Tịch Nhan sau khi khỏi bệnh lại khôi phục nguyên dạng. Mặt tái nhợt lạnh lùng, hơn nữa tựa hồ có khuynh hướng nghiêm trọng hơn .
Trước kia mặc dù tiếc chữ hơn vàng nhưng dẫu sao cũng sẽ cùng Bảo Nhi nói chuyện, thế nhưng hai ngày nay mỗi khi Bảo Nhi tới gần hắn, hắn tựa như lò xo nhảy dựng lên, xoay người đã không thấy tăm hơi.
"Rốt cuộc thế nào rồi hả ?" Bảo Nhi gãi đầu một cái không hiểu, có phải ngày đó khi hắn ngã bệnh, trong lúc chăm sóc hắn mình không cẩn thận ngủ thi*p đi? Dù là hắn có bản tính thích sạch sẽ nhưng có cần phải ghét bỏ như vậy hay không?
"Mỗi tháng hắn cũng sẽ có mấy ngày tâm tình không tốt, không có chuyện gì." Abe nằm trên mặt đất chuẩn bị làm Sit-Ups, dường như thời gian nằm lại kéo dài, trước kia nửa ngày có thể dựng lên hạ xuống một lần, hiện tại muốn dùng cả ngày mà vẫn chưa thấy động đậy, ai. . . . . . Đi nước Pháp một chuyến, lại mập hơn rồi!
"Thật không có chuyện gì sao?"
"Hoặc là cô đi kiếm một ít cà rốt, nói không chừng Tịch Nhan sẽ khá hơn." Abe đề nghị.
"Ý kiến hay!" Bảo Nhi vừa lúc muốn đem một ít hàng thủ công mỹ nghệ mua tại Pháp đến cho Bình An, tiện thể gặp hắn một chút.
. . . . . .
Lạc Bình An nghe nói Bảo Nhi ngày mai muốn tới, cao hứng cả buổi tối đều không ngủ, hắn ngồi trong nhà kính đánh đàn Piano tới hơn nửa đêm. Quấy nhiễu khiến cho cả đám cây cũng không thể ngủ được, Thanh âm của đàn Piano toát lên tình cảm vui sướng làm không ít cây vòng quanh quấn quít lấy nhau ở chung một chỗ. . . . . .
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, chính là thời điểm du lịch tốt.
Bảo Nhi dậy từ sớm tinh mơ, mang theo những cái thìa nhỏ bằng bạc tinh khiết rất là vui vẻ đến tìm Lạc Bình An.
Ngồi xe buýt đến nhà Bình An, Bình An mang nón cỏ, mặc t shirt cùng quần cụt ngang gối, không có mặc đồng phục như thường ngày, trông hắn thật giống như thiếu niên đang làm trong nông trường ở vùng nông thôn của Mỹ quốc vậy.
Nhìn chiếc xe buýt đang từ xa đi tới, hắn liền kích động vung nón cỏ kêu: "Bảo Nhi, ở chỗ này." Hắn sợ Bảo Nhi không nhìn thấy hắn, hắn vốn là nói đi đón Bảo Nhi , Bảo Nhi lại không cho, không thể làm gì khác hơn là từ sáng sớm đã ở chỗ này chờ cô.
Bảo Nhi cũng mặc rất đơn giản, biết Bình An thích tự mình làm việc trong nhà kính, cho nên cô cũng mặc bộ quần áo ở nhà áo t shirt phối hợp với quần jean rộng thùng thình trông rất thoải mái, chân đi giày thể thao, cả người như mang theo hơi thở của mặt trời vậy vô cùng rực rỡ và tươi mát.
"Để cho tớ xem một chút, xem xem cậu có mập lên không nào." Bảo Nhi vừa xuống xe, thấy khuôn mặt tròn trịa của Bình An cùng đôi mắt kính tròn tròn, không nhịn được đưa hai tay ra véo lấy má hắn.
Nhất thời khuôn mặt đáng yêu của hắn bị cô kéo ra trông như một cái bánh bao, thật nhăn nhó khó coi.
"Ô ô, Bảo Nhi, đừng làm rộn." Bình An nhẹ nhàng phản kháng, lời nói bị đứt quãng không rõ.
Hai người một đường hàn huyên về những ngày nghỉ vừa rồi, vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ, đi một chút lại dừng một chút chẳng mấy chốc đã vào trong nhà.
Lạc phu nhân đã sớm biết con trai hôm nay có người bạn quan trọng tới chơi, mình là bà chủ nhà xinh đẹp việc nhà căn bản không cần mình ᴆụng tay, nhưng riêng về việc ăn uống của con trai và chồng sẽ đều tự tay làm.
