Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính - Chương 20

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 20: Anh ấy là người của tớ
Trước khi trùng sinh Vu Đông có xem qua một bộ phim Nhật tên là \'Quán ăn đêm\'.
Trong một tiệm cơm nhỏ chỉ bán vào buổi tối thì mỗi ngày đều có một người kể chuyện của mình cho chủ tiệm và những vị khách khác nghe. Bởi vì người đó biết đến sáng mai thì bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Xe buýt cũng giống vậy, cả xe đều là người lạ, không ai sẽ để ý bạn vui hay buồn. Cho dù bạn có khóc xấu đến mức nào thì cũng chỉ có thể trở thành một câu chuyện phiếm thú vị của người khác mà thôi.
Bạn có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ của mình ra mà khóc rống, không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ có ai nhắc đến chuyện này.
"Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã yêu nhau tám năm, từ lúc em hai mươi ba tuổi đến bây giờ ba mươi mốt tuổi. Bây giờ anh lại nói muốn chia tay với em?" Một cô gái cầm di động đằng sau Vu Đông đang khóc.
Vu Đông nhìn vào cửa kính thì thấy cô gái khóc đến ướt cả mặt.
"Anh khiến em nói với mẹ em thế nào hả? Bây giờ mong ước duy nhất của mẹ em là thấy em kết hôn!" Cô gái đau lòng quát, "Đi tìm người khác? Em đi tìm ai bây giờ hả? Em đã hơn ba mươi tuổi rồi còn tìm ai được nữa? Ai sẽ muốn một cô gái tuổi này chứ?"
"Ba năm trước em đã nói với anh là kết hôn đi, nhưng anh đã nói gì! Anh nói anh sẽ lấy em nhưng lúc này không thích hợp. Bây giờ anh lại nói không muốn lấy em. Nếu anh không muốn lấy em vì sao lúc đó không nói thẳng đi, anh lấy mất thanh xuân của em giờ lại bỏ rơi em sao?"
"Miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc? Vậy tại sao bao nhiêu năm chúng ta yêu nhau anh vẫn miễn cưỡng bản thân mình hả?"
"Bây giờ cho dù anh không yêu em nữa thì anh vẫn phải lấy em hiểu không. Bao nhiêu năm như vậy anh cần thiết phải bồi thường cho em..."
Vu Đông nhìn qua cửa kính thì thấy là cái cửa đài phát thanh đầy quen thuộc, cô xuống xe.
Khi xe buýt chạy đi thì Vu Đông vẫn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái ấy qua cửa kính xe.
"Xin chào mọi người, đây là đài phát thanh fm9666, hiện tại là tiết mục \'Đêm khuya mị ảnh\', tôi là dj Ngư Đống." Vu Đông mang lên tai nghe rồi nói, "Hôm nay trước khi phát sóng trực tiếp thì Ngư Đống muốn gửi đến một người bài hát này. Gửi đến một cô gái mới vừa bị tổn thương."
"Lúc tôi ngồi xe buýt đến đài phát thanh thì có một cô gái vừa mới chia tay với bạn trai. Họ đã quen nhau được tám năm, từ lúc cô gái hai mươi ba tuổi đến lúc ba mươi mốt tuổi. Những năm tháng đẹp nhất đời cô ấy đã bị uổng phí." Vu Đông cũng có chút cảm xúc, "Ấn tượng sâu nhất của tôi là, cô ấy vẫn luôn hỏi đối phương một câu. Cô ấy hỏi là đã hơn ba mươi tuổi rồi sao có thể bắt đầu được nữa? Còn có ai sẽ muốn cô ấy?"
"Bởi vậy điều đó khiến tôi nhớ đến bài hát này."
Vu Đông cầm lấy cây đàn ghita mới mượn được ở phòng bên cạnh rồi đàn hát bài \'Phụ nữ tuổi ba mươi\'*.
(*Ai muốn nghe thử thì search gg Phụ nữ tuổi ba mươi của Đàm Duy Duy)
Bài hát này hiện tại vẫn chưa được công bố nên Vu Đông chỉ có thể tự đàn mà hát, hơn nữa cô cũng thích phiên bản của Đàm Duy Duy hơn.
Mỗi lần nghe bài hát này thì Vu Đông có rất nhiều cảm xúc bởi vì bài hát này miêu tả phần lớn tâm trạng của phái nữ lớn tuổi.
