Rạng sáng ngày 15 tháng 7, trăng tròn.
Bảo Nhi bận rộn suốt một ngày, ngọt ngào đi ngủ, không hề cảm thấy biệt thự đang bị trấn động.
Coi như cảm thấy chấn động, cô cũng chỉ lật người, tiếp tục ngủ. Cô gái 16 tuổi, có nhiều phiền não hơn nữa cũng sẽ rất nhanh quên, chầm chậm tiến vào mộng đẹp.
Gian phòng cuối cùng tầng hai, một chiếc quan tài hoa lệ đang không ngừng lắc lư. . . . . .
Thật lâu sau, nắp quan tài rốt cuộc mở ra, một ông lão khô gầy ngồi dậy.
Tịch Nhan cùng Abe ngoan ngoãn đứng ở trước mặt.
Thấy Quản gia rốt cuộc đã ra rồi , Tiểu Mập Mạp rất là vui vẻ nịnh nọt mà nói: "Lúc gia gia bế quan lại có đại thành công, chiếc quan tài mà ông bế quan từ hôm qua đã bắt đầu có sự rung động rồi nha."
Tịch Nhan vẫn như cũ mặt than, kêu câu: "Lúc gia gia tốt."
Lão quản gia mắng to ở trong lòng, cái thằng nhóc nào dám thả một pho tượng đồng lớn ở trên nắp quan tài của lão khiến cho lão dùng hết sức đẩy mất hai ngày mới ra được chứ hả. . . . . .
Thế nhưng trên khuôn mặt khô quắt lại lộ ra nụ cười cao quý cùng ưu nhã nói: "Bế quan chỉ là một loại tu hành, chưa đủ khoe khoang."
Tịch đêm cúi đầu, khóe miệng khẽ giật giật.
Abe ngẩng đầu, mặt ngưỡng mộ, nếu để cho hắn bế quan, không cho ăn, hắn sẽ buồn ૮ɦếƭ , Lúc gia gia thật là lợi hại.
Quản gia là một người thích sạch sẽ , hắn vừa xuất quan xong ngay lập tức phải đi tắm.
Tắm ước chừng hai giờ, không biết là lão đi đâu lấy được chai sữa tắm hương hoa hồng lại quay trở lại phòng tắm, tóm lại lúc trở ra trông bộ dạng như Tuxedo, cả người đều toát ra mùi hoa hồng.
Lão quản gia rất tôn trọng quy củ , xuất quan nhất định phải uống sâm banh.
Trong đại sảnh, trên bàn ăn thật dài trải một chiế khăn thật hoa lệ, đặt một cây nến thật cao. Lão quản gia ngồi phía bên trái,Tịch Nhan ngồi ở trung gian, Abe ngồi ở phía bên phải, cách nhau tương đối xa, nói chuyện đều phải nói thật to, còn thỉnh thoảng phải hô lên . . . . . .
Lão quản gia trước tiên nói về việc hắn bế quan, hắn rất vui vẻ quát: "Ai nha, ta bế quan lâu như vậy, ra ngoài nhìn thấy các cậu có thể tự chăm sóc mình, vẫn khỏe mạnh lớn lên, ta cảm thấy kiêu ngạo vì các cậu, cạn một ly."
Abe cười nói: "Lúc gia gia, chúng tôi mướn một người Quản gia, thức ăn không tệ."
"Ăn Quản gia sao? Quản gia mập hay không mập? Lượng máu đầy đủ không? Vì máu tươi mới , cạn một ly!" Lão quản gia một hớp buồn bực, nhưng thật ra người này ma men mà thôi.
Tịch Nhan mặt than, khóe miệng co rút.
Lão quản gia sống ở đây cũng đã lâu, nhìn Tịch Nhan lớn lên như vậy cũng chỉ có tật xấu duy nhất là cái mặt than này, ai da .
Abe liền vội vàng giải thích: "Không phải, chúng ta nấu cơm ăn."
"Ừ, làm rất khá, chúng ta cũng không nên hút máu. Ai, nhớ năm đó, ta ở Nhật Bản, trôi qua thật vui vẻ a, phụ nữ Nhật Bản máu rất thơm ngọt a. , cạn một ly!" Lão quản gia lại buồn bực uống một ly rượu.
