rạp Kim Thành, tôi không hỏi đường nên lòng vòng mãi, những lúc lừa người ta tôi không có thói quen hỏi đường những người xung quanh, thường thì họ cũng chẳng muốn dây dưa với chúng tôi.
Không phải chỉ mắt mọc trên đầu con chó mới gọi là mắt chó.
Tôi nhớ Tứ Mao bảo phòng thu âm ở tầng ba, nên tôi lên thẳng đó tìm, phòng thu âm mở cửa, tôi ngó vào thấy Tứ Mao đang ngồi một mình xử lý thiết bị.
Tứ Mao từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường âm nhạc, ngày đó, ông nội cậu đeo kính râm giả mù ngồi bên đường kéo đàn nhị xin tiền, Tứ Mao cứ quấn lấy ông tạo nên bầu không khí thê lương của cảnh ông già cháu cọc, sở thích đó Tứ Mao vẫn duy trì cho đến ngày nay quả không đơn giản chút nào!
Tôi đến bên Tứ Mao gọi: “Tứ Mao!".
Tứ Mao quay lại thấy tôi liền hỏi: “Tiểu Cường, sao dọn hàng sớm vậy?”.
Tôi tóm tắt lại mọi chuyện xảy ra buổi sáng cho Tứ Mao nghe.
Tứ Mao cười đáp: “Chuyện thường ngày là như vậy, coi như số cậu may gặp cảnh sát tay nghề còn non chứ gặp mấy tay cảnh sát lão luyện họ chẳng để cậu thoát đâu.”
Tôi cũng chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, chứ gặp kiểu cảnh sát khác tôi lại có phương án đối phó khác. Nghề của chúng tôi, quan trọng là phải làm kẻ bị lừa cùng cộng hưởng với mình, tất nhiên cũng cần chú ý tới sự ủng hộ của khán giả.
Tứ Mao nói: “Hôm nay nhàn lắm, đang họp mà, họ còn họp đi họp lại cả ngày, mình có thể nghỉ được rồi.”
Đây là hội nghị lớn à? Tôi tò mò ngó vào xem, trong phòng thu âm của Tứ Mao có một cái cửa sổ kính từ đó có thể theo dõi tình hình hội nghị, một đám người đông đúc, trên bục là một người đàn ông giọng sang sảng đang đọc một bài phát biểu viết sẵn trong tờ giấy.
Ông ta say sưa đọc những gì viết trong tờ giấy, sau mỗi đoạn lại ngắt một chút, đó là lúc ngắt nghỉ để mọi người vỗ tay, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt và còn kéo dài rất lâu, do đó mà đợt vỗ tay thứ nhất đã đánh thức cả những đại biểu hàng ghế sau đang gà gật, làm họ vừa vỗ tay theo đợt thứ hai vừa lấy làm ấm ức.
Tôi đứng xem một lúc thấy nhạt nhẽo quá, vì nội dung chẳng khác gì những hội nghị trước đã phát trên tivi, chẳng có gì mới mẻ cả, tuy lúc thì phẫn uất, lúc bi ai, lúc lại mừng vui, giá trị nghệ thuật hẳn rất cao nhưng xem đi xem lại thì cũng thành cũ rích.
Tứ Mao bảo tôi: “Tiểu Cường, mình ra ngoài một chút, cậu đứng đây coi hộ mình, nếu có ai vào hỏi cứ bảo mình đi vệ sinh.”
Tôi trả lời: “Ừ, cậu cứ đi đi, nhưng nhanh lên nhé, nhỡ có việc gì mình lại không biết xử lý thế nào đâu.”
Tứ Mao đáp: “Yên tâm đi, chẳng có chuyện gì đâu.”
Cậu ta chỉ cái máy tính ở bàn bảo tôi: “Nếu chán thì ngồi chơi máy vi tính nhé.”
Khoản máy tính này tôi cũng rành, nghề tay trái của chú Bảy là mở một quán Net chui, thỉnh thoảng tôi cũng giúp chú trông quán vào buổi đêm nên trình độ vi tính của tôi tiến bộ rất nhanh, về sau tôi còn dạy bọn trẻ con chơi trò chơi qua mạng nữa.
