Đánh một trận bóng quá dễ dàng như thế khiến Bảo Nhi thấy toàn thân như được thư giãn.
Ngược lại Bình An mặt lại lo lắng: "Bảo Nhi, mới vừa rồi cậu không bị sao chứ, quả bóng kia có đánh trúng người cậu không vậy, ngàn vạn lần cậu đừng có cố chịu đựng một mình."
"Không đau, thật một chút cũng không đau." Bảo Nhi cười lắc đầu nói.
Hoạt đọng thi đấu Tennis kết thúc, trời cũng đã sẩm tối, ánh đèn cũng đã được bật sáng rực từ sân Tennis ra tới ngoài cổng trường, Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, cô tự nhiên không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, tại sao lại có thể như thế?
"Bình An, chờ tôi một chút." bước chân của Bảo Nhi ngừng lại, cảm nhận được có người đi xung quanhn mình, nhưng mà cô lại không nhìn thấy gì, tâm tình cô vô cùng khẩn trương tay vung loạn lên, cho tới khi có một cánh tay bắt láy tay cô thì cô mới dừng lại.
"Thế nào?" Bình An lo lắng nhìn Bảo Nhi hỏi.
"Tôi, tôi giống như cái gì cũng không nhìn thấy nữa rồi." Bảo Nhi mở to mắt nhìn bốn phía trước mặt, cô chỉ thấy một màu đen u ám.
"Có phải là do vừa chơi bóng bị thương không, tớ đưa cậu tới bệnh viện." Bình An so Bảo Nhi còn gấp gáp hơn.
Cũng không để ý tới ánh mắt bát quái của bạn học xung quanh, Bình An dìu Bảo Nhi đi ra cổng trường.
Tài xế nhà hắn đã chờ sẵn ngoài cổng.
Bình An lên xe trước, cậu đỡ Bảo Nhi đứng cạnh cửa xe, sau khi lên xe cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng đỡ cô lên, nhưng Bảo Nhi không quen bước hụt chân vấp một cái liền ngã, vừa tầm ngã đúng vào ghế, Bình An vội vàng lao tới đỡ cô, vì vậy tay chân cậu bỗng trở nên luống cuống.
"Khá hơn chút nào không? Ngoài việc không nhìn thấy, cậu có còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không." Bình An không để ý tới mắt kính của mình sắp rơi, xoa xoa nhẹ nhàng cánh tay và bả vai cho Bảo Nhi chỉ sợ cô ngã có bị đau ở đâu không.
Bảo Nhi lắc đầu một cái, bên trong xe có ánh đèn, cô mơ hồ nhìn thấy một chút xíu, mặc dù tất cả chỉ mờ mờ ảo ảo.
Đến bệnh viện, Lạc gia là một gia đình rất có tiếng tăm, ngay cả vienj trưởng cũng đã ra tận cửa nghênh đón rồi tự mình đưa Bảo Nhi đi kiểm tra.
Kiểm tra xong cũng không có vấn đề gì, chỉ nói có thể do Bảo Nhi bị thiếu máu nên có thể có triệu chứng như vậy, mà cũng có thể là bệnh quáng gà cấp tính mà thôi.
Bởi vì trong bệnh viện đèn bật sáng ngời, nên Bảo Nhi nhìn mọi vật rất rõ ràng, chỉ những khi nào đi đến nơi nào hơi tối cô lại không thể nhìn thấy rõ tất cả đều mơ hồ.
Tịch Nhan chờ Bảo Nhi về nhà muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng đợi thạt lâu mà cũng không thấy bóng dáng cô đâu bèn gọi điện cho cô, không ngờ tới lại biết được tin cô đang ở bệnh viện, liền ngay lập tức lao tới như một cơn gió.
Thân là Vampire, Tịch Nhan rất ít khi tới bệnh viện, vì ở nơi đây lúc nào cũng nồng nặc mùi máu tanh bọn họ rất khó khống chế mình. Hơn nữa bệnh viện khắp nơi đều có dấu thập tự đỏ tươi khiến cho bọn họ không hề thoải mái chút nào, nhưng vào thời khắc này Tịch Nhan không hề do dự chạy một mạch tới thẳng đây.
Chỉ là hắn thật vất vả mới phân biệt được mùi của Bảo Nhi, không nghĩ tới lúc đẩy cửa đi vào, nhìn qua cánh cửa thủy tinh thấy một chàng thanh niên đang ngồi trước mặt Bảo Nhi bóc quýt cho cô, hai người cười cười nói nói rất thân mật rất ấm áp.
Chẳng biết tại sao Tịch Nhan không muốn đi vào, lại xoay người đi gặp bác sĩ, nghe bác sĩ nói cô có khả năng bị bệnh quáng gà cấp tính đầu óc Tịch Nhan oành một tiếng như muốn nổ tung.