Một hơi uống rất nhiều rượu, lão quản gia say lảo đảo đứng lên nói: "Bên ngoài ánh trăng giống như không tệ, ta đi thưởng thức một hồi."
Abe cùng Tịch Nhan liền vội vàng đứng lên, ngăn cản hắn.
"Lúc gia gia, ngài mới vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi trước nghỉ ngơi trước." Abe nháy mắt với Tịch Nhan ánh mắt ý bảo , ân cần ôm bộ xương khô của lão quản gia lên lầu .
"Cũng đúng, vì tỉnh lại, cạn một ly." Lão quản gia lại bị cho tự rót một ly rượu, uống một hớp hết.
Cứ như vậy, lão quản gia ăn mừng rất nhiều nội dung, cuối cùng đem mình uống đến gục ngay trên bàn, bị Abe cùng Tịch Nhan đưa về phòng ngủ, chuyện vườn hoa hướng dương cứ chờ Quản gia thanh tỉnh rồi mới giải thích thôi.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, mặt trời mới lên.
Tịch Nhan và Abe cũng nằm xuống.
Lão quản gia một mình từ trong quan tài bò dậy, soi gương lược chải mái tóc đen nhánh của mình, mấy ngàn năm rồi, mình vãn còn là đẹp trai như vậy, lão quản gia nhìn mình, nhìn lại áp-phích bên cạnh chiếc gương một chút—— Châu Thuận Phát, đại bối cảnh ở bến Thượng Hải, rõ ràng là mình còn đẹp trai hơn!
Hắn mặc vào Tuxedo, đội lên mũ dạ, chuẩn bị tản bộ buổi sáng, hắn đã già thành tinh, không còn sợ ánh mặt trời.
Hắn định đi dạo quanh khuôn viên quen thuộc một chút để vận động tay chân, sau đó đi đến biệt thự của Vương bà dưới chân núi trao đổi một chút chuyện, nói vài câu về thời tiết chẳng hạn.
Trang điểm dọn dẹp mất nửa ngày, từ đầu tóc đến giày dép cũng đã chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ, lão quản gia cầm lấy cây gậy, đẩy cửa ra ——
Đập vào mắt tất cả đều là hoa hướng dương, đón ánh mặt trời khỏe mạnh lớn lên.
"Bùm!" một thanh âm vang lên.
Nhanh chóng đóng cửa lại, lão quản gia tựa vào phía sau cửa, vạn phần hoảng sợ: chẳng lẽ Ngày Tận Thế thật đã đến, hoa hướng dương tràn đầy ánh mặt trời lại có thể đến tận cửa nhà của Ma cà rồng rồi sao?
Trong nhà, Abe lật người, tiếp tục ngủ.
Lão quản gia hồn kinh chưa định (kinh hãi) trốn vào quan tài, lại còn thả thêm hai bức tượng đồng trên nắp quan tài, nhưng vẫn không ngừng run rẩy ở bên trong.
. . . . . .
Bảo Nhi nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, hoa hướng dương lay động, tâm tình rất tốt.
Cầm giỏ muốn đi chợ mua thứ ăn tối nay sẽ làm một bàn ăn phong phú, có cả cá, kế hoạch sơ bộ là: mì xào cà chua, mì trộn trứng gà, cùng canh sườn.
. . . . . .
Lão quản gia ở trong quan tài run nửa ngày, phát hiện có cái gì không đúng, mình làm sao lại có thể nhát gan như vậy, không phù hợp thân phận của mình a! Vì vậy lại muốn ra khỏi quan tài.
Nhưng trên nắp quan tài thả hai cái tượng đồng. . . . . . Thật tức ૮ɦếƭ mà, lần này là chính hắn để . . . . . . Lại liều cái mạng già run lên nửa ngày, cuối cùng đem mới có thể mở nắp quan tài ra, thật vất vả! Chân cũng run rẩy. Quan tài này làm qua đạt chuẩn rồi, đậy vào kín mít, đã nằm vào cũng không dễ dàng thoát ra.