Tứ Mao đi rồi, tôi ngồi vào cái máy vi tính, trong đó chẳng cài một cái gì hay ho cả, tôi chợt nảy ra một ý, ngó quanh chẳng thấy ai, tôi đóng cửa lại, lôi từ trong hộp giấy của mình ra một cái đĩa và nhét vào ổ đĩa.
Chà, hình ảnh của đĩa thật là… Tôi dán mắt vào xem.
Thật ra, không chỉ đơn giản là tôi muốn xem đĩa mà tôi muốn chuẩn bị học ngoại ngữ, để đến năm 2008 có thể đến Bắc Kinh làm ăn một chút với người nước ngoài, học ngoại ngữ quan trọng nhất là phải có môi trường.
Tôi nghe thấy trong đĩa những âm thanh rất lạ và tôi chả hiểu gì cả, nhưng nó cũng làm tăng thêm niềm đam mê học ngoại ngữ của tôi.
Bỗng màn hình đen ngòm lại, đúng vào lúc gay cấn lại gặp phải sự cố gì thế không biết? Tôi vỗ vỗ mấy phát vào cái máy tính, vẫn không động tĩnh gì, tôi rút ra cắm lại đống dây rợ lằng nhằng phía sau một hồi, màn hình cuối cùng đã sáng lên, xem ra tôi đúng thật là thiên tài
Lúc tôi đang xem say mê nhất, Tứ Mao từ đâu phóng như bay vào phòng, rút vội rút vàng một dây nguồn trên máy ra, Tứ Mao mắt trợn tròn nhìn tôi, mặt cậu trắng bệch, hồi chị họ tôi vẫn chưa lấy chồng, có lần chị ấy trêu Tứ Mao: “Tứ Mao, sau này em lớn mình cưới nhau nhé!” Lúc đó trông mặt cậu ta cũng kinh sợ như bây giờ.
Tôi cười hỏi: “Cậu sao thế?” Tứ Mao nói: “Cậu mở âm thanh của máy tính vào hội trường rồi.”
Tôi sợ quá, ngó vội xuống thấy cả hội trường đang tập trung cao độ, cả những đại biểu khi nãy ngủ gà ngủ gật cũng đã tỉnh táo rồi, mọi người đang tìm hiểu nguồn gốc của thứ âm thanh ấy, tôi và Tứ Mao nhìn nhau không nói nên lời, giờ không biết phải làm thế nào.
Hai thằng bị ông Giám đốc rạp chiếu phim đuổi cổ ra, nhìn cái mặt ông ta vô cùng đáng sợ, nếu lúc này mà ông ta đang ở ngoài phố thế nào cũng bị tóm gọn bởi mấy ông đạo diễn đang tìm nhân vật chính cho phim khủng bố, chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi như cồn.
Tuy bị ông giám đốc hất cẳng nhưng Tứ Mao vẫn rất bênh vực ông ta, thường ngày ông ta quát tháo nhân viên trông oai phong lẫm liệt là thế, vậy mà khi nãy bị một vị đại biểu trẻ mắng cho một bài giáo huấn khiến ông ta không ngẩng mặt lên nổi.
“Giám đốc, cháu…” Tứ Mao định giải thích với ông ta.
Nghe Tứ Mao nói, ông này hàng ngày làm việc cẩn thận lắm, suốt ngày để ý bọn Tứ Mao: “Tứ Mao, sao lại cứ hay phát ngôn bừa bãi thế hả?”, “Tứ Mao, chỗ cậu đầy mạng nhện đấy, vẫn còn không quét đi à?”, “Tứ Mao! Đừng có mạnh tay thế, nhỡ hỏng cái nút chỉnh âm thanh thì làm thế nào? Cái đó đắt lắm đấy!”.
Vậy mà hôm nay phong cách của ông có sự thay đổi lớn, không khác gì một con sói bị thương, ông ta hét lên với Tứ Mao: “Cút!”.
Tứ Mao bị văng đầy nước bọt vào mặt, cậu lấy tay lau rồi đi ra cùng tôi.
Tứ Mao cúi gằm mặt đi phía trước, trong lòng tôi cũng khó chịu bứt rứt lắm, đây là công việc lương thiện đầu tiên của cậu ấy, lần đầu tiên Tứ Mao quyết tâm thay đổi nghề nghiệp, giờ vì tôi mà cậu ấy thất bại.