Trong lúc chờ Bảo Nhi đến, bà đã làm một bàn đồ ăn thật là ngon rồi.
"A di mạnh khỏe." Dọc theo đường đi Bình An cùng Bảo Nhi bẻ rất nhiều hoa, hái không ít các loại hoa lớn nhỏ khác nhau, có loại còn không biết tên, tất cả được bó lại thành một bó không theo quy tắc nào, nhưng lại rất tự nhiên tràn đầy sức sống, vừa lúc mượn hoa dâng Phật.
"Thật là xinh đẹp, có một cô con gái thì thật là tốt thật, Bình An nhà chúng ta trồng nhiều hoa như vậy, cũng không muốn tặng một bó cho bà già như ta." Lạc phu nhân nhận lấy hoa, thật sự yêu thích từ trong lòng, nhìn thật say mê, tự mình đem hoa vào cắm trong phòng ngủ.
Bình An ngây ngốc cười, thừa dịp mẹ vừa đi, mang theo Bảo Nhi vào phòng bếp ăn vụng.
"Cậu xem, những cái bánh này đều là do mẹ tớ tự tay làm lấy, ăn nhiều một chút, lát nữa tớ sẽ gói cho cậu một bọc mang về." Bình An đưa tay nhón lên hai cái bánh, mang một cai đưa cho Bảo Nhi.
Lạc phu nhân cắm hoa xong trở lại thấy một màn như vậy, cười mắng: "Ai da! Giống như hai con khỉ vậy, đi rửa tay trước đi."
Bảo Nhi ở nhà Bình An hưởng thụ một bữa cơm trưa ấm áp thân tình, nhưng vãn không được hoàn mỹ vì cha Bình An vì chuyện buôn bán nên không thể trở về, Bảo Nhi cho tới nay cũng chưa từng nhìn thấy ông ấyình an nhà hưởng thụ dừng lại rất thân cắt bữa trưa, không được hoàn mỹ chính là bình an phụ thân bởi vì buôn bán chuyện, chưa có trở về, Bảo Nhi đến nay cũng còn chưa từng thấy qua hắn.
Cơm trưa ăn no bụng rồi, Bảo Nhi có chút buồn ngủ, thật không có biện pháp, trong nhà có hai con dạ miêu, Bảo Nhi bị ảnh hưởng cũng ngủ rất trễ.
Ngồi ở trong vườn hoa, hai mắt Bảo Nhi cũng đã lim dim rồi, lúc này thấy xa xa Bình An đang cởi một con ngựa nhỏ tới đây, bên cạnh còn dắt theo một con.
Bình An một tay nắm dây cương, một tay đẩy cái mắt kiếng, đối với Bảo Nhi hô: "Lên đi."
Bảo Nhi lắc đầu, bày tỏ sự sợ hãi đối với loại "phương tiện giao thông" này.
Cuối cùng vẫn là bị Bình An nài ép cùng lôi kéo leo lên lưng ngựa.
Bảo Nhi nhắm mắt lại thét chói tai, không nghĩ tới con ngựa lại lười biếng hừ một tiếng, căn bản không hề có chuyện gì.
"Buông lỏng thân thể, tốt rồi, giống như ngồi ở trên ghế sa lon ấy, đem thân thể buông lỏng." Bình An buồn cười nhìn Bảo Nhi tay chân vung loạn xạ trên lưng ngựa, dặn dò.
Quả nhiên, Bảo Nhi buông lỏng một cái □ tử, đã cảm thấy ngồi trên lưng ngựa cũng không có khẩn trương như vậy.
Hai con ngựa chậm rãi đi trên đường, còn thỉnh thoảng cúi đầu gặm các bụi cỏ non trên đường đi.
"Chúng ta đi đâu?" Bảo Nhi tò mò hỏi.
"Đến nơi cậu sẽ biết." Bình an cười rực rỡ.
Ngựa đi với tốc độ rất chậm, khẽ bước khẽ bước , Bảo Nhi cũng đội một cái mũ cỏ, suốt dọc đường đều có bóng cây che bớt ánh mặt trời nên cũng không quá nắng, lại có gió, rất thoải mái.
"Đến." Bình An xuống ngựa trước, sau đó đỡ Bảo Nhi xuống.
Hắn vóc dáng cũng cao hơn Bảo Nhi lại quá gầy, có lẽ con trai thường dậy thì sau, Bảo Nhi xuống ngựa, cơ hồ là nhào tới trên người Bình An, khiến cho hắn có chút loạng choạng, đỏ mặt.
"Bảo Nhi nhắm mắt lại, đi theo tớ đi." sau khi xuống ngựa Bình An dắt tay Bảo Nhi, không có buông ra.
Hai người lại đi một hồi, sân cỏ mềm mại, buổi trưa dòng suối nhỏ cũng bị mặt trời làm cho khô cạn.
"Có thể mở mắt." Bình An có chút không nỡ buông tay Bảo Nhi ra, ho khan một tiếng nói.
Bảo Nhi mở mắt, đập vào mắt là một sắc vàng rực rỡ, trước mắt lại là một mảnh mênh ௱ôЛƓ bát ngát hoa hướng dương, ánh mặt trời trải rộng trên cánh đồng hoa, mỗi đóa hoa hướng dương đều có sức sống bừng bừng, giống như là vui vẻ cười to chào đón cô.
"Làm sao cậu biết tôi thích hoa hướng dương?" Bảo Nhi mồm há to, quá cao hứng, chưa từng gặp qua nhiều hoa hướng dương như vậy.
Lạc Bình An mỉm cười đẩy mắt kiếng, có chút nhăn nhó nói: "Lúc cậu cười lên trông rất đẹp mắt giống như là những đóa hoa hướng dương đang nở rộ, cho nên tớ cho rằng cậu nhật định sẽ thích."
"Cám ơn Bình An." Bảo Nhi thật rất cảm động, trong nháy mắt thậm chí muốn khóc, cô bỗng nhớ lại những ngày tháng cùng mẹ chăm sóc cho vườn hoa hướng dương.
"Tôi cũng có mang quà tặng cho cậu nha." Bảo Nhi lấy ra cái thìa nhỏ bằng bạc cho Bình An.
Bình An rất cao hứng nhận lấy, yêu thích không buông tay.
"Ta biết ngay cậu hàng ngày hay ăn vặt nhất định sẽ thích nó, ha ha." Thấy diệu bộ của Bình An, Bảo Nhi rất dễ dàng lại vui vẻ.
Bình An cười ấm áp, hắn mới không phải tên tham ăn, mỗi ngày mang nhiều đồ ăn ngon như vậy, đều là bởi vì Bảo Nhi thích, nhưng mà hắn sẽ không nói ra.
Gần tối, Bảo Nhi thắng lợi trở về, Bình An tặng cô một xe hoa hướng dương đủ để xếp đầy cả căn phòng của cô.
Bảo Nhi luôn day dứt nghĩ tới vườn hoa hướng dương ngày xưa, vào lúc này lại càng muốn được trồng đủ loại hoa hướng dương ở sân trước rộng lớn của biệt thự.
Cô tinh thần phấn chấn gọi công nhân tới, đem một xe hoa hướng dương chuyển vào trong sân.
Abe cùng Tịch Nhan rời giường.
Hai người đứng dưới trời chiều, ở phía trước cửa sổ, im lặng.
Nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời ngoài cửa sổ, Abe rất tức giận, hắn trầm giọng nói: "Lỗi của đói đấy, vừa bị đói liền gây ra lỗi như vậy đấy, nếu như không vì bị đói thì đã không đồng ý để cô ta bố trí căn biệt thự này, không vì bị đói cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng này. . . . . . Tháo rèm cửa sổ, chặt cây, hiện tại thì tốt rồi, trồng hoa hướng dương rồi. Lỗi của đói đấy, đói khiến mình gây ra lỗi lầm thật rồi. . . . . ."
Tịch Nhan cũng mặt u buồn, cầm lấy một cây cà rốt tươi rói: "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" . . . . . .
Gian phòng thứ ba, này nắp chiếc quan tài hoa lệ nhất lại hơi nhúc nhích.
"Tịch Nhan, anh có nghe thấy có âm thanh kỳ quái không?" Bàn Tử đột nhiên hỏi.
Tịch Nhan dùng cà rốt chỉ chỉ trên lầu.
"Lão quản gia sắp xuất quan?" Abe mặt cao hứng, giống như là nông dân chờ đợi quan lớn vậy.
Tịch Nhan gật đầu một cái.
Bàn Tử rất cao hứng, cảm thấy cuộc sống được giải phóng.
Tịch Nhan nhìn khung cảnh tràn đầy sức sống bên ngoài cửa sổ, nhìn Bảo Nhi sức sống bừng bừng, thở dài một cái, tổng kết mà nói: "Vô dụng, Lúc Biên Bức cho dù đã 3000 tuổi, cũng không cách nào ngăn cản con người này!"