Bình An thấy Bảo Nhi bước xuống từ trên xe, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng trong nháy mắt lại trở lại bình thường.
"Tớ mang cho cậu cà rốt." Hắn đưa cho cô một gói được bọc kỹ, bên trong có một tá cà rốt tươi rói được xếp thật chỉnh tề, được buộc lại bằng dây cỏ.
"Cám ơn Bình An." Bảo Nhi nhận lấy cà rốt, thấy Tịch Nhan vẫn chưa lái xe đi, liền kêu Bình An đợi mình một chút.
Cô chạy lại, gõ cửa xe, đưa cà rốt cho Tịch Nhan nói: “Cà rốt mới nhổ đấy, em vào học đây."
Nói xong cô cũng đã vội chạy vào rồi.
Tịch Nhan nhìn cửa xe mở ra, trong chớp nhoáng ấy có ánh mặt trời rọi thẳng vào trong xe, rất chói mắt, nhưng khi cửa xe khép lại thì nụ cười của cô cũng không còn, chỉ còn lại gói quà này thôi.
Có lẽ tình cảm là rất phức tạp, giống như hắn lúc này sẽ bởi vì cô mà mạo hiểm ra ngoài khi mặt trời lên. Trong lòng hắn rất khổ sở vì đợi tin nhắn trả lời của cô suốt cả đêm, nhưng từ lúc ôm cô vào lòng hắn luôn thấy mùi hoa bay khắp không gian, hắn lại cảm thấy thật mãn nguyện.
Tựa như chàng thanh niên kia, dưới ánh mặt trời hắn luôn tươi cười nhưng Tịch Nhan lại nhìn thấy sự đau thương mất mát trong đáy mắt hắn.
Bình An chỉ nhìn lướt qua chiếc xe của Tịch Nhan, liền lấy lại bình tĩnh, nhìn Bảo Nhi chạy trở lại, cười nói: "Tớ cứ nghĩ là cậu thích ăn cà rốt."
"Không phải, là Tịch Nhan, hắn bị bệnh quáng gà, phải ăn nhiều cà rốt. Cám ơn Bình An, nếu không có cậu, tôi không biết phải đi đâu mới tìm được loại cà rốt tốt như vậy, vì hắn rất kỹ tính , thật may là có cậu." Bảo Nhi hết sức chân thành nói cám ơn.
"Không cần, có thể giúp được cho cậu tớ đã cảm thấy rất vui rồi, đúng rồi đề cương vật lý ngày hôm qua tớ đưa cậu đã xem chưa? Có chỗ nào không hiểu không?" Bình An đưa tay đẩy mắt lính theo thói quen hỏi.
"Còn chưa xem, tối hôm qua tôi chưa kịp nhìn, buổi trưa tôi sẽ tìm cậu vậy, đúng rồi, Bình An ngày hôm qua tôi đi xem phim rồi, Resident Evil, hay cực kỳ, Elise thật ngầu ." Bảo Nhi hưng phấn nói, một đôi mắt sáng ngời, thật là ước ao mình cũng có thể trở thành một nữ sinh như vậy.
Bình An cười ngây ngốc đi theo, cúi đầu, lại đẩy mắt kính một cái theo thói quen rồi nói: "Vậy chúng ta lần sau lại đi xem nhé, Resident Evil có rất nhiều tập ."
"Được. Tôi đi trước đây, buổi trưa gặp lại." Cô vừa nói chân đã một đường đi thẳng tới cửa lớp rồi, tay phất phất chào từ biệt Bình An.
Bình An chờ Bảo Nhi đi hẳn vào lớp học mới xoay người rời đi, lại bị mấy người đứng ngăn cản.
Đào Thi Thi mặt giễu cợt nhìn Lạc Bình An: "Chậc chậc, người ta đã có trai đẹp bao nuôi rồi, có người còn rất là vui vẻ đi theo, da mặt thật dày."