Vu Đông đàn hát xong thì buông đàn ghita nói: "Mỗi người đều có một tuổi hai mươi trẻ trung đẹp đẽ và cũng sẽ bị năm tháng đẩy đến tuổi ba mươi. Cuộc sống là con đường một chiều, không ai có thể kháng cự được thời gian hết."
"Một số người nhận được hạnh phúc sớm, vào thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp. Nhưng cũng có rất nhiều người luôn bỏ qua hoặc không gặp được người thích hợp với mình. Nếu bạn là một cô gái gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn thì cũng không cần nản lòng, thất vọng với chính mình. Trời sinh mỗi cô gái là một đóa hoa, mỗi một thời điểm thì sẽ có một sức quyến rũ riêng, và cũng sẽ có người biết thưởng thức nó."
"Cho dù hiện tại bạn vẫn chưa gặp được người đó thì cũng không sao. Cũng giống như cuộc sống của đàn ông không chỉ có phụ nữ thì cuộc sống của phụ nữ cũng không chỉ có tình yêu và hôn nhân. Chúng ta vĩnh viễn phải xinh đẹp vì chính mình. Xã hội này sẽ không vì bạn khóc đến xấu xí mà thương tiếc cho bạn."
"Nếu bạn nghe được bài hát này, những lời nói này thì hãy lau khô nước mắt đi nhé!" Mắt của Vu Đông ngập tràn ánh sáng, "Có lẽ hạnh phúc chỉ đến muộn thôi, đừng lại bi thương nữa kẻo hạnh phúc lại lạc đường đó!"
"Nỗi bất hạnh thì luôn nối gót mà đến nhưng hạnh phúc thì luôn đến vào lúc bạn mỉm cười."
Bác tài xế xe buýt đã lặng lẽ tăng âm lượng từ lúc Vu Đông bắt đầu phát sóng trực tiếp. Ông yên lặng quan sát cô gái đang khóc thút thít từ cái kính chiếu hậu, lúc này ông thấy cô gái đã nhìn chăm chú vào cửa kính, trong mắt không còn nước mắt nhưng tinh thần thì vẫn sa sút.
Đã đến trạm cuối.
Cô gái mang biểu cảm đờ đẫn bước xuống xe.
Lúc cô gái đi ngang qua bác tài xế thì ông nhịn không được nói: "Cô gái à, cuộc sống này không có gì là không thể vượt qua được cả."
Cô gái tạm dừng một chút.
"Thế giới này không có ai sống được dễ dàng hết nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng và nỗ lực để tồn tại."
Cô gái vất vả ngừng khóc khi nghe lời ấy lại tiếp tục chảy nước mắt.
"Khóc đi. Khóc xong rồi thì về ngủ một giấc, đến ngày mai thì sẽ tốt hơn thôi!" Bác tài xế thở dài nói.
Cô gái khóc một hồi lâu mới ngừng được, cô nhìn bác tài rồi ngượng ngùng hỏi: "Bác tài, cháu đi lố trạm rồi, xe của bác còn chạy nữa không?"
"Chạy, xe bác chạy đến hừng đông!"
@@@
Lúc Vu Đông đến phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt đã là buổi chiều.
Nhậm Hân Hân đang ăn bánh kem nên Vu Đông chạy đến ăn ké.
Hướng Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì nữa: "Cậu có thể không giành ăn với thai phụ hay không?"
"Tớ chưa ăn cơm trưa nữa đó!" Vu Đông vừa ăn vừa nói.
"Cơm sáng cậu cũng chưa ăn phải không?" Nhậm Hân Hân suy đoán.
"Ừ ừ!" Vu Đông gật đầu.
"Công việc này của cậu cũng thật là, khiến đồng hồ sinh học rối loạn luôn đó. Cơm sáng không ăn sẽ không tốt cho dạ dày đâu." Nhậm Hân Hân nói.
"Làm dj ở radio có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, nếu không thì cậu bỏ việc đi!" Hướng Hiểu Nguyệt nói.
"Không..." Vu Đông nuốt bánh kem trong miệng xuống rồi nói, "Tớ cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa."
"Có ý nghĩa gì chứ?" Hướng Hiểu Nguyệt khinh thường nói, "Đêm hôm khuya khoắt sẽ có mấy người nghe chứ. Mấy người gọi điện thoại đến đều là người cô đơn tịch mịch không à."