Bệnh quáng gà?
Nhất định là do lần trước truyền máu có vấn đề.
Máu Vampire rất lạnh lẽo, người bình thường căn bản không chịu nổi, may nhờ Bảo Nhi trước đó đã ăn thánh dược do lão quản gia bí mật bào chế, hai cái khắc chế lẫn nhau đạt tới một mức thăng bằng khiến cho cô có thể còn sống, nhưng hôm nay thân thể cô lại xảy ra thay đổi lớn như thế.
Cô cũng dần dần có chút điểm đặc biệt như Vampire, ví như không thích ánh nắng mặt trời, da trở nên trắng nhợt nhạt, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhất là lúc tới gần người khác sẽ có cảm giác đói bụng, lúc nhìn người khác thì nhìn tới cái cổ đầu tiên. . . . . . Dĩ nhiên buổi trưa cô có ăn tỏi giã với cải trắng cũng không có vấn đề, sẽ không đột nhiên liền biến thành con dơi bay đi, còn có hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện bệnh quáng gà cấp tính.
Tin này khiến Tịch Nhan rất khổ sở, hắn hiểu rất rõ một Vampire lại bị mắc bệnh quáng gà là một loại đau khổ tột cùng như thế nào, thế giới của hắn đến nửa bước cũng khó đi.
Hắn đứng ở trên sân thượng của bệnh viện, tầng 28, mặc cho những cơn gió tạt vào người, trong lòng hắn bây giờ thật sự không hy vọng Bảo Nhi cũng sẽ phải trải qua một cuộc sống như vậy. Trong bóng đêm, Tịch Nhan lần đầu tiên ở thế giới loài người biến thân thành một con dơi bay trở về biệt thự, hắn ghét hình dạng này của chính mình, chỉ có thể biến thành con dơi lúc ấy hắn không cần dựa vào đôi mắt mới có thể về nhà, bởi vì con dơi chỉ cần dựa vào cảm giác để trở về.
Trong biệt thự.
Abe đang cắt tóc cho lão quản gia.
"Cậu có biết Trương Tín Triết không? Cậu cắt giúp ta giống như hắn là được rồi, đừng quá sức tưởng tượng." Lão quản gia vung tay múa chân nói.
"Không được, tóc của người cũng đã rụng gần hết rồi, nếu cắt theo kiểu đó sẽ biến thành Địa Trung Hải, ở giữa sẽ hở ra một mảng lớn, không được." Abe bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhưng Vương Quyên nói thần tượng cô ấy thích nhất là A Triết, không phải Châu Nhuận Phát." Mặt lão quản gia lập tức nặng trịch, miệng không ngớt phàn nàn.
"Không có việc gì, tôi có thể làm cho người một kiểu tóc khác, tuyệt đối so với kiểu tóc của tiểu Trương còn đẹp trai hơn." Abe rất tự tin.
Lão quản gia thật cao hứng, tựa như đã tưởng tượng thấy mình đẹp trai giống như Trương Tín Triết, đang cùng Vương Quyên 62 tuổi nhảy múa trong bữa tiệc sinh nhật, hắn còn hắng giọng cất tiếng hát: "Thế nào nhẫn tâm trách ngươi phạm sai lầm, là ta cho ngươi tự do qua hỏa, để cho ngươi hơn tịch mịch. . . . . ."
Abe vô cùng lưu loát không biết lấy từ nơi nào được một đống tóc, rất có kiên nhẫn dán từng chút từng chút lên đầu lão, tốc độ cực nhanh, mắt thấy đã dán được gần xong phân nửa da đầu rồi, bất chợt một con dơi lao qua cửa sổ mà vào.
Đang lấy tóc tay Abe run lên, trong nháy mắt lôi theo một mảng tóc lớn khiến lão quản gia gào khóc gọi lớn.
"Người nào , sao không lễ phép như vậy, đi bộ không đi cửa chính lại chạy từ cửa sổ vào." Lão quản gia tức giận mắng.
Con dơi dừng ở trên mặt đất vỗ cánh bành bạch, biến thân thành người, Tịch Nhan đầu tóc rối bời đứng thẳng dậy, mặt tái xanh nói: “Bảo Nhi bị mắc bệnh quáng gà.”
Lão quản gia khẽ run rẩy, tới, tới, rốt cuộc đã tới. Là lão đã biết, sẽ có một ngày như thế, tùy tiện làm thí nghiệm là sẽ gặp báo ứng .
"Cái đó, cái đó, Tịch Nhan, ta bỗng nhiên có chút việc gấp, ta đi trước." Lão quản gia không thèm để ý tóc mới làm được một nửa, vội vàng đứng lên tìm đường chạy,hành động linh hoạt như một con sóc muốn bắt lão lại cũng không phải là dễ.