Mới vừa rồi khuôn mặt vẫn đang mang nụ cười xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy có người chắn trước mặt sự ấm áp dịu dàng của hắn vụt biến mất, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Đào Thi Thi rồi xoay người đi.
Đào Thi Thi ở phía sau tức giận dậm chân, tại sao lại như vậy, cái con mọt sách này biết rất rõ Đào Bảo Nhi cùng cái tên đẹp trai kia ở cùng một chỗ, hôm qua cũng đã nhìn thấy tận mắt rồi nhưng vẫn vui vẻ làm cái đuôi sau lưng cái con tiện nhân kia.
Hoàng Lệ Hoa kéo kéo cánh tay Đào Thi Thi nói: "Thi Thi, nhanh lên một chút, đi học mau không tới trễ bây giờ."
Đào Thi Thi lúc ấy mới phẫn hận quay đầu lại, không nhìn con mọt sách Lạc Bình An nữa, ra vẻ cao ngạo đi vào lớp học, đi thẳng tới trước mặt Bảo Nhi nói : “ Cha bảo tao hôm nay tới nhắc mày, tối nay đúng 7h phải có mặt."
Đào Thi Thi nói xong, cũng không quản Đào Bảo Nhi có đồng ý hay không, quay đầu bước đi. Trong lòng hả hê nghĩ, buổi tối ba hẹn Doãn gia buổi tối 6h ăn cơm, mình khiến Đào Bảo Nhi 7h mới tới, đến lúc đó ba sẽ lại nổi cơn tức giận, cái gì vì trong nhà buôn bán đang thua lỗ cho nên bữa cơm này phải dienx ra suôn sẻ, cô mới không thềm tin, nhất định là do Đào Bảo Nhi đã giở trò gì đó lừa anh Doãn Thiên mà thôi.
Buổi trưa, Bảo Nhi theo thường lệ cùng ăn cơm với Lạc Bình An, sau khi ăn xong lại cùng nhau làm lại mấy đề vật lý.
Hai người ngồi chung một cái bàn, Bảo Nhi làm bài có gì không hiểu lại quay sang hỏi Bình An, còn Bình An thì chăm chú đọc sách hướng dẫn gieo trồng các giống cây mới. Không có điện ảnh, không có âm nhạc, không có cà phê, không có thịt bò bít tết, trong phòng học chỉ có tiếng quạt kêu ken két ken két, và tiếng gió lặng lẽ thổi qua các cành cây ngoài cửa sổ, nhiều năm sau không biết bọn họ có thể nhớ tới lúc này hay không.
Bình An cố gắng đọc một lúc thì thấy không thể tập trung,tối hôm qua hắn ngủ không được ngon giấc, vì vậy liền nằm gục ở trên bàn ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên nói Bảo Nhi có chỗ nào chưa hiểu nhớ gọi hắn dậy.
Bảo Nhi vùi đầu làm bài tập, không nhìn, cũng chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.
Phòng học rất an tĩnh, cách trình bày bài giải cùng đáp án của Bình An rất đễ hiểu, Bảo Nhi làm hơn một giờ mới xong so ra cũng không sai biệt nhiều lắm.
Cô ngẩng đầu định đứng dậy cho dãn gân cốt một chút, thì thấy Bình An đã ngủ thi*p đi ở bên cạnh, khuôn mặt đỏ hồng, đôi môi cũng hồng hồng, mắt kính cũng không bỏ ra hằn lên trên sống mũi.
Cô nghĩ muốn nhẹ nhàng giúp hắn lấy mắt kính xuống, lúc này điện thoại di động chợt rung nhẹ một cái.
Bảo Nhi lại rụt tay trở về, móc điện thoại di động ra, là Tịch Nhan nhắn tin: "Buổi trưa tốt lành."
Vốn là Bảo Nhi định không trả lời nhưng lại nhớ tới câu tên kia nói lúc buổi sáng, hắn nói rất rõ ràng là phải nhắn tin trả lời, nhưng là giọng nói có chút là lạ, cô suy nghĩ một chút cũng trả lời một câu: "Buổi trưa tốt, ánh mặt trời rất rực rỡ, đúng là một ngày đẹp trời."
Bình An nằm một bên khẽ hé mắt nhìn lên, hắn lẳng lặng nhìn Bảo Nhi gởi tin nhắn, từ đây nhìn lên thấy gò má cô rất gần, có thể nhìn thấy rõ cả từng cái lông tơ trên khuôn mặt mịn màng của cô, khi Bảo Nhi định gỡ mắt kính xuống cho hắn, thực ra hắn đã tỉnh, hắn rất kích động, nhưng một giây kế tiếp, điện thoại di động lại vang lên khiến hắn có phần thất vọng.
Nhìn nụ cười của Bảo Nhi, Bình An rất muốn biết trong tin nhắn đó viết gì, cô có thể nào sẽ cho hắn biết hay không? Có lẽ không được, bọn họ đã cùng nhau tận hưởng rất nhiều điều tốt đẹp rồi, ít nhất nếu cứ như vậy thì mỗi một ngày trôi qua đối với hắn mà nói đều là một ngày tốt đẹp nhất , hắn lặng lẽ cúi đầu xuống thầm nói: “ Ít nhất là khi được ở bên cạnh cậu tớ đều cảm thấy đó là những ngày vô cùng hạnh phúc.”
Buổi chiều thứ sáu luôn là thời điểm khiến mọi học sinh đều tương đối kích động, dù sao đó cũng là thời điểm mọi người sẽ được nghỉ cuối tuần mà. Bảo Thứ sau khi dọn dẹp sách vở xong liền cũng chuẩn bị để về biệt thự, cô căn bản cũng chưa có ý muốn tham gia cái gì gia yến.
Đào Thi Thi bên kia sau khi đã báo cho Bảo Nhi là 7h, hết giờ học liền cao hứng rủ bạn học cùng đi dạo phố, mẹ vì muốn đền bù cho cô nên đã đồng ý cho cô tự do đi mua sắm một lần, cô cầm thẻ, chuẩn bị cho lần mua sắm đã đời đầu tiên, đồng thời cũng muốn khoe khoang một chút trước mặt các bạn học.
Đồng thời trong lúc đó Đào Khánh Hoa vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao bữa cơm này với Doãn gia rất là quan trọng, nếu có thể thành người nhà, tất nhiên cũng sẽ có nhiều giúp đỡ đối với sự nghiệp của hắn hiện nay. Nghĩ như vậy, nên sau giờ tan học, Khánh Hoa tự mình lái xe tới cổng trường đón con gái lớn.
Quả nhiên thấy Đào Bảo Nhi vẫn là một thân đồng phục học sinh, căn bản không hề có dáng vẻ nào là sẽ tham gia bữa tiệc cả, hắn liền bị chọc tức nói: "Ta đã cho Thi Thi tới nhắn cho con là bữa cơm sẽ bắt đầu lúc 6h tối, con thế mà dám coi như là gió thổi bên tai."
"6h sao?" Đào Bảo Nhi cười cười, trong nháy mắt cũng biết Đào Thi Thi đã có sự tính toán gì rồi.
"Cha, Thi Thi nói là buổi tối 7h, con còn muốn trở về thay quần áo một chút đã." Cô đã không còn ôm một chút hy vọng nào vào người cha này nữa rồi, nhưng Bảo Nhi cũng rất biết trên dưới mà đành nói trái với lương tâm của mình, dù sao cha cô vẫn luôn thích con gái có bộ dạng như thế này mà.
"Nói bậy, Thi Thi làm sao có thể nói như vậy, ta xem con là không muốn đi nên mới mượn Thi Thi làm cái cớ, con bé nói thế nào cũng là em gái con, con có thể nhường nhịn cho nó một chút hay không?" Đào Khánh Hoa vừa nghe Bảo Nhi nói như vậy, thì sự thiên vị thường ngày liền bộc phát.
Bảo Nhi cười cười nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên đầy phong độ trước mặt, thật không hiểu vì sao mẹ lại có thể thích một người như thế này, chẳng nhẽ chỉ vì ngoại hình này thôi sao? Cuộc đời này thật là thị phi vẫn không thể nào phân biệt được rõ ràng mà.
"Tùy cha muốn nghĩ như thế nào cũng được, dù sao thì lời con nói cha cũng chưa bao giờ tin, cha đã nói là con không muốn đi, vậy thì bây giờ con cũng muốn nói luôn cho cha biết là con không muốn đi, buổi tối con còn có việc bận, con đi trước." Bảo Nhi đeo cặp sách lên vai chuẩn bị bước đi.
"Càn rỡ, mày, mày thật làm tao tức ૮ɦếƭ rồi, có đứa con nào lại dám nói chuyện cùng cha nó như mày không hả?" Đào Khánh Hoa bị những lời này làm cho tức giận không nhẹ, giang tay muốn cho Bảo Nhi một cái tát.
Bảo Nhi không có tránh né, một đứa bé có lẽ sẽ tránh né công kích của kẻ địch, nhưng sẽ không tránh né cha của mình.
Đào Khánh Hoa giang tay lên rất thuận, chỉ là cuối cùng không có đánh xuống, không phải vì lương tâm thức tỉnh hay tình thương của cha bộc phát, mà là nghĩ đến buổi tối phải cùng Doãn gia ăn cơm, nếu như đánh xuống khiến mặt Bảo Nhi sưng lên sẽ rất khó coi.
Bên kia, Đào Thi Thi cùng bạn học đã tới một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, khí thế bức người bắt đầu cùng bạn học thi nhau mặc thử quần áo. Bạn học Hoàng Lệ Hoa không ngừng khen Đào Thi Thi mặc y phục đẹp mắt, nhưng tâm tình Đào Thi Thi cũng không khá hơn chút nào, chỉ cần nghĩ tới người tối nay sẽ cùng Doãn Thiên ăn cơm không phải là mình mà lại là con nhóc Bảo Nhi đáng ghét kia thì cô đã không thể kìm nén cơn giận, mẹ còn ngăn cô không cho phép náo, cô liền đem cơn tức này trút xuống những người phục vụ trong cửa hàng.
"Chỗ này của các người cũng là cửa hàng lớn có thương hiệu, thế mà nhìn các mẫu quần áo này, cái váy màu vàng này trông xấu hổ ૮ɦếƭ đi được, đây là mẫu có từ năm ngoái rồi, tôi đã nói với các người là tôi muốn có mẫu mới nhất, mới nhất các người có nghe thủng không hả." Đào Thi Thi nhận lấy ánh mắt khích lệ của bạn học, đảo mắt liền đem nhân viên phục vụ mắng té tát một trận.
Hoàng Lệ Hoa ngồi bên cạnh sắc mặt nhất thời cũng thay đổi, mình vừa khen lấy khen để chiếc váy đó đẹp mắt, chớp mắt Đào Thi Thi liền mắng là nó lỗi mốt, cái này thật giống như đang giang tay tát thẳng vào mặt mình vậy.
Nhân viên phục vụ tưởng rằng đã gặp được khách hàng lớn, ra sức nhẫn nhịn phục vụ hai người, đám nhân viên vội vội vàng vàng đi lấy những bộ y phục khác tới. Có đến hai ba người cùng nhau phục vụ cho Đào Thi Thi thử trang phục, mua quần áo quả nhiên là có thể hóa giải sự buồn bực trong người, Đào Thi Thi nhiệt tình thay quần áo, mặc thử một món đồ mới, rồi lại một món. . . . . . . . cơn giận cũng từ từ bị ném ra sau ót.
