Lại một Tết âm lịch nữa đến.
Bởi vì đây là dự án quan trọng trong nước, nên có thêm mấy đồng nghiệp ở lại Bắc Kinh tăng ca với Trần Uyển. Hôm nay là giao thừa, một lão đồng nghiệp tham ăn nói: “Aiz, gần ngõ Đồng La Cổ có mở một quán cơm gia đình Hồ Nan, tuy vị trí hơi xa, nhưng tôi từng đến đó ăn một lần, ngon lắm. Cho nên năm nay ăn cơm tất niên, tôi quyết định đến đó. Tối mai cũng không cần lo về muộn.”
“Tôi cũng từng ăn ở đó một lần.” Một đồng nghiệp nữ nói, “Món ăn có tiếng nhất là cá đúng không? Ông chủ còn rất đẹp trai nữa chứ.”
Có người nói: “Trần Uyển không phải là người Hồ Nam sao, cho cô ấy đi ăn thử xem có chính tông không.”
Tối hôm sau, mọi người đến quán ăn. Hai bên cửa treo đèn Ⱡồ₦g màu đỏ, bên trong có bồn cây xanh, có rất nhiều khách, có thể thấy được việc buôn bán khá tốt.
“Quán ăn Đạm Đài” Người đồng nghiệp đọc tên.
Quán ăn này cải tạo từ nhà dân, có chút phong tình của cổ trấn Vân Nam. Ở Bắc Kinh quả là một phong cách riêng. Mọi người ngồi xuống, gọi mấy món, không ngừng khen.
Có người nhắc đến ông chủ nhà hàng: “So với bên ngõ Đồng La Cổ thì tốt hơn. Nghe nói ông chủ là người Hồ Nam, dồn hết tất cả tài sản thuê chỗ này, làm ăn rất thịnh vượng.”
“Đúng là có quyết đoán, còn đẹp trai nữa, có phẩm vị, chắc chắn bà xã của anh ta hạnh phúc lắm!” Có đồng nghiệp nữ cảm thán.
“Có phải trong đám đồng nghiệp chúng ta chỉ còn mỗi Trần Uyển độc thân?” Có người ồn ào, “Hay là mỹ nữ thử bắt lấy ông chủ nhà hàng này xem, cũng thích hợp lắm đấy nha!”
Mọi người cười to, Trần Uyển cũng cười: “Tôi không có hứng thú với chủ nhà hàng.”
Lúc này món cá chính được mang lên. Sau khi ăn mọi người đều tấm tắc khen ngợi. Trần Uyển cũng gắp ăn, vừa ăn một miếng, sững người. Sau đó mọi người nói gì đều không lọt vào tai. Cô cẩn thận nhai từng miếng một, lại ngẩng đầu nhìn biển hiệu ở cửa, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Ông chủ đến kìa!” Có người nói.
Trần Uyển ngẩng đầu, đồng nghiệp nữ bên cạnh thấp giọng: “Ơ, không phải là anh chàng ưa nhìn kia sao… À, anh chàng này… cũng đầy đặn quá.”
Là một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, dáng người trung bình, người hơi đầy đặn, không đẹp trai cho lắm, nhưng luôn hớn hở, vẻ mặt tươi cười bưng rượu mời khách.
Lúc này tim Trần Uyển mới trùng xuống.
Ông chủ nhanh chóng đến bàn bọn họ, cười hì hì, nói mấy câu chúc mừng. Tất cả mọi người đứng lên chạm cốc với anh ta.
Trần Uyển đột nhiên cảm thấy anh ta hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Khi ánh mắt ông chủ nhìn cô cũng hơi sửng sốt, cẩn thận quan sát mấy lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: “Tôi còn có chút việc, mọi người ăn từ từ.” Xoay người rời đi.
Mọi người cũng không để trong lòng, đều cười nhạo người đồng nghiệp từng khen ông chủ dễ nhìn, Người đồng nghiệp kia cũng không chịu thua, “Không phải đâu, lần trước tôi đến ăn cơm ông chủ thật sự rất tuấn tú mà, hôm nay sao lại đổi người chứ. Aiz, tôi biết rồi, chắc chắn là có hai ông chủ hùn vốn rồi…”
Trần Uyển đột nhiên nhớ ra đã gặp ông chủ kia ở đâu.
Cô ngẩng đầu, nhìn dưới cửa hiên trong sân có người đi ra. Anh cũng mặc áo khoác đen giống như Minh Thụy, tóc cắt rất ngắn, khuôn mặt sắc nét, cầm một chai rượu đi về phía bên này.
Trần Uyển không dám nhìn anh, trong lòng cô lo sợ không yên cúi đầu.
Anh đi đến bàn này, để chai rượu xuống, “Cám ơn mọi người đã chiếu cố việc làm ăn của tiệm. Tôi là ông chủ Minh Đạm, vừa rồi là anh họ Minh Thụy của tôi. Tôi cũng kính mọi người một ly, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Tất cả mọi người đều đứng lên, cười nói ông chủ quá khách sáo, cũng chúc cửa hàng làm ăn phát đạt. Minh Đạm chạm cốc với từng người, đến lượt Trần Uyển, cô ngẩng đầu.
Minh Đạm nói: “Năm mới vui vẻ, công việc thuận lợi.”
Trần Uyển đáp: “Năm mới vui vẻ, làm ăn thịnh vượng.”
Hai người đều uống cạn ly.
Bàn bên cạnh có không ít người nhìn qua, chờ Minh Đạm đến kính rượu. Ai ngờ anh uống xong bàn này lại xoay người rời đi, trở về buồng trong.
Người đồng nghiệp nữ nghi hoặc: “Aiz, sao ông chủ đẹp trai chỉ mời rượu mỗi bàn chúng ta thế này?”
“Chẳng lẽ hôm nay chúng ta là bàn may mắn sao?”
Chỉ có mình Trần Uyển ăn đồ không còn tí khẩu vị nào.
Sau khi ăn xong, một đồng nghiệp đi tính tiền, lúc quay lại vẻ mặt càng thêm hưng phấn kì quái, “Này! Bọn họ miễn phí cho bàn chúng ta, bảo ông chủ nhỏ dặn không cần phải thanh toán.”
“Ông chủ nhỏ là ai thế?”
“Chính là người ưa nhìn kia ấy.”
Mặc dù mọi người cảm thấy kì quái, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân. Ra khỏi nhà hàng đều tự lái xe hoặc gọi taxi về. Có người tiện đường muốn đưa Trần Uyển về nhà thì cô lại từ chối: “Mọi người đi trước đi, tôi còn có hẹn với bạn, sẽ về sau.”
Cửa nhà hàng cuối cùng cũng im lặng. Trần Uyển đứng yên rất lâu, lại đi vào. Nhân viên phục vụ nhìn thấy cô hơi sửng sốt. Cô đi thẳng về phía sân sau. Có người muốn ngăn, lại bị Minh Thụy thấy, phất tay ra hiệu không cần, nhìn thấy cô, khẽ ho mấy tiếng,
Phía sau rất nhỏ, cũng rất cũ. Minh Đạm ngồi trong phòng, cửa mở, anh đốt một chậu than trước mặt, trên người mặc áo len dày, đang sưởi ấm. Bên cạnh có chiếc bàn nhỏ, đặt rượu và thức ăn, đang uống một mình.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Trần Uyển đi qua, hỏi: “Sao anh lại đến Bắc Kinh?”
Minh Đạm rót một chén rượu, nhấp môi, đáp: “Sao anh không thể tới Bắc Kinh chứ?”
Trần Uyển lại hỏi: “Bạn gái anh đâu?”
Anh lại rót rượu, im lặng, uống cạn.
“Sao lại suýt chút nữa sa đọa?” Minh Đạm hỏi.
Trần Uyển hơi sửng sốt, “Không có gì, chỉ là từ chối một số người, một số việc thôi.”
“Uống không?” Anh hỏi.
Trần Uyển: “Có.” Ngồi xuống đối diện anh, anh lấy chén, rót đầy cho cô. Trần Uyển quan sát xung quanh, đây là căn phòng nhỏ nhất, chỉ có một chiếc giường đơn, bên trên đặt chiếc chăn, có thiết bị sưởi cũng không ấm được. Bên giường chỉ có một đôi dép lê nam. Bên cạnh giá áo phơi mấy bộ của anh. Tuy cửa hàng phía trước náo nhiệt ngăn nắp, nhưng con người ở phía sau là điển hình cho cuộc sống phiêu bạt.
Minh Đạm: “Cạn chén.”
Trần Uyển giơ chén rượu lên, lại nhớ đến khi ở trên thuyền nhỏ hai người cũng vây quanh bếp lò vui đùa. Khi đó anh ôm cô, hôn cô, trêu chọc cô, dỗ dành cô.
“Sao đã đi rồi còn quay lại?” Minh Đạm hỏi.
Cổ họng Trần Uyển hơi khô, hơ hai tay, “Đến nhìn anh.”
Minh Đạm đã hơi ngà ngà say, hai má ửng đỏ. Anh ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hỏi: “Bạn trai đâu?”
Trần Uyển đáp: “Không có. Vẫn luôn không có.”
Minh Đạm im lặng một lát, mỉm cười: “Trần Uyển, anh vốn tính đợi nhà hàng ổn định sẽ đi tìm em, chính là sau Tết âm lịch ấy. Không nghĩ tới em lại tìm được anh trước.”
Trần Uyển bật khóc.
Trên bầu trời tuyết rơi xuống nhanh chóng tạo thành một lớp. Tiếng chuông vang lên trong đêm khuya, mọi người ở đằng trước sôi nổi reo hò.
Mnh Đạm cầm tay Trần Uyển.
Mọi người đều nói chân trời góc biển có hạn.
Còn trong lòng cô trên mặt nước xanh biếc luôn có con thuyền nhỏ cập bến.
Chỉ có tương tư là vô hạn.