Lão quả quyết trở về phòng, xem ra là muốn cài lại một mật mã mới để đảm bảo an toàn.
Tịch Nhan đối với thái độ không chịu trách nhiệm của lão quản gia cũng đã hết ý kiến, mỗi lần có chuyện xảy ra lão dều đi bế quan, lần trước cũng như vậy, lão dây dưa tình cảm với hai bà lão, két quả kiến cho người ta đến làm ầm ĩ trước cửa nhà, lão quản gia không chịu trách nhiệm nhanh chân tránh trong quan tài bế quan.
Abe mặt thuần khiết cầm nắm tóc vò qua vò lại, ngoan ngoãn nói: "Chuyện không liên quan đến tôi, anh khiến cho tôi đi làm thầy giáo cho những kẻ có trình độ thông minh thấp kém kia, tôi cũng đã rất uất ức rồi. . . . . ."
Tịch Nhan yên lặng xoay người, thôi đành, hắn đi tới nhà bếp cầm lấy một củ cà rốt, lại lần nữa đi tới bệnh viện.
Bệnh viện, ở một phòng chăm sóc đặc biệt có một cậu bé nằm một mình trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ : “ Nếu như thực sự có thiên sứ thì tốt biết bao.”
Lúc này ngoài cửa sổ chợt có một con dơi màu đen bay qua, trông nó có vẻ hơi lảo đảo, phía dưới con dơi có cắp theo một túi cà rốt to, cậu bé đang lúc cầu nguyện nhìn thấy hình ảnh này cảm thấy thật hạnh phúc, thì ra là có thiên sứ thật, thật đáng yêu, thiên sứ còn có thể ăn cà rốt, cậu bé nghĩ tới ngày mai nhất định phải ăn cà rốt, nói không chừng ăn cà rốt thân thể sẽ khỏe mạnh hơn, như vậy sang năm là có thể đi học cùng em gái rồi.
. . . . . .
Tịch Nhan bay thẳng tới sân thượng của bệnh viện. Lúc đáp xuống hắn liền biến thân thành người, sau đó bước nhanh xuống phòng bệnh của Bảo Nhi, lần này hắn không có do dự, trực tiếp đi vào, đem cà rốt đưa cho Bảo Nhi nói: "Ăn."
Bình An ngược lại có chút gò bó đứng lên, người thanh niên này khí thế rất mạnh, khiến cho cậu cảm thấy rất không thoải mái.
"Tôi tên là Lạc Bình An, anh chắn là Tịch Nhan." Cũng chỉ là căng thẳng một chút sau đó Bình An liền thoải mái đưa tay ra chào hỏi.
Tịch Nhan không hề đưa tay ra đáp lại, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Bình An một cái, hắn không thích tên này, trông mặt ngoài rất nhu nhược nhưng ánh mắt kia lại làm cho người ta cảm thấy đó là một người rất cố chấp và kiên cường, chính điều này khiến cho hắn cảm thấy không thích Bình An.
Bảo Nhi ngây ngốc nhận lấy cà rốt, đây không phải là bảo bối của Tịch Nhan sao, sao lại đưa cho mình nhỉ?
"Thật xin lỗi, anh bị bẹnh quáng gà chắc là anh đã lây sang cho em." Tịch Nhan nhìn thấy Bảo Nhi không chịu ăn đành phải lên tiếng giải thích: "Ăn cái này, có thể đỡ hơn được một chút, em ăn vào có thể nhìn thấy được một lúc."
Bình An nghe được ăn cà rốt có tác dụng như vậy cậu thật cao hứng, nhà cậu trồng rất nhiều.
Không có vấn đề gì lớn cho nên Bảo Nhi được phép về nhà.
Bình An nhất định không chịu đi cùng.
Tịch Nhan dắt tay Bảo Nhi đi trên đường.
Trong đêm tối, khắp nơi bị bao phủ bởi bóng đêm, bọn họ cũng không thể nhìn thấy, hai người dựa vào nhau bước đi về phía trước, Bình An đứng ở trước cổng bệnh viện, nhìn thật lâu, cho tới khi không còn nhìn thấy bong dáng của TỊch Nhan và Bảo Nhi mới chịu rời đi.
Bảo Nhi lấy ra một cây cà rốt gặm một cái: "Sáng một chút."
Lại gặm một cái: "Quả nhiên, lại sáng lên một chút rồi. Khó trách anh cả ngày đều ăn cái này."
Tịch Nhan không có lên tiếng, yên lặng lấy ra một cây cà rốt, cũng gặm một cái: "Rắc rắc."
Trong đêm tối, hai người cùng nhau cắn, âm thanh "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc", tựa hồ đặc biệt thanh thúy.
Tịch Nhan chợt mở miệng nói: "Có em ở bên cạnh, bóng đêm không còn là điều đáng sợ nữa.”