Bên này Đào Khánh Hoa vì sự nghiệp, lại nghĩ tới lời khuyên của Tô Cầm trước khi đi, cố nén buồn bực, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với Bảo Nhi: "Doãn bá bá rất thích con, về lễ nghĩa con cũng nên đi gặp mặt ăn một bữa cơm mới phải."
"Cha, người không phải là còn có con gái bảo bối Đào Thi Thi sao? So với con lại càng đáng yêu khéo léo thông minh hơn bội phần, người cứ để cho Thi Thi đi không phải là được rồi sao." Bảo Nhi nhìn cha đã giang tay ra lại vội rụt về, trong lòng lại càng thêm phần khi dễ hắn.
Trước kia hắn chỉ là không hiểu cô nên mới đánh cô, vậy mà hôm nay đột nhiên cảm thấy đứa con gái này cũng có một chút giá trị lợi dụng đã vội vàng quay lại lấy lòng cô, Bảo Nhi cảm thấy buồn nôn, cái người khiến cho cô ghê tởm này thật đáng buồn lại là người thân duy nhất của cô.
"Thi Thi là Thi Thi, ngươi là ngươi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lúc ngươi còn bé không phải ngươi vẫn luôn thích đứa nhỏ Doãn Thiên hay sao?" Đào Khánh Hoa hạ giọng khuyên nhủ.
“Được, con sẽ đi." Đào Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn sự kích động hiện lên khuôn mặt người cha này, nói tiếp: "Chỉ là cha phải đồng ý với con một điều kiện."
"Cái đứa bé này, đi ăn một bữa cơm lại còn phải yêu cầu nhiều như vậy, nói đi." Đào Khánh Hoa sắc mặt đã sa sầm, còn cố gắng nhẫn nại nói.
"Con muốn cha đem toàn bộ chi phiếu cùng thẻ tín dụng của Thi Thi khóa lại hết, bắt đầu ngay từ bây giờ, có thể không?" Bảo Nhi nghiêm túc nói.
"Thi Thi là em gái mày, mày làm chị mà sao lại như thế chứ. Mày. . . . . ." Đào Khánh Hoa còn đang muốn trách mắng, nhưng khi nhìn dáng vẻ của đứa con gái này đang chuẩn bị đi, nghĩ đến nếu mình không đồng ý thì bữa cơm này cũng không thể thành được, đành gật đầu đồng ý, huống chi Thi Thi hàng ngày đều tiết kiệm như vậy, lại là một đứa bé hiểu chuyện cũng chưa bao giờ xài tiền bậy bạ cho nên bây giờ nếu có bị ngừng chắc chắn là cũng sẽ không có chuyện gì.
Nghĩ như vậy Đào Khánh Hoa đứng ngay trước mặt Bảo Nhi gọi điện thoại thông báo cho ngân hàng đem toàn bộ chi phiếu cùng thẻ tín dụng Thi Thi cầm trong tay đều khóa lại.
Lúc này, Đào Thi Thi đang ở trong cửa hàng đồ hiệu, cơ hồ đã điều động tới toàn bộ nhân viên trong cửa hàng tới phục vụ rồi, đống y phục mặc thử cũng chất đống cao ✓út, cô còn đang mải chọn chọn lựa lựa ,ột cái khăn quàng cổ phù hợp với bộ y phục vừa mua, còn hào phóng tặng cho bạn học một món quà: “ Cậu cũng chọn một món đi, coi như là quà tớ tặng cậu đã đi cùng tớ.”
Hoàng Lệ Hoa nghe thật cao hứng, vừa nhanh chóng lựa một cái thật vừa ý, vừa đối với Đào Thi Thi càng thêm tán dương, Đào Thi Thi dương dương hả hê đi tính tiền, ngạo mạn đưa ra chi phiếu. . . . . . . . .