“Tứ Mao…” Tôi gọi, định nói một câu xin lỗi nhưng thực lòng chẳng biết phải nói sao dù tôi biết có nói thế nào thì cậu ấy cũng tha thứ cho tôi.
Tứ Mao quay lại nói với tôi: “Cái ông giám đốc này suốt ngày chỉ biết bắt nhân viên làm tăng ca, mắc lỗi thì ông ta chửi bới, nhưng hễ làm được việc thì lúc báo cáo lên cấp trên ông ta lập tức tranh công, công việc này mất cũng không thấy tiếc."
Thực ra những môi trường làm việc cho người thấp cổ bé họng chỗ nào chẳng thế, tôi biết Tứ Mao nói thế cốt để tôi thấy đỡ áy náy hơn mà thôi.
Vừa về đến cửa nhà đã gặp ngay chị Trần, nhìn thấy Tứ Mao chị ta nói: “Này Tứ Mao, đừng quên mấy hôm nữa là đến ngày nộp tiền nhà đấy”.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Không phải vừa nộp tiền mấy hôm trước rồi sao?”, chị ta nói: “Đấy là tiền thuê nhà mấy tháng trước, còn tháng này cũng sắp đến ngày nộp tiền rồi còn gì, tháng này cũng đừng có mà nợ đấy.”
Về đến phòng, tôi nằm dài trên giường nói với Tứ Mao: “Tứ Mao, đợt này bán đĩa có lẽ cũng không dễ dàng gì, hôm nay gặp được chị cảnh sát ngốc mới thoát thân được, mai bọn mình ra phố kiếm việc khác thôi, phải kiếm đủ tiền trả tiền thuê phòng trước đã.”
Hai thằng hì hục chuẩn bị cho công việc mới mất cả một đêm sau đó cùng vào phố.
Tôi chọn một nhánh đường phụ nhưng đông người, những con đường thế này không có nhiều cảnh sát lắm.
Tứ Mao quỳ bên đường, trên người đeo một cái bảng tôi viết hôm qua.
“Tôi là Lâm Đại Tân, 30 tuổi, người thị trấn Thanh Hướng, hôm nay ngày 20 tháng 8, tôi đưa con gái vào thành phố chơi sơ ý lạc mất cháu. Con gái tôi 5 tuổi, cao khoảng 1m, mặt xương, mắt to hai mí, dưới dái tai có một nốt ruồi, khi thất lạc cháu cột tóc bím, mặc áo cộc màu xanh lá cây, quần màu lam nhạt, dép màu trắng. Gia đình chúng tôi hết sức lo lắng cho cháu, ai biết cháu ở đâu xin báo cho chúng tôi, chúng tôi xin cảm ơn và hậu ta. Hôm nay tôi vào thành phố tìm con mà không gặp, trên người không còn một xu, xin những người hảo tâm qua đường làm ơn làm phúc cho tôi chút tiền đi đường, tôi xin đội ơn!”.
Tối qua Tứ Mao cũng phản đối: “Sao cậu lại để mình diễn vai một ông bố, lại còn 30 tuổi nữa chứ, mình mới 21 tuổi đầu!”. Tôi giải thích: “Đấy là do cậu rất chín chắn, diễn vai từ 20 đến 35 tuổi đều phù hợp.”
Nghiệp diễn của Tứ Mao sáng sủa hơn tôi, cậu ta có thể nhập thành công một vai 35 tuổi vì ưu thế thân hình của cậu, cậu ấy cũng có thể diễn tốt một vai chàng trai 20, tất nhiên là kiểu người đã trải qua phong trần. Chứ tôi thì không thể, mặt tôi non choẹt, nhiều lúc đó lại là nhược điểm lớn.
Tôi đã phải vắt óc suy xét mãi mới viết được cái bảng này.
Cái nghề lừa đảo này điểm mấu chốt là không được để lộ một vết tích nào, không thể để họ thấy được ý định của mình. Đầu tiên là phải tạo nên một hoàn cảnh thật, làm cho mọi người tin rằng bạn chính là một ông bố đang hết sức lo lắng vì lạc mất con, sau đó vô tình nói ra ý đồ của bạn. Như thế mới làm cho người ta cảm thấy tuy không giúp được bạn tìm con thì cũng có thể quyên góp cho bạn chút tiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc