Đi học.
Bị lão quản gia ђàภђ ђạ suốt một kỳ nghỉ hè, sau khi Bảo Nhi làm thất bại món mì đặc biệt trong thời gian ngắn không thể nào được thăng lên làm phụ tá quản gia, nên cũng không thể nào có tăng lương. Nhưng mà cũng đủ rồi, quá đủ rồi cô đã bắt đầu năm học mới, rốt cuộc không cần đối mặt lão đầu kia cả ngày lẫn đêm rồi.
Bảo Nhi sáng sớm mặc đồng phục học sinh tinh thần phấn chấn chuẩn bị đi đến trường học, thì bị lão quản gia gắt gao kéo lại: "Ăn điểm tâm, nhất định phải ăn xong bữa ăn sáng đã, không ăn bữa sáng sẽ không tốt đối với thân thể, thân thể không tốt liền không báo tên được, không báo tên được thì không thể đi học. . . . . . Ba Lạp Ba Lạp. . . . . ."
Lão quản gia càng nói càng lan man, Bảo Nhi một đầu đầy vạch đen, ngoan ngoãn trở lại ăn sáng, lão quản gia vui vẻ làm bộ mặt từ ái nhìn cô.
Ăn xong, cô muốn đi học, lại bị lão quản gia kéo: "Chuẩn bị cho cháu một chút điểm tâm, trong giờ học đói bụng thì ăn, chớ để đói mà gầy người đi, người quá gầy cũng không tốt, thân thể không tốt liền không báo được tên. . . . . . Ba Lạp Ba Lạp. . . . . ."
Đề tài giống nhau, lại được triển khai một hơi dài, Bảo Nhi bước chân loạng choạng, quay đầu lại nhận lấy một bọc lớn từ lão quản gia. . . . . . Bảo Nhi mặt hoảng sợ: "Lão già, ông xác định đây là điểm tâm?"
"Đúng rồi ..., vừa mới tựu trường, cháu có thể đem điểm tâm tặng cho bạn học của mình, trên lớp của cháu chắc chắn có rất nhiều bạn học, làm thân với mọi người được thì sẽ tốt hơn, có lợi cho việc học hành sau này của cháu. . . . . . Ba Lạp Ba Lạp. . . . . ."
"Ngừng. Cháu lấy, còn có What??"
"Không có." Lão quản gia cười ngọt ngào cực kỳ.
" Đều nói rồi."
Bảo Nhi khiêng cái túi xách trên người nhìn lão quản gia, khóc không ra nước mắt.
Bảo Nhi khiêng bọc lớn đi cũng không thèm quay đầu lại, chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ của cô bị lão quản gia chê bai, vứt đi mất, thay vào đó là một chiếc xe máy mới toanh dành cho nữ.
Bảo Nhi khởi động xe, chuẩn bị đi, nhưng làm thế nào cũng không đi được, quay đầu lại, thấy lão quản gia gầy khô này đang ra sức kéo lấy phía đuôi xe.
"Lại gì nữa?" Bảo Nhi cảm thấy gần trưa rồi.
"Đi đường cẩn thận, đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã, không cần gấp gáp nếu không sẽ bị đâm xe, như vậy vừa hỏng xe lại khiến mình bị thương, thân thể sẽ không tốt, thân thể không tốt thì không thể báo danh. . . . . ."
Trả lời lão quản gia thích càu nhàu là Bảo Nhi đi xe xiêu xiêu vẹo vẹo suốt con đường đến trường.
Đến trường học.
Lạc Bình An mặc đồng phục học sinh màu trắng cười nhe răng chờ Bảo Nhi ở cổng trường học.
"Ở chỗ này." Bảo Nhi thấy Bình An, rất cao hứng vẫy vẫy cánh tay hô.
Bình An đã lâu không gặp Bảo Nhi, mặt lập tức đỏ lên, dường như Bảo Nhi lại xinh đẹp hơn.
Bảo Nhi không có chú ý sự thẹn thùng của Bình An, chỉ cho là hắn đứng ở dưới ánh mặt trời nên khuôn mặt mới ửng hồng, trông thật đáng yêu.
"Mau, tới giúp một tay." Vừa lúc có trợ thủ, hai người cùng khiêng một túi gì đó.
"Bên trong là cái gì vậy?" Bình An tò mò hỏi.
"Không biết, là đồ ăn vặt Quản gia của tôi chuẩn bị." Bảo Nhi lắc đầu nói.
"Mẹ tớ cũng chuẩn bị cho tớ một túi điểm tâm, Quản gia của cậu chắc cũng rất yêu quý cậu, còn cố ý chuẩn bị cái này cho cậu nữa." Bình An cười nói.
Bảo Nhi nhớ tới sự yêu thích của lão đầu kia, nhất thời cả người run lên.
Đến lớp học, Bảo Nhi đem tất cả túi lớn túi bé khiêng đến trước mặt lớp trưởng, khẽ lau mồ hôi, thở hắt ra nói: "Đây là chút điểm tâm tôi mang tới tặng cho các bạn trong lớp, nhờ lớp trưởng pháp giúp hộ tôi một tay, tất cả mọi người đều có phần."
Lớp trưởng thụ sủng nhược kinh, nhìn lên Đào Bảo Nhi ở trước mặt, sau một kỳ nghỉ hè, dậy thì càng xinh đẹp hơn rồi, dáng người cao gầy trên người cô lại sẵn có hương vị của ánh mặt trời, lại có một loại khí chất đặc biệt, lớp trưởng tuy không nói ra nhưng cảm thấy mặt mình đang nóng rực lên còn trái tim thì liên tục loạn nhịp, gật đầu như giã tỏi.
Mỗi một bạn cùng lớp đều nhận được điểm tâm của Bảo Nhi, đồ ăn thật rất thơm ngon, mọi người đều có cảm giác không quen, người bạn này vốn rất lạnh lùng nhưng lại mang quà tựu trường tới cho cả lớp? Dẫu vậy nhưng đều có sự thay đổi cách nhìn đối với Đào Bảo Nhi.
Vừa tựu trường,nên không khí trường học rất sôi nổi, sau một kỳ nghỉ hè thật dài, lúc trở lại trường học tựa hồ mỗi học sinh đều cảm thấy thật vui vẻ.
Đi học mặc dù chưa có tiếp thu bài học được nhiều nhưng là tinh thần cũng rất thoải mái.
Nam Trung là một trường học nổi danh cho nên lễ nghi là điều không thể thiếu .
Trường học cố ý mời vị hoa khôi danh viện tới phát biểu vài câu.
Bình thường cũng có học vài tiết, tất cả các ban cùng ngồi chung với nhau.
Đào Thi Thi vô cùng cao hứng, đây là cơ hội mà cô nắm chắc một trăm phần trăm. Mẹ cô đối với thân phận tiểu tam của mình căm thù tới tận xương tủy, cho nên trong lòng mọi sự đều có để ý hơn người khác mấy phần, cho nên đối với con gái cũng giáo dục rất nghiêm khắc, nhất định phải bước được vào thế giới thượng lưu.
Ở nhà, Đào Thi Thi luôn được dạy bảo các loại lễ nghi cầm phải có.
Cô không có cách nào vào được đội tennis, cũng không thể đánh thắng được Bảo Nhi trên sân tennis, nhưng mà ở trên phương diện lễ nghi, cô rất tự tin.
Trước kia khi học tới lễ nghi Đào Thi Thi luôn được cô giáo khen ngợi hết lời, thường hay gọi cô lên đài đi làm mẫu.
Mà Đào Bảo Nhi vẫn luôn là đối tượng bị chê trách, ăn mặc thì quái dị không đúng hoàn cảnh, thường bị coi là một ví dụ điển hình cho mặt trái của lễ nghi.
Chỉ là học kỳ này, tựa hồ có chút gì đó không giống trước kia.
Đang ở lúc mọi người nhìn Đào Thi Thi làm bộ trên sân khấu chán đến ૮ɦếƭ đi được, cô giáo chợt điểm danh: "Bạn học ngồi phía sau kia, đúng chính là em, bạn tóc ngắn ấy, em cũng lên đi làm mẫu cho các bạn xem."
Đào Bảo Nhi không thể tưởng tượng nổi lấy ngón tay chỉ vào chính mình.
Cô giáo mỉm cười gật đầu.
"Hôm nay dạy là lễ nghi lúc ngồi ăn." Cô giáo trung niên lấy ra một bộ đồ ăn vừa ưu nhã vừa đẹp mắt, đao dao nĩa xiên đều hết sức phức tạp , ý bảo Đào Bảo Nhi cùng Đào Thi Thi làm mẫu trước một lần.
Bảo Nhi suốt cả một kỳ nghỉ hè đều hận cái bữa ăn lễ nghi kia, lão đầu buộc mình học lễ nghi lúc ăn thịt bò bít tết, khiến cho cô ૮ɦếƭ đứng tiêu tốn hết hơn bốn ngàn ND tệ, mà một miếng cũng chưa được ăn, Bảo Nhi nằm mơ đều nhớ lại nhất cử nhất động của mình lúc đó, hận không được quay ngược trở về bữa ăn ấy để có thể làm lại, ăn lại một lần nữa, nếu như còn có cơ hội như vậy, cô nhất định sẽ ăn vô cùng ưu nhã cao quý, quan trọng nhất là một miếng cũng không bỏ sót, ăn sạch toàn bộ.
Hiện tại dưới sự ủng hộ nhiệt tình của bạn học cùng niềm oán hận trong lòng, động tác của Bảo Nhi càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt càng phát ra nét cao quý lạnh lùng. . . . . . Cả người tản mát ra khí thế cường đại, khiến cô giáo nhìn cũng liên tiếp than thở: "Quá ưu nhã rồi, quả thật chính là quý tộc chân chính."
Đào Thi Thi vốn là rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi nhìn đến Đào Bảo Nhi bước tới đây thì đã nổi cơn thịnh nộ rồi, hơn nữa nhìn thấy động tác của bảo Nhi không nhanh không chậm, cô ta không khỏi nóng lòng , không tập trung chú ý lực của tay, động tác trên tay càng không lưu loát.
Cô giáo ở một bên ho khan một tiếng nói: "Lúc ăn cơm nhìn người khác chằm chằm thế có vẻ không lễ phép."
Làm mẫu xong, cô giáo không hề keo kiệt mà hết lời tán dương Đào Bảo Nhi, cũng không có nói nửa lời phê bình với Đào Thi Thi, nhưng là sau những gì vừa chứng kiến kết quả chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Ở buổi học này, tất cả bạn học lại biết thêm một chút về kiến thức của Đào Bảo Nhi trong truyền thuyết, chơi tennis giỏi, dáng người lại xinh đẹp, thành tích tốt, không nghĩ tới cử chỉ cũng ưu nhã như vậy.
Học kỳ một của lớp mười, những tên gây rối kia còn cò chút nhát gan ngượng ngùng, hơn nữa Bảo Nhi trốn tránh vô cùng thần tốc, mới quay người cô đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, rất nhiều người muốn tỏ tình nhưng chưa kịp mở miệng đã không nhìn thấy tăm hơi Bảo Nhi đâu, khiến cô giảm bớt được rất nhiều số đào hoa.
Thế nhưng học kỳ này không giống trước, học kỳ này học sinh lớp mười không còn thuần khiết như học kỳ trước, cũng đã thành thục hơn lại không bận rộn thi cử như lớp mười hai, mà Đào Bảo Nhi bị lão quản gia huấn luyện suốt một kỳ nghỉ hè, toàn thân tỏa ra phong cách thanh lịch, ưu nhã mà chính cô cũng không biết, giống như là phủi sạch lớp bụi bẩn bám bên ngoài của viên đá quý, khiến nó phát ra ánh sáng khiến mọi người phải ngưỡng mộ.
Lập tức, bởi vì thái độ lạnh nhạt từ chối mọi người ở khoảng cách ngàn dặm của Bảo Nhi lại khiến cho những thiếu niên trước kia đã nguội tâm, một lần nữa lại bùng lên ngọn lửa nhiệt tình.
Rất ưu nhã, một cô gái vừa giỏi thể thao lại có khí chất cao quý đặc trưng thật là quá ít.
Vừa tan học thì có rất nhiều bạn học chờ sẵn trên con đường Đào Bảo Nhi bắt buộc phải đi qua.
"Đào Bảo Nhi, tớ thích cậu." Nói xong, một bó to hoa đã đập tới.
"Đào Bảo Nhi, tớ thích cậu." Tiếp một bọc lớn chocolate lại bay tới.
"Đào Bảo Nhi, tớ thích cậu." Một xấp thư tình thật dầy bay tới đây.
Cứ như vậy giờ tan học mỗi ngày Bảo Nhi cũng bị bao vây rất chặt, ép cô thật muốn mang con dao phay tới trường, nếu có người nào đi tới cô sẽ vung dao, băm băm băm. . . . . .
Mỗi khi như vậy Bình An cũng đều lặng yên đứng ở bên cạnh Bảo Nhi, nhìn Bảo Nhi cự tuyệt nhiều người như vậy, muốn mở miệng nói, vẫn không dám nói ra, so sánh với những người đó hắn còn may mắn hơn, ít nhất hiện tại hắn cũng còn được ở rất gần với Bảo Nhi.
Vậy mà những người đó có mấy lần bị Đào Bảo Nhi bỏ lại sau xe mô tô, lại có người lái xe đi theo phía sau cô, theo tới tận khu biệt thự.
Thiếu niên tuổi trẻ mắc phải sai lầm nguyên nhân nhiều nhất cũng là do tình cảm kích thích, làm thế nào cũng không thể mở được cổng chính của biệt thự, một đám thiếu niên si tình ngốc nghếch nhìn lên tường cao, thương lượng với nhau tìm cách để trèo tường . . . . . .
Nhìn đám thiếu niên si ngốc đứng canh giữ ở cổng lớn của biệt thự, lão quản gia nhìn một chuỗi bánh chưng sau lưng Bảo Nhi, mặt mày cong cong cười: " Hơi thở mùa xuân đã đến rồi, tuổi trẻ thật tốt."
Abe tò mò hỏi: "What??, bây giờ không phải là đang mùa thu hay sao?."
Tịch đêm mặt đen càng thêm tối, thật bất mãn khi thấy bọn người kia dám có ý đồ đối với người hắn để mắt tới, tiếng gặm cà rốt cũng đặc biệt kéo dài: "Răng rắc rắc" "Răng rắc rắc" "Răng rắc rắc" . . . . . .