Sau khi bò ra, lão quản gia lấy dũng khí, kéo màn cửa sổ, nhìn ra ngoài, đập vào mắt tất cả đều là hoa hướng dương sức sống bừng bừng , coi như lão quản gia không sợ thái dương cũng cảm thấy hoa mắt, giống như trồng mấy trăm đóa mặt trời trong khuôn viên biệt thự vậy, lũ tiểu tử hẳn là ngại cuộc sống quá tự tại rồi hả?
Không được!
Lão quản gia lập tức phải đi tìm đội vệ sinh, quyết định đem hoa hướng dương nhổ hết.
"Một cây cũng không được để, nhổ hết toàn bộ!" Lão quản gia mang mũ dạ, quơ múa cây gậy, giống như quỷ tử vào thôn, hướng về phía những người trong đội vệ sinh quát.
Bảo Nhi mua thức ăn trở lại, vừa lúc thấy cảnh tượng này, vội vàng ngăn cản: "Không cho phép nhổ!"
Lần trước vườn hoa trong nhà bị mẹ con Tô Cầm phá hủy, cô chỉ có thể núp trong góc phòng mà nhìn, nhưng lần này thì tuyệt đối không thể để cho chúng lại bị phá hủy, cô không được phép mềm yếu như trước nữa.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Đào Bảo Nhi ửng hồng, hết sức kiên định đứng ở đó, so hoa hướng dương còn có phần rực rỡ hơn.
"Cô ở đâu ra? Ta nói nhổ liền nhổ!" Lão quản gia phất tay một cái ý bảo đội vệ sinh tiếp tục làm việc.
"Ông ở đâu ra? Tôi là Quản gia nơi này, biệt thự này do tôi trông nom." Bảo Nhi để giỏ thức ăn xuống, tay chống vào eo nhỏ, lẽ thẳng khí hùng không chút nao núng.
Lão quản gia vừa nghe, tức giận cả người loạng choạng, nhớ lờ mờ tối hôm qua hai tiểu tử nói mướn một con người làm Quản gia, lại còn là một cô bé con, tính khí vô cùng tùy hứng nhưng cũng rất kiên cường.
Một già một trẻ, mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không ngừng.
Đội trưởng đội vệ sinh, không nhịn được, hô: "Ai yêu, tôi nói này, rốt cuộc là nhổ hay không nhổ đây."
"Im đi." Lão quản gia cùng Bảo Nhi trăm miệng một lời cùng quát.
. . . . . .
Giằng co đến gần tối, Abe cùng Tịch Nhan rốt cuộc rời giường.
Đội vệ sinh kia cũng đã rút lui.
Abe vừa nhìn cảnh tượng này cũng biết không tốt, nhảy ra hoà giải: "Bảo Nhi, đây là lão quản gia của chúng ta đã trở lại."
Bảo Nhi vừa nghe "lão quản gia" vậy không phải là muốn mình thôi việc sao ? Chung ᴆụng lâu như vậy, cô đã coi như nơi này chính là nhà của mình, đột nhiên, Bảo Nhi cảm thấy không thở nổi, lại có điểm muốn khóc, nhưng là mắt hồng hồng quật cường nói: "Tôi mặc kệ, ban đầu các cậu cũng đã nói biệt thự này tôi có thể tùy ý sắp xếp."
Cô một người đứng ở đó, rất là yếu ớt, ở trong mắt lão quản gia sức sống của đứa bé này cũng ương ngạnh như một con kiến vậy, nhưng nhìn đến dáng vẻ cố gắng kiên định của cô bé lại khiến lão động lòng, tựa hồ làm lão nhớ tới bộ dáng của Tiểu Tịch khi còn nhỏ.
"Tịch Nhan, nói, các cậu ban đầu có đồng ý với cô bé sao?" Lão quản gia chỉ thẳng Tịch Nhan hỏi.
Tịch Nhan không chút để ý gặm cà rốt: "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" . . . . . .
Abe gật đầu một cái.
"Các cậu thực làm ta tức ૮ɦếƭ mà." Lão quản gia quát mắng Tịch Nhan, Abe không ngừng. Hắn vuốt lại hai cái râu cá trê, hơn nữa làm ra vẻ của một người lớn tuổi, lúc tức giận râu nhếch lên nhìn thế nào cũng cảm thấy rất khôi hài.