"Không thể nói vậy được." Nhậm Hân Hân nói, "Đêm qua tớ có nghe Vu Đông phát sóng trực tiếp, tớ cảm thấy rất êm tai đó. Đặc biệt là bài hát lúc đầu, tớ nghe xong thì khóc luôn."
"Cậu là thai phụ mà, tối không ngủ lại đi nghe radio!" Hướng Hiểu Nguyệt không đồng ý nói.
"Tại nửa đêm tớ đói bụng nên dậy ăn đó mà!" Nhậm Hân Hân nói, "Tớ cảm thấy sau này tớ sẽ trở thành người phụ nữ ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn."
"Cậu nói gì kì vậy!" Hướng Hiểu Nguyệt mắng.
"Tớ không định kết hôn, có con ở với tớ là được." Nhậm Hân Hân nói, "Lúc tớ chia tay với Lục Hiên nếu không có hai cậu thì tớ chưa chắc có đủ dũng khí. Vậy nên lời hôm qua cậu nói chắc chắn sẽ ủng hộ được cô gái đó!"
"Cô gái nào?" Hướng Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói.
"Tớ cũng nghĩ vậy!" Vu Động gật đầu đồng ý.
"Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?" Hướng Hiểu Nguyệt có cảm giác bị xa lánh nên muốn tiếp tục truy vấn thì bỗng nhiên tiếng điện thoại của Vu Đông vang lên.
Vu Đông vừa thấy, Thiệu Nhất Phàm? Cô nghi hoặc nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Vu Đông phải không, cô đang ở đâu?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.
"Anh tìm tôi?" Vu Đông hỏi.
"Đúng vậy, Hạ Phong gửi đồ về nên bảo tôi đưa qua cho cô." Thiệu Nhất Phàm mới đi lấy đồ về từ sân bay.
Hạ Phong? Vu Đông báo địa chỉ cho Thiệu Nhất Phàm.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Thiệu Nhất Phàm đã khiêng một cái thùng lớn đi vào cửa văn phòng.
"Đây, tất cả đều ở đây!" Thiệu Nhất Phàm chạy hết một buổi sáng nên mệt mỏi muốn ૮ɦếƭ.
"Bác sĩ Thiệu uống nước." Nhậm Hân Hân rót một ly nước cho Thiệu Nhất Phàm.
"Cám ơn!" Thiệu Nhất Phàm cười nhận lấy rồi bỗng nhiên nhìn bụng Nhậm Hân Hân một cái. Sao mới nửa tháng không gặp mà đã mập lên như vậy? Không đúng, quần áo này giống đồ của thai phụ lắm!
"Cô... cô mang thai?" Thiệu Nhất Phàm không tin tưởng được nói.
"Đúng vậy!" Nhậm Hân Hân cười nói.
"À... Vậy chúc mừng nhé!" Tim Thiệu Nhất Phàm đã nát rồi. Làm không công đó bởi vì danh hoa đã có chủ rồi.
"Đây là đồ người chồng cậu nhặt được gửi về à?" Hướng Hiểu Nguyệt tò mò đánh giá cái thùng.
Nhặt được? Thiệu Nhất Phàm nhướng mày.
"Cậu nói bậy gì vậy!" Nhậm Hân Hân tức giận trừng mắt nhìn Hướng Hiểu Nguyệt rồi nói, "Nhặt được gì chứ, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên!"
Hướng Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, bên cạnh vẫn còn người ngoài đó. Vì vậy nhanh chóng sửa lời: "Nhưng Hạ Phong làm người không tệ đó. Lần trước cậu uống say quên gửi tin nhắn báo bình an thì hắn gọi liên tục cho cậu, xong lại còn nhờ bác sĩ Thiệu đi tìm cậu vào lúc nửa đêm. Lần này đi Mỹ còn biết gửi quà về cho cậu."
Lúc này Vu Đông đang dùng kéo mở thùng ra, bên trong thứ gì cũng có.
"Bánh quy, chocolate, vớ, ly, 乃út, mặt nạ, ..." Hướng Hiểu Nguyệt không biết nói gì luôn, "Mấy thứ này siêu thị nhập khẩu đều có mà, cần gì mua từ Mỹ gửi về?"
"Chắc ở Mỹ mua rẻ hơn." Nhậm Hân Hân tìm một lý do.
"Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?" Hướng Hiểu Nguyệt ghét bỏ nói.
Thiệu Nhất Phàm cũng được mở rộng tầm mắt. Hắn phí hết bao nhiêu sức lực cuối cùng lại là đống đồ ăn cộng vật dụng hằng ngày?
"Là tớ bảo anh ấy mua!" Vu Đông bỗng nhiên nói.
"Cậu bảo hắn mua? Cậu bảo hắn mua đống này làm gì?" Hướng Hiểu Nguyệt khó hiểu nói.
"Không biết. Chỉ muốn anh ấy mua cho tớ." Vu Đông vừa nói vừa mở cái bao nhỏ ra, bên trong là một cái túi xách màu đen quen thuộc của nữ.
"Ôi trời! Đây là khoản mới nhất năm nay của Prada. Trong nước vẫn chưa bán đâu đó!" Hướng Hiểu Nguyệt giật lấy túi nói, "Thứ này cũng là cậu bảo hắn mua?"
"Tớ chỉ nói mua túi xách chứ không nói rõ là nhãn hiệu nào."
"Người đàn ông chịu tiêu tiền vì phụ nữ chưa chắc là người đàn ông tốt nhưng ít nhất đó là bước đầu tiên để trở thành người đàn ông tốt." Hướng Hiểu Nguyệt bình luận.
Thiệu Nhất Phàm ngồi một bên yên lặng uống nước, rất thức thời không nói gì.
"Chừng nào Hạ Phong về thế?" Nhậm Hân Hân đột nhiên hỏi.
"Thời gian cụ thể thì tớ không biết nhưng anh ấy nói đi Mỹ ba tháng." Vu Đông nói.
"Cuối tháng sau, trước hoặc sau Giáng Sinh." Thiệu Nhất Phàm nói.
"Được, đợi Hạ Phong về thì đưa hắn đến cho bọn tớ nhìn thử. Tớ và Hân Hân đánh giá cho cậu." Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt ngạo kiều* nói.
(*ngạo kiều: do xấu hổ nên ra vẻ cao ngạo, nghĩ một đằng nói một nẻo)
"Cậu có đánh giá hay không thì tớ cũng đã kết hôn rồi?" Vu Đông cười nói.
"Cậu có ý gì hả?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
"Người của tớ mấy cậu không được ăn Hi*p!"
Vu Đông mới nói xong câu đó thì Thiệu Nhất Phàm đang uống nước liền phun hết ra ngoài.
Ba người đều nhìn qua Thiệu Nhất Phàm. Thiệu Nhất Phàm nhanh chóng đặt ly lên rồi nói: "Đồ đã đưa đến rồi. Tôi có việc ở bệnh viện nên đi trước nhé!"
"Được rồi, làm phiền anh quá!" Vu Đông nói.
Thiệu Nhất Phàm vừa lên xe thì không chờ nổi mà gọi điện thoại cho Hạ Phong.
Hạ Phong đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tâm trạng cực kì không tốt nên buồn bực nói: "Thiệu Nhất Phàm, cậu nhìn thử coi bây giờ là mấy giờ hả?"
"Hai giờ chiều!" Thiệu Nhất Phàm bị hỏi thì sửng sốt rồi cười mỉa nói: "À, tớ quên vụ sai giờ."
"Cậu có chuyện gì?"
"Tớ đã mang đồ qua cho Vu Đông."
"Ừ, về nước tớ sẽ mời cậu đi ăn cơm."
"Tớ gọi điện đến không phải để nói chuyện ăn cơm." Thiệu Nhất Phàm cười đê tiện, "Lúc nãy bạn Vu Đông nói chừng nào cậu về nước thì phải gặp cậu một lần, chắc chắn là muốn khảo nghiệm cậu đó!"
"Ừ?"
"Cậu đoán thử xem Vu Đông nói gì?" Thiệu Nhất Phàm cười hớn hở nói, "Người của tớ mấy cậu không được ăn Hi*p! Rất có khí phách đúng không!"
"Nói xong rồi?"
"A!"
Hạ Phong dứt khoát nhanh chóng cúp điện thoại.
Cầm di động dựa vào đầu giường, Hạ Phong nhịn không được phải bật cười.
Sự trùng hợp tốt đẹp nhất trên thế giới đại khái là lúc anh bắt đầu muốn thích em thì em cũng đang cố gắng thích anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc