Lần đầu tiên, Tịch Nhan cảm thấy đau.
Hắn cho là mình sẽ không đau, hắn có bệnh quáng gà, ban đêm lúc đi ra ngoài bị bao bọc trong một vùng tối đen hắn đều sẽ ᴆụng phải những vật trên đường.
Cho nên hắn luôn có một hòm thuốc, mỗi lần đều là chính hắn tự băng những vết thương kia, chỉ đơn giản là không muốn cho đồng loại cười nhạo hắn, hắn cũng không cảm thấy đau, có lẽ trời sanh hắn không có cảm giác đau.
Khi chiếc vòng bạc có mặt cây thánh giá này đeo vào cổ Tịch Nhan, ngay lập tức hắn cảm thấy cổ nóng hừng hực, đêm tối, đèn đường mờ mờ, sâu kín trong hẻm nhỏ, Tịch Nhan cảm thấy trong chớp nhoáng này, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, lọt vào trong bóng tối vô tận.
Trừ lửa cay nóng kia, hắn cảm thấy rất rõ ràng sự đau đớn còn có một chút ấm áp, hai loại cảm giác đan vào ở chung một chỗ.
Hắn nhắm mắt lại, móc ra một cây cà rốt, cắn một cái: "Rắc rắc."
Thế giới lại sáng.
Trước mắt của hắn có một con người, vẻ mặt tươi cười, thanh âm trong trẻo mà nói: "Thật là đẹp mắt."
Tịch Nhan cố nén không đưa tay đem chiếc vòng này tháo xuống, sải bước đi về phía trước, Bảo Nhi chạy chậm theo ở phía sau, oán thầm nói: tên này một hồi cao hứng một hồi tức giận, con trai gì mà lòng dạ nhỏ nhen như lỗ kim, thật là khó hiểu a!( tix: chị ơi cị hại người ta như vậy còn trách móc cái nỗi gì? Tịch Nhan : E hèm. . . . )
Chờ sau khi Abe đã ăn no ngủ kỹ thức dậy thì nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi của Tịch Nhan dọa cho sợ hãi. . . . . .
Đầu sỏ Đào Bảo Nhi đang ngủ thi*p đi ở trên ghế sa lon hết sức ngọt ngào.
Abe cùng Tịch Nhan sắc mặt trịnh trọng nhìn chằm chằm một đống vòng có khắc hình cây thánh giá ở trên bàn.
"Tịch Nhan, tôi có thể đeo bao tay, cầm kẹp vứt bỏ đống này đi." Abe nhìn chòng chọc nửa ngày, đưa ánh mắt nhát gan nhìn hắn thấy trên trán Tịch Nhan cũng đang đổ mồ hôi hột rồi, đành phải trợn to mắt làm bộ như bằng bất cứ giá nào mình cũng sẽ giải quyết đống đồ kia.
Tịch Nhan lắc lắc đầu một cái, chỉ chỉ tiếp một cái bao ở cạnh người nào đó.
Abe không hiểu, nhẹ nhàng mở ra, "Rầm rầm!" Rơi ra một đống đồ bằng bạc tinh khiết hoặc là trang sức mạ bạc: móc chìa khóa, lắc tay, vòng chân, thìa nhỏ, đầu heo, kim cài túi. . . . . .
Abe nhìn một đống đồ bằng bạc kia, trong nháy mắt cảm thấy mình như đưa chân vào kho độc dược. Hoa mắt, dạ dày cũng trở nên nhộn nhạo, cuộn tròn trong bụng thật là không thể chịu nổi rồi.
"Làm thế nào bây giờ?" Abe vẻ mặt buồn thiu.
Chợt hắn vỗ đầu một cái, nhảy dựng lên nói: "Tịch Nhan, chúng ta có thể để cho máy bay bay đến núi Alpes, sau đó đem cái túi này bỏ lại nơi đó."
Bảo Nhi ngủ rất sâu, tiếng kêu thất thanh của tên mập Abe cũng không thể đánh thức cô, cô chỉ khẽ trở mình một cái, cái chăn trên người cứ thế rơi xuống.
Tịch Nhan rất tự giác đi tới, cúi người xuống, đem chăn nhặt đắp lên người cho Bảo Nhi, khuôn mặt để lộ ra sự dịu dàng.
Abe nhìn mà mặt đầy kinh dị, đây là thế nào hả ? Tịch Nhan lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy sao, chẳng lẽ hắn đói bụng?
Abe có cảm giác chỉ khi mình nhìn thấy thức ăn mới có thể có khuôn mặt dịu dàng như vậy.
Tịch Nhan quay người lại nhìn thấy khuôn mặt Abe đang trở nên ngu si, lại khôi phục mặt than: "Tráo đổi."
Vì vậy, Abe mang cái bao tay, xách theo túi đồ trang sức bị đuổi xuống máy bay.
Thấy Tịch nhan không để cho mình ᴆụng vào cây thánh giá, Abe còn dâng lên một niềm xúc động trong lòng: " Anh họ nhất định là muốn tự mình xử lý vật đáng sợ đó, anh họ quả nhiên là người tốt."
. . . . . .
Tịch Nhan đầu tiên là đeo vào một cái bao tay, dùng một mảnh vải tơ đem xâu đống vòng lại, sau đó lại lấy một mảnh vải bọc đống đồ lại một lần nữa, lại bọc thêm một lần,cứ như vậy một lần lại thêm một lần lại thêm một lần, đống vòng được chạm khắc tinh xảo đó cuối cùng được bọc lại thành một khối thật lớn, hắn còn cẩn thận hơn nữa bỏ cái bọc đó vào một hộp gỗ màu đỏ, cuối cùng cho vào tủ sắt khóa kín.
Mà một ít "đồ lưu niệm" kim cương hôm nay vừa mua lại chỉ vứt hờ hững ở bên ngoài hộp gỗ.
Bao nhiêu năm sau có một nhóm đạo tặc quốc tế xâm nhập vào nhà trộm đồ, bởi vì biết rõ bối cảnh huy hoàng của chủ nhân căn biệt thự nên đối với túi kim cương để bên ngoài cũng không thèm để mắt đến, mà khổ cực đem hộp gỗ trong két sắt lấy đi.
Nhóm đạo tặc quốc tế này, phải trải qua thập tử nhất sinh mới ra khỏi biệt thự được, ôm thật chặt hộp gỗ, một nhóm người thận trọng mở hộp định phân chia tang vật, mở ra một tầng lại một tầng vải lụa bao bọc, mỗi một lần mở bọc vải ra nhịp tim lại đập nhanh thêm một chút, kim cương còn bị vứt chỏng chơ nên vật được bao bọc nhiều như vậy chắc chắn phải là vật vô cùng quý báu, là bảo vật hiếm có.
Cuối cùng lúc một chuỗi vòng bạc nguyên chất có mặt hình cây thánh giá rơi xuống đất, nhóm đạo tặc quốc tế này trực tiếp điên rồi, có tên ngất ngay tại chỗ miệng sùi bọt mép, có tên còn không chịu được đả kích hộc máu ૮ɦếƭ ngay tại hiện trường. Bọn họ ban đầu đều cho rằng làm xong vụ này là có thể về hưu, không có nghĩ đến chính là vào một nhà bình dân cũng lấy được đồ giá trị hơn cái đống ૮ɦếƭ tiệt này. . . . . . Người chủ nhà này thật vô cùng tàn nhẫn có phải hay không?? có phải hay không??? (thật tội nghiệp Amen)
. . . . . .
Bên kia Abe xách theo một túi đồ trang sức thô lậu đi đến học viện điêu khắc mỹ thuật của hoàng gia Bỉ tại Antwerpen trực tiếp tiến vào gặp giáo sư Lorene nhà điêu khắc, chạm trổ đá quý chuyên nghiệp.
Giáo sư Lorene đầu tóc đã bạc trắng, đang ngồi thưởng thức một tác phẩm tuyệt thế được truyền lại từ đời trước, một chiếc mũ được khảm bảy viên ngọc cao cấp nhất thế giới, mỗi một viên đều có một màu sắc khác nhau, kích thước tương đương, màu sắc nhu hòa, nghe nói mỗi một viên bảo ngọc này đều khó thấy trên thế gian, chứ nói gì đến sự xuất hiện của bảy viên bảo ngọc với bảy màu sắc khác nhau như thế này. Hơn nữa trên chiếc mũ này từng chi tiết chạm trổ, điêu khắc cũng đều khiến cho nhân loại khó cầm lòng. Sống trên đời này mà có thể được tận mắt chứng kiến một tác phẩm tinh tế quý báu như vậy, thật là có ૮ɦếƭ cũng không đáng tiếc. . . . . .
Đang suy nghĩ, từ trên trời giáng xuống một người vô cùng mập mạp.
Lorene tiên sinh tay run lên. . . . . . Chiếc mũ được trạm trổ công phu cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống đất, "rắc rắc" một viên bảo ngọc bên trái chiếc mũ rơi ra, lăn trên sàn nhà "lanh canh lanh canh" lăn đến trước chân của người mập mạp vừa xuất hiện.
Abe cúi đầu xuống nhưng không thể nhìn được đến dưới chân, hắn nhấc chân lên, đạp viên bảo ngọc kia dưới lòng bàn chân, nhất thời cảm thấy sàn nhà không bằng phẳng, hắn dùng lực một chút ấn mạnh chân xuống dưới khiến viên bảo ngọc màu xanh lá này găm sâu vào đế chiếc giày da cừu mềm mại của Abe, vẫn có chút không thoải mái, nhưng mà lúc hắn ngẩng đầu nhìn thấy một ông lão đầu tóc trắng xóa tựa như sắp ૮ɦếƭ ngất, vội vàng đi thẳng vào việc quan trọng hơn.
"Anh, anh muốn làm gì?" Lorene mặt hoảng sợ hỏi, hắn là nhà thiết kế trang sức, đối với những chi tiết nhỏ rất nhạy cảm, nhưng cửa cũng đóng thật kỹ, cửa sổ cũng chỉ có mở ra một cái khe nhỏ, vậy thì cái người mập mạp khổng lồ trước mắt này vào bằng đường nào?
Chẳng nhẽ là Thượng Đế nghe được lời nói trong lòng hắn, cho người tới đưa hắn đi sao?
Nghĩ tới đây Lorene mặc dù đã 86 tuổi nhưng nhất thời cúc hoa cũng cảm thấy căng thẳng, hắn chỉ là nói để mà nói thế thôi, Thượng Đế đừng coi là thật a, Câu Hồn Sứ Giả, không phải thiếu niên anh tuấn sao thế nào lại trở nên mập như vậy?
Nhà điêu khắc còn đang mải suy nghĩ, Abe đã đeo lên cái bao tay, móc kềm ra, đưa vào bên trong túi. . . .
Nhà điêu khắc già trong nháy mắt trở lại nhân gian, động tác chuyên nghiệp như vậy, chẳng lẽ là người trong nghề? Chỉ có đối mặt với kim cương trân quý nhất, bọn họ mới có thể để ý cẩn thận như vậy, lập tức bệnh nghề nghiệp phát tác, ông quên mất sợ, một đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm tay Abe run lẩy bẩy, tâm cũng run lên, rốt cuộc là bảo vật quý hiếm nào đây?
. . . . . .
Sau một khắc, ông lão điêu khắc thiếu chút nữa bệnh tim bất ngờ phát tác đi gặp thượng đế rồi, hắn khô héo vơ lấy đống đồ trang sức thô lậu bằng đôi bàn tay khéo léo linh hoạt của mình, run rẩy nói: "Anh kêu tôi bắt chước cái này? Anh là đang vũ nhục nhân cách của tôi, vũ nhục sinh mệnh tôi, vũ nhục nghề nghiệp của tôi, vũ nhục danh dự của tôi, vũ nhục. . . . . ."
Abe thuận tay lấy một viên kim cương đặt ở bên cạnh đống đồ trang sức đó, nói: "Thù lao, hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, viên kim cương này sẽ là của ông."
Đôi mắt nhà điêu khắc già trong nháy mắt giống y như mắt của một con gà chọi, nhìn chằm chằm viên kim cương màu xanh ngọc kia, không lớn, nhưng mà màu sắc cực kỳ tinh khiết, mới vừa rồi biểu tình như chịu một sự sỉ nhục lập tức nở rộ như hoa cúc vậy.
Một canh giờ sau, Abe ngồi ở trên ghế nhìn nhà điêu khắc cật lực tự mình làm đồ nhái, dùng bạch kim bắt chước đồ mạ bạc cùng hàng thủ công mỹ nghệ làm bằng bạc nguyên chất, còn phải cố ý làm thật sơ sài, thật là khó ૮ɦếƭ hắn.
Abe vô cùng cao hứng xách túi đi, cũng không để ý đáy giày có gì đó không bình thường mặc dù hắn mập mạp như thế nhưng tốc độ đi của hắn muốn cản lại cũng thật khó.
Một đường đi thẳng tới máy bay, Abe mệt mỏi vội nằm xuống thở hổn hển, thức ăn vừa ăn cũng đã tiêu hóa hết mất rồi, thật vất vả mới được nằm nghỉ hắng vội vàng dùng hai chân đạp tung giày ra.
Hắn nhặt giầy lên nhìn, quả nhiên có vật gì đó dính vào, dùng sức cố gắng kéo, cố gắng kéo lại lôi ra được một viên đá bẩn thỉu màu xanh lá cây, hắn thuận tay khẽ ném, ném vào đống đồ trang sức trong túi của Bảo Nhi. . . . . . . (ném vào túi ta đây này, ném vào túi ta đây này hix hix. . . . . .)