Tịch Nhan quay đầu lại, không đành lòng nhìn hắn.
Abe liếc mắt nhìn, liền cúi đầu, bả vai không nhịn được khẽ co rúm.
"Cô yên tâm, gia tộc chúng ta chữ tín rất quan trọng, đã nói, liền nhất định sẽ tuân thủ được." Mặc dù vô cùng tức giận, lão quản gia vẫn là quay đầu nhìn Bảo Nhi nói một câu. Nói xong, hắn thở phì phò vung vẩy cây gậy bỏ đi.
Buổi tối, Bảo Nhi xuống bếp nấu mì.
Lão quản gia ăn rất tao nhã, một chén mì trứng gà cà chua, bị hắn ăn theo đúng kiểu cách của một bữa tiệc lớn trên đất Pháp, nào là đao, dao nĩa. . . .
Hắn ăn thời điểm còn hết sức bắt bẻ: "Đây cũng là tài nấu nướng, loại này tài nấu nướng cũng ý tốt tứ lấy ra mất mặt, quả thật chính là vũ nhục ta vị lôi, Ba Lạp Ba Lạp. . . . . . Thêm một chén nữa!"
Bảo Nhi thầm nghĩ, cái ông lão này vừa được ăn lại được nói, Tịch Nhan nhất định là do ông ấy dạy hư nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tịch Nhan, Abe giương mắt mà nhìn lão Quản gia.
"Nhìn cái gì vậy? Ta là sợ các cậu ăn đau bụng, dẫu sao ta cũng đã là một lão già rồi nên mới miễn cưỡng giúp các cậu tiêu diệt một chút." Lão quản gia sờ sờ đôi môi, trở về chỗ nói.
Tịch Nhan, Abe tiếp tục cúi đầu ăn mì, chỉ là bả vai co rút khá lợi hại. . . . . .
Người đã già, ăn no, liền nói nhiều.
"Cô đi theo ta." Lão quản gia tựa hồ đối với cơm tối rất hài lòng, càng xem cô bé này càng thuận mắt, quyết tâm dạy dỗ cô thật tốt, đầu tiên muốn dạy cho cô biết về lịch sử gia tộc bọn họ, chỉ có hiểu biết rõ gia tộc, mới có thể nhiệt tình phục vụ gia tộc, chỉ có nhiệt tình phục vụ gia tộc, mới có thể nhiệt tình yêu thích công việc, chỉ có nhiệt tình yêu thích công việc, mới có thể làm việc tốt.
Lão quản gia mở ra một quyển sách thật dầy, gõ gõ bụi phía trên, đem Bảo Nhi kéo tới bên cạnh, nhiệt tình nói: Nhớ năm đó. . .
"Gia tộc ta là gia tộc lớn mạnh nhất, ừng ực Công Tước, vô cùng thiện chiến, anh tuấn tiêu sái, chiều cao tám thước. . . . . . Ba Lạp Ba Lạp. . . . . .
Gia tộc đời thứ hai, Ba Lạp Ba Lạp. . . . . .
Gia tộc đời thứ ba. . . . . .
Gia tộc đời thứ năm mươi sáu, Ba Lạp Ba Lạp. . . . . ."
Bảo Nhi nghe tới nỗi buồn ngủ, tới gia tộc đời thứ năm mươi bảy Bảo Nhi rốt cuộc không chịu nổi, đầu cũng đập thật mạnh vào cạnh bàn khiến cô giật nảy mình thức giấc.
"Ai yêu, đây là đâu? Lạnh quá, âm thanh thật rùng rợn, thật là đáng sợ, sẽ không có quỷ chứ." Bảo Nhi vẫn còn mơ mơ màng màng, đêm khuya, trong thư phòng thật rất lạnh, trước mặt cô là một ông lão trông như một bộ xương khô vậy.
Lão quản gia thao thao bất tuyệt đang nói vui vẻ, thình lình bị cắt đứt, rất không cao hứng, mặt đen nói: "Nói bậy, lão ở nơi này phục vụ 3000 năm, chưa từng gặp một con